Vu Minh đặt bản kiểm điểm ở trước mặt Đỗ Thanh Thanh, cúi đầu thành khẩn nói:
- Đỗ tiểu thư, tôi trịnh trọng xin lỗi cô. Về sau tất cả sự vụ trong công ty, tôi sẽ không giấu diếm nữa. Tôi là một gã sinh viên mới vào xã hội, còn chưa hiểu chuyện, mong Đỗ tiểu thư tha thứ.
Nghê Thu cúi đầu nói:
- Xin lỗi… Tôi là một tên thanh niên sa ngã, thái độ với công ty là không đúng. Mong Đỗ tiểu thư tha thứ.
Lúc này Đỗ Thanh Thanh cảm thấy lòng ấm áp, bọn họ không có chân chính vứt bỏ mình. Đỗ Thanh Thanh hỏi;
- Nếu chuyện máy nghe trộm kia không nói cho tôi, các anh định xử lý thế nào?
Vu Minh nói:
- Căn cứ theo kế hoạch, chúng tôi sẽ soạn ra một đơn hàng ủy thác, sau đó quay kẻ nào đó đi với gay lên mạng lưới nội bộ của công ty.
Nghê Thu nói tiếp:
- Chẳng qua là chưa chọn xong địa điểm.
Đỗ Thanh Thanh nhìn ba người trước mặt, thở dài:
- Có phải tôi vụng về lắm không?
Ba người nhìn nhau, rồi đáp:
- Đúng vậy!
Lý Phục bổ sung:
- Nhưng cô là một vị sếp rất dễ thân cận.
Đánh giá tổng hợp lại là đều dễ ở chung hơn tất cả các vị quản lý cao cấp của Đỗ thị quốc tế.
Vu Minh gật đầu:
- Còn rất lương thiện.
Đây là nói về hành động Đỗ Thanh Thanh bảo vệ hắn khi ở nhà ma.
Nghê Thu:
- Săn sóc, khéo hiểu lòng người.
Đây là nói về chuyện Đỗ Thanh Thanh đã lý giải và tha thứ anh ta khi anh ta bỏ bê công việc.
- Thật ư?
Đỗ Thanh Thanh hỏi lại.
- Thật sự!
Ba người gật đầu.
- Được rồi, thôi đi làm đi.
Đỗ Thanh Thanh nhìn ba người đi ra, đóng cửa lại, nhịn không được nở nụ cười.
Chuyện này làm mối liên kết giữa các thành viên trong công ty Tinh Tinh mạnh mẽ hơn nhiều. Điều thứ mười trong Một trăm điều sếp cần biết: Sếp kỳ thực là cái chức vị chẳng có đóng góp gì mấy cho thành tích công việc, tác dụng của sếp là làm cho nhân viên tận tâm tận lực làm việc cho công ty. Hãy nhớ kỹ, công ty tương đương với bạn, nhưng đừng nói bạn, mà phải nói công ty.
Lý Phục rất có đạo đức nghề nghiệp, Vu Minh thì thông qua làm việc tích lũy kinh nghiệm thực tế. Nghê Thu tuy hơi lười, nhưng thấy số phần trăm được trích kia thì làm việc lại khá chăm. Tuy ba người không có tận tâm tận lực vì diện mạo hay nhân phẩm của Đỗ Thanh Thanh, nhưng thái độ làm việc cũng không tệ lắm.
Khi bạn có nhân viên ưu tú, sếp bình thường vốn không thành vấn đề.
Công ty thám tử Tinh Tinh có tiếng tăm rồi, đơn hàng có rồi, mà nhân viên cũng có năng lực, vấn đề duy nhất bây giờ là không đủ người. Bình quân mỗi ngày Nghê Thu phải tìm bảy con chó hay mèo. Ngày nào Vu Minh cũng phải theo dõi hai vụ ngoại tình. Lý Phục thì lắm tạp vụ, nhiều nhất là tìm kiếm mấy đứa trẻ bỏ nhà ra đi, còn lại thì là chụp ảnh có kẻ vì ân oán cá nhân mà cố ý phá hoại tài sản của người khác.
…
Hôm nay, công ty đang uống Cô ca chúc mừng Lý Phục đã phá được vụ quay lén trong nhà vệ sinh nữ của tập đoàn Lâm Hải. Chủ tịch tập đoàn Lâm Hải tự mình gọi điện tới cảm ơn Đỗ tiên sinh. Từ sau khi Khả Nhi ngoại tình khiến mình đen mặt, Đỗ tiên sinh thề không bao giờ tới công ty thám tử Tinh Tinh nữa, mà để Hiểu Hồng tặng vài thùng Cô ca tới để tỏ vẻ khen ngợi. Dẫu sao cái thứ như sâm banh kia bọn họ cũng lấy đi đổ wc mà thôi.
Vu Minh nói:
- Danh sách hai mươi người mà Thẩm Vạn chọn có rồi, mau kiểm tra email.
Bốn người đều tự mở email của mình lên, Nghê Thu thở dài:
- Không trực tiếp trúng tuyển rồi.
Lý Phục lắc đầu:
- Tôi cũng không có.
Vu Minh:
- Cũng không nốt.
Đỗ Thanh Thanh hô lên trong văn phòng:
- Tôi trúng tuyển rồi, tôi trúng tuyển thẳng rồi. Chín giờ ngày mùng 2 tới sân vận động trực tiếp đăng ký báo danh.
Ba người ngạc nhiên, hỏi:
- Đỗ tiểu thư, trong sơ yếu lí lịch cô đã viết gì?
- Tôi viết rằng tôi là sếp của công ty thám tử đã phá được vụ án tự sát từng gây náo động toàn quốc, từng đảm nhiệm trợ thủ cho cảnh sát hình sự thành phố A.
Đỗ Thanh Thanh cao hứng nói:
- Thế là có mười nghìn tệ.
Thật không có chí khí, Vu Minh thở dài, mục tiêu của hắn là ba mươi triệu tệ. Nhưng không có trúng tuyển thẳng, phải tham gia tuyển chọn ba mươi người kia, thật áp lực. Nhận được một email mới, Vu Minh đọc:
- Chào mừng Vu tiên sinh tham gia tuyển chọn, chín giờ sáng ngày mùng 2 hãy tới sân vận động trung tâm, số thứ tự của anh là 8654.
Không phải chứ, hơn tám nghìn người?!
Nghê Thu nhìn máy tính, nói:
- Ngại quá, số thứ tự của tôi là 10214. Hơn mười nghìn người.
Lý Phục cũng đọc email:
- Của tôi thì là 6001.
Đỗ Thanh Thanh đi ra từ văn phòng, thấp giọng nói:
- Trương Dạ Nam đã gọi cho tôi, nói đã tập trung vào một đối tượng nữ, nghi ngờ cô ta là người trung gian của Át Bích. Cô ấy bảo chúng ta báo địa chỉ cho Thái Tử.
Vu Minh nhíu mày:
- Lỡ Thái Tử đắc thủ thì sao?
Lý Phục nói:
- Đây là ngón nghề mà cảnh sát thường dùng, địa chỉ đó chỉ có mai phục, không có mục tiêu.
Vu Minh nghĩ lại rồi nói:
- Lần trước Thái Tử chơi chiêu dụ rắn khỏi hang, hắn chưa chắc sẽ tin vào tính báo mà chúng ta cung cấp. Lúc chúng ta báo tin cho hắn, cũng là lúc hắn biết cảnh sát đã bắt đầu bảo vệ nghi phạm bằng giam giữ, hoặc giám thị rồi.
Lôi Vân là đội đặc công tốt nhất của thành phố A, trong đó tiểu tổ Lôi Điện là tinh nhuệ trong Lôi Vân. Thái Tử từ đằng xa nhìn một ngôi biệt thự kiểu khách sạn. Bốn thành viên của tiểu tổ Lôi Điện mặc thường phục bảo vệ một cô gái xuống xe, phòng bị xung quanh đưa cô gái vào trong biệt thự. Thái Tử gửi email cho Vu Minh:
- Khẳng định địa chỉ là trấn Thượng Phương?
Vu Minh trả lời:
- Không thể khẳng định, nhưng hiện tại thì nghi ngờ là phải.
Người trẻ tuổi à, chú mày non quá đó. Thái Tử gập máy tính lại. Y biết số 86 là cạm bẫy của cảnh sát, nhưng y thật không ngờ cảnh sát lại để tiểu tổ Lôi Điện bảo vệ chính chủ. Y biết cách mà tiểu tổ Lôi Điện phối hợp lẫn nhau, ở phụ cận có ít nhất một tay bắn tỉa, và trực thăng có thể tới biệt thự chỉ trong năm phút.
Nhưng con người thì luôn có nhược điểm. Thái Tử kiên nhẫn quan sát căn nhà an toàn này, phát hiện tiểu tổ Lôi Điện này có một sơ hở, đó chính là đồ ăn.
Thái Tử lái xe, một chiếc xe đạp điện giao đồ ăn chạy tới từ phía đối diện. Thái Tử đột ngột chuyển hướng. Người lái xe đạp điện hoảng sợ, ngã nhào xuống đất. Thái Tử vội ra khỏi xe, chạy tới nâng người giao hàng lên, nói câu xin lỗi và bồi thường năm trăm tệ. Người giao đồ ăn kiểm tra hàng hóa trên tay, không có hỏng gì, thu tiền rồi tiếp tục đi tới pháo đài an toàn kia.
Một đặc công mặc thường phục ra ngoài nhà trả tiền, lấy đồ ăn. Thái Tử cầm ống dòm hồng ngoại quan sát, lấy đồ ăn vào rồi, bốn đặc công mặc thường phục bắt đầu ăn uống. Một lúc sau, cả bốn người đều gục xuống bàn. Thái Tử gọi điện, một cô gái nghe điện thoại. Thái Tử nói:
- Át Bích bảo tôi tới đón cô. Một phút sau có xe tới cửa nhà an toàn.
Rồi cúp điện thoại.
Một phút sau, thái tử lái xe tới, một cô gái chạy ra. Thái Tử đột nhiên nhấn ga bỏ chạy, cô gái hô lên:
- Mục tiêu muốn chạy.
Rồi lấy khẩu súng ngắn ra hô lên:
- Cảnh sát đây.
Tay bắn tỉa nổ súng, xe cảnh sát truy đuổi. Chừng nửa giờ sau, cảnh sát tìm thấy chiếc xe mà Thái Tử lái vào trong hồ nước, trong xe không có người. Dựa theo những gì nhân viên pháp chứng giám định thì nghi phạm đã trúng đạn, mà vết thương cũng không nhẹ. Thành phố A giăng lưới triển khai triều tra, đài truyền hình liên tục phát tin về tướng mạo của Thái Tử. Nhưng Thái Tử dường như đã bốc hơi, biến mất khỏi trần gian vậy.
Không chỉ có ngôi nhà số 86 là cạm bẫy, mà tiểu tổ Lôi Điện kia cũng là bẫy, ngay cả người giao đồ ăn kia cũng là một cái bẫy. Thánh đấu sĩ chắc sẽ không trúng cùng một chiêu hai lần, mà cảnh sát thành phố A cũng sẽ không như vậy.
Thái Tử biến mất, để lại DNA, mà Át Bích thì để lại người quen, một cô gái bản địa hai mươi tám tuổi. Cô ta tên là Vương Tuệ, mở một trung tâm môi giới việc làm. Theo chứng cứ bề ngoài, Vương Tuệ chắc chắn là người trung gian, mà đảm nhiệm ngành nghề nào hay lui tới với ai, cảnh sát vẫn chưa thu hoạch được chứng cứ hữu hiệu. Vương Tuệ lại có kinh nghiệm phản thẩm vấn khá tốt, ứng đối cảnh sát mà không lộ ra điều gì. Cảnh sát sử dụng chiến thuật dụ dỗ rồi uy hiếp cũng đều bị Vương Tuệ ngăn chặn thoải mái. Điểm đột phá duy nhất là Vương Tuệ có gửi ngân hàng Thụy sĩ tám triệu đô la Mỹ. Nhưng Vương Tuệ không trả lời bất cứ câu hỏi nào về chuyện này.
- Đỗ tiểu thư, tôi trịnh trọng xin lỗi cô. Về sau tất cả sự vụ trong công ty, tôi sẽ không giấu diếm nữa. Tôi là một gã sinh viên mới vào xã hội, còn chưa hiểu chuyện, mong Đỗ tiểu thư tha thứ.
Nghê Thu cúi đầu nói:
- Xin lỗi… Tôi là một tên thanh niên sa ngã, thái độ với công ty là không đúng. Mong Đỗ tiểu thư tha thứ.
Lúc này Đỗ Thanh Thanh cảm thấy lòng ấm áp, bọn họ không có chân chính vứt bỏ mình. Đỗ Thanh Thanh hỏi;
- Nếu chuyện máy nghe trộm kia không nói cho tôi, các anh định xử lý thế nào?
Vu Minh nói:
- Căn cứ theo kế hoạch, chúng tôi sẽ soạn ra một đơn hàng ủy thác, sau đó quay kẻ nào đó đi với gay lên mạng lưới nội bộ của công ty.
Nghê Thu nói tiếp:
- Chẳng qua là chưa chọn xong địa điểm.
Đỗ Thanh Thanh nhìn ba người trước mặt, thở dài:
- Có phải tôi vụng về lắm không?
Ba người nhìn nhau, rồi đáp:
- Đúng vậy!
Lý Phục bổ sung:
- Nhưng cô là một vị sếp rất dễ thân cận.
Đánh giá tổng hợp lại là đều dễ ở chung hơn tất cả các vị quản lý cao cấp của Đỗ thị quốc tế.
Vu Minh gật đầu:
- Còn rất lương thiện.
Đây là nói về hành động Đỗ Thanh Thanh bảo vệ hắn khi ở nhà ma.
Nghê Thu:
- Săn sóc, khéo hiểu lòng người.
Đây là nói về chuyện Đỗ Thanh Thanh đã lý giải và tha thứ anh ta khi anh ta bỏ bê công việc.
- Thật ư?
Đỗ Thanh Thanh hỏi lại.
- Thật sự!
Ba người gật đầu.
- Được rồi, thôi đi làm đi.
Đỗ Thanh Thanh nhìn ba người đi ra, đóng cửa lại, nhịn không được nở nụ cười.
Chuyện này làm mối liên kết giữa các thành viên trong công ty Tinh Tinh mạnh mẽ hơn nhiều. Điều thứ mười trong Một trăm điều sếp cần biết: Sếp kỳ thực là cái chức vị chẳng có đóng góp gì mấy cho thành tích công việc, tác dụng của sếp là làm cho nhân viên tận tâm tận lực làm việc cho công ty. Hãy nhớ kỹ, công ty tương đương với bạn, nhưng đừng nói bạn, mà phải nói công ty.
Lý Phục rất có đạo đức nghề nghiệp, Vu Minh thì thông qua làm việc tích lũy kinh nghiệm thực tế. Nghê Thu tuy hơi lười, nhưng thấy số phần trăm được trích kia thì làm việc lại khá chăm. Tuy ba người không có tận tâm tận lực vì diện mạo hay nhân phẩm của Đỗ Thanh Thanh, nhưng thái độ làm việc cũng không tệ lắm.
Khi bạn có nhân viên ưu tú, sếp bình thường vốn không thành vấn đề.
Công ty thám tử Tinh Tinh có tiếng tăm rồi, đơn hàng có rồi, mà nhân viên cũng có năng lực, vấn đề duy nhất bây giờ là không đủ người. Bình quân mỗi ngày Nghê Thu phải tìm bảy con chó hay mèo. Ngày nào Vu Minh cũng phải theo dõi hai vụ ngoại tình. Lý Phục thì lắm tạp vụ, nhiều nhất là tìm kiếm mấy đứa trẻ bỏ nhà ra đi, còn lại thì là chụp ảnh có kẻ vì ân oán cá nhân mà cố ý phá hoại tài sản của người khác.
…
Hôm nay, công ty đang uống Cô ca chúc mừng Lý Phục đã phá được vụ quay lén trong nhà vệ sinh nữ của tập đoàn Lâm Hải. Chủ tịch tập đoàn Lâm Hải tự mình gọi điện tới cảm ơn Đỗ tiên sinh. Từ sau khi Khả Nhi ngoại tình khiến mình đen mặt, Đỗ tiên sinh thề không bao giờ tới công ty thám tử Tinh Tinh nữa, mà để Hiểu Hồng tặng vài thùng Cô ca tới để tỏ vẻ khen ngợi. Dẫu sao cái thứ như sâm banh kia bọn họ cũng lấy đi đổ wc mà thôi.
Vu Minh nói:
- Danh sách hai mươi người mà Thẩm Vạn chọn có rồi, mau kiểm tra email.
Bốn người đều tự mở email của mình lên, Nghê Thu thở dài:
- Không trực tiếp trúng tuyển rồi.
Lý Phục lắc đầu:
- Tôi cũng không có.
Vu Minh:
- Cũng không nốt.
Đỗ Thanh Thanh hô lên trong văn phòng:
- Tôi trúng tuyển rồi, tôi trúng tuyển thẳng rồi. Chín giờ ngày mùng 2 tới sân vận động trực tiếp đăng ký báo danh.
Ba người ngạc nhiên, hỏi:
- Đỗ tiểu thư, trong sơ yếu lí lịch cô đã viết gì?
- Tôi viết rằng tôi là sếp của công ty thám tử đã phá được vụ án tự sát từng gây náo động toàn quốc, từng đảm nhiệm trợ thủ cho cảnh sát hình sự thành phố A.
Đỗ Thanh Thanh cao hứng nói:
- Thế là có mười nghìn tệ.
Thật không có chí khí, Vu Minh thở dài, mục tiêu của hắn là ba mươi triệu tệ. Nhưng không có trúng tuyển thẳng, phải tham gia tuyển chọn ba mươi người kia, thật áp lực. Nhận được một email mới, Vu Minh đọc:
- Chào mừng Vu tiên sinh tham gia tuyển chọn, chín giờ sáng ngày mùng 2 hãy tới sân vận động trung tâm, số thứ tự của anh là 8654.
Không phải chứ, hơn tám nghìn người?!
Nghê Thu nhìn máy tính, nói:
- Ngại quá, số thứ tự của tôi là 10214. Hơn mười nghìn người.
Lý Phục cũng đọc email:
- Của tôi thì là 6001.
Đỗ Thanh Thanh đi ra từ văn phòng, thấp giọng nói:
- Trương Dạ Nam đã gọi cho tôi, nói đã tập trung vào một đối tượng nữ, nghi ngờ cô ta là người trung gian của Át Bích. Cô ấy bảo chúng ta báo địa chỉ cho Thái Tử.
Vu Minh nhíu mày:
- Lỡ Thái Tử đắc thủ thì sao?
Lý Phục nói:
- Đây là ngón nghề mà cảnh sát thường dùng, địa chỉ đó chỉ có mai phục, không có mục tiêu.
Vu Minh nghĩ lại rồi nói:
- Lần trước Thái Tử chơi chiêu dụ rắn khỏi hang, hắn chưa chắc sẽ tin vào tính báo mà chúng ta cung cấp. Lúc chúng ta báo tin cho hắn, cũng là lúc hắn biết cảnh sát đã bắt đầu bảo vệ nghi phạm bằng giam giữ, hoặc giám thị rồi.
Lôi Vân là đội đặc công tốt nhất của thành phố A, trong đó tiểu tổ Lôi Điện là tinh nhuệ trong Lôi Vân. Thái Tử từ đằng xa nhìn một ngôi biệt thự kiểu khách sạn. Bốn thành viên của tiểu tổ Lôi Điện mặc thường phục bảo vệ một cô gái xuống xe, phòng bị xung quanh đưa cô gái vào trong biệt thự. Thái Tử gửi email cho Vu Minh:
- Khẳng định địa chỉ là trấn Thượng Phương?
Vu Minh trả lời:
- Không thể khẳng định, nhưng hiện tại thì nghi ngờ là phải.
Người trẻ tuổi à, chú mày non quá đó. Thái Tử gập máy tính lại. Y biết số 86 là cạm bẫy của cảnh sát, nhưng y thật không ngờ cảnh sát lại để tiểu tổ Lôi Điện bảo vệ chính chủ. Y biết cách mà tiểu tổ Lôi Điện phối hợp lẫn nhau, ở phụ cận có ít nhất một tay bắn tỉa, và trực thăng có thể tới biệt thự chỉ trong năm phút.
Nhưng con người thì luôn có nhược điểm. Thái Tử kiên nhẫn quan sát căn nhà an toàn này, phát hiện tiểu tổ Lôi Điện này có một sơ hở, đó chính là đồ ăn.
Thái Tử lái xe, một chiếc xe đạp điện giao đồ ăn chạy tới từ phía đối diện. Thái Tử đột ngột chuyển hướng. Người lái xe đạp điện hoảng sợ, ngã nhào xuống đất. Thái Tử vội ra khỏi xe, chạy tới nâng người giao hàng lên, nói câu xin lỗi và bồi thường năm trăm tệ. Người giao đồ ăn kiểm tra hàng hóa trên tay, không có hỏng gì, thu tiền rồi tiếp tục đi tới pháo đài an toàn kia.
Một đặc công mặc thường phục ra ngoài nhà trả tiền, lấy đồ ăn. Thái Tử cầm ống dòm hồng ngoại quan sát, lấy đồ ăn vào rồi, bốn đặc công mặc thường phục bắt đầu ăn uống. Một lúc sau, cả bốn người đều gục xuống bàn. Thái Tử gọi điện, một cô gái nghe điện thoại. Thái Tử nói:
- Át Bích bảo tôi tới đón cô. Một phút sau có xe tới cửa nhà an toàn.
Rồi cúp điện thoại.
Một phút sau, thái tử lái xe tới, một cô gái chạy ra. Thái Tử đột nhiên nhấn ga bỏ chạy, cô gái hô lên:
- Mục tiêu muốn chạy.
Rồi lấy khẩu súng ngắn ra hô lên:
- Cảnh sát đây.
Tay bắn tỉa nổ súng, xe cảnh sát truy đuổi. Chừng nửa giờ sau, cảnh sát tìm thấy chiếc xe mà Thái Tử lái vào trong hồ nước, trong xe không có người. Dựa theo những gì nhân viên pháp chứng giám định thì nghi phạm đã trúng đạn, mà vết thương cũng không nhẹ. Thành phố A giăng lưới triển khai triều tra, đài truyền hình liên tục phát tin về tướng mạo của Thái Tử. Nhưng Thái Tử dường như đã bốc hơi, biến mất khỏi trần gian vậy.
Không chỉ có ngôi nhà số 86 là cạm bẫy, mà tiểu tổ Lôi Điện kia cũng là bẫy, ngay cả người giao đồ ăn kia cũng là một cái bẫy. Thánh đấu sĩ chắc sẽ không trúng cùng một chiêu hai lần, mà cảnh sát thành phố A cũng sẽ không như vậy.
Thái Tử biến mất, để lại DNA, mà Át Bích thì để lại người quen, một cô gái bản địa hai mươi tám tuổi. Cô ta tên là Vương Tuệ, mở một trung tâm môi giới việc làm. Theo chứng cứ bề ngoài, Vương Tuệ chắc chắn là người trung gian, mà đảm nhiệm ngành nghề nào hay lui tới với ai, cảnh sát vẫn chưa thu hoạch được chứng cứ hữu hiệu. Vương Tuệ lại có kinh nghiệm phản thẩm vấn khá tốt, ứng đối cảnh sát mà không lộ ra điều gì. Cảnh sát sử dụng chiến thuật dụ dỗ rồi uy hiếp cũng đều bị Vương Tuệ ngăn chặn thoải mái. Điểm đột phá duy nhất là Vương Tuệ có gửi ngân hàng Thụy sĩ tám triệu đô la Mỹ. Nhưng Vương Tuệ không trả lời bất cứ câu hỏi nào về chuyện này.