Ngày hôm sau, Nghê Thu cùng Vu Minh đi làm đúng giờ, kinh ngạc phát hiện Lý Phục và Đỗ Thanh Thanh lại tới muộn. Không chỉ muộn mà là cả một buổi sáng cũng không thấy hai người bọn họ, gọi điện thoại thì đều trong tình trạng tắt máy.
Ăn cơm trưa xong, hai nam nhân ngồi nhìn nhau trong phòng làm việc. Nghê Thu nhìn Vu Minh nói: - Vu Minh, ngày hôm qua kỳ thực tôi cũng không có đi tìm chó. Tôi có việc không thể đi làm, chỉ là vừa mới đi làm nên không muốn xin nghỉ, chỉ có thể nhờ bạn bè hỗ trợ kiếm lý do.
- Vì sao lại nói cho tôi biết? Vu Minh hỏi, hắn không có hứng thú biết những thứ này.
- Bởi vì tôi cảm thấy cậu sẽ biết. Nghê Thu nói: - Ngày đầu tiên chuyển thi thể tôi đã nhìn ra, cậu có thể quan sát sắc mặt mà biết được mọi chuyện, tùy cơ ứng biến. Ngoài ra, tôi cũng xem qua lý lịch của cậu, cậu là sinh viên khoa văn. Vì sao khi nhìn thấy thi thể, ngay một chút phản ứng khó chịu cũng không có?
- À? Vu Minh biểu cảm giống như không nghe thấy Nghê Thu đã nói cái gì.
- Ha ha, bằng của cậu là giả hả. Nếu tôi đoán không sai, cậu chắc là do Lưu Mãng phái tới nằm vùng.
- A? Vu Minh lần này thật không biết Nghê Thu đang nói cái gì.
- Sếp của Vạn Sự Thông cùng sếp của chúng ta có chút qua lại, có chuyện gì không rõ nhưng rõ ràng là hai bên hận nhau thấu xương. Đây không phải là bí mật của công ty. Tôi không cẩn thận nghe lén điện thoại của Lưu Mãng, hắn khẳng định trong công ty chúng ta có gián điệp do hắn sắp xếp.
- Tôi không biết. Vu Minh rất chân thành trả lời. Hắn thật sự không biết, ngoại trừ lần trước tới phỏng vấn có nghe Đỗ Thanh Thanh mắng Lưu Mãng, chỉ là phụ nữ thì dù là yêu hay hận thì đều mắng chửi người hết cả.
- … Nghê Thu há hốc mồm, chẳng lẽ mình đoán sai, Lý Phục mới là gián điệp do Lưu Mãng phái tới? Không có khả năng, Lý Phục có lý lịch như vậy, mời hắn làm gián điệp thì phải mất bao nhiêu tiền. Nếu không phải chẳng lẽ là mình? Dclmm, nhất định tiểu tử này đang diễn.
Vu Minh nói: - Anh không cẩn thận nghe thấy Lưu Mãng gọi điện thoại nói sắp xếp gián điệp ở trong công ty chúng ta sao?
- Ừ!
- Không cẩn thận như thế nào?
- Giữa trưa, trên phòng ăn tầng hai. Tôi đi toilet, nghe thấy Lưu Mãng gọi điện thoại ở phòng bên cạnh.
Vu Minh gật đầu: - Được rồi, tôi hiện tại tin tưởng anh nói rồi.
- Trong công ty chúng ta có gián điệp sao?
- Không, tôi tin rằng Lưu Mãng cùng sếp của chúng tôi quả thực có va chạm. Vu Minh không muốn nói quá rõ ràng, thời gian dùng cơm, người người đi toilet, có người lại gọi điện thoại nói có gián điệp. Con mẹ nó, chứ cái loại cảnh tượng này chỉ có trong phim truyền hình trong nước mới có mà thôi. Nhưng mà chiêu này rất độc, lời này mà rơi vào trong tai Đỗ Thanh Thanh, Đỗ Thanh Thanh tám phần mười sẽ bán tín bán nghi, còn một phần là nghi ngờ. Ba người bọn hắn, Nghê Thu là Đỗ tiên sinh sắp xếp nhân sự, Lý Phục là tiến sĩ quốc tịch Mỹ. Được rồi, mình quả thực là kẻ khả nghi nhất.
Văn phòng chính trị, văn phòng âm mưu, trước kia chỉ nghe nói, đây mới là lần đầu tiên gặp. Nhưng Lưu Mãng vì sao lại muốn ra tay với mình? Vu Minh không biết, Lưu Mãng ngoại trừ có thực tài ra, còn hết sức nịnh nọt. Mỗi ngày hắn đều tới gặp Đỗ tiên sinh báo cáo công tác. Trùng hợp Đỗ lão tiên sinh tới đây, liền bảo Đỗ tiên chú ý tới Vu Minh. Cho nên không đợi Đỗ tiên sinh chú ý tới, Lưu Mãng đã chú ý trước rồi.
Lúc này bên ngoài hành lang vang lên tiếng giày da, công ty hiện giờ rất yên tĩnh cho nên thanh âm nghe rõ ràng. Hai người đàn ông tuổi chừng ba mươi xuất hiện, một người hỏi: - Ai là Vu Minh?
- Là tôi, các anh là….
Người kia rút huy hiệu: - Đội cảnh sát hình sự, xin mời đi theo chúng tôi một chuyến.
Nghê Thu xem không hiểu, chẳng lẽ trưa nay có người báo án? Hiệu suất như thế này cũng cao quá đi.
…
Đại đội cảnh sát hình sự, Vu Minh theo cảnh sát đi vào, hắn nhìn thấy Đỗ Thanh Thanh cùng Lý Phục ở trong phòng thẩm vấn. Hắn biết đây là kỹ xảo cảnh sát hình sự hay dùng, cố ý mang hắn đi xem người có quan hệ chịu thẩm vấn, như vậy mọi ngời sẽ bắt đầu đoán cùng nghi ngờ trong lòng. Ngoài ra cũng tỏ vẻ trước mặt cảnh sát hình sự không có cái gì có thể qua mặt được. Một cảnh sát hình sự khóe mắt nhìn xem Vu Minh, quan sát bộ mặt cùng biến hóa biểu cảm của Vu Minh.
- Cảm ơn cậu đã phối hợp, tôi tên là Trương Dạ Nam. Một nữ cảnh sát hình sự chừng ba mươi tuổi bắt tay với Vu Minh, mời Vu Minh ngồi xuống. Trương Nhược Nam hỏi: - Cậu tên là Vu Minh?
- Vâng!
- Là sinh viên tốt nghiệp khóa này ở thành phố B.
- Vâng!
- Cậu quen biết Thái Tử sao?
- Thái Tử? Triều đại nào? Vu Minh sờ đầu.
Trương Dạ Nam lấy thuốc lá hỏi: - Hút thuốc không?
- Không, cảm ơn.
- Vậy uống nước.
- Cám ơn! Một chén nước đặt trước mặt Vu Minh, Vu Minh không chạm vào. Tình huống chưa hiểu rõ, không nên đem vân tay cùng DNA lưu cho cảnh sát.
Trương Dạ Nam tiếp tục hỏi: - Sáng sớm hôm qua, cậu có phải nhận được một bức điện tín?
Vu Minh gật đầu nói: - Đúng, một vị khách hàng gửi một phần tư liệu tìm người cho chúng tôi. Tôi đã đưa số tài khoản của sếp cho hắn.
- Lúc đó là cậu nghe điện thoại?
- Đúng.
- Cậu nghe thanh âm của đối phương có phải loại này không?
Trương Dạ Nam gõ một cái, một đoạn thanh âm xuất hiện: - Tao là Thái Tử, có người mua mạng của mày.
Vu Minh lắc đầu: - Cũng không phải, có chuyện gì vậy?
Thì ra cái đơn hàng ủy thác tìm người ngày hôm qua có vấn đề. Đối phương tìm kiếm Tôn Tử Minh. Mà Tôn Tử Minh này là một cảnh sát nằm vùng, hắn nằm vùng hai năm ở trong đội một tên trùm thuốc phiện, cuối cùng phá hủy tập đoàn thuốc phiện này. Tôn Tử Minh lo lắng con trai của trùm thuốc phiện kia trả thù nên đã tới thành phố A đảm nhiệm công việc trong văn phòng chính phủ, bình thường cơ bản không lộ diện.
Ngày hôm qua, Đỗ Thanh Thanh lấy lý do Lý Phục một công dân Mỹ đi tìm thân nhân, điều tra tin tức hộ tịch của Tôn Tử Minh, lập tức đánh động cảnh sát. Cảnh sát hình sự sau khi xác nhận bọn họ quả thực không biết rõ tình huống, tầm sáu giờ mới thả về. Nhưng là tối qua tầm chín giờ, Tôn Tử Minh lại bị giết, hiện trường lưu lại một viên đạn, đây là dấu hiệu của tên sát thủ: Thái Tử.
Tôn Tử Minh ngộ hại, trưởng cục cảnh sát tức giận không thôi. Không từ bỏ bất kỳ manh mối nào, cho nên mới muốn tìm kiếm thông tin từ đám người Đỗ Thanh Thanh. Sau đó liên lụy tới người nhận điện thoại là Vu Minh.
Trương Nhược Nam hỏi: - Cậu là thám tử tư, cậu thấy chuyện này như thế nào? Cô ta nói hết mọi chuyện, quan sát Vu Minh, cô có thể khẳng định việc này Vu Minh không có quan hệ gì. Những lời này chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cũng không chờ mong Vu Minh có suy nghĩ gì.
- Mục đích của đối phương hẳn không phải là chờ tin tức của công ty chúng ta. Mà là giám thị cảnh sát, đả thảo kinh xà làm cho cảnh sát dẫn đường. Tôi nghĩ, ngày hôm qua sau khi kinh động cảnh sát, có phải có sĩ quan cảnh sát cao cấp chuyên môn tới tìm Tôn Tử Minh?
Trương Dạ Nam trầm mặc một chút, đột nhiên tay nắm chặt lấy điều thuốc, ném mạnh ra cửa sổ. - Mẹ nó.
Quả thực có, sau khi biết được tính mạng của Tôn Tử Minh có khả năng bị uy hiếp, phó cục trưởng cục cảnh sát đã tới gặp mặt Tôn Tử Minh. Sau đó còn phái người kiểm tra tình huống an toàn chung quanh chỗ ở của Tôn Tử Minh rồi mới rời đi. Sát thủ rất rõ ràng cấp bậc của Tôn Tử Minh, cũng hiểu được chức trách của cục phó. Một vụ án trọng đại như vậy, có liên quan tới tình huống hoạt động của vài vị thủ lĩnh. Tôn Tử Minh căn bản không thể chạy thoát.
Một trăm nghìn, hộ tịch, hết thảy đều là chuẩn bị để làm cảnh sát kinh động. Đây cũng chính là nguyên nhân mà đối phương phải nhờ một công ty mới khai trương được ba ngày, không có danh tiếng gì. Vu Minh cẩn thận suy nghĩ tiền căn hậu quả.
Ăn cơm trưa xong, hai nam nhân ngồi nhìn nhau trong phòng làm việc. Nghê Thu nhìn Vu Minh nói: - Vu Minh, ngày hôm qua kỳ thực tôi cũng không có đi tìm chó. Tôi có việc không thể đi làm, chỉ là vừa mới đi làm nên không muốn xin nghỉ, chỉ có thể nhờ bạn bè hỗ trợ kiếm lý do.
- Vì sao lại nói cho tôi biết? Vu Minh hỏi, hắn không có hứng thú biết những thứ này.
- Bởi vì tôi cảm thấy cậu sẽ biết. Nghê Thu nói: - Ngày đầu tiên chuyển thi thể tôi đã nhìn ra, cậu có thể quan sát sắc mặt mà biết được mọi chuyện, tùy cơ ứng biến. Ngoài ra, tôi cũng xem qua lý lịch của cậu, cậu là sinh viên khoa văn. Vì sao khi nhìn thấy thi thể, ngay một chút phản ứng khó chịu cũng không có?
- À? Vu Minh biểu cảm giống như không nghe thấy Nghê Thu đã nói cái gì.
- Ha ha, bằng của cậu là giả hả. Nếu tôi đoán không sai, cậu chắc là do Lưu Mãng phái tới nằm vùng.
- A? Vu Minh lần này thật không biết Nghê Thu đang nói cái gì.
- Sếp của Vạn Sự Thông cùng sếp của chúng ta có chút qua lại, có chuyện gì không rõ nhưng rõ ràng là hai bên hận nhau thấu xương. Đây không phải là bí mật của công ty. Tôi không cẩn thận nghe lén điện thoại của Lưu Mãng, hắn khẳng định trong công ty chúng ta có gián điệp do hắn sắp xếp.
- Tôi không biết. Vu Minh rất chân thành trả lời. Hắn thật sự không biết, ngoại trừ lần trước tới phỏng vấn có nghe Đỗ Thanh Thanh mắng Lưu Mãng, chỉ là phụ nữ thì dù là yêu hay hận thì đều mắng chửi người hết cả.
- … Nghê Thu há hốc mồm, chẳng lẽ mình đoán sai, Lý Phục mới là gián điệp do Lưu Mãng phái tới? Không có khả năng, Lý Phục có lý lịch như vậy, mời hắn làm gián điệp thì phải mất bao nhiêu tiền. Nếu không phải chẳng lẽ là mình? Dclmm, nhất định tiểu tử này đang diễn.
Vu Minh nói: - Anh không cẩn thận nghe thấy Lưu Mãng gọi điện thoại nói sắp xếp gián điệp ở trong công ty chúng ta sao?
- Ừ!
- Không cẩn thận như thế nào?
- Giữa trưa, trên phòng ăn tầng hai. Tôi đi toilet, nghe thấy Lưu Mãng gọi điện thoại ở phòng bên cạnh.
Vu Minh gật đầu: - Được rồi, tôi hiện tại tin tưởng anh nói rồi.
- Trong công ty chúng ta có gián điệp sao?
- Không, tôi tin rằng Lưu Mãng cùng sếp của chúng tôi quả thực có va chạm. Vu Minh không muốn nói quá rõ ràng, thời gian dùng cơm, người người đi toilet, có người lại gọi điện thoại nói có gián điệp. Con mẹ nó, chứ cái loại cảnh tượng này chỉ có trong phim truyền hình trong nước mới có mà thôi. Nhưng mà chiêu này rất độc, lời này mà rơi vào trong tai Đỗ Thanh Thanh, Đỗ Thanh Thanh tám phần mười sẽ bán tín bán nghi, còn một phần là nghi ngờ. Ba người bọn hắn, Nghê Thu là Đỗ tiên sinh sắp xếp nhân sự, Lý Phục là tiến sĩ quốc tịch Mỹ. Được rồi, mình quả thực là kẻ khả nghi nhất.
Văn phòng chính trị, văn phòng âm mưu, trước kia chỉ nghe nói, đây mới là lần đầu tiên gặp. Nhưng Lưu Mãng vì sao lại muốn ra tay với mình? Vu Minh không biết, Lưu Mãng ngoại trừ có thực tài ra, còn hết sức nịnh nọt. Mỗi ngày hắn đều tới gặp Đỗ tiên sinh báo cáo công tác. Trùng hợp Đỗ lão tiên sinh tới đây, liền bảo Đỗ tiên chú ý tới Vu Minh. Cho nên không đợi Đỗ tiên sinh chú ý tới, Lưu Mãng đã chú ý trước rồi.
Lúc này bên ngoài hành lang vang lên tiếng giày da, công ty hiện giờ rất yên tĩnh cho nên thanh âm nghe rõ ràng. Hai người đàn ông tuổi chừng ba mươi xuất hiện, một người hỏi: - Ai là Vu Minh?
- Là tôi, các anh là….
Người kia rút huy hiệu: - Đội cảnh sát hình sự, xin mời đi theo chúng tôi một chuyến.
Nghê Thu xem không hiểu, chẳng lẽ trưa nay có người báo án? Hiệu suất như thế này cũng cao quá đi.
…
Đại đội cảnh sát hình sự, Vu Minh theo cảnh sát đi vào, hắn nhìn thấy Đỗ Thanh Thanh cùng Lý Phục ở trong phòng thẩm vấn. Hắn biết đây là kỹ xảo cảnh sát hình sự hay dùng, cố ý mang hắn đi xem người có quan hệ chịu thẩm vấn, như vậy mọi ngời sẽ bắt đầu đoán cùng nghi ngờ trong lòng. Ngoài ra cũng tỏ vẻ trước mặt cảnh sát hình sự không có cái gì có thể qua mặt được. Một cảnh sát hình sự khóe mắt nhìn xem Vu Minh, quan sát bộ mặt cùng biến hóa biểu cảm của Vu Minh.
- Cảm ơn cậu đã phối hợp, tôi tên là Trương Dạ Nam. Một nữ cảnh sát hình sự chừng ba mươi tuổi bắt tay với Vu Minh, mời Vu Minh ngồi xuống. Trương Nhược Nam hỏi: - Cậu tên là Vu Minh?
- Vâng!
- Là sinh viên tốt nghiệp khóa này ở thành phố B.
- Vâng!
- Cậu quen biết Thái Tử sao?
- Thái Tử? Triều đại nào? Vu Minh sờ đầu.
Trương Dạ Nam lấy thuốc lá hỏi: - Hút thuốc không?
- Không, cảm ơn.
- Vậy uống nước.
- Cám ơn! Một chén nước đặt trước mặt Vu Minh, Vu Minh không chạm vào. Tình huống chưa hiểu rõ, không nên đem vân tay cùng DNA lưu cho cảnh sát.
Trương Dạ Nam tiếp tục hỏi: - Sáng sớm hôm qua, cậu có phải nhận được một bức điện tín?
Vu Minh gật đầu nói: - Đúng, một vị khách hàng gửi một phần tư liệu tìm người cho chúng tôi. Tôi đã đưa số tài khoản của sếp cho hắn.
- Lúc đó là cậu nghe điện thoại?
- Đúng.
- Cậu nghe thanh âm của đối phương có phải loại này không?
Trương Dạ Nam gõ một cái, một đoạn thanh âm xuất hiện: - Tao là Thái Tử, có người mua mạng của mày.
Vu Minh lắc đầu: - Cũng không phải, có chuyện gì vậy?
Thì ra cái đơn hàng ủy thác tìm người ngày hôm qua có vấn đề. Đối phương tìm kiếm Tôn Tử Minh. Mà Tôn Tử Minh này là một cảnh sát nằm vùng, hắn nằm vùng hai năm ở trong đội một tên trùm thuốc phiện, cuối cùng phá hủy tập đoàn thuốc phiện này. Tôn Tử Minh lo lắng con trai của trùm thuốc phiện kia trả thù nên đã tới thành phố A đảm nhiệm công việc trong văn phòng chính phủ, bình thường cơ bản không lộ diện.
Ngày hôm qua, Đỗ Thanh Thanh lấy lý do Lý Phục một công dân Mỹ đi tìm thân nhân, điều tra tin tức hộ tịch của Tôn Tử Minh, lập tức đánh động cảnh sát. Cảnh sát hình sự sau khi xác nhận bọn họ quả thực không biết rõ tình huống, tầm sáu giờ mới thả về. Nhưng là tối qua tầm chín giờ, Tôn Tử Minh lại bị giết, hiện trường lưu lại một viên đạn, đây là dấu hiệu của tên sát thủ: Thái Tử.
Tôn Tử Minh ngộ hại, trưởng cục cảnh sát tức giận không thôi. Không từ bỏ bất kỳ manh mối nào, cho nên mới muốn tìm kiếm thông tin từ đám người Đỗ Thanh Thanh. Sau đó liên lụy tới người nhận điện thoại là Vu Minh.
Trương Nhược Nam hỏi: - Cậu là thám tử tư, cậu thấy chuyện này như thế nào? Cô ta nói hết mọi chuyện, quan sát Vu Minh, cô có thể khẳng định việc này Vu Minh không có quan hệ gì. Những lời này chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cũng không chờ mong Vu Minh có suy nghĩ gì.
- Mục đích của đối phương hẳn không phải là chờ tin tức của công ty chúng ta. Mà là giám thị cảnh sát, đả thảo kinh xà làm cho cảnh sát dẫn đường. Tôi nghĩ, ngày hôm qua sau khi kinh động cảnh sát, có phải có sĩ quan cảnh sát cao cấp chuyên môn tới tìm Tôn Tử Minh?
Trương Dạ Nam trầm mặc một chút, đột nhiên tay nắm chặt lấy điều thuốc, ném mạnh ra cửa sổ. - Mẹ nó.
Quả thực có, sau khi biết được tính mạng của Tôn Tử Minh có khả năng bị uy hiếp, phó cục trưởng cục cảnh sát đã tới gặp mặt Tôn Tử Minh. Sau đó còn phái người kiểm tra tình huống an toàn chung quanh chỗ ở của Tôn Tử Minh rồi mới rời đi. Sát thủ rất rõ ràng cấp bậc của Tôn Tử Minh, cũng hiểu được chức trách của cục phó. Một vụ án trọng đại như vậy, có liên quan tới tình huống hoạt động của vài vị thủ lĩnh. Tôn Tử Minh căn bản không thể chạy thoát.
Một trăm nghìn, hộ tịch, hết thảy đều là chuẩn bị để làm cảnh sát kinh động. Đây cũng chính là nguyên nhân mà đối phương phải nhờ một công ty mới khai trương được ba ngày, không có danh tiếng gì. Vu Minh cẩn thận suy nghĩ tiền căn hậu quả.