Hiện tại nàng có chút không dám thăng cấp đến Đấu Đế, cho nên mới không ăn viên đan dược cấp Nghịch Thiên này.
Nàng sợ lúc đột phá Đấu Đế, nàng sẽ nổ tung mà chết, như vậy nàng theo đuổi cảnh giới Đấu Đế thì có tác dụng gì.
Nàng không muốn rời đi, bởi vì nơi này có người rất quan trọng đối với nàng, cho nên nàng nhất định phải cẩn thận một chút, dù sao cảnh giới hiện tại Đấu Thánh của nàng cũng không tính là quá thấp, hơn nữa tu luyện bí quyết Phần Thiên, nàng có thể có được một bộ đấu kỹ đặc biệt, cho dù gặp được cấp bậc cao hơn Đấu Thánh so với nàng, nàng cũng sẽ không sợ hãi.
Huống chi, nàng còn có lực lượng Triệu Hoán Sư, những thứ này tạm thời cũng có thể dùng để bảo vệ bản thân.
“Khuynh Cuồng, ngươi làm sao vậy?” Đột nhiên Sửu Sửu thu hồi sự đùa giỡn trên mặt, rất nghiêm túc nhìn nàng chằm chằm.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn hai đứa, nhàn nhạt cười cười, “Không có gì, ta sẽ cố gắng tu luyện, các ngươi đi nghỉ ngơi đi!”
Trên mặt Sửu Sửu có chút ít u buồn, Mộc Khuynh Cuồng vừa mới trầm tư, nó không sai biệt lắm đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì, nó luôn luôn đi theo nàng, mấy lần độc phát tác, nó đều tận mắt nhìn thấy, giống như chỉ cần nàng thăng cấp, độc kia sẽ lại chạy đến chạy qua chạy lại trên cơ thể nàng.
Lần này Thánh Khinh Hồng mang nàng tới nơi này, thế nhưng cao nhân như vậy cũng nhìn không ra độc của nàng, trong cơ thể nàng đến cùng có độc kỳ quái gì, thật sự là tức chết nó!
Lúc Thánh Khinh Hồng đi vào, Mộc Khuynh Cuồng vẫn chưa ngủ, điều này làm cho hắn nhíu nhíu mày, hắn cố ý tiến vào muộn như vậy, chính là vì đợi nàng ngủ, nói như vậy, nàng cũng không cần như mỗi đêm đều ôm hắn một hồi, mỗi lần nàng ôm hắn, trong lòng hắn đều là từng đợt đau đớn, hắn cảm giác được nàng đang chịu đựng.
“Thánh Khinh Hồng, có phải ngươi ngứa da hay không, muộn như vậy mới trở về?” Mộc Khuynh Cuồng ngồi ở bên giường, hai đầu lông mày mang theo một cỗ khí phách.
Thánh Khinh Hồng nhẹ nhàng đi lên trước, đứng trước mặt nàng, hắn nào dám ngứa da?
“Ngủ đi, ngày mai chúng ta trở về Tần Thiên.” Hắn ngồi ở bên cạnh nàng cười nhạt nói, vốn định mang nàng tới nơi này tìm kiếm cao thủ giải độc, lại không có người làm được, người Chung Ly Mộ kia thế nhưng cũng đồng dạng mất tích, mặc cho Hắc Hổ bọn họ thăm dò như thế nào, đều không có chút tin tức gì.
Xem ra hắn vẫn nên mang nàng đi tìm sư phụ hắn mới được.
“Vậy, không lịch lãm sao?” Mộc Khuynh Cuồng nháy mắt nói, kỳ thật nàng rất muốn đi ra ngoài lịch lãm, đi Dong Binh Công Hội, cùng bọn họ làm đủ loại nhiệm vụ mạo hiểm, tốt nhất có thể đi khắp Tạp Duy Tư đại lục, như vậy nàng cũng biết nơi này nhiều thêm một chút, dù sao về sau nàng liền sinh sống ở nơi này, nàng phải hảo hảo hiểu rõ nơi này.
Chỉ là theo lời nói của Chung Ly Mộ, trong lòng nàng vẫn có chút vướng mắc.
“Qua hết năm, chúng ta trở lại.” Thánh Khinh Hồng biết rõ nàng không thích bị hối thúc, nhưng bây giờ sắp đến cuối năm, hãy để cho bọn họ hảo hảo yên tĩnh trôi qua năm nay đi!
Lúc này Mộc Khuynh Cuồng mới nhớ tới, đích xác là sắp hết một năm rồi, đột nhiên, nàng lớn tiếng nói, “Ngươi đi trở về, có phải Tam công chúa kia sẽ quấn lấy ngươi hay không?”
“Khuynh Cuồng, đây là ngươi ghen sao?” Thánh Khinh Hồng trêu tức khiêu mi, một đôi mắt bạc mênh mông sáng lấp lánh, vô cùng mê người.
“Ta không ăn giấm, ta uống dấm.” Mộc Khuynh Cuồng học bộ dạng buổi chiều của hắn, nàng công chúa kia muốn cướp nam nhân của nàng, không có cửa đâu, nếu nàng đã nhận định người, thì làm sao có thể để cho người khác nhúng chàm.
Thánh Khinh Hồng nhìn bộ dạng này của nàng, đáy mắt tất cả đều là sủng ái vui vẻ, rồi lôi kéo nàng chìm vào giấc ngủ, chỉ là bất kể như thế nào, hắn cũng không muốn để cho nàng ôm hắn ngủ, bây giờ khí trời càng ngày càng lạnh, thân thể hắn cũng càng lạnh hơn, nàng ôm hắn như vậy nhất định sẽ vô cùng khó chịu, hắn thật không đành lòng để như vậy.
Mộc Khuynh Cuồng thấy hắn kiên quyết như vậy, hai đầu lông mày lại có một tia u buồn, liền cũng không bức bách hắn nữa.
Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau, Mộc Khuynh Cuồng và Thánh Khinh Hồng nhanh chóng ly khai Viêm Cơ thành, mà Hạ Lan Cực cùng Thủy Tiêu cũng hướng về Lôi Lạc Đế quốc chạy đi.
Lôi Lạc Đế Đô.
Lúc Mộc Thanh Lam nhìn thấy thi thể Mộc Thanh Thiên, cả người ngốc ngây người, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, con mắt có chút ê ẩm, ngực giống như có chút hô hấp không nổi, trên cổ của hắn có một đạo vết đỏ thật sâu, giống như bị bóp cổ đến chết, là ai nhẫn tâm như vậy, tại sao phải giết ca ca của nàng.
Nàng như cũ nhớ rõ trước khi Mộc Thanh Thiên đi Viêm Cơ thành đã đến tìm nàng, hắn nói, Thanh Lam, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ mua được đan dược cao cấp, như vậy có thể giúp ngươi tu luyện rất nhanh, đến lúc đó liền có thể đánh bại Mộc Khuynh Cuồng, ngươi vĩnh viễn là giỏi nhất.
Rốt cục, nước mắt Mộc Thanh Lam không thể khống chế nổi mà rơi xuống, nàng nằm ở trên thi thể Mộc Thanh Thiên khóc lớn.
Từ nhỏ đến lớn, Mộc Thanh Thiên đặc biệt bảo hộ nàng, đối với nàng đặc biệt tốt, không đành lòng để nàng chịu một tia ủy khuất, có đôi khi chính nàng không biết là chịu ủy khuất, ngược lại hắn đã giúp nàng ra mặt.
Mộc Vinh Đức nhìn thi thể Mộc Thanh Thiên cả người giống như mất đi linh hồn vậy, đây là con trai duy nhất mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, như thế nào lại chết, trước khi đi viêm cơ thành, hắn còn ở trước mặt hắn vỗ lồng ngực bảo đảm, lần này nhất định sẽ mua đan dược thượng hạng trở lại.
Lúc này mới thời gian bao lâu, trở về lại là một cỗ thi thể.
Là ai làm, là ai giết con trai hắn yêu nhất, trong lòng hắn một cỗ phẫn nộ cùng cừu hận thiêu đốt hừng hực.
“Gia chủ, đại tiểu thư, nơi này còn có một phong thư.” Lúc này quản gia cầm một phong thư đưa cho Mộc Vinh Đức.
Mộc Vinh Đức nhanh chóng tiếp nhận, kích động xé phong thư ra, sau khi hắn xem hết nội dung, trên mặt một hồi nổi giận, tức giận gầm hét lên, “ Mộc Khuynh Cuồng chết tiệt!”
Mộc Thanh Lam nghe tiếng nhanh chóng cầm lấy lá thư trong tay Mộc Vinh Đức, khi nàng nhìn xong nội dung trong thư, sắc mặt một hồi trắng bệch, phong thư này là Mộc Khuynh Cuồng viết, chữ của nàng ta, nàng vô cùng rõ ràng, hơn nữa nàng cũng chính mình thừa nhận, Mộc Thanh Thiên chính là nàng giết.
Nàng còn nói nàng cùng các nàng thề không đội trời chung!
Mộc Thanh Lam há to miệng muốn nói chuyện lại nói không nên lời, tay cầm lấy lá thư không ngừng run rẩy, trong hai tròng mắt hàn khí như băng hàn ngàn năm, Mộc Khuynh Cuồng, sao ngươi có thể ngoan độc như thế.
Rồi nàng gắt gao nhắm mắt lại, các nàng phái người đi giết Mộc Khuynh Cuồng, Mộc Khuynh Cuồng tất nhiên sẽ hoàn thủ, các nàng đã bất nhân, nàng làm như vậy cũng là đúng tình hợp lý.
Nhưng trong lòng nàng vẫn là rất hận Mộc Khuynh Cuồng, là nàng giết ca ca thương yêu nhất của nàng.
“Mộc Khuynh Cuồng, ta nhất định sẽ giết ngươi, tuyệt đối sẽ giết ngươi!” Mộc Thanh Lam nắm thật chặt lá thư cắn răng nghiến lợi trầm giọng nói, trong hai tròng mắt lóe lên quang mang quyết tuyệt.
Ở trong lòng Mộc Vinh Đức hận chết Mộc Khuynh Cuồng, hắn vỗ bàn, lạnh lùng nói, “Cho người Mộc gia đi ra ngoài tìm, nhất định phải tìm được Mộc Khuynh Cuồng, tìm được thì trực tiếp giết chết, về sau Mộc Khuynh Cuồng là kẻ địch Mộc gia ta.”
Những người khác sau khi nhìn thấy con trai bản thân chết cũng toàn bộ vô cùng đau đớn, trong lòng hận ý đối với Mộc Khuynh Cuồng lại càng gia tăng.
Mộc Thanh Lam tố cáo việc này cho Mộc Thải Thanh.
Mộc Thải Thanh nghe xong giật mình, bàn tay thả ở trên mặt bàn gắt gao nắm chặt, trên mặt là một cỗ tức giận.
“Mộc Khuynh Cuồng chết tiệt, đây là nàng đang hướng chúng ta mà khiêu khích.” Mộc Thải Thanh nặng nề vỗ xuống bàn tức giận nói, trong hai tròng mắt là hung quang giết người, hảo một Mộc Khuynh Cuồng, cũng dám hướng nàng khiêu chiến như vậy, nàng thật đúng là cho rằng mình rất giỏi, chuyện lần trước, Công Hội Dong Binh Xích Viêm sẽ không bỏ qua cho nàng.
Nàng đến cùng trốn ở chỗ nào? Lần này mặc kệ nàng trốn ở chỗ đâu, nàng đều muốn bắt nàng ta xuất hiện.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hiện tại nàng có chút không dám thăng cấp đến Đấu Đế, cho nên mới không ăn viên đan dược cấp Nghịch Thiên này.
Nàng sợ lúc đột phá Đấu Đế, nàng sẽ nổ tung mà chết, như vậy nàng theo đuổi cảnh giới Đấu Đế thì có tác dụng gì.
Nàng không muốn rời đi, bởi vì nơi này có người rất quan trọng đối với nàng, cho nên nàng nhất định phải cẩn thận một chút, dù sao cảnh giới hiện tại Đấu Thánh của nàng cũng không tính là quá thấp, hơn nữa tu luyện bí quyết Phần Thiên, nàng có thể có được một bộ đấu kỹ đặc biệt, cho dù gặp được cấp bậc cao hơn Đấu Thánh so với nàng, nàng cũng sẽ không sợ hãi.
Huống chi, nàng còn có lực lượng Triệu Hoán Sư, những thứ này tạm thời cũng có thể dùng để bảo vệ bản thân.
“Khuynh Cuồng, ngươi làm sao vậy?” Đột nhiên Sửu Sửu thu hồi sự đùa giỡn trên mặt, rất nghiêm túc nhìn nàng chằm chằm.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn hai đứa, nhàn nhạt cười cười, “Không có gì, ta sẽ cố gắng tu luyện, các ngươi đi nghỉ ngơi đi!”
Trên mặt Sửu Sửu có chút ít u buồn, Mộc Khuynh Cuồng vừa mới trầm tư, nó không sai biệt lắm đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì, nó luôn luôn đi theo nàng, mấy lần độc phát tác, nó đều tận mắt nhìn thấy, giống như chỉ cần nàng thăng cấp, độc kia sẽ lại chạy đến chạy qua chạy lại trên cơ thể nàng.
Lần này Thánh Khinh Hồng mang nàng tới nơi này, thế nhưng cao nhân như vậy cũng nhìn không ra độc của nàng, trong cơ thể nàng đến cùng có độc kỳ quái gì, thật sự là tức chết nó!
Lúc Thánh Khinh Hồng đi vào, Mộc Khuynh Cuồng vẫn chưa ngủ, điều này làm cho hắn nhíu nhíu mày, hắn cố ý tiến vào muộn như vậy, chính là vì đợi nàng ngủ, nói như vậy, nàng cũng không cần như mỗi đêm đều ôm hắn một hồi, mỗi lần nàng ôm hắn, trong lòng hắn đều là từng đợt đau đớn, hắn cảm giác được nàng đang chịu đựng.
“Thánh Khinh Hồng, có phải ngươi ngứa da hay không, muộn như vậy mới trở về?” Mộc Khuynh Cuồng ngồi ở bên giường, hai đầu lông mày mang theo một cỗ khí phách.
Thánh Khinh Hồng nhẹ nhàng đi lên trước, đứng trước mặt nàng, hắn nào dám ngứa da?
“Ngủ đi, ngày mai chúng ta trở về Tần Thiên.” Hắn ngồi ở bên cạnh nàng cười nhạt nói, vốn định mang nàng tới nơi này tìm kiếm cao thủ giải độc, lại không có người làm được, người Chung Ly Mộ kia thế nhưng cũng đồng dạng mất tích, mặc cho Hắc Hổ bọn họ thăm dò như thế nào, đều không có chút tin tức gì.
Xem ra hắn vẫn nên mang nàng đi tìm sư phụ hắn mới được.
“Vậy, không lịch lãm sao?” Mộc Khuynh Cuồng nháy mắt nói, kỳ thật nàng rất muốn đi ra ngoài lịch lãm, đi Dong Binh Công Hội, cùng bọn họ làm đủ loại nhiệm vụ mạo hiểm, tốt nhất có thể đi khắp Tạp Duy Tư đại lục, như vậy nàng cũng biết nơi này nhiều thêm một chút, dù sao về sau nàng liền sinh sống ở nơi này, nàng phải hảo hảo hiểu rõ nơi này.
Chỉ là theo lời nói của Chung Ly Mộ, trong lòng nàng vẫn có chút vướng mắc.
“Qua hết năm, chúng ta trở lại.” Thánh Khinh Hồng biết rõ nàng không thích bị hối thúc, nhưng bây giờ sắp đến cuối năm, hãy để cho bọn họ hảo hảo yên tĩnh trôi qua năm nay đi!
Lúc này Mộc Khuynh Cuồng mới nhớ tới, đích xác là sắp hết một năm rồi, đột nhiên, nàng lớn tiếng nói, “Ngươi đi trở về, có phải Tam công chúa kia sẽ quấn lấy ngươi hay không?”
“Khuynh Cuồng, đây là ngươi ghen sao?” Thánh Khinh Hồng trêu tức khiêu mi, một đôi mắt bạc mênh mông sáng lấp lánh, vô cùng mê người.
“Ta không ăn giấm, ta uống dấm.” Mộc Khuynh Cuồng học bộ dạng buổi chiều của hắn, nàng công chúa kia muốn cướp nam nhân của nàng, không có cửa đâu, nếu nàng đã nhận định người, thì làm sao có thể để cho người khác nhúng chàm.
Thánh Khinh Hồng nhìn bộ dạng này của nàng, đáy mắt tất cả đều là sủng ái vui vẻ, rồi lôi kéo nàng chìm vào giấc ngủ, chỉ là bất kể như thế nào, hắn cũng không muốn để cho nàng ôm hắn ngủ, bây giờ khí trời càng ngày càng lạnh, thân thể hắn cũng càng lạnh hơn, nàng ôm hắn như vậy nhất định sẽ vô cùng khó chịu, hắn thật không đành lòng để như vậy.
Mộc Khuynh Cuồng thấy hắn kiên quyết như vậy, hai đầu lông mày lại có một tia u buồn, liền cũng không bức bách hắn nữa.