Khả Nhi và Lâm tiên sinh trở về, khó tránh khỏi một phen nước mắt nước mũi tùm lum. Tuy trong biệt thự có thêm bốn người ngoài, nhưng cũng không ngăn được bọn họ khóc lóc kể lể.
Trần Hi lặng lẽ ra khỏi biệt thự, đi tới xe của mình. Một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi ngồi cạnh đường hút thuốc, thấy thế thì nói:
- Trần thiếu, đi đâu mà vội mà vàng, làm hớp nước đã.
Trần Hi cười như không cười, nói:
- Bận chút việc…
- Tôi bảo anh làm hớp nước không phải là mời, mà là yêu cầu.
Người này lấy giấy chứng nhận ra:
- Đội cảnh sát hình sự, đi về.
Trần Hi quay trở lại, lúc này bầu không khí trong phòng khách trở nên khá quái dị. Vu Minh một mình ngồi trên xích đu ở vườn sau đu tới đu lui. Hai chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự, Trương Dạ Nam và bốn cảnh sắt xuống xe, xách theo ba chiếc túi du lịch. Trương Dạ Nam bước vào biệt thự, quẳng mấy túi kia xuống đất. Trần Hi suýt nữa thì quỳ xuống.
Trương Dạ Nam nhìn xung quanh, hỏi Đỗ Thanh Thanh:
- Tên kia đâu?
- Vu Minh.
Đỗ Thanh Thanh gọi một tiếng.
- Tới đây.
Vu Minh trở về phòng khách, nhìn mấy túi dưới đất:
- Lấy về rồi à.
Lâm lão tiên sinh hỏi:
- Thế này là sao?
Lý Phục trả lời:
- Đây là một vụ bắt cóc hợp mưu. Ban đầu chúng tôi nghi ngờ cô thư ký hoặc phó tổng giám đốc là người đã liên hệ với bọn bắt cóc. Nhưng chúng tôi kiểm tra nhật ký cuộc gọi của bọn họ, không phát hiện có gọi hay nhận cuộc gọi lạ nào. Ngược lại Trần Hi thiếu gia thì liên hệ thường xuyên với hai số điện thoại lạ. Nhưng lại gặp được một vấn đề. Hôm Lâm tiên sinh bị bắt cóc, anh ta có đổi thời gian, cũng đổi cả xe, vì sao vẫn bị bọn bắt cóc bắt được?
Vu Minh nói tiếp:
- Cho nên tôi hoài nghi thư ký hoặc phó tổng giám đốc là người đã hợp mưu với Trần Hi bắt cóc Lâm tiên sinh. Chuyện này… Cảnh sát Trương, điều kiện của chúng tôi?
Trương Dạ Nam gật đầu:
- Đồng ý.
- Vì để tìm ra ai là kẻ đã hợp mưu với Trần Hi, vị đại tướng của công ty thám tử chúng tôi, Nghê Thu tiên sinh, đã tự thân xuất mã… Nhưng Nghê Thu bận chút việc nên không thể đến đây. Thư ký, Phó tổng giám đốc và Trần Hi đều nhận được cuộc gọi yêu cầu về nhà. Thư ký và Phó tổng giám đốc đều về, mà Trần Hi thì nhờ người khác về hộ.
Phó tổng giám đốc gật đầu lia lịa:
- Chúng tôi vô tội.
Vu Minh lại hỏi:
- Sao ông không nói tôi vô tội, mà lại nói là chúng tôi vô tội?
- Bởi vì…
Vu Minh cắt ngang:
- Trước lúc đi thư ký liếc Phó tổng giám đốc một cái, anh ta gật đầu. Trước khi đi Phó tổng giám đốc liếc Trần Hi, anh ta gật đầu. Chỉ còn lại một mình Trần Hi, dù thế nào cũng phải ở lại để giám thị. Kỳ thật, nhân tố quyết định của chuyện này là ở anh…
Vu Minh giơ tay chỉ phó tổng giám đốc.
Phó tổng giám đốc cười đầy gượng gạo:
- Tôi không hiểu.
- Thư ký quyến rũ không thành công, lại bị thuyên chuyển đi nơi khác nên căm giận, muốn báo thù Lâm tiên sinh. Cô ta biết Phó tổng giám đốc là anh có bất mãn với Lâm tiên sinh, nên tìm anh hỗ trợ. Nhưng anh lại không muốn làm cái chuyện đánh đập Lâm tiên sinh ấu trĩ kia, anh khinh, không thèm làm. Mà nói lại, này đồng chí thư ký, chỉ với cái ý nghĩ trẻ con đó của cô, thảo nào Lâm tiên sinh không động tâm với cô.
Vu Minh uống một ngụm Coca, nói tiếp:
- Phó tổng giám đốc nghĩ ra trò bắt cóc, mục đích của anh không phải vì tiền, mà là giết Lâm tiên sinh. Anh sẽ không ngu tới mức tự mình động thủ, nhưng anh lại không quen biết ai để giúp, vì thế anh chú ý tới vị công tử phong lưu Trần Hi. Trần Hi coi như cũng có làm ít việc xấu, lại đang lúc kẹt tiền, lại bất mãn chuyện Lâm tiên sinh có tiền mà không chịu cho vay.
- Cuối cùng mới tạo nên cục diện như vậy. Thư ký theo dõi kế hoạch làm việc và đi lại của Lâm tiên sinh, Phó tổng giám đốc thì chuyển tin cho Trần Hi, Trần Hi lại báo cho bọn bắt cóc. Mỗi người đều có mục đích riêng. Mục đích của thư ký là cho Lâm tiên sinh một bài học vì không biết điều. Phó tổng giám đốc là muốn nắm quyền ở công ty, còn Trần Hi thì hoàn toàn vì tiền.
Vu Minh nói:
- Thư ký không lấy tiền, phó tổng giám đốc cũng không lấy tiền, mà Trần Hi lấy đi cả ba túi. Khả Nhi thì đưa thù lao cho bọn bắt cóc. Bởi vì phó tổng giám đốc có ý định giết người, một khi hoài nghi phó tổng giám đốc tham dự, tôi đoán rằng bọn bắt cóc sau khi nhận được tiền sẽ giết người. Vì thế tôi bảo chị Khả Nhi tìm mấy người bạn giàu có mượn thêm ba triệu tiền mặt. Bọn bắt cóc giết người thì không lấy được một xu. Bọn chúng mà thả người thì có thể lấy được tám triệu. Làm ăn như vậy phần thắng là rất cao. Chị Khả Nhi can đảm hơn tôi tưởng rất nhiều, cuối cùng đã hoàn thành cuộc giao dịch một cách hoàn mỹ.
- Tôi cho rằng thư ký không có yêu cầu gì về tiền, cho nên liên hệ một người bạn lái taxi hỗ trợ theo dõi Trần Hi. Phó tổng giám đốc và thư ký quăng tiên vào một chỗ, Trần Hi tới cầm lấy tiền của bọn họ. Trần Hi thì lo cảnh sát sẽ lần theo GPS trên xe, nên anh đã để tiền vào trong thùng rác rồi ném xuống sông, chờ sau này ra lấy lại. Chuyện này không cần phải cãi, có nhật ký chạy xe mà. Các phần khác là tôi đoán, có đúng không?
Vu Minh hỏi ba người.
Thư ký gật đầu:
- Đúng, nhưng tôi không biết là sẽ bắt cóc gì. Tôi không muốn làm hại anh ấy.
Phó tổng giám đốc thừa nhận một cách thức thời:
- Tôi vốn cùng khách hàng tới sòng bạc chơi, nhưng càng chơi càng khó thu tay. Cho vay nặng lãi là cổ đông lớn của công ty, cho nên vẫn cho tôi vay tiền. Nhưng tôi đã không thể trả được nữa. Vậy thì tốt rồi, vào tù khỏi bị bọn họ quấy rầy nữa.
Lâm tiên sinh nói:
- Chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, tôi hỏi cậu có vay nặng lãi không, cậu bảo không. Nếu cậu bảo có, tôi sẽ không thấy chết mà không cứu.
- Phải không?
Phó tổng giám đốc cả giận:
- Công ty vốn là của tôi, cũng vì cha tôi cần tiền chữa bệnh nên cậu mới nhân cơ hội mua cổ phần của tôi. Giờ còn nói chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy ư?
Khả Nhi trách cứ:
- Anh nói bậy, lúc anh làm tổng giám đốc, chồng tôi lúc nào cũng phải bỏ tiền ra bù các khoản thua lỗ, còn phải tìm tập đoàn Lâm Hải kiếm hạng mục, tự mình bỏ tiền tui ra làm. Sau đó chồng tôi thuận thế mua cổ phần của anh, nhờ chồng tôi mà giờ công ty mới mở thêm được hai công ty con nữa. Anh vốn chẳng biết gì việc quản lý công ty, chồng tôi nêu ý kiến, anh không thèm nghe, tự cho mình là Buffett. Tôi vẫn khuyên chồng tôi là rời khỏi công ty, nhưng chồng tôi nói anh là bạn thân của anh ấy từ thời đại học, còn bảo rằng anh có lòng tự trọng cao, không nhận bố thí của bạn. Cuối cùng bất đắc dĩ lắm mới thừa dịp cha anh chữa bệnh mà mua cổ phần công ty. Anh nghĩ thử xem, một công ty khai trương hai năm, ngay cả cách kiếm tiền anh cũng không biết, là lỗi của ai?
- Còn cả anh nữa Trần Hi.
Khả Nhi chỉ vào Trần Hi:
- Chồng tôi được ba anh hướng dẫn và chiếu cố lúc còn sống, nên vẫn luôn khoan dung với anh. Anh bị khởi tố, chồng tôi giải quyết. Anh đâm xe vào người ta, chồng tôi giải quyết. Anh cướp người yêu của người ta, cũng là chồng tôi xử lý. Anh đắc tội đám đại ca đường phố, cũng là do chồng tôi giải quyết cho anh. Giờ người làm chủ của nhà họ Lâm là Lâm Hà Y, không phải chồng tôi. Anh thử hỏi Lâm Hà Y đi, chồng tôi tìm cô ấy giúp bao nhiêu lần rồi?
Lâm tiên sinh khẽ che miệng Khả Nhi:
- Trần thiếu, tôi thật sự rất cảm ơn ba của cậu. Ba tôi quyết định giao công ty cho em gái tôi, tôi vẫn không nghĩ thông, thậm chí còn định phí hoài bản thân. Là ba anh đã giảng giải cho tôi nghe. Tôi tiếp nhận công ty, ba anh vẫn luôn chiếu cố, giới thiệu bạn làm ăn, có hạng mục hoàn toàn là thua lỗ nhưng vẫn để tôi làm. Anh yên tâm, tôi sẽ mời luật sư giỏi nhất cho anh.
Đỗ Thanh Thanh thở dài:
- Lâm tiên sinh thật là người đàn ông tốt.
Vu Minh gãi cằm:
- Tôi lại nghe ra là ba anh ta đối xử hà khắc với anh ta.
Lý Phục khẽ nói:
- Tôi không cho rằng Lâm lão tiên sinh đối xử hà khắc với Lâm tiên sinh. Lâm tiên sinh là người tốt, nhưng cũng vì là người tốt nên Lâm lão tiên sinh mới không thể giao cơ nghiệp cho anh ta được.
- Ô, Lý Phục anh thăng cấp rồi ha.
Vu Minh khen:
- Nếu xuất phát từ lợi ích của công ty, giao cho Diệt Tuyệt sư thái tất nhiên là tốt hơn giao cho Trương Vô Kỵ rồi.
Trần Hi lặng lẽ ra khỏi biệt thự, đi tới xe của mình. Một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi ngồi cạnh đường hút thuốc, thấy thế thì nói:
- Trần thiếu, đi đâu mà vội mà vàng, làm hớp nước đã.
Trần Hi cười như không cười, nói:
- Bận chút việc…
- Tôi bảo anh làm hớp nước không phải là mời, mà là yêu cầu.
Người này lấy giấy chứng nhận ra:
- Đội cảnh sát hình sự, đi về.
Trần Hi quay trở lại, lúc này bầu không khí trong phòng khách trở nên khá quái dị. Vu Minh một mình ngồi trên xích đu ở vườn sau đu tới đu lui. Hai chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự, Trương Dạ Nam và bốn cảnh sắt xuống xe, xách theo ba chiếc túi du lịch. Trương Dạ Nam bước vào biệt thự, quẳng mấy túi kia xuống đất. Trần Hi suýt nữa thì quỳ xuống.
Trương Dạ Nam nhìn xung quanh, hỏi Đỗ Thanh Thanh:
- Tên kia đâu?
- Vu Minh.
Đỗ Thanh Thanh gọi một tiếng.
- Tới đây.
Vu Minh trở về phòng khách, nhìn mấy túi dưới đất:
- Lấy về rồi à.
Lâm lão tiên sinh hỏi:
- Thế này là sao?
Lý Phục trả lời:
- Đây là một vụ bắt cóc hợp mưu. Ban đầu chúng tôi nghi ngờ cô thư ký hoặc phó tổng giám đốc là người đã liên hệ với bọn bắt cóc. Nhưng chúng tôi kiểm tra nhật ký cuộc gọi của bọn họ, không phát hiện có gọi hay nhận cuộc gọi lạ nào. Ngược lại Trần Hi thiếu gia thì liên hệ thường xuyên với hai số điện thoại lạ. Nhưng lại gặp được một vấn đề. Hôm Lâm tiên sinh bị bắt cóc, anh ta có đổi thời gian, cũng đổi cả xe, vì sao vẫn bị bọn bắt cóc bắt được?
Vu Minh nói tiếp:
- Cho nên tôi hoài nghi thư ký hoặc phó tổng giám đốc là người đã hợp mưu với Trần Hi bắt cóc Lâm tiên sinh. Chuyện này… Cảnh sát Trương, điều kiện của chúng tôi?
Trương Dạ Nam gật đầu:
- Đồng ý.
- Vì để tìm ra ai là kẻ đã hợp mưu với Trần Hi, vị đại tướng của công ty thám tử chúng tôi, Nghê Thu tiên sinh, đã tự thân xuất mã… Nhưng Nghê Thu bận chút việc nên không thể đến đây. Thư ký, Phó tổng giám đốc và Trần Hi đều nhận được cuộc gọi yêu cầu về nhà. Thư ký và Phó tổng giám đốc đều về, mà Trần Hi thì nhờ người khác về hộ.
Phó tổng giám đốc gật đầu lia lịa:
- Chúng tôi vô tội.
Vu Minh lại hỏi:
- Sao ông không nói tôi vô tội, mà lại nói là chúng tôi vô tội?
- Bởi vì…
Vu Minh cắt ngang:
- Trước lúc đi thư ký liếc Phó tổng giám đốc một cái, anh ta gật đầu. Trước khi đi Phó tổng giám đốc liếc Trần Hi, anh ta gật đầu. Chỉ còn lại một mình Trần Hi, dù thế nào cũng phải ở lại để giám thị. Kỳ thật, nhân tố quyết định của chuyện này là ở anh…
Vu Minh giơ tay chỉ phó tổng giám đốc.
Phó tổng giám đốc cười đầy gượng gạo:
- Tôi không hiểu.
- Thư ký quyến rũ không thành công, lại bị thuyên chuyển đi nơi khác nên căm giận, muốn báo thù Lâm tiên sinh. Cô ta biết Phó tổng giám đốc là anh có bất mãn với Lâm tiên sinh, nên tìm anh hỗ trợ. Nhưng anh lại không muốn làm cái chuyện đánh đập Lâm tiên sinh ấu trĩ kia, anh khinh, không thèm làm. Mà nói lại, này đồng chí thư ký, chỉ với cái ý nghĩ trẻ con đó của cô, thảo nào Lâm tiên sinh không động tâm với cô.
Vu Minh uống một ngụm Coca, nói tiếp:
- Phó tổng giám đốc nghĩ ra trò bắt cóc, mục đích của anh không phải vì tiền, mà là giết Lâm tiên sinh. Anh sẽ không ngu tới mức tự mình động thủ, nhưng anh lại không quen biết ai để giúp, vì thế anh chú ý tới vị công tử phong lưu Trần Hi. Trần Hi coi như cũng có làm ít việc xấu, lại đang lúc kẹt tiền, lại bất mãn chuyện Lâm tiên sinh có tiền mà không chịu cho vay.
- Cuối cùng mới tạo nên cục diện như vậy. Thư ký theo dõi kế hoạch làm việc và đi lại của Lâm tiên sinh, Phó tổng giám đốc thì chuyển tin cho Trần Hi, Trần Hi lại báo cho bọn bắt cóc. Mỗi người đều có mục đích riêng. Mục đích của thư ký là cho Lâm tiên sinh một bài học vì không biết điều. Phó tổng giám đốc là muốn nắm quyền ở công ty, còn Trần Hi thì hoàn toàn vì tiền.
Vu Minh nói:
- Thư ký không lấy tiền, phó tổng giám đốc cũng không lấy tiền, mà Trần Hi lấy đi cả ba túi. Khả Nhi thì đưa thù lao cho bọn bắt cóc. Bởi vì phó tổng giám đốc có ý định giết người, một khi hoài nghi phó tổng giám đốc tham dự, tôi đoán rằng bọn bắt cóc sau khi nhận được tiền sẽ giết người. Vì thế tôi bảo chị Khả Nhi tìm mấy người bạn giàu có mượn thêm ba triệu tiền mặt. Bọn bắt cóc giết người thì không lấy được một xu. Bọn chúng mà thả người thì có thể lấy được tám triệu. Làm ăn như vậy phần thắng là rất cao. Chị Khả Nhi can đảm hơn tôi tưởng rất nhiều, cuối cùng đã hoàn thành cuộc giao dịch một cách hoàn mỹ.
- Tôi cho rằng thư ký không có yêu cầu gì về tiền, cho nên liên hệ một người bạn lái taxi hỗ trợ theo dõi Trần Hi. Phó tổng giám đốc và thư ký quăng tiên vào một chỗ, Trần Hi tới cầm lấy tiền của bọn họ. Trần Hi thì lo cảnh sát sẽ lần theo GPS trên xe, nên anh đã để tiền vào trong thùng rác rồi ném xuống sông, chờ sau này ra lấy lại. Chuyện này không cần phải cãi, có nhật ký chạy xe mà. Các phần khác là tôi đoán, có đúng không?
Vu Minh hỏi ba người.
Thư ký gật đầu:
- Đúng, nhưng tôi không biết là sẽ bắt cóc gì. Tôi không muốn làm hại anh ấy.
Phó tổng giám đốc thừa nhận một cách thức thời:
- Tôi vốn cùng khách hàng tới sòng bạc chơi, nhưng càng chơi càng khó thu tay. Cho vay nặng lãi là cổ đông lớn của công ty, cho nên vẫn cho tôi vay tiền. Nhưng tôi đã không thể trả được nữa. Vậy thì tốt rồi, vào tù khỏi bị bọn họ quấy rầy nữa.
Lâm tiên sinh nói:
- Chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, tôi hỏi cậu có vay nặng lãi không, cậu bảo không. Nếu cậu bảo có, tôi sẽ không thấy chết mà không cứu.
- Phải không?
Phó tổng giám đốc cả giận:
- Công ty vốn là của tôi, cũng vì cha tôi cần tiền chữa bệnh nên cậu mới nhân cơ hội mua cổ phần của tôi. Giờ còn nói chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy ư?
Khả Nhi trách cứ:
- Anh nói bậy, lúc anh làm tổng giám đốc, chồng tôi lúc nào cũng phải bỏ tiền ra bù các khoản thua lỗ, còn phải tìm tập đoàn Lâm Hải kiếm hạng mục, tự mình bỏ tiền tui ra làm. Sau đó chồng tôi thuận thế mua cổ phần của anh, nhờ chồng tôi mà giờ công ty mới mở thêm được hai công ty con nữa. Anh vốn chẳng biết gì việc quản lý công ty, chồng tôi nêu ý kiến, anh không thèm nghe, tự cho mình là Buffett. Tôi vẫn khuyên chồng tôi là rời khỏi công ty, nhưng chồng tôi nói anh là bạn thân của anh ấy từ thời đại học, còn bảo rằng anh có lòng tự trọng cao, không nhận bố thí của bạn. Cuối cùng bất đắc dĩ lắm mới thừa dịp cha anh chữa bệnh mà mua cổ phần công ty. Anh nghĩ thử xem, một công ty khai trương hai năm, ngay cả cách kiếm tiền anh cũng không biết, là lỗi của ai?
- Còn cả anh nữa Trần Hi.
Khả Nhi chỉ vào Trần Hi:
- Chồng tôi được ba anh hướng dẫn và chiếu cố lúc còn sống, nên vẫn luôn khoan dung với anh. Anh bị khởi tố, chồng tôi giải quyết. Anh đâm xe vào người ta, chồng tôi giải quyết. Anh cướp người yêu của người ta, cũng là chồng tôi xử lý. Anh đắc tội đám đại ca đường phố, cũng là do chồng tôi giải quyết cho anh. Giờ người làm chủ của nhà họ Lâm là Lâm Hà Y, không phải chồng tôi. Anh thử hỏi Lâm Hà Y đi, chồng tôi tìm cô ấy giúp bao nhiêu lần rồi?
Lâm tiên sinh khẽ che miệng Khả Nhi:
- Trần thiếu, tôi thật sự rất cảm ơn ba của cậu. Ba tôi quyết định giao công ty cho em gái tôi, tôi vẫn không nghĩ thông, thậm chí còn định phí hoài bản thân. Là ba anh đã giảng giải cho tôi nghe. Tôi tiếp nhận công ty, ba anh vẫn luôn chiếu cố, giới thiệu bạn làm ăn, có hạng mục hoàn toàn là thua lỗ nhưng vẫn để tôi làm. Anh yên tâm, tôi sẽ mời luật sư giỏi nhất cho anh.
Đỗ Thanh Thanh thở dài:
- Lâm tiên sinh thật là người đàn ông tốt.
Vu Minh gãi cằm:
- Tôi lại nghe ra là ba anh ta đối xử hà khắc với anh ta.
Lý Phục khẽ nói:
- Tôi không cho rằng Lâm lão tiên sinh đối xử hà khắc với Lâm tiên sinh. Lâm tiên sinh là người tốt, nhưng cũng vì là người tốt nên Lâm lão tiên sinh mới không thể giao cơ nghiệp cho anh ta được.
- Ô, Lý Phục anh thăng cấp rồi ha.
Vu Minh khen:
- Nếu xuất phát từ lợi ích của công ty, giao cho Diệt Tuyệt sư thái tất nhiên là tốt hơn giao cho Trương Vô Kỵ rồi.