- Lý Phục.
Ngô Du Du hỏi:
- Nghe nói anh là người Mỹ, anh đến Trung Quốc làm gì vậy?
-…
Lý Phục sửng sốt, đôi mắt chớp chớp, sau đó nói:
- Tôi uống rượu.
Ngô Du Du chỉ có hứng thú với Lý Phục và Vu Minh. Chiêu thứ nhất ra, Lý Phục không chịu tiếp, cứ thế chọn uống rượu. Ngô Du Du lại chuyển sang Vu Minh:
- Vu Minh, anh… để tôi hỏi một câu bình thường chút nha, ba của anh tên là gì?
Vu Minh há mồm đáp:
- Vu Tắc Thiên.
Mợ. Ngô Du Du suýt nữa thì định đá bay Vu Minh. Tên khốn này trợn mắt nói dối mà như nói thật vậy. Những người khác cũng bất mãn:
- Sao lại hỏi cái đó, chả có gì hay ho cả.
Tất cả mọi người đều tin là Vu Minh nói thật.
Ngô Du Du tiếp tục làm nhà cái, lần này mọi người và Vu Minh đều trúng chiêu. Ngô Du Du hỏi:
- Lý Phục, lúc ở Mỹ anh làm cho công ty nào?
- …
Đối mặt với câu hỏi đơn giản như vậy, Lý Phục lại ngẩn ra, cầm chén rượu cười nói:
- Khát nước, nhân cơ hội uống một chén đã.
Ngô Du Du:
- Vu Minh, anh có làm chuyện gì khiến mình hối hận không?
- Có.
Vu Minh trả lời. Mọi người đều hứng thú nhìn Vu Minh.
- Là chuyện gì?
- Hồi học cấp 2 tôi có nhìn lén quần nhỏ của cô giáo dạy Lý, kết quả cô ấy khóc, từ đó về sau môn Vật lý không bao giờ đạt trên trung bình.
Vu Minh bi thương cầm Cô ca uống một ngụm.
Không thể chơi nữa, nếu không là sẽ bị hoài nghi. Ngô Du Du úp một lá bài xuống, Vu Minh biết là quân Chín Cơ, lại nghĩ tới Ngô Du Du động tay động chân, vì thế nói:
- Cơ.
Sau đó hắn trúng chiêu. Vu Minh lòng đầy kinh hãi, không thể nào, sao cô ả này lại có mánh khóe giỏi như vậy. Ngô Du Du thật sự muốn khóc, có nhầm không vậy, lại trúng rồi.
Ngô Du Du hỏi:
- Vu Minh, cô gái đầu tiên mà anh thích là ai?
Quyết định không đào bới chuyện riêng tư nữa.
Vu Minh thuận miệng đáp luôn:
- Cô giáo Thảo.
- Chu choa, tình yêu cô trò nha.
Ngô Du Du mỉm cười:
- Cô ấy dạy môn gì?
- Ừm…
Vu Minh nhìn Lý Phục và Nghê Thu, hai người cùng nín cười. Hắn quay đầu nói:
- Dạy hình thể và thanh nhạc.
Hải Na chỉ thẳng vào Vu Minh:
- Nói dối, anh ta không có trả lời ngay.
Nghê Thu nói:
- Tôi có thể làm chứng cho Vu Minh là cậu ấy nói thật, tôi cũng biết cô giáo đó, không chỉ dạy hình thể và thanh nhạc, mà còn dạy thủ công, hơi bị lợi hại đó.
Đỗ Thanh Thanh kinh ngạc:
- Ô Nghê Thu, anh với Vu Minh là bạn cùng trường à?
Nghê Thu nói:
- Theo một góc độ nào đó, bọn tôi quả thật là bạn cùng trường. Chúng tôi học được từ cô Thảo không ít kiến thức mà không thể học được từ sách giáo khoa. Vì thế tôi còn cố ý thực hành với một cô bạn nữa. Sự thực đã chứng minh, năng lực của cô Thảo, người bình thường không thể đạt được.
Nghê Thu nói với lời lẽ hùng hồn, lập tức khiến Lý Phục và Vu Minh đều phụt ra.
Lúc đang chơi hăng, có người gõ cửa. Lý Phục ở gần cửa nhất nên ra mở. Người gõ cửa là một người đội mũ rộng vành, mặc trang phục lao động đưa bia tới. Lý Phục rút tiền ra:
- Làm phiền anh đưa vào trong cho tôi.
- Vâng.
Người mặc áo lao động cúi đầu, ôm hai két bia vào phòng khách. Gã đặt bia xuống, thuận tay dính một cái máy nghe trộm xuống bàn uống nước ở phòng khách. Sau đó gã lấy tiền, lúc trả tiền thừa thì Lý Phục nói không cần, rồi quay người bước đi. Lúc gã đi tới cửa, Vu Minh hô:
- Nhờ anh mang cho tôi một chậu tôm càng với.
Người đưa bia nghiến răng nghiến lợi:
- Vâng.
Cái giọng nói này thật quá đáng ăn đòn, vừa nghe liền muốn đập cho hắn một trận.
Nghê Thu:
- Giúp tôi lấy bao thuốc XX.
Lý Phục nói:
- Kẹo cao su, cảm ơn.
- Còn gì nữa không?
Người đưa bia hỏi.
- Chờ chút.
Vu Minh kêu một tiếng, sau đó lấy một chai bia đi tới trước mặt người đưa bia. Người đưa bia giơ tay ra, Vu Minh đếm nắp chai:
- Năm xu, một tệ, năm xu, năm xu, năm xu…
Người đưa bia nín nhịn bỏ mười hai nắp bia trúng thưởng vào túi áo. Gã không thể hiểu được, một tên đần không mất tiền, một tên đần muốn đổi bảy tệ. Đúng là vật chưa chắc đã họp theo loài.
Người này chính là Át Bích. Hôm nay gã tới không phải là vì Vu Minh, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, gã tới vì đám người kia. Thực lực mà bọn họ thể hiện ra thật khiến Át Bích kinh ngạc. Tài lái xe điêu luyện, nổ súng ở ngoại thành, chiêu thức đánh đấm, đương nhiên còn chiếc chìa khóa mà Vu Minh đã rút mất của gã. Gã không biết là ai, nhưng từ chiếc máy tính mà gã trộm được từ chỗ Vu Minh, sấy khô xong xem lại liền biết đó là máy của hacker đỉnh cao. Gã online chưa được mười phút, hai tên bịt mặt liền cầm súng nhảy vào phòng, lấy máy tính đi. May là gã trốn trước, không thì cũng thành hồn ma dưới súng rồi. Át Bích có dự cảm, trong này tất có cơ hội, mà có thù không báo không phải là tư tưởng của bậc quân tử, nên bây giờ gã theo dõi những người này. Không thể nghi ngờ gì nữa, Vu Minh chắc chắn là đại ca của tụi này. Theo quy mô đội ngũ hiện tại, trực tiếp ra tay với Vu Minh là sự lựa chọn cực kỳ không sáng suốt. Gã đặt mục tiêu ở trên tiểu lâu la là Ngô Du Du, người ngủ ở phòng khách, lại nấu ăn nhiều nhất, cùng lắm là vệ sĩ, hoặc là người giúp việc.
Tối nay bốn người chơi tới tận mười một giờ thì mới tan hội, ai về nhà nấy.
Một đêm không xảy ra chuyện gì. Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Vu Minh gõ cửa:
- Đỗ tiểu thư, Đỗ tiểu thư…
Đỗ Thanh Thanh nhìn điện thoại, sau đó gạt chân của Hải Na ở trên người mình ra, mở cửa, hỏi:
- Gì vậy?
- Chúng ta nên đi thôi.
- Sớm vậy? Chín giờ mới bắt đầu mà.
Vu Minh lấy một tấm bản đồ thành phố ra:
- Muốn tới sân vận động thì phải đi qua đường hầm Hà Lĩnh. Mà đường hầm này thì đang thi công, chỉ sử dụng được một bên. Cho dù ngày bình thường không phải là cuối tuần, nơi này cũng kẹt xe thành một hàng dài. Huống chi hôm nay là cả chục nghìn người cùng tới sân vận động.
Đỗ Thanh Thanh lập tức tỉnh táo, đóng cửa lại, tiếng nói vang sau cánh cửa:
- Chờ tôi chút.
Rồi nhảy lên giường gọi Hải Na:
- Dậy đi, dậy đi.
Hải Na cũng báo danh cho vui, bởi vì bị cấm chỉ tham gia đua xe với đánh nhau, nên Hải Na đang rất là buồn chán.
- Không dậy nổi.
Hải Na ôm lấy Đỗ Thanh Thanh, ép xuống dưới người. Ôm người đúng là thoải mái hơn ôm gấu.
Đỗ Thanh Thanh giơ ngón cái và ngón trỏ nắm bả vai Hải Na. Hải Na lập tức đầu hàng:
- Đừng mà, dậy ngay đây.
Nếu không phản ứng, thì bước tiếp theo sẽ là tay phải xoay tròn một trăm tám mươi độ.
Đánh răng, rửa mặt, 10 phút là xong. Vu Minh phải nói là nhìn bọn họ mới ánh mắt khác xưa. Hai cô nàng này đúng là hoàn toàn khác những cô gái bình thường khác.
…
Lúc lái xe tới đường hầm Hà Lĩnh đã là sáu giờ bốn mươi lăm phút, quả nhiên là kẹt xe. Nhưng dù sao cũng là sáng sớm, thời gian còn sớm, chờ mười phút, xe đi qua đường hầm. Vu Minh nói:
- Những người trúng tuyển trực tiếp và những người phải tham gia tuyển chọn đều phải có mặt ở sân vận động trước chín giờ. Mà đường hầm này lại là con đường phải đi qua để tới sân vận động. Đây chính là đề thi thứ nhất của Thẩm Vạn.
Đỗ Thanh Thanh vui mừng nói:
- May là Vu Minh anh thông minh, nếu tám giờ mới đi thì tới trưa cũng chẳng đến kịp. Gọi điện cho Lý Phục và Nghê Thu chưa?
- Đã gọi rồi.
Chạy thêm hai mươi phút nữa là tới sân vận động. Đây là một sân vận động mới xây dựng ở ngoại ô. Ba người xuống xe đi tới cầu thang, trên cầu thang là sân bóng. Vu Minh nhìn hai bên, rồi nói:
- Đỗ tiểu thư, hãy ghi nhớ những đứa trẻ đang chơi đùa kia.
- Vì sao?
- Bảy giờ hai mươi phút, quá sớm.
Vu Minh nhìn mấy tên nhóc đang trượt pa-tanh dưới bậc thang, trả lời.
Ngô Du Du hỏi:
- Nghe nói anh là người Mỹ, anh đến Trung Quốc làm gì vậy?
-…
Lý Phục sửng sốt, đôi mắt chớp chớp, sau đó nói:
- Tôi uống rượu.
Ngô Du Du chỉ có hứng thú với Lý Phục và Vu Minh. Chiêu thứ nhất ra, Lý Phục không chịu tiếp, cứ thế chọn uống rượu. Ngô Du Du lại chuyển sang Vu Minh:
- Vu Minh, anh… để tôi hỏi một câu bình thường chút nha, ba của anh tên là gì?
Vu Minh há mồm đáp:
- Vu Tắc Thiên.
Mợ. Ngô Du Du suýt nữa thì định đá bay Vu Minh. Tên khốn này trợn mắt nói dối mà như nói thật vậy. Những người khác cũng bất mãn:
- Sao lại hỏi cái đó, chả có gì hay ho cả.
Tất cả mọi người đều tin là Vu Minh nói thật.
Ngô Du Du tiếp tục làm nhà cái, lần này mọi người và Vu Minh đều trúng chiêu. Ngô Du Du hỏi:
- Lý Phục, lúc ở Mỹ anh làm cho công ty nào?
- …
Đối mặt với câu hỏi đơn giản như vậy, Lý Phục lại ngẩn ra, cầm chén rượu cười nói:
- Khát nước, nhân cơ hội uống một chén đã.
Ngô Du Du:
- Vu Minh, anh có làm chuyện gì khiến mình hối hận không?
- Có.
Vu Minh trả lời. Mọi người đều hứng thú nhìn Vu Minh.
- Là chuyện gì?
- Hồi học cấp 2 tôi có nhìn lén quần nhỏ của cô giáo dạy Lý, kết quả cô ấy khóc, từ đó về sau môn Vật lý không bao giờ đạt trên trung bình.
Vu Minh bi thương cầm Cô ca uống một ngụm.
Không thể chơi nữa, nếu không là sẽ bị hoài nghi. Ngô Du Du úp một lá bài xuống, Vu Minh biết là quân Chín Cơ, lại nghĩ tới Ngô Du Du động tay động chân, vì thế nói:
- Cơ.
Sau đó hắn trúng chiêu. Vu Minh lòng đầy kinh hãi, không thể nào, sao cô ả này lại có mánh khóe giỏi như vậy. Ngô Du Du thật sự muốn khóc, có nhầm không vậy, lại trúng rồi.
Ngô Du Du hỏi:
- Vu Minh, cô gái đầu tiên mà anh thích là ai?
Quyết định không đào bới chuyện riêng tư nữa.
Vu Minh thuận miệng đáp luôn:
- Cô giáo Thảo.
- Chu choa, tình yêu cô trò nha.
Ngô Du Du mỉm cười:
- Cô ấy dạy môn gì?
- Ừm…
Vu Minh nhìn Lý Phục và Nghê Thu, hai người cùng nín cười. Hắn quay đầu nói:
- Dạy hình thể và thanh nhạc.
Hải Na chỉ thẳng vào Vu Minh:
- Nói dối, anh ta không có trả lời ngay.
Nghê Thu nói:
- Tôi có thể làm chứng cho Vu Minh là cậu ấy nói thật, tôi cũng biết cô giáo đó, không chỉ dạy hình thể và thanh nhạc, mà còn dạy thủ công, hơi bị lợi hại đó.
Đỗ Thanh Thanh kinh ngạc:
- Ô Nghê Thu, anh với Vu Minh là bạn cùng trường à?
Nghê Thu nói:
- Theo một góc độ nào đó, bọn tôi quả thật là bạn cùng trường. Chúng tôi học được từ cô Thảo không ít kiến thức mà không thể học được từ sách giáo khoa. Vì thế tôi còn cố ý thực hành với một cô bạn nữa. Sự thực đã chứng minh, năng lực của cô Thảo, người bình thường không thể đạt được.
Nghê Thu nói với lời lẽ hùng hồn, lập tức khiến Lý Phục và Vu Minh đều phụt ra.
Lúc đang chơi hăng, có người gõ cửa. Lý Phục ở gần cửa nhất nên ra mở. Người gõ cửa là một người đội mũ rộng vành, mặc trang phục lao động đưa bia tới. Lý Phục rút tiền ra:
- Làm phiền anh đưa vào trong cho tôi.
- Vâng.
Người mặc áo lao động cúi đầu, ôm hai két bia vào phòng khách. Gã đặt bia xuống, thuận tay dính một cái máy nghe trộm xuống bàn uống nước ở phòng khách. Sau đó gã lấy tiền, lúc trả tiền thừa thì Lý Phục nói không cần, rồi quay người bước đi. Lúc gã đi tới cửa, Vu Minh hô:
- Nhờ anh mang cho tôi một chậu tôm càng với.
Người đưa bia nghiến răng nghiến lợi:
- Vâng.
Cái giọng nói này thật quá đáng ăn đòn, vừa nghe liền muốn đập cho hắn một trận.
Nghê Thu:
- Giúp tôi lấy bao thuốc XX.
Lý Phục nói:
- Kẹo cao su, cảm ơn.
- Còn gì nữa không?
Người đưa bia hỏi.
- Chờ chút.
Vu Minh kêu một tiếng, sau đó lấy một chai bia đi tới trước mặt người đưa bia. Người đưa bia giơ tay ra, Vu Minh đếm nắp chai:
- Năm xu, một tệ, năm xu, năm xu, năm xu…
Người đưa bia nín nhịn bỏ mười hai nắp bia trúng thưởng vào túi áo. Gã không thể hiểu được, một tên đần không mất tiền, một tên đần muốn đổi bảy tệ. Đúng là vật chưa chắc đã họp theo loài.
Người này chính là Át Bích. Hôm nay gã tới không phải là vì Vu Minh, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, gã tới vì đám người kia. Thực lực mà bọn họ thể hiện ra thật khiến Át Bích kinh ngạc. Tài lái xe điêu luyện, nổ súng ở ngoại thành, chiêu thức đánh đấm, đương nhiên còn chiếc chìa khóa mà Vu Minh đã rút mất của gã. Gã không biết là ai, nhưng từ chiếc máy tính mà gã trộm được từ chỗ Vu Minh, sấy khô xong xem lại liền biết đó là máy của hacker đỉnh cao. Gã online chưa được mười phút, hai tên bịt mặt liền cầm súng nhảy vào phòng, lấy máy tính đi. May là gã trốn trước, không thì cũng thành hồn ma dưới súng rồi. Át Bích có dự cảm, trong này tất có cơ hội, mà có thù không báo không phải là tư tưởng của bậc quân tử, nên bây giờ gã theo dõi những người này. Không thể nghi ngờ gì nữa, Vu Minh chắc chắn là đại ca của tụi này. Theo quy mô đội ngũ hiện tại, trực tiếp ra tay với Vu Minh là sự lựa chọn cực kỳ không sáng suốt. Gã đặt mục tiêu ở trên tiểu lâu la là Ngô Du Du, người ngủ ở phòng khách, lại nấu ăn nhiều nhất, cùng lắm là vệ sĩ, hoặc là người giúp việc.
Tối nay bốn người chơi tới tận mười một giờ thì mới tan hội, ai về nhà nấy.
Một đêm không xảy ra chuyện gì. Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Vu Minh gõ cửa:
- Đỗ tiểu thư, Đỗ tiểu thư…
Đỗ Thanh Thanh nhìn điện thoại, sau đó gạt chân của Hải Na ở trên người mình ra, mở cửa, hỏi:
- Gì vậy?
- Chúng ta nên đi thôi.
- Sớm vậy? Chín giờ mới bắt đầu mà.
Vu Minh lấy một tấm bản đồ thành phố ra:
- Muốn tới sân vận động thì phải đi qua đường hầm Hà Lĩnh. Mà đường hầm này thì đang thi công, chỉ sử dụng được một bên. Cho dù ngày bình thường không phải là cuối tuần, nơi này cũng kẹt xe thành một hàng dài. Huống chi hôm nay là cả chục nghìn người cùng tới sân vận động.
Đỗ Thanh Thanh lập tức tỉnh táo, đóng cửa lại, tiếng nói vang sau cánh cửa:
- Chờ tôi chút.
Rồi nhảy lên giường gọi Hải Na:
- Dậy đi, dậy đi.
Hải Na cũng báo danh cho vui, bởi vì bị cấm chỉ tham gia đua xe với đánh nhau, nên Hải Na đang rất là buồn chán.
- Không dậy nổi.
Hải Na ôm lấy Đỗ Thanh Thanh, ép xuống dưới người. Ôm người đúng là thoải mái hơn ôm gấu.
Đỗ Thanh Thanh giơ ngón cái và ngón trỏ nắm bả vai Hải Na. Hải Na lập tức đầu hàng:
- Đừng mà, dậy ngay đây.
Nếu không phản ứng, thì bước tiếp theo sẽ là tay phải xoay tròn một trăm tám mươi độ.
Đánh răng, rửa mặt, 10 phút là xong. Vu Minh phải nói là nhìn bọn họ mới ánh mắt khác xưa. Hai cô nàng này đúng là hoàn toàn khác những cô gái bình thường khác.
…
Lúc lái xe tới đường hầm Hà Lĩnh đã là sáu giờ bốn mươi lăm phút, quả nhiên là kẹt xe. Nhưng dù sao cũng là sáng sớm, thời gian còn sớm, chờ mười phút, xe đi qua đường hầm. Vu Minh nói:
- Những người trúng tuyển trực tiếp và những người phải tham gia tuyển chọn đều phải có mặt ở sân vận động trước chín giờ. Mà đường hầm này lại là con đường phải đi qua để tới sân vận động. Đây chính là đề thi thứ nhất của Thẩm Vạn.
Đỗ Thanh Thanh vui mừng nói:
- May là Vu Minh anh thông minh, nếu tám giờ mới đi thì tới trưa cũng chẳng đến kịp. Gọi điện cho Lý Phục và Nghê Thu chưa?
- Đã gọi rồi.
Chạy thêm hai mươi phút nữa là tới sân vận động. Đây là một sân vận động mới xây dựng ở ngoại ô. Ba người xuống xe đi tới cầu thang, trên cầu thang là sân bóng. Vu Minh nhìn hai bên, rồi nói:
- Đỗ tiểu thư, hãy ghi nhớ những đứa trẻ đang chơi đùa kia.
- Vì sao?
- Bảy giờ hai mươi phút, quá sớm.
Vu Minh nhìn mấy tên nhóc đang trượt pa-tanh dưới bậc thang, trả lời.