Mandy nhìn Lý Phục bước ra khỏi tòa nhà kia, nói:
- Vì sao nghi ngờ thì tôi không nói, nhưng tôi tin bản kinh thánh viết tay kia bị ông ta giấy trong hầm ngầm dưới lòng đất ở sau nhà thờ của ông ta. Tôi đã lên kế hoạch rồi, muốn lẻn vào nhà thờ thì cần một người giúp đỡ. Người giúp đỡ ban đầu của tôi có năng lực biểu diễn tầm tường, anh đến rồi thì tôi có sự lựa chọn tốt hơn.
- Cần biểu diễn?
Vu Minh hỏi.
- Đúng vậy, tôi cần anh bám lấy cha Loka.
Mandy nói:
- Chúng ta hợp tác thì ăn ý hơn.
- Ok.
Vu Minh gật đầu.
Lý Phục lên xe nói:
- Tôi tự mình nhìn “đồ” tiến vào phòng thí nghiệm, nhìn bọn họ nghiệm thu. Yên tâm chưa?
- Yên tâm rồi.
Vu Minh ngượng ngùng cười, hắn vốn quá nhạy cảm.
- Nhưng cần hai ngày.
Lý Phục nói:
- Bọn họ đang giải quyết một vụ cảnh báo tập kích khủng bố.
- Không sau đâu, vừa lúc tôi và Mandy có chuyện cần làm.
Vu Minh có lỗi nhìn Lý Phục. Lý Phục thì không sao, bởi anh ta đoán rằng có lẽ Mandy là người của Hiệp hội Thám tử kia. Vu Minh nói:
- Cho nên anh được nghỉ.
- Vậy phải cảm ơn cậu rồi.
Lý Phục mở cửa xe:
- Chơi vui vẻ chút. Sáng ngày kia nhớ gọi tôi.
- Ok.
Lý Phục đóng cửa xe lại. Many giơ tay chào Lý Phục, sau đó lái xe tới sân bay. Ở cùng Mandy là một chuyện rất thoải mái, mà nói chuyện với mỹ nữ bao giờ cũng là chuyện thoải mái cả. Mandy là một cô gái hào phóng, nhiệt tình, lúc cười không hề che giấu, lúc lắng nghe chắc chắn không bao giờ là có lệ, không cần Vu Minh phải nghiền ngẫm hao tổn tâm trí.
- Lợi hại, bốn ủy thác lận.
Vu Minh bội phục, hắn mới hoàn thành một cái ủy thác Kiếm sắt mà thôi.
Mandy nhìn Vu Minh:
- Lại khách khí rồi. Tôi làm xong bốn ủy thác, vẫn là Bạc. Mà anh chỉ với một ủy thác Kiếm sắt đã nhảy lên Vàng. Ủy ban chủ tịch rất công chính, cho nên tôi tin rằng anh đạt được thành tích khiến bọn họ tin phục.
Vu Minh nói:
- Vậy chúng ta đổi đi, tôi mới có được hai mươi nghìn đô la đây.
- Ha ha, tiền không thành vấn đề. Anh xem, có điều tra viên nào trong tổ chức mà thiếu tiền không?
Mandy mở ngăn kéo nhỏ trên xe, ném cho Vu Minh một hộp xì gà:
- Nghe nói anh sắp tới nên tiện tay lấy một hộp từ nhà.
Vu Minh nhận lấy, là xì gà thượng đẳng. Vu Minh hỏi:
- Cô sống cùng bố mẹ à?
- Bố mẹ tôi ly hôn rồi, mẹ tôi xây tổ ấm mới ở Úc. Nếu thời gian cho phép, tôi cố gắng cứ mỗi tuần đều rút thời gian tới Washing tơn với bố.
Mandy nói:
- Bản thân tôi thì ở New York. Đây là xe của bố tôi.
Vu Minh hỏi:
- Vậy ủy thác kia là gì? Giờ nói được rồi.
- Không.
Mandy cười thần bí, nói:
- Tôi sợ anh hối hận.
Vu Minh lập tức nghĩ tới chuyện “hiến cúc”, nhưng lập tức loại trừ khả năng này, làm gì tới mức ấy. Vu Minh đoán:
- Chẳng lẽ cô định để tôi đi sám hối với cha xứ Loka đó để kéo dài thời gian?
- Anh đoán đúng phân nửa rồi đó.
Mandy lấy chiếc mũ cao bồi ra đậy lên mặt Vu Minh:
- Đi đường mệt mỏi, mấy ngày nay anh không ngủ ngon, tôi thấy anh cứ nghỉ ngơi trước đi.
Vu Minh cũng không từ chối, ngủ gật trên xe, rất nhanh liền tới sân bay. Có rất nhiều chuyến bay trong nước Mỹ, hai người đăng ký, sau nửa giờ bay, hai người đã tới Los Angeles. Xem đồng hồ thì đã là bảy giờ tối, Vu Minh và Mandy ăn tối qua loa. Mandy có sẵn xe ở sân bay, hai người lái xe suốt đêm tới trấn nhỏ kia.
Trấn kia không lớn, chỉ có chừng bốn trăm gia đình, có một đồn cảnh sát với bốn cảnh sát. Nhưng vì đây là nơi gần biên giới Mexico cho nên cục di dân và cảnh sát liên bang rất coi trọng tình hình trị an của trấ này, cảnh sát thành phố không ngừng phái xe tuần tra trên những con đường lớn.
Mandy thuê một căn phòng không lớn, mà lại chỉ có một giường. Cô ta để hành lý xuống, hỏi:
- Đói không?
- Không.
Vu Minh nhìn căn phòng này, chỉ có hai mươi mét vuông, cũng không có sô pha gì.
Dường như biết Vu Minh nghĩ gì, Mandy cười nói:
- Anh sẽ ngủ cùng tôi.
Vu Minh nuốt nước miếng.
- Ha ha.
Mandy đi tới bên tường rồi kéo xuống một cái giường, rất chân thành nói:
- Nếu anh cần thì tôi có thể tìm một cô cho anh.
F***, ta hận cái giường này.
Mandy đi tắm trước, mà phòng tắm lại không có cửa. Vu Minh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng ngó vào trong, sau rèm vải là một cô gái với dáng người yểu đệu đang tắm. Vu Minh thưởng thức một lát, phát hiện làm thế này người chịu tội là mình nên lại đi tới trước cửa sổ, đây cửa sổ ra, hưởng thụ cảm giác mát mẻ một lát.
Mandy dường như tính khiêu chiến giới hạn của Vu Minh, bọc khăn tắm chân trần đi ra phòng rồi nói:
- Chàng cao bồi, đi tắm thôi.
Vu Minh cầm một bộ áo lót từ trong túi du lịch của mình, nói:
- Mandy, tôi đột nhiên nhận ra giúp bạn bè cũng không phải chuyện vui sướng gì.
Kỳ quái, Vu Minh thầm nói: Hôm nay Mandy làm sao vậy?
Mandy gật đầu:
- Xin lỗi, là lỗi của tôi. Kỳ thật tôi rất tò mò, vì sao anh không nhìn trộm?
Vu Minh trả lời thành thực:
- Vì tôi đánh không lại cô.
- Ha ha.
Mandy cười to:
- Anh là người thành thật nhất mà tôi từng gặp đó Vu Minh.
Lại có người khen ngợi mình như vậy đó, Vu Minh toát mồ hôi hột, hắn vào tắm rửa, dùng nước lạnh. Lúc đi ra thì Mandy đã thay bộ quần áo có phần bảo thủ hơn. Cô ta mở một rương ra, Vu Minh ngó đầu nhìn, bên trong toàn là vũ khí cả. Mandy quăng cho Vu Minh một khẩu súng:
- Cho anh này.
Vu Minh luống ca luống cuống nhận lấy:
- Tôi không cần súng.
- Vu Minh, nơi đây là trấn nhỏ vùng biên giới, thường xuyên sẽ xảy ra một vài chuyện.
Mandy kéo ống quần rồi nhét một cây súng vào vỏ súng ở trên chân:
- Ngoài ra, nơi này là Mỹ. Nước Mỹ cho phép có súng hợp pháp, anh có thể cầm để phòng thân.
- Tôi không cần đâu.
Vu Minh để khẩu súng lục ở trên tủ đầu giường.
Mandy cười, cầm lấy súng rồi giơ lên:
- Anh có biết súng có công dụng gì không?
- Gì?
Vu Minh nghi hoặc.
Mandy giơ súng nhắm thẳng vào Vu Minh, quát:
- Cởi quần áo, trói mình vào giường.
- …
Vu Minh không nói gì.
- Thấy chưa, kỳ thực anh có thể chiếm lấy tôi rồi.
Mandy thu súng, mở tủ áo ra lấy một bộ lễ phục cho nam hoàn toàn mới, nói:
- Thử xem vừa người không?
Vu Minh bỏ chiếc khăn lau tóc ra, trực tiếp mặc lên, hoạt động vài cái rồi nói:
- Hơi lớn chút, sắp tham gia tiệc tùng gì sao?
- Không, tham gia hôn lễ.
Mandy nói:
- Sáng mai sẽ tiến hành hôn lễ, nhiệm vụ của anh là bám trụ cha xứ, bởi vì tôi không chắc là cần bao nhiêu thời gian.
Vu Minh hỏi:
- Đại khái là cần bao lâu?
- Ít nhất là một giờ.
Mandy trả lời.
Vu Minh hốt:
- Một giờ á?
Tên trộm này phải chuyên nghiệp tới cỡ nào thì mới cần tới hẳn một giờ.
Mandy nói:
- Chỗ ở của cha xứ là ở sau nhà thờ, đồ được giấu trong tầng hầm. Chỗ ở của ông ta có cài đặt hệ thống bảo vệ rất tân tiến, lại nối thẳng tới đồn cảnh sát. Sau khi vào nhà chúng ta phải tìm tầng hầm, sau đó phải mở khóa tầng hầm nữa. Ba tháng trước, cha Loka đặt chế một két sắt loại XX của Đức. Nếu cha Loka đặt bản kinh thánh vào trong két đó thì muốn mở nó ra cần ít nhất là bốn mươi phút.
Vu Minh nhíu mày:
- Đâu đến mức ấy?
Hắn nhớ người ta mở két sắt toàn năm phút là xong.
- Người giúp đỡ mà tôi tìm là tốt nhất nơi này.
Vu Minh cầm điện thoại gọi cho Diệp Chiến:
- Mở két sắt XX của Đức cần bao lâu?
Hình như Diệp Chiến đang ăn gì đó, trả lời:
- Tôi có phải trộm đâu mà biết.
Vu Minh hỏi:
- Rồi, xin hỏi người không phải trộm, nếu anh mở két sắt đó cần bao lâu?
- Mười lăm phút.
Diệp Chiến trả lời.
- Anh đùa tôi hả? Những mười lăm phút, không phải trên tivi đều là vài phút liền xong sao?
- Đại ca à, loại két có bố trí còi báo động bên trong này rất khó làm, hơn nữa đều là chế tạo thủ công, vị trí còi báo động đều khác nhau. Tôi cần phải xác định vị trí của còi báo động trước, sau đó khoan phá còi báo động, rồi mới luồn dây vào bánh răng…
Vu Minh tán thưởng:
- Anh chuyên nghiệp thật đó.
Diệp Chiến cười đắc chí:
- Không xem tôi là ai!
- Trộm đồ chuyên nghiệp như vậy còn nói mình không phải trộm?
Vu Minh cúp máy, rồi nói với Mandy:
- Bạn của tôi nói chỉ cần mười lăm phút là xong. Tôi có thể bảo hắn gửi cách mở tới.
Mandy vui vẻ nói:
- Thế thì tốt quá. Nếu mà được thì anh chỉ cần bám cha xứ mười lăm phút. Theo hôn lễ tiêu chuẩn thì cha xứ sẽ xuất hiện từ ba tới năm phút.
Vu Minh cười:
- Yên tâm đi! Tôi nhớ các cha xứ thường hỏi: Có ai có ý kiến gì không. Đến lúc đó tôi sẽ dũng cảm đứng lên, sau đó dùng triết học bắt đầu thao thao bất tuyệt. Tôi sẽ nói từ nguồn gốc loài người luôn.
Mandy lắc đầu:
- Không được.
- Vì sao?
- Vì anh là chú rể.
- Oắt dờ heo?
Vu Minh choáng.
Mandy bất đắc dĩ nói:
- Tôi không mời diễn viên quần chúng, cho nên hôn lễ chỉ có chú rể và cô dâu.
- Không có vị khách nào?
- Đúng vậy.
Mandy nói:
- Một cặp đôi phản nghịch bỏ nhà đi, sau đó kết hôn ở một trấn nhỏ hẻo lánh, đây là toàn bộ kịch bản.
Vu Minh trầm tư:
- Không đúng, cô vốn có chỉ có hai người, nếu tôi không xuất hiện thì cô định diễn như nào?
Mandy buông tay:
- Chú rể đến muộn để bám trụ cha xứ thôi.
- Cô không cảm thấy cái lý do này quá kém ư?
Vu Minh khinh bỉ:
- Tôi chỉ cần tùy tiện sửa ra một bản cũng tốt hơn của cô rồi.
- Ví dụ?
- Ví dụ như cô dâu khổ sở chờ đợi mà chú rể không đến, cô dâu căm hận giơ súng định tự sát, cha xứ ngăn cản. Trong lúc tranh giành súng, cha xứ vô ý bị bắn trúng, đưa tới bệnh viện.
Vu Minh nói:
- Dựa theo cách của tôi là ta có hẳn hai ngày.
Mandy há hốc mồm, khó tin nói:
- Vu Minh, anh tính bắn cha xứ ngay tại nhà thờ?
- Sao vậy?
Vu Minh hỏi lại. Cô mang vũ khí, lại vào phòng người ta ăn trộm, thì hình như bắn cha xứ cũng không được coi là chuyện to tát gì chứ?
- Điều đó là không thể tha thứ được.
Mandy nói:
- Ở Washington có một vụ án thế này, có một cha xứ bị cướp giật, chỉ nửa giờ sau, hai kẻ cướp giật bị bang phái địa phương bắt. Ngay cả bang phái cũng không dám bất kính với nhà thờ, mà anh còn dám bắn cha xứ?
Vu Minh dè chừng hỏi:
- Thế cô định trộm đồ của cha xứ thì sao đây?
Mandy giải thích:
- Không, tôi là dựa theo yêu cầu của tòa thánh Vatican lấy lại thứ không phải là của cha xứ. Bản thân tôi thì vẫn rất kính trọng cha Loka.
Vu Minh phải nghĩ một lúc lâu mới thông:
- Chính là không thể làm tổn thương tới cha xứ, nhưng có thể tiến hành lấy trộm của cha xứ?
- Trộm lại thứ vốn thuộc về tòa thánh, không chỉ không được làm bị thương cha xứ, mà tôi cũng không thể lừa gạt cha xứ được.
Vu Minh hỏi:
- Tôi thì có thể?
- Tất nhiên rồi, anh đâu theo đạo đâu.
Đây là cái lý do gì? Vu Minh hỏi:
- Cô không thể bắn cha xứ, rồi tìm cha xứ sám hối?
Cái này với bỏ xuống dao mổ là cùng một nghĩa, tay không dao mổ có thể thành Phật? Vì thế đi giết một người rồi buông dao mổ ra là sẽ thành Phật.
Mandy cũng không biết nói gì để phản bác, suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Tôi không thể đồng ý với biện pháp vô liêm sỉ như vậy.
Vu Minh nghĩ một lúc rồi nói:
- Vấn đề cuối cùng, cô dâu là ai?
- Tôi.
Mandy trả lời.
Vu Minh chỉ hỏi:
- Tôi có một yêu cầu.
- Ừm?
- Cô có thể bỏ súng ra được không?
Vu Minh hơi sợ.
Mandy cười:
- Yên tâm, tôi sẽ không nổ súng hay bắn ai trong nhà thờ đâu.
Những lời này là để an ủi mình ư?
***
Ba người tham dự, hai diễn viên, không kịch bản, không diễn viên quần cúng… Vu Minh phải nói là quỳ rạp xuống đất bái phục không thôi. Thượng đế cho bạn cái này, sẽ lấy đi của bạn cái khác. Mandy mặc dù có rất nhiều ưu điểm, nhưng rõ ràng là không biết cách bày bố. Nhưng có lẽ cũng là vì tín ngưỡng mới khiến cô ta bó tay bó chân. Vu Minh xoay người xuống giường, mặc lễ phục vào. Đêm nay ngủ khá là ngon.
Mandy vào phòng tắm thay quần áo. Vu Minh nhìn thoáng qua rồi hỏi:
- Cô xác định cô là cô dâu?
Nội y màu đen bó sát lấy cơ thể, bên ngoài mặc một chiếc áo cao bồi che tới rốn, quần bò và một đôi giầy, đây là trang bị của cô dâu.
- Không cần chú ý như vậy, người Mỹ đôi khi kết hôn tùy tiện lắm.
Mandy nhìn đồng hồ:
- Tôi định làm lúc mười giờ, chúng ta đi ăn sáng trước.
Quầy rượu bên dưới có cung cấp cà phê, sandwich, thịt hun khói, dăm bông… cho bữa sáng.
Ăn xong, Mandy lái xe tới nhà thờ:
- Này cộng sự, sau này thời gian xuất ngoại của anh càng lúc càng nhiều, tôi đề nghị anh thi giấy phép lái xe bản quốc tế.
- Ok.
Phi Miêu hậu cần hình như có đại lý giấy phép lái xe quốc tế.
Lúc tới nhà thờ là chín giờ. Lúc này nhà thờ đang cử hành hôn lễ. Mandy nói không sai, là hắn nghĩ nhiều. Trong nhà thờ chỉ có bốn người, cô dâu, chú rể và hai người bạn tốt của họ. Cha xứ xuất hiện, tay cầm một quyển kinh thánh, sau đó bắt đầu trình tự. Ba phút sau, cha xứ tuyên bố xong, cho cặp vợ chồng mới cưới một tờ giấy kết hôn được tôn giáo tán thành, sau đó đi về. Tờ giấy kết hôn này muốn có hiệu lực thì phải tới cơ quan về hôn nhân tiến hành đăng ký mới được.
Vu Minh ngồi không nhà thờ:
- Chỉ vậy thôi?
Mandy gật đầu, hỏi lại:
- Còn muốn thế nào nữa?
- Quá tùy tiện rồi thì phải?
- Cho nên tỉ lệ ly hôn ở Mỹ mới cao.
- Cô yên tâm.
Vu Minh nói:
- Bọn tôi sắp sửa vượt qua các cô rồi.
Ngày sánh kịp Anh vượt qua Mỹ đang trong tầm tay.
Chờ cặp vợ chồng kia đi rồi, Mandy cúi đầu lẩm bẩm:
- Con là kẻ mang trọng tội, đắc tội với Chúa Trời, mà lúc này vì Chúa Trời, từ nay về sau, từ đầu đến cuối…
Vu Minh khẽ hỏi:
- Mandy, chúng ta kết hôn thế này có được coi là kết hôn không?
- Cha xứ chỉ cho một tờ giấy kết hôn với ý kỷ niệm, dựa theo luật pháp Mỹ thì phải đăng ký. Ngoài ra anh không phải người Mỹ, không có phúc lợi xã hội, không thể nào kết hôn đơn giản như vậy được.
Vu Minh gật đầu. May quá, đừng có bỗng nhiên thành kết hôn thực. Mà hắn lại cảm thấy kỳ quái, nếu Mandy là con chiên ngoan đạo của đạo Thiên Chúa, vậy tại sao lại giả kết hôn trong nhà thờ của Thiên Chúa? Hơn nữa như lời nói thì như là đang thử gì đó? Mandy không nói, Vu Minh cũng không hỏi, dù sao không phải tín ngưỡng của mình, chẳng thiệt thòi đi đâu.
Mười giờ cuối cùng đã tới. Mandy và Vu Minh treo tai nghe liên lạc rồi đi tới trước bục. Cha xứ xuất hiện, gần như không dông dài gì nhiều mà bắt đầu luôn:
- Hỡi anh chị em yêu dấu: chúng ta họp nhau trước mặt Thiên Chúa để chứng kiến và chúc phước cho sự kết hợp đôi bạn này trong Hôn Nhân Thánh. Thiên Chúa đã thiết lập giao ước hôn nhân tự buổi sáng thế, và Chúa Cứu Thế Giê-su đã từng hiện diện và làm phép lạ tại tiệc cưới thành Ca-na, xứ Ga-li-lê, khiến hôn nhân thêm phần phước hạnh….
Sau đó bắt đầu chất vấn:
- Nếu trong vòng quý vị có ai nêu ra được lý do nào khiến đôi bạn này không thể kết hôn hợp pháp, thì xin hãy nói lên. Bằng không, từ rày về sau xin yên lặng.
Mèn ơi, dưới này ngay cả con chó con mèo còn không có, ông bảo ai nêu ý kiến đây?
Trong tai nghe vang lên:
- Đang phá giải hệ thống bảo vệ
- Vì sao nghi ngờ thì tôi không nói, nhưng tôi tin bản kinh thánh viết tay kia bị ông ta giấy trong hầm ngầm dưới lòng đất ở sau nhà thờ của ông ta. Tôi đã lên kế hoạch rồi, muốn lẻn vào nhà thờ thì cần một người giúp đỡ. Người giúp đỡ ban đầu của tôi có năng lực biểu diễn tầm tường, anh đến rồi thì tôi có sự lựa chọn tốt hơn.
- Cần biểu diễn?
Vu Minh hỏi.
- Đúng vậy, tôi cần anh bám lấy cha Loka.
Mandy nói:
- Chúng ta hợp tác thì ăn ý hơn.
- Ok.
Vu Minh gật đầu.
Lý Phục lên xe nói:
- Tôi tự mình nhìn “đồ” tiến vào phòng thí nghiệm, nhìn bọn họ nghiệm thu. Yên tâm chưa?
- Yên tâm rồi.
Vu Minh ngượng ngùng cười, hắn vốn quá nhạy cảm.
- Nhưng cần hai ngày.
Lý Phục nói:
- Bọn họ đang giải quyết một vụ cảnh báo tập kích khủng bố.
- Không sau đâu, vừa lúc tôi và Mandy có chuyện cần làm.
Vu Minh có lỗi nhìn Lý Phục. Lý Phục thì không sao, bởi anh ta đoán rằng có lẽ Mandy là người của Hiệp hội Thám tử kia. Vu Minh nói:
- Cho nên anh được nghỉ.
- Vậy phải cảm ơn cậu rồi.
Lý Phục mở cửa xe:
- Chơi vui vẻ chút. Sáng ngày kia nhớ gọi tôi.
- Ok.
Lý Phục đóng cửa xe lại. Many giơ tay chào Lý Phục, sau đó lái xe tới sân bay. Ở cùng Mandy là một chuyện rất thoải mái, mà nói chuyện với mỹ nữ bao giờ cũng là chuyện thoải mái cả. Mandy là một cô gái hào phóng, nhiệt tình, lúc cười không hề che giấu, lúc lắng nghe chắc chắn không bao giờ là có lệ, không cần Vu Minh phải nghiền ngẫm hao tổn tâm trí.
- Lợi hại, bốn ủy thác lận.
Vu Minh bội phục, hắn mới hoàn thành một cái ủy thác Kiếm sắt mà thôi.
Mandy nhìn Vu Minh:
- Lại khách khí rồi. Tôi làm xong bốn ủy thác, vẫn là Bạc. Mà anh chỉ với một ủy thác Kiếm sắt đã nhảy lên Vàng. Ủy ban chủ tịch rất công chính, cho nên tôi tin rằng anh đạt được thành tích khiến bọn họ tin phục.
Vu Minh nói:
- Vậy chúng ta đổi đi, tôi mới có được hai mươi nghìn đô la đây.
- Ha ha, tiền không thành vấn đề. Anh xem, có điều tra viên nào trong tổ chức mà thiếu tiền không?
Mandy mở ngăn kéo nhỏ trên xe, ném cho Vu Minh một hộp xì gà:
- Nghe nói anh sắp tới nên tiện tay lấy một hộp từ nhà.
Vu Minh nhận lấy, là xì gà thượng đẳng. Vu Minh hỏi:
- Cô sống cùng bố mẹ à?
- Bố mẹ tôi ly hôn rồi, mẹ tôi xây tổ ấm mới ở Úc. Nếu thời gian cho phép, tôi cố gắng cứ mỗi tuần đều rút thời gian tới Washing tơn với bố.
Mandy nói:
- Bản thân tôi thì ở New York. Đây là xe của bố tôi.
Vu Minh hỏi:
- Vậy ủy thác kia là gì? Giờ nói được rồi.
- Không.
Mandy cười thần bí, nói:
- Tôi sợ anh hối hận.
Vu Minh lập tức nghĩ tới chuyện “hiến cúc”, nhưng lập tức loại trừ khả năng này, làm gì tới mức ấy. Vu Minh đoán:
- Chẳng lẽ cô định để tôi đi sám hối với cha xứ Loka đó để kéo dài thời gian?
- Anh đoán đúng phân nửa rồi đó.
Mandy lấy chiếc mũ cao bồi ra đậy lên mặt Vu Minh:
- Đi đường mệt mỏi, mấy ngày nay anh không ngủ ngon, tôi thấy anh cứ nghỉ ngơi trước đi.
Vu Minh cũng không từ chối, ngủ gật trên xe, rất nhanh liền tới sân bay. Có rất nhiều chuyến bay trong nước Mỹ, hai người đăng ký, sau nửa giờ bay, hai người đã tới Los Angeles. Xem đồng hồ thì đã là bảy giờ tối, Vu Minh và Mandy ăn tối qua loa. Mandy có sẵn xe ở sân bay, hai người lái xe suốt đêm tới trấn nhỏ kia.
Trấn kia không lớn, chỉ có chừng bốn trăm gia đình, có một đồn cảnh sát với bốn cảnh sát. Nhưng vì đây là nơi gần biên giới Mexico cho nên cục di dân và cảnh sát liên bang rất coi trọng tình hình trị an của trấ này, cảnh sát thành phố không ngừng phái xe tuần tra trên những con đường lớn.
Mandy thuê một căn phòng không lớn, mà lại chỉ có một giường. Cô ta để hành lý xuống, hỏi:
- Đói không?
- Không.
Vu Minh nhìn căn phòng này, chỉ có hai mươi mét vuông, cũng không có sô pha gì.
Dường như biết Vu Minh nghĩ gì, Mandy cười nói:
- Anh sẽ ngủ cùng tôi.
Vu Minh nuốt nước miếng.
- Ha ha.
Mandy đi tới bên tường rồi kéo xuống một cái giường, rất chân thành nói:
- Nếu anh cần thì tôi có thể tìm một cô cho anh.
F***, ta hận cái giường này.
Mandy đi tắm trước, mà phòng tắm lại không có cửa. Vu Minh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng ngó vào trong, sau rèm vải là một cô gái với dáng người yểu đệu đang tắm. Vu Minh thưởng thức một lát, phát hiện làm thế này người chịu tội là mình nên lại đi tới trước cửa sổ, đây cửa sổ ra, hưởng thụ cảm giác mát mẻ một lát.
Mandy dường như tính khiêu chiến giới hạn của Vu Minh, bọc khăn tắm chân trần đi ra phòng rồi nói:
- Chàng cao bồi, đi tắm thôi.
Vu Minh cầm một bộ áo lót từ trong túi du lịch của mình, nói:
- Mandy, tôi đột nhiên nhận ra giúp bạn bè cũng không phải chuyện vui sướng gì.
Kỳ quái, Vu Minh thầm nói: Hôm nay Mandy làm sao vậy?
Mandy gật đầu:
- Xin lỗi, là lỗi của tôi. Kỳ thật tôi rất tò mò, vì sao anh không nhìn trộm?
Vu Minh trả lời thành thực:
- Vì tôi đánh không lại cô.
- Ha ha.
Mandy cười to:
- Anh là người thành thật nhất mà tôi từng gặp đó Vu Minh.
Lại có người khen ngợi mình như vậy đó, Vu Minh toát mồ hôi hột, hắn vào tắm rửa, dùng nước lạnh. Lúc đi ra thì Mandy đã thay bộ quần áo có phần bảo thủ hơn. Cô ta mở một rương ra, Vu Minh ngó đầu nhìn, bên trong toàn là vũ khí cả. Mandy quăng cho Vu Minh một khẩu súng:
- Cho anh này.
Vu Minh luống ca luống cuống nhận lấy:
- Tôi không cần súng.
- Vu Minh, nơi đây là trấn nhỏ vùng biên giới, thường xuyên sẽ xảy ra một vài chuyện.
Mandy kéo ống quần rồi nhét một cây súng vào vỏ súng ở trên chân:
- Ngoài ra, nơi này là Mỹ. Nước Mỹ cho phép có súng hợp pháp, anh có thể cầm để phòng thân.
- Tôi không cần đâu.
Vu Minh để khẩu súng lục ở trên tủ đầu giường.
Mandy cười, cầm lấy súng rồi giơ lên:
- Anh có biết súng có công dụng gì không?
- Gì?
Vu Minh nghi hoặc.
Mandy giơ súng nhắm thẳng vào Vu Minh, quát:
- Cởi quần áo, trói mình vào giường.
- …
Vu Minh không nói gì.
- Thấy chưa, kỳ thực anh có thể chiếm lấy tôi rồi.
Mandy thu súng, mở tủ áo ra lấy một bộ lễ phục cho nam hoàn toàn mới, nói:
- Thử xem vừa người không?
Vu Minh bỏ chiếc khăn lau tóc ra, trực tiếp mặc lên, hoạt động vài cái rồi nói:
- Hơi lớn chút, sắp tham gia tiệc tùng gì sao?
- Không, tham gia hôn lễ.
Mandy nói:
- Sáng mai sẽ tiến hành hôn lễ, nhiệm vụ của anh là bám trụ cha xứ, bởi vì tôi không chắc là cần bao nhiêu thời gian.
Vu Minh hỏi:
- Đại khái là cần bao lâu?
- Ít nhất là một giờ.
Mandy trả lời.
Vu Minh hốt:
- Một giờ á?
Tên trộm này phải chuyên nghiệp tới cỡ nào thì mới cần tới hẳn một giờ.
Mandy nói:
- Chỗ ở của cha xứ là ở sau nhà thờ, đồ được giấu trong tầng hầm. Chỗ ở của ông ta có cài đặt hệ thống bảo vệ rất tân tiến, lại nối thẳng tới đồn cảnh sát. Sau khi vào nhà chúng ta phải tìm tầng hầm, sau đó phải mở khóa tầng hầm nữa. Ba tháng trước, cha Loka đặt chế một két sắt loại XX của Đức. Nếu cha Loka đặt bản kinh thánh vào trong két đó thì muốn mở nó ra cần ít nhất là bốn mươi phút.
Vu Minh nhíu mày:
- Đâu đến mức ấy?
Hắn nhớ người ta mở két sắt toàn năm phút là xong.
- Người giúp đỡ mà tôi tìm là tốt nhất nơi này.
Vu Minh cầm điện thoại gọi cho Diệp Chiến:
- Mở két sắt XX của Đức cần bao lâu?
Hình như Diệp Chiến đang ăn gì đó, trả lời:
- Tôi có phải trộm đâu mà biết.
Vu Minh hỏi:
- Rồi, xin hỏi người không phải trộm, nếu anh mở két sắt đó cần bao lâu?
- Mười lăm phút.
Diệp Chiến trả lời.
- Anh đùa tôi hả? Những mười lăm phút, không phải trên tivi đều là vài phút liền xong sao?
- Đại ca à, loại két có bố trí còi báo động bên trong này rất khó làm, hơn nữa đều là chế tạo thủ công, vị trí còi báo động đều khác nhau. Tôi cần phải xác định vị trí của còi báo động trước, sau đó khoan phá còi báo động, rồi mới luồn dây vào bánh răng…
Vu Minh tán thưởng:
- Anh chuyên nghiệp thật đó.
Diệp Chiến cười đắc chí:
- Không xem tôi là ai!
- Trộm đồ chuyên nghiệp như vậy còn nói mình không phải trộm?
Vu Minh cúp máy, rồi nói với Mandy:
- Bạn của tôi nói chỉ cần mười lăm phút là xong. Tôi có thể bảo hắn gửi cách mở tới.
Mandy vui vẻ nói:
- Thế thì tốt quá. Nếu mà được thì anh chỉ cần bám cha xứ mười lăm phút. Theo hôn lễ tiêu chuẩn thì cha xứ sẽ xuất hiện từ ba tới năm phút.
Vu Minh cười:
- Yên tâm đi! Tôi nhớ các cha xứ thường hỏi: Có ai có ý kiến gì không. Đến lúc đó tôi sẽ dũng cảm đứng lên, sau đó dùng triết học bắt đầu thao thao bất tuyệt. Tôi sẽ nói từ nguồn gốc loài người luôn.
Mandy lắc đầu:
- Không được.
- Vì sao?
- Vì anh là chú rể.
- Oắt dờ heo?
Vu Minh choáng.
Mandy bất đắc dĩ nói:
- Tôi không mời diễn viên quần chúng, cho nên hôn lễ chỉ có chú rể và cô dâu.
- Không có vị khách nào?
- Đúng vậy.
Mandy nói:
- Một cặp đôi phản nghịch bỏ nhà đi, sau đó kết hôn ở một trấn nhỏ hẻo lánh, đây là toàn bộ kịch bản.
Vu Minh trầm tư:
- Không đúng, cô vốn có chỉ có hai người, nếu tôi không xuất hiện thì cô định diễn như nào?
Mandy buông tay:
- Chú rể đến muộn để bám trụ cha xứ thôi.
- Cô không cảm thấy cái lý do này quá kém ư?
Vu Minh khinh bỉ:
- Tôi chỉ cần tùy tiện sửa ra một bản cũng tốt hơn của cô rồi.
- Ví dụ?
- Ví dụ như cô dâu khổ sở chờ đợi mà chú rể không đến, cô dâu căm hận giơ súng định tự sát, cha xứ ngăn cản. Trong lúc tranh giành súng, cha xứ vô ý bị bắn trúng, đưa tới bệnh viện.
Vu Minh nói:
- Dựa theo cách của tôi là ta có hẳn hai ngày.
Mandy há hốc mồm, khó tin nói:
- Vu Minh, anh tính bắn cha xứ ngay tại nhà thờ?
- Sao vậy?
Vu Minh hỏi lại. Cô mang vũ khí, lại vào phòng người ta ăn trộm, thì hình như bắn cha xứ cũng không được coi là chuyện to tát gì chứ?
- Điều đó là không thể tha thứ được.
Mandy nói:
- Ở Washington có một vụ án thế này, có một cha xứ bị cướp giật, chỉ nửa giờ sau, hai kẻ cướp giật bị bang phái địa phương bắt. Ngay cả bang phái cũng không dám bất kính với nhà thờ, mà anh còn dám bắn cha xứ?
Vu Minh dè chừng hỏi:
- Thế cô định trộm đồ của cha xứ thì sao đây?
Mandy giải thích:
- Không, tôi là dựa theo yêu cầu của tòa thánh Vatican lấy lại thứ không phải là của cha xứ. Bản thân tôi thì vẫn rất kính trọng cha Loka.
Vu Minh phải nghĩ một lúc lâu mới thông:
- Chính là không thể làm tổn thương tới cha xứ, nhưng có thể tiến hành lấy trộm của cha xứ?
- Trộm lại thứ vốn thuộc về tòa thánh, không chỉ không được làm bị thương cha xứ, mà tôi cũng không thể lừa gạt cha xứ được.
Vu Minh hỏi:
- Tôi thì có thể?
- Tất nhiên rồi, anh đâu theo đạo đâu.
Đây là cái lý do gì? Vu Minh hỏi:
- Cô không thể bắn cha xứ, rồi tìm cha xứ sám hối?
Cái này với bỏ xuống dao mổ là cùng một nghĩa, tay không dao mổ có thể thành Phật? Vì thế đi giết một người rồi buông dao mổ ra là sẽ thành Phật.
Mandy cũng không biết nói gì để phản bác, suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Tôi không thể đồng ý với biện pháp vô liêm sỉ như vậy.
Vu Minh nghĩ một lúc rồi nói:
- Vấn đề cuối cùng, cô dâu là ai?
- Tôi.
Mandy trả lời.
Vu Minh chỉ hỏi:
- Tôi có một yêu cầu.
- Ừm?
- Cô có thể bỏ súng ra được không?
Vu Minh hơi sợ.
Mandy cười:
- Yên tâm, tôi sẽ không nổ súng hay bắn ai trong nhà thờ đâu.
Những lời này là để an ủi mình ư?
***
Ba người tham dự, hai diễn viên, không kịch bản, không diễn viên quần cúng… Vu Minh phải nói là quỳ rạp xuống đất bái phục không thôi. Thượng đế cho bạn cái này, sẽ lấy đi của bạn cái khác. Mandy mặc dù có rất nhiều ưu điểm, nhưng rõ ràng là không biết cách bày bố. Nhưng có lẽ cũng là vì tín ngưỡng mới khiến cô ta bó tay bó chân. Vu Minh xoay người xuống giường, mặc lễ phục vào. Đêm nay ngủ khá là ngon.
Mandy vào phòng tắm thay quần áo. Vu Minh nhìn thoáng qua rồi hỏi:
- Cô xác định cô là cô dâu?
Nội y màu đen bó sát lấy cơ thể, bên ngoài mặc một chiếc áo cao bồi che tới rốn, quần bò và một đôi giầy, đây là trang bị của cô dâu.
- Không cần chú ý như vậy, người Mỹ đôi khi kết hôn tùy tiện lắm.
Mandy nhìn đồng hồ:
- Tôi định làm lúc mười giờ, chúng ta đi ăn sáng trước.
Quầy rượu bên dưới có cung cấp cà phê, sandwich, thịt hun khói, dăm bông… cho bữa sáng.
Ăn xong, Mandy lái xe tới nhà thờ:
- Này cộng sự, sau này thời gian xuất ngoại của anh càng lúc càng nhiều, tôi đề nghị anh thi giấy phép lái xe bản quốc tế.
- Ok.
Phi Miêu hậu cần hình như có đại lý giấy phép lái xe quốc tế.
Lúc tới nhà thờ là chín giờ. Lúc này nhà thờ đang cử hành hôn lễ. Mandy nói không sai, là hắn nghĩ nhiều. Trong nhà thờ chỉ có bốn người, cô dâu, chú rể và hai người bạn tốt của họ. Cha xứ xuất hiện, tay cầm một quyển kinh thánh, sau đó bắt đầu trình tự. Ba phút sau, cha xứ tuyên bố xong, cho cặp vợ chồng mới cưới một tờ giấy kết hôn được tôn giáo tán thành, sau đó đi về. Tờ giấy kết hôn này muốn có hiệu lực thì phải tới cơ quan về hôn nhân tiến hành đăng ký mới được.
Vu Minh ngồi không nhà thờ:
- Chỉ vậy thôi?
Mandy gật đầu, hỏi lại:
- Còn muốn thế nào nữa?
- Quá tùy tiện rồi thì phải?
- Cho nên tỉ lệ ly hôn ở Mỹ mới cao.
- Cô yên tâm.
Vu Minh nói:
- Bọn tôi sắp sửa vượt qua các cô rồi.
Ngày sánh kịp Anh vượt qua Mỹ đang trong tầm tay.
Chờ cặp vợ chồng kia đi rồi, Mandy cúi đầu lẩm bẩm:
- Con là kẻ mang trọng tội, đắc tội với Chúa Trời, mà lúc này vì Chúa Trời, từ nay về sau, từ đầu đến cuối…
Vu Minh khẽ hỏi:
- Mandy, chúng ta kết hôn thế này có được coi là kết hôn không?
- Cha xứ chỉ cho một tờ giấy kết hôn với ý kỷ niệm, dựa theo luật pháp Mỹ thì phải đăng ký. Ngoài ra anh không phải người Mỹ, không có phúc lợi xã hội, không thể nào kết hôn đơn giản như vậy được.
Vu Minh gật đầu. May quá, đừng có bỗng nhiên thành kết hôn thực. Mà hắn lại cảm thấy kỳ quái, nếu Mandy là con chiên ngoan đạo của đạo Thiên Chúa, vậy tại sao lại giả kết hôn trong nhà thờ của Thiên Chúa? Hơn nữa như lời nói thì như là đang thử gì đó? Mandy không nói, Vu Minh cũng không hỏi, dù sao không phải tín ngưỡng của mình, chẳng thiệt thòi đi đâu.
Mười giờ cuối cùng đã tới. Mandy và Vu Minh treo tai nghe liên lạc rồi đi tới trước bục. Cha xứ xuất hiện, gần như không dông dài gì nhiều mà bắt đầu luôn:
- Hỡi anh chị em yêu dấu: chúng ta họp nhau trước mặt Thiên Chúa để chứng kiến và chúc phước cho sự kết hợp đôi bạn này trong Hôn Nhân Thánh. Thiên Chúa đã thiết lập giao ước hôn nhân tự buổi sáng thế, và Chúa Cứu Thế Giê-su đã từng hiện diện và làm phép lạ tại tiệc cưới thành Ca-na, xứ Ga-li-lê, khiến hôn nhân thêm phần phước hạnh….
Sau đó bắt đầu chất vấn:
- Nếu trong vòng quý vị có ai nêu ra được lý do nào khiến đôi bạn này không thể kết hôn hợp pháp, thì xin hãy nói lên. Bằng không, từ rày về sau xin yên lặng.
Mèn ơi, dưới này ngay cả con chó con mèo còn không có, ông bảo ai nêu ý kiến đây?
Trong tai nghe vang lên:
- Đang phá giải hệ thống bảo vệ