Sáng hôm sau Vu Minh ngồi xe buýt đi về phía Khon Kaen, sau đó lại tiếp tục lên xe đi về phía trấn Taman. Buổi sáng ngày thứ ba mới tới nơi. Vu Minh tính toán thời gian thì bản thân mình cũng không còn bao nhiêu thời gian. Hắn không dám nghỉ ngơi, mà bỏ tiền thuê xe riêng, đi thẳng về phía Haman trấn.
May mắn là đi đường cũng thuận lợi ,cho nên tới giữa trưa, Vu Minh đã tới được Haman trấn. Nơi đây là một thôn trang nhỏ gần rừng, còn vì sao gọi là trấn thì cũng không biết được. Chỉ là trong này dù mới có 400 người sinh sống, nhưng cũng thấy được hai tòa miếu thờ rồi.
Vu Minh xuống xe, người đầu tiên hắn thấy không phải dân địa phương, mà là hai người ngoại quốc đang ngồi ở trên một tảng đá trước trấn mà uống rượu. Tướng mạo cũng có chút anh tuấn, người mặc áo vàng hỏi:
- Uây, người Nhật Bản hả?
- Người Trung Quốc.
- Ha ha, người Trung Quốc.
Hai người ngoại quốc cười, một kẻ biết tiếng Trung thì hỏi:
- Muốn lấy phiếu không? Ha ha ha.
- Người này là Daka, còn người kia là Xika. Đừng để ý tới bọn họ làm gì, bởi cậu không phải người đầu tiên mà bọn họ chế nhạo đâu. Bởi vì bọn họ đều chế nhạo tất cả mọi người.
Một cô gái mắt xanh tóc vàng, chừng ba mươi lăm tuổi đi tới nói.
Vu Minh nhìn cô gái, cao khoảng 1m72, diện mạo tương đối khá, vẻ mặt có chút hòa ái. Nhưng mà Vu Minh thà ngồi uống rượu cùng hai người kia, còn hơn là tiếp cận cô nàng này. Bởi từ ánh mắt cô ta thể hiện, có gì đó không hài hòa với những gì cô ta nói. Ánh mắt tựa như đang quan sát mình, không phải kiểu nhìn bình thường, mà dường như muốn xem thấu nội tâm của mình vậy. Loại ý cảnh này thực sự khó có thể giải thích được, chỉ là Vu Minh cảm nhận cô ta có địch ý với mình mà thôi. Vu Minh đưa tay ra nói:
- Vu Minh.
- Betis.
Betis bắt tay Vu Minh rồi nói:
- Trong trấn nhỏ này chỉ có một khách sạn, đi khoảng 500m nữa.
- Cám ơn.
Vu Minh thêm một câu nữa:
- Cô quả là người tốt.
- Rất vui vì đã giúp được cậu.
Vu Minh đi về phía khách sạn, trong trấn toàn là nông dân, bọn họ chỉ trồng gạo hương là chính, cái loại mà ở trong siêu thị có thể thấy nhiều nhất, giá khoảng 10 tệ một cân. Thôn dân rất hữu hảo, Vu Minh gật đầu chào bọn họ, thì bọn họ chắp tay lại đáp lễ theo đạo.
Đẩy cửa khách sạn rồi đi vào, tầng một của nó có quán bar và cả nhà hàng, tám người ngồi ở bảy cái bàn, nhìn sơ qua là biết không phải người địa phương. Tóc vàng, tóc đen, tóc bạc, tóc đỏ, da đen, da trắng, da vàng đủ kiểu. Bọn họ thực không lễ phép mà quay qua đánh giá Vu Minh. Ở trong quầy bar có một người đàn ông bản địa khoảng hơn 50 tuổi, vừa lau chén, vừa nhìn Vu Minh, cũng không hề có ý bước tới chào đón.
Ở một cái bàn gần Vu Minh nhất, một người trẻ tuổi tóc vàng tay cầm bình rượu, ghé người lên cạnh bàn mà ngủ. Vu Minh đi tới bên cạnh hắn hỏi:
- Xin chào, ở đây còn có phòng hay không?
Giả say đây mà, trừ phi là mắt lé hay là mắt gà chọi, bằng không thì mọi người nhìn mình thì toàn bộ mọi người không ai là không đảo mắt qua phía người này. Mà những người khác cũng không hề có dãi ngộ như vậy, thì mấu chốt nhất là ở người này rồi.
Người trẻ tuổi chậm rãi ngồi xuống, khuôn mặt như một đứa trẻ, nếu cười lên thì rất dễ nhìn. Hắn chỉ tay về phía cái ghế dựa, Vu Minh ngồi xuống. Người này lấy từ trong túi ra vài tờ giấy, sau đó tìm một chút rồi hỏi:
- Vu Minh?
- Đúng.
- Tôi tên là Bản.
Người ngày lấy ra một tờ giấy, cùng một cây bút, ném lên bàn rồi nói:
- Viết ra địa chỉ muốn đưa thi thể về, rồi cả số liên lạc với 1 ai đó nếu có gì khẩn cấp.
- Có bảo hiểm không?
Vu Minh hỏi.
- Không.
Thế thì khỏi đi.
Vu Minh đáp.
Bản sững sờ:
- Cậu xác định để cho chúng tôi xử lý thi thể?
Vu Minh cười:
- Tôi tin là mấy người vì không muốn xử lý thi thể mà giữ cho chúng tôi an toàn hơn.
- Ha ha,
Bản cười:
- Chưa có bạn gái hả?
- Chưa,
- Cha mẹ thì sao?
- Tôi không cho rằng mấy người sẽ tìm được họ.
Bản cười:
- Không cần khích đâu, vì tôi sẽ không tìm giúp cậu. Chỉ là tôi nhất định sẽ tìm được.
- Không làm được đâu,
Vu Minh lắc đầu.
Đồng tử Bản khẽ mở rộng, rồi thu hẹp lại, cuối cùng chậm rãi nói:
- Tin tức đã đăng kí xong, cần phải nói lại, không có người nào mà tôi không tìm được.
- Ừm, tôi tin. Chìa khóa, tôi cần phải đi tắm cái đã.
- ……………
Bản giơ 1 ngón tay nói:
- Tôi đi tìm 37 người, thì tổng cộng phát hiện 31 người và 6 cỗ thi thể. Trong đó có một thi thể thì đầu với chân cách nhau khoảng 2000km, vượt qua ba quốc gia.
Vu Minh hỏi:
- Vì sao mọi người cùng tới đây? Mà thần miếu Ruga nằm ở nơi nào?
Bản:
- Đã có ba người tìm được thần miếu Ruga rồi, còn những người còn lại thì mới tới hoặc là không tìm thấy. Chìa khóa của cậu đây, 209.
- Cám ơn.
Vu Minh cầm hành lý lên lầu, cũng chẳng quan tâm Bản đang chém gió.
Căn phòng cũng khá là sạch sẽ, Vu Minh kiểm tra lại túi du lịch, cất mấy thứ đồ cần thiết vào trong đó, rồi đóng cửa lại, dán một miếng giấy vụn ở khe cửa phòng. Sau đó cầm cả túi du lịch đi tắm rửa. Nếu như không nhìn lầm thì vừa rồi ở dưới tầng có một tên nào đó cao tầm 1m6, khá là có hứng thú với đống hành lý của mình
Vu Minh sau khi tắm xong, vừa lau tóc vừa đi tới cửa, giấy vụn nằm trên mặt đất, kiểm tra túi du lịch thì cũng không thể nào phát hiện ra được có ai đụng vào hay chưa. Vu Minh cầm cả túi xuống lầu, đi tới bên quầy bar gọi đồ ăn:
- Làm phiền, có cái gì ăn thì mang ra giùm cho.
- ………………….
Người địa phương đó chỉ một khối bít tết sống.
- Ok.
Vu Minh nhìn hai bên, không thấy có chỗ trống, sau đó liền ngồi xuống bàn của một tên to con. So với những người khác, tên này không hề có chút lòng phòng bị hay tính cảnh giác nào.
Tên to con bẻ tay, cơ bắp ngực nổi lên:
- Này, chỗ này có người ngồi đấy.
Vu Minh gật đầu:
- Anh là người Nga?
- Làm sao cậu biết?
Tên cơ bắp kinh ngạc hỏi.
- Tôi nghĩ chỉ có nước Nga mới có thể sinh ra những đại lực sĩ mà thôi.
Tên kia thả lỏng:
- Đương nhiên, người Trung Quốc hả?
- Đúng.
Vu Minh vươn tay:
- Vu Minh.
- Ivan.
Ngay cả cái tên cũng trâu bò thế, hắn là một vạn, mình là hai con. Vu Minh với Ivan làm quen với nhau rất nhanh. Khiến cho Vu Minh ngoài ý muốn chính là Ivan không chỉ là một tên lực sĩ, mà còn là một chuyê ngia máy tính. Vu Minh nhìn một đôi bàn tay gấu kia đã có thể bao trùm toàn bộ bàn phím, thì tò mò không hiểu, hắn làm sao có thể đánh được chữ đây.
Vu Minh quả nhiên không nhìn lầm, Ivan là kẻ khá là thiện lương trong đám người này. Nói hẳn ra là có chút cấp bậc của con mọt sách. Rất nhanh, Vu Minh đã hiểu được tình huống cụ thể ở nơi này. Bản cũng không nói dối, quả là có ba người đã tới được thần miếu Ruga, còn gặp được Mãnh hổ. Nhưng mà điều mà đám tuyển thủ ở đây nghi ngờ chính là, người địa phương căn bản không hề biết gì về thần miếu Ruga hết.
Vu Minh cũng biết nội dung của khảo hạch thứ nhất là gì, có mấy người tuyển thủ tìm tới người trông quầy bar để mướn phòng, chứ không phải tìm Bản. Cho nên kết quả là bị Bản “tức giận” đuổi ra khỏi khách sạn. Hai anh em nhà Daka ở đầu trấn chính là một trong mấy người đó, bọn họ chỉ có thể ở nhờ trong nhà dân mà thôi.
Bản cần bình rượu, loạng choạng đứng lên, có chút xỉn xỉn:
- Tôi nói 2 câu, các người đều chỉ là một lũ ngu ngốc, căn bản không có tư cách để trở thành người của Hiệp hội thám tử. Đặc biệt là anh, đến đây cũng phải 9 ngày rồi nhỉ? Đừng có mà làm lãng phí lương thực của bọn này, dọn hành lý mà về đi… Hôm nay chắc cũng không có ai tới rồi, tôi đi ngủ đây.
Nói rồi hắn ngật ngưỡng đi lên tầng hai, Bản nói cái người tới được 9 ngày rồi là một người đàn ông Ả rập. Hắn rất tức giận cầm con dao bít tết phi tới, chuẩn xác cắm ở tay cầm cầu thang trước mặt Bản. Bản phất tay một cái, lấy ra con dao, rồi nhìn về sau:
- Cho các người xem một trò ma thuật.
Ép hai tay lại con dao, nó liền biến mất, hai tay phẩy ra. Một tiếng va chạm vào gỗ vang lên, mọi người nhìn lại thì con dao đã xuyên qua áo choàng của gã Ả rập kia, đóng chặt xuống ghế, mà cách thằng em của tên này chỉ có mấy milimet. Mọi người khiếp sợ không thôi, vì không thể nào phát hiện Bản làm thế nào, mà cũng không biết là con dao kia bay ra ngoài ra làm sao.
- Thấy cấp bậc của chúng ta chưa?
Bản nói:
- Các người chỉ là hàng rác rưởi, đi lên từ Bạch Ngân, cũng là rác. Mà Hoàng Kim mới gọi là tạm được. Bảo Thạch mới gọi là bản nhân. Mà anh đây tên là Bản. Cái gì? Nói tới Toản Thạch hả? Cái đám đó toàn là quái vật, cho nên lời khuyên chân thành, đừng có bao giờ chọc vào bọn họ.
Một dao của tên Ả rập kia đã làm cho mọi người thoải mái hơn, vì sự nín nhịn bao nhiêu ngày nay. Nhưng một dao trả lại của Bản lại làm cho bọn họ cúi đầu. Vu Minh chỉ cười trộm, hai cái thằng cha đang làm hàng diễn trò thì đúng hơn. Một dao mà người Ả rập phi cũng là công phu thật, chỉ là hắn dấu con dao bản thân mình đi. Sau đó hắn thừa dịp mọi người xem ảo thuật, mà cắm luôn một con dao trên ghế của mình. Mà vị trí của hắn khá tốt, chỉ 1 thủ thuật như thế liền có thể che mắt được đại đa số mọi người.
Nếu như thế, vì sao mà Vu Minh biết được? Đơn giản chỉ là cái tên Ả rập kia đã ăn hết một nửa miếng bít tết rồi, mà cái con dao cắm ở trên ghế lại sạch sẽ vô cùng. Xem ra tổ ủy biết đám người này sắp không kìm nén được nữa rồi, cho nên cố ý diễn một trò ma thuật vào lúc này. Hơn nữa vì đoán ra cảm xúc của đám người kia sắp không kìm được nữa, cũng là vì bọn họ không thể nào tìm được bất kì tin tức nào có liên quan tới thôn miếu Ruga từ đám thôn dân…
Vu Minh ăn vài miếng bít tết, thì lầu một đã không còn ai. Mọi người lại đi hỏi thăm tin tức, đi tìm kiếm manh mối, hoặc là vào trong rừng thử vận may.
Vu Minh ăn no, cầm đĩa đi tới quầy bar hỏi:
- Xin hỏi, thần miếu Ruga ở đâu?
Người kia đang lau đĩa, nhìn Vu Minh rồi chỉ vào tai và miệng mình, xua tay.
Vu Minh:
- Ông căn bản là không có câm điếc, chí ít là không bị điếc. Nếu như cả thôn không có tin tức gì thì tôi chắc chắn ông phải có.
Đây là cơ bản chỉ là thuật che dấu, quang mang của Bản đã hoàn toàn che dấu đi sự tồn tại của người này. Mà ông ta còn giả là người câm thì chẳng ai muốn nói chuyện với ông ta làm gì. Trừ phi ta biết người này thực sự không phải là kẻ câm.
Người kia chỉ cười, đút tay vào trong quầy bar, lấy ra một tờ giấy đưa tới. Vu Minh cầm lấy nó rồi quay về phòng, lên giường ngồi, Vu Minh mở tấm giấy ra thì phát hiện nó là một bản đồ vẽ tay. Bản đồ cũng đơn giản, bên trên có vẽ núi, cây lớn làm vật tham chiếu. Ngọn núi thứ nhất chỉ cần ra khỏi khách sạn là thấy, Vu Minh suy đoán thông qua vật tham chiếu như này thì khoảng cách đại khái là 100km. Trừ những thứ này ra, trên bản đồ còn có một vầng trăng.
Vu Minh đi ngủ, bữa cơm chiều lại ngồi cùng Ivan. Vu Minh hỏi:
- Tối nay có thể tới phòng tôi được không?
Ivan nói ngay:
- Tôi không hứng thú với đàn ông đâu.
Vu Minh giải thích:
- Chỉ là đánh bài, uống rượu mà thôi. Dù sao thì ở nơi này cũng không có trò giải trí gì khác.
Ivan cười, vẫn lắc đầu như cũ.
Vu Minh ở trong phòng, chờ tới 12 giờ, mà Ivan vẫn không có tới. Cho nên hắn đành bỏ qua, đeo túi du lịch lên, đi xuống lầu. Bản đứng dựa vào quầy bar, tay cầm chén rượu, nhìn Vu Minh cười, chỉ vào cửa sau rồi đi trước. Vu Minh đi theo, hai người không nói gì, chỉ bắt tay nhau chào tạm biệt.
May mắn là đi đường cũng thuận lợi ,cho nên tới giữa trưa, Vu Minh đã tới được Haman trấn. Nơi đây là một thôn trang nhỏ gần rừng, còn vì sao gọi là trấn thì cũng không biết được. Chỉ là trong này dù mới có 400 người sinh sống, nhưng cũng thấy được hai tòa miếu thờ rồi.
Vu Minh xuống xe, người đầu tiên hắn thấy không phải dân địa phương, mà là hai người ngoại quốc đang ngồi ở trên một tảng đá trước trấn mà uống rượu. Tướng mạo cũng có chút anh tuấn, người mặc áo vàng hỏi:
- Uây, người Nhật Bản hả?
- Người Trung Quốc.
- Ha ha, người Trung Quốc.
Hai người ngoại quốc cười, một kẻ biết tiếng Trung thì hỏi:
- Muốn lấy phiếu không? Ha ha ha.
- Người này là Daka, còn người kia là Xika. Đừng để ý tới bọn họ làm gì, bởi cậu không phải người đầu tiên mà bọn họ chế nhạo đâu. Bởi vì bọn họ đều chế nhạo tất cả mọi người.
Một cô gái mắt xanh tóc vàng, chừng ba mươi lăm tuổi đi tới nói.
Vu Minh nhìn cô gái, cao khoảng 1m72, diện mạo tương đối khá, vẻ mặt có chút hòa ái. Nhưng mà Vu Minh thà ngồi uống rượu cùng hai người kia, còn hơn là tiếp cận cô nàng này. Bởi từ ánh mắt cô ta thể hiện, có gì đó không hài hòa với những gì cô ta nói. Ánh mắt tựa như đang quan sát mình, không phải kiểu nhìn bình thường, mà dường như muốn xem thấu nội tâm của mình vậy. Loại ý cảnh này thực sự khó có thể giải thích được, chỉ là Vu Minh cảm nhận cô ta có địch ý với mình mà thôi. Vu Minh đưa tay ra nói:
- Vu Minh.
- Betis.
Betis bắt tay Vu Minh rồi nói:
- Trong trấn nhỏ này chỉ có một khách sạn, đi khoảng 500m nữa.
- Cám ơn.
Vu Minh thêm một câu nữa:
- Cô quả là người tốt.
- Rất vui vì đã giúp được cậu.
Vu Minh đi về phía khách sạn, trong trấn toàn là nông dân, bọn họ chỉ trồng gạo hương là chính, cái loại mà ở trong siêu thị có thể thấy nhiều nhất, giá khoảng 10 tệ một cân. Thôn dân rất hữu hảo, Vu Minh gật đầu chào bọn họ, thì bọn họ chắp tay lại đáp lễ theo đạo.
Đẩy cửa khách sạn rồi đi vào, tầng một của nó có quán bar và cả nhà hàng, tám người ngồi ở bảy cái bàn, nhìn sơ qua là biết không phải người địa phương. Tóc vàng, tóc đen, tóc bạc, tóc đỏ, da đen, da trắng, da vàng đủ kiểu. Bọn họ thực không lễ phép mà quay qua đánh giá Vu Minh. Ở trong quầy bar có một người đàn ông bản địa khoảng hơn 50 tuổi, vừa lau chén, vừa nhìn Vu Minh, cũng không hề có ý bước tới chào đón.
Ở một cái bàn gần Vu Minh nhất, một người trẻ tuổi tóc vàng tay cầm bình rượu, ghé người lên cạnh bàn mà ngủ. Vu Minh đi tới bên cạnh hắn hỏi:
- Xin chào, ở đây còn có phòng hay không?
Giả say đây mà, trừ phi là mắt lé hay là mắt gà chọi, bằng không thì mọi người nhìn mình thì toàn bộ mọi người không ai là không đảo mắt qua phía người này. Mà những người khác cũng không hề có dãi ngộ như vậy, thì mấu chốt nhất là ở người này rồi.
Người trẻ tuổi chậm rãi ngồi xuống, khuôn mặt như một đứa trẻ, nếu cười lên thì rất dễ nhìn. Hắn chỉ tay về phía cái ghế dựa, Vu Minh ngồi xuống. Người này lấy từ trong túi ra vài tờ giấy, sau đó tìm một chút rồi hỏi:
- Vu Minh?
- Đúng.
- Tôi tên là Bản.
Người ngày lấy ra một tờ giấy, cùng một cây bút, ném lên bàn rồi nói:
- Viết ra địa chỉ muốn đưa thi thể về, rồi cả số liên lạc với 1 ai đó nếu có gì khẩn cấp.
- Có bảo hiểm không?
Vu Minh hỏi.
- Không.
Thế thì khỏi đi.
Vu Minh đáp.
Bản sững sờ:
- Cậu xác định để cho chúng tôi xử lý thi thể?
Vu Minh cười:
- Tôi tin là mấy người vì không muốn xử lý thi thể mà giữ cho chúng tôi an toàn hơn.
- Ha ha,
Bản cười:
- Chưa có bạn gái hả?
- Chưa,
- Cha mẹ thì sao?
- Tôi không cho rằng mấy người sẽ tìm được họ.
Bản cười:
- Không cần khích đâu, vì tôi sẽ không tìm giúp cậu. Chỉ là tôi nhất định sẽ tìm được.
- Không làm được đâu,
Vu Minh lắc đầu.
Đồng tử Bản khẽ mở rộng, rồi thu hẹp lại, cuối cùng chậm rãi nói:
- Tin tức đã đăng kí xong, cần phải nói lại, không có người nào mà tôi không tìm được.
- Ừm, tôi tin. Chìa khóa, tôi cần phải đi tắm cái đã.
- ……………
Bản giơ 1 ngón tay nói:
- Tôi đi tìm 37 người, thì tổng cộng phát hiện 31 người và 6 cỗ thi thể. Trong đó có một thi thể thì đầu với chân cách nhau khoảng 2000km, vượt qua ba quốc gia.
Vu Minh hỏi:
- Vì sao mọi người cùng tới đây? Mà thần miếu Ruga nằm ở nơi nào?
Bản:
- Đã có ba người tìm được thần miếu Ruga rồi, còn những người còn lại thì mới tới hoặc là không tìm thấy. Chìa khóa của cậu đây, 209.
- Cám ơn.
Vu Minh cầm hành lý lên lầu, cũng chẳng quan tâm Bản đang chém gió.
Căn phòng cũng khá là sạch sẽ, Vu Minh kiểm tra lại túi du lịch, cất mấy thứ đồ cần thiết vào trong đó, rồi đóng cửa lại, dán một miếng giấy vụn ở khe cửa phòng. Sau đó cầm cả túi du lịch đi tắm rửa. Nếu như không nhìn lầm thì vừa rồi ở dưới tầng có một tên nào đó cao tầm 1m6, khá là có hứng thú với đống hành lý của mình
Vu Minh sau khi tắm xong, vừa lau tóc vừa đi tới cửa, giấy vụn nằm trên mặt đất, kiểm tra túi du lịch thì cũng không thể nào phát hiện ra được có ai đụng vào hay chưa. Vu Minh cầm cả túi xuống lầu, đi tới bên quầy bar gọi đồ ăn:
- Làm phiền, có cái gì ăn thì mang ra giùm cho.
- ………………….
Người địa phương đó chỉ một khối bít tết sống.
- Ok.
Vu Minh nhìn hai bên, không thấy có chỗ trống, sau đó liền ngồi xuống bàn của một tên to con. So với những người khác, tên này không hề có chút lòng phòng bị hay tính cảnh giác nào.
Tên to con bẻ tay, cơ bắp ngực nổi lên:
- Này, chỗ này có người ngồi đấy.
Vu Minh gật đầu:
- Anh là người Nga?
- Làm sao cậu biết?
Tên cơ bắp kinh ngạc hỏi.
- Tôi nghĩ chỉ có nước Nga mới có thể sinh ra những đại lực sĩ mà thôi.
Tên kia thả lỏng:
- Đương nhiên, người Trung Quốc hả?
- Đúng.
Vu Minh vươn tay:
- Vu Minh.
- Ivan.
Ngay cả cái tên cũng trâu bò thế, hắn là một vạn, mình là hai con. Vu Minh với Ivan làm quen với nhau rất nhanh. Khiến cho Vu Minh ngoài ý muốn chính là Ivan không chỉ là một tên lực sĩ, mà còn là một chuyê ngia máy tính. Vu Minh nhìn một đôi bàn tay gấu kia đã có thể bao trùm toàn bộ bàn phím, thì tò mò không hiểu, hắn làm sao có thể đánh được chữ đây.
Vu Minh quả nhiên không nhìn lầm, Ivan là kẻ khá là thiện lương trong đám người này. Nói hẳn ra là có chút cấp bậc của con mọt sách. Rất nhanh, Vu Minh đã hiểu được tình huống cụ thể ở nơi này. Bản cũng không nói dối, quả là có ba người đã tới được thần miếu Ruga, còn gặp được Mãnh hổ. Nhưng mà điều mà đám tuyển thủ ở đây nghi ngờ chính là, người địa phương căn bản không hề biết gì về thần miếu Ruga hết.
Vu Minh cũng biết nội dung của khảo hạch thứ nhất là gì, có mấy người tuyển thủ tìm tới người trông quầy bar để mướn phòng, chứ không phải tìm Bản. Cho nên kết quả là bị Bản “tức giận” đuổi ra khỏi khách sạn. Hai anh em nhà Daka ở đầu trấn chính là một trong mấy người đó, bọn họ chỉ có thể ở nhờ trong nhà dân mà thôi.
Bản cần bình rượu, loạng choạng đứng lên, có chút xỉn xỉn:
- Tôi nói 2 câu, các người đều chỉ là một lũ ngu ngốc, căn bản không có tư cách để trở thành người của Hiệp hội thám tử. Đặc biệt là anh, đến đây cũng phải 9 ngày rồi nhỉ? Đừng có mà làm lãng phí lương thực của bọn này, dọn hành lý mà về đi… Hôm nay chắc cũng không có ai tới rồi, tôi đi ngủ đây.
Nói rồi hắn ngật ngưỡng đi lên tầng hai, Bản nói cái người tới được 9 ngày rồi là một người đàn ông Ả rập. Hắn rất tức giận cầm con dao bít tết phi tới, chuẩn xác cắm ở tay cầm cầu thang trước mặt Bản. Bản phất tay một cái, lấy ra con dao, rồi nhìn về sau:
- Cho các người xem một trò ma thuật.
Ép hai tay lại con dao, nó liền biến mất, hai tay phẩy ra. Một tiếng va chạm vào gỗ vang lên, mọi người nhìn lại thì con dao đã xuyên qua áo choàng của gã Ả rập kia, đóng chặt xuống ghế, mà cách thằng em của tên này chỉ có mấy milimet. Mọi người khiếp sợ không thôi, vì không thể nào phát hiện Bản làm thế nào, mà cũng không biết là con dao kia bay ra ngoài ra làm sao.
- Thấy cấp bậc của chúng ta chưa?
Bản nói:
- Các người chỉ là hàng rác rưởi, đi lên từ Bạch Ngân, cũng là rác. Mà Hoàng Kim mới gọi là tạm được. Bảo Thạch mới gọi là bản nhân. Mà anh đây tên là Bản. Cái gì? Nói tới Toản Thạch hả? Cái đám đó toàn là quái vật, cho nên lời khuyên chân thành, đừng có bao giờ chọc vào bọn họ.
Một dao của tên Ả rập kia đã làm cho mọi người thoải mái hơn, vì sự nín nhịn bao nhiêu ngày nay. Nhưng một dao trả lại của Bản lại làm cho bọn họ cúi đầu. Vu Minh chỉ cười trộm, hai cái thằng cha đang làm hàng diễn trò thì đúng hơn. Một dao mà người Ả rập phi cũng là công phu thật, chỉ là hắn dấu con dao bản thân mình đi. Sau đó hắn thừa dịp mọi người xem ảo thuật, mà cắm luôn một con dao trên ghế của mình. Mà vị trí của hắn khá tốt, chỉ 1 thủ thuật như thế liền có thể che mắt được đại đa số mọi người.
Nếu như thế, vì sao mà Vu Minh biết được? Đơn giản chỉ là cái tên Ả rập kia đã ăn hết một nửa miếng bít tết rồi, mà cái con dao cắm ở trên ghế lại sạch sẽ vô cùng. Xem ra tổ ủy biết đám người này sắp không kìm nén được nữa rồi, cho nên cố ý diễn một trò ma thuật vào lúc này. Hơn nữa vì đoán ra cảm xúc của đám người kia sắp không kìm được nữa, cũng là vì bọn họ không thể nào tìm được bất kì tin tức nào có liên quan tới thôn miếu Ruga từ đám thôn dân…
Vu Minh ăn vài miếng bít tết, thì lầu một đã không còn ai. Mọi người lại đi hỏi thăm tin tức, đi tìm kiếm manh mối, hoặc là vào trong rừng thử vận may.
Vu Minh ăn no, cầm đĩa đi tới quầy bar hỏi:
- Xin hỏi, thần miếu Ruga ở đâu?
Người kia đang lau đĩa, nhìn Vu Minh rồi chỉ vào tai và miệng mình, xua tay.
Vu Minh:
- Ông căn bản là không có câm điếc, chí ít là không bị điếc. Nếu như cả thôn không có tin tức gì thì tôi chắc chắn ông phải có.
Đây là cơ bản chỉ là thuật che dấu, quang mang của Bản đã hoàn toàn che dấu đi sự tồn tại của người này. Mà ông ta còn giả là người câm thì chẳng ai muốn nói chuyện với ông ta làm gì. Trừ phi ta biết người này thực sự không phải là kẻ câm.
Người kia chỉ cười, đút tay vào trong quầy bar, lấy ra một tờ giấy đưa tới. Vu Minh cầm lấy nó rồi quay về phòng, lên giường ngồi, Vu Minh mở tấm giấy ra thì phát hiện nó là một bản đồ vẽ tay. Bản đồ cũng đơn giản, bên trên có vẽ núi, cây lớn làm vật tham chiếu. Ngọn núi thứ nhất chỉ cần ra khỏi khách sạn là thấy, Vu Minh suy đoán thông qua vật tham chiếu như này thì khoảng cách đại khái là 100km. Trừ những thứ này ra, trên bản đồ còn có một vầng trăng.
Vu Minh đi ngủ, bữa cơm chiều lại ngồi cùng Ivan. Vu Minh hỏi:
- Tối nay có thể tới phòng tôi được không?
Ivan nói ngay:
- Tôi không hứng thú với đàn ông đâu.
Vu Minh giải thích:
- Chỉ là đánh bài, uống rượu mà thôi. Dù sao thì ở nơi này cũng không có trò giải trí gì khác.
Ivan cười, vẫn lắc đầu như cũ.
Vu Minh ở trong phòng, chờ tới 12 giờ, mà Ivan vẫn không có tới. Cho nên hắn đành bỏ qua, đeo túi du lịch lên, đi xuống lầu. Bản đứng dựa vào quầy bar, tay cầm chén rượu, nhìn Vu Minh cười, chỉ vào cửa sau rồi đi trước. Vu Minh đi theo, hai người không nói gì, chỉ bắt tay nhau chào tạm biệt.