Đỗ Thanh Thanh hỏi:
- Hợp tác truy tìm bức tranh, xong tính vào ai?
- Tính vào Vạn Sự Thông chứ ai.
Vu Minh trả lời.
Đỗ Thanh Thanh lạnh lùng nói:
- Vậy tôi sẽ bảo Hải Na bóp chết anh.
Thang máy tới, Nghê Thu huýt sáo bỏ của chạy lấy người:
- Có người định làm chuyện xấu, có người định làm chuyện xấu rồi.
Vu Minh mà hào phóng như vậy ư? Có đánh chết Nghê Thu cũng không tin. Ví dụ như một phần tử khủng bố muốn kích nổ đạn hạt nhân, nếu là Lý Phục thì anh ta có lẽ sẽ lựa chọn đồng quy vu tận với phần tử khủng bố. Mà Vu Minh, đoán chừng là sẽ thương lượng thời gian bắn với phần tử khủng bố, sau đó bỏ chạy. Ngoài ra, lập trường của Vu Minh là thà vĩnh viễn không tìm lại được bức tranh, chứ không để công lao rơi vào tay Vạn Sự Thông.
Lý Phục kéo kéo Vu Minh, khẽ hỏi:
- Hình như Đỗ tiểu thư không vui?
Vu Minh ngạc nhiên:
- Tôi thật nghi ngờ không biết anh kết hôn kiểu gì.
- Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là tìm lại thứ đã mất, một trăm mười triệu đô la là một khoản rất lớn. Đỗ lão tiên sinh không muốn báo cảnh sát, chúng ta nhất định phải bỏ qua mâu thuẫn mới được.
Vu Minh nói:
- Anh nói xem tại sao Đỗ lão tiên sinh không muốn báo cảnh sát?
- Theo như ông ấy nói thì ông ta không để ý chút tiền con đó. Nhưng nếu chuyện mà lộ ra thì sẽ có ảnh hưởng tiêu cực. Tôi nhận lấy người dùng mạng internet đa số là phản cảm với một vài hành vi của nười giàu có.
Vu Minh nói:
- Tôi cảm thấy có ba khả năng. Thứ nhất, Đỗ lão tiên sinh đã bí mật báo cảnh sát. Khả năng thứ hai, có lẽ Đỗ lão tiên sinh đã đoán được nội ứng là ai, nhưng không muốn vạch trần. Khả năng thứ ba, tiền mua tranh có vấn đề.
Lý Phục cả kinh, vội kéo Vu Minh sang một bên:
- Ý anh là Đỗ lão tiên sinh rửa tiền?
Giá rẻ kiếm lời, tỷ như bỏ ba triệu đô la Mỹ mua tranh, sau đó lấy bán đấu giá để nâng giá lên, kiếm lời hợp pháp từ khoản chênh lệch kia. Chẳng qua không ngờ bức tranh lại bị bóc trần là hàng giả.
- Khả năng này không cao cho lắm.
Vu Minh đáp:
- Lý Phục, giá trị quan của tôi và anh khác nhau. Ý của tôi là chân tướng chỉ có một, nhưng khả năng thì có rất nhiều. Cá nhân tôi không quan tâm tới chân tướng, chỉ muốn tối đa hóa lợi ích của mình. Như hiện tại, lợi ích lớn nhất chính là công ty Tinh Tinh tìm được bức tranh. Lợi ích thứ hai là Tinh Tinh và Vạn Sự Thông đều không tìm được bức tranh. Mà tình huống xấu nhất là Vạn Sự Thông tìm được nó. Anh với Vạn Sự Thông hợp tác làm việc, đương nhiên đó là chính nghĩa. Cũng giống như anh yêu cầu giám đốc tài vụ xin lỗi Nghê Thu vậy.
- Tôi hiểu rồi.
Lý Phục nghe vậy mới hiểu ra:
- Vậy tôi nên làm gì đây?
- Lý Phục, anh là người trưởng thành, đừng hỏi tôi câu này.
Vu Minh nói:
- Đặc biệt là anh còn lớn tuổi hơn tôi, tôi chỉ nói lập trường của mình thôi.
Lý Phục gật đầu:
- Được rồi, tôi sẽ giải quyết.
Lý Phục quả nhiên sẽ giải quyết. Tuy anh ta cùng Lưu Mãng nghiên cứu vụ án, nhưng ngày nào cũng báo tiến triển cho Đỗ Thanh Thanh, tương đương với đặc phái viên. Đỗ Thanh Thanh khá là hài lòng. Nghê Thu cảm thấy kỳ quái về vụ án này là Vu Minh mặc kệ, không nghe cũng không xem ghi chép của Lý Phục, cũng không quan tâm tới sự tiến triển của vụ án, mà chỉ tập trung vào học tiếng Anh.
Nói về học tiếng Anh, bởi vì vụ án này nên Nghê Thu và Đỗ Thanh Thanh khá là lơi lỏng. Mà Vu Minh thì lại không như vậy. Khi Vu Minh muốn học gì, hắn tỏ ra quyết tâm hơn người khác rất nhiều. Hiện giờ Vu Minh xem phim Mỹ cũng không cần phụ đề nữa.
Như đọc tin thấy có vụ một anh chàng tự học được sáu ngoại ngữ, tự dịch phim rồi in đi bán, kết quả là vào tù, học sáu thứ tiếng làm gì mà chẳng được?
…
Cuối tuần, buổi tối, Ngô Du Du tới chơi, mang theo ít bánh cho mọi người.
Hiện giờ Nghê Thu và Lý Phục cùng ở trong một phòng lớn, nhưng Lý Phục vẫn chưa trả phòng khách sạn, thường xuyên không ở. Mà Nghê Thu cũng không mang theo hành lý gì, nhiều khi tối không về ngủ, dường như không tính ở lâu dài. Nhưng tối hôm nay thì mọi người coi như là có mặt đầy đủ.
Người tới cùng Ngô Du Du là tổng giám đốc công ty bất động sản Bình Nhiên, cũng chính là ba của Ngô Du Du. Ông ta cảm ơn Đỗ Thanh Thanh vì đã giúp đỡ Ngô Du Du. Ngô Du Du ở lại ăn cơm, còn ông ta thì bận nên về trước.
Ngô Du Du thông báo tin tốt trước:
- Ba tôi đồng ý cho tôi ở lại thành phố A này làm việc, sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau rồi.
Đỗ Thanh Thanh rất vui, Nghê Thu và Lý Phục thì không quen biết Ngô Du Du. Vu Minh thì cười mà lại như không cười đáp lại. Hôm nay Ngô Du Du không mấy hứng thú với Vu Minh, trái lại cô nàng khá nhiệt tình với Lý Phục. Chẳng qua Lý Phục về bề ngoài và cách ăn nói đều rất xuất sắc, nên có cô nàng nào có tình cảm với anh ta cũng là chuyện bình thường. Chín giờ, sau khi tiễn Ngô Du Du, mọi người ngồi chơi cờ Phi Hành. Lý Phục cáo từ, nói rằng bận nên tối sẽ không về. Nghê Thu nghe điện thoại, có việc nên cũng đi.
Đỗ Thanh Thanh dọn dẹp đồ, hỏi:
- Vu Minh, anh có cảm thấy Ngô Du Du trúng tiếng sét ái tình với Lý Phục không?
Vu Minh đáp:
- Ở đây có ba tên đàn ông, nếu cô ta không trúng tiếng sét ái tình với Nghê Thu, mà còn trúng tiếng sét ái tình với tôi và Nghê Thu, tôi sẽ thấy cô ta bất bình thường.
Đỗ Thanh Thanh bật cười:
- Anh cũng rất tốt mà. Lúc còn trẻ, Đỗ lão tiên sinh được gọi là Bá Nhạc sống. Ông nói rằng năng lực kinh doanh của mình không tốt, nhưng ưu thế lớn nhất của ông là phát hiện người có tiềm lực. Đỗ lão tiên sinh đánh giá anh cao lắm, hôm qua còn hỏi tôi, anh có ý kiến gì về vụ án này không nữa.
- Cô nói sao?
- Tôi bảo là anh không quan tâm chút nào. Hơn nữa vụ án này là do Lý Phục phụ trách. Ông ấy hơi thất vọng, nói rằng thanh niên mà không có chí tiến thủ là không tốt.
Đỗ Thanh Thanh đáp:
- Đúng rồi, nghe nói Lý Phục với tên khốn kia loại trừ khá nhiều kẻ tình nghi.
Vu Minh trả lời:
- Đúng vậy, nghe nói hôm nay đã loại trừ tất cả những kẻ bị tình nghi rồi.
- Không phải chứ?
Đỗ Thanh Thanh sửng sốt.
- Là như này, bọn họ đã giải được chi tiết, loại trừ được khả năng người nhà của Đỗ lão tiên sinh làm.
Vu Minh nói:
- Ngày đầu tiên bán đấu giá, bức tranh được đưa tới, ngày hôm sau được đưa tới kho bạc nhà nước. Vốn cho rằng lỗ hổng là ở ngày đầu tiền. Nhưng liên hệ với bên đấu giá mới biết rằng, bên đó đã trang bị hệ thống cảnh báo 24 giờ vào trong khung tranh và vải vẽ tranh. Trong vòng 24 giờ, cho dù bức tranh có bị dùng cách thức nào mang đi khỏi nhà của Đỗ lão tiên sinh đều sẽ phát báo động. Đỗ lão tiên sinh không biết, điều này là do quản gia của Đỗ lão tiên sinh chứng thực, bởi vậy cơ bản là loại trừ hết kẻ tình nghi. Bây giờ ngay cả cách gây án, thời gian đánh tráo đều không đoán ra được.
Vu Minh vừa lau bàn vừa nói:
- Buổi tối Lý Phục và Lưu Mãng sẽ phải tiến hành nghiên cứu nội gián. Bọn họ cho rằng, khả năng duy nhất là người nhà của Đỗ lão tiên sinh đã tiết lộ tin tức, sau đó cao thủ sẽ làm ra đồ giả, lấy bức tranh ra đưa tới nhà của hai vị đổng sự, và cả đánh tráo bức tranh khi nó được đưa tới nhà đổng sự.
- Đây không phải là lại vòng về sao?
- Đúng vậy.
Vu Minh trả lời một cách không chút quan tâm.
Dọn dẹp xong, Vu Minh về phòng mình. Chú đang online, bảo:
- Đã kiểm tra thực hư thân phận của Lý Phục rồi.
Vu Minh hỏi:
- Như nào ạ?
Chú trả lời:
- Lý Phục, Brown Lee chết rồi, chết trong tai nạn xe cộ cách đây ba năm cùng với bố anh ta.
- Hợp tác truy tìm bức tranh, xong tính vào ai?
- Tính vào Vạn Sự Thông chứ ai.
Vu Minh trả lời.
Đỗ Thanh Thanh lạnh lùng nói:
- Vậy tôi sẽ bảo Hải Na bóp chết anh.
Thang máy tới, Nghê Thu huýt sáo bỏ của chạy lấy người:
- Có người định làm chuyện xấu, có người định làm chuyện xấu rồi.
Vu Minh mà hào phóng như vậy ư? Có đánh chết Nghê Thu cũng không tin. Ví dụ như một phần tử khủng bố muốn kích nổ đạn hạt nhân, nếu là Lý Phục thì anh ta có lẽ sẽ lựa chọn đồng quy vu tận với phần tử khủng bố. Mà Vu Minh, đoán chừng là sẽ thương lượng thời gian bắn với phần tử khủng bố, sau đó bỏ chạy. Ngoài ra, lập trường của Vu Minh là thà vĩnh viễn không tìm lại được bức tranh, chứ không để công lao rơi vào tay Vạn Sự Thông.
Lý Phục kéo kéo Vu Minh, khẽ hỏi:
- Hình như Đỗ tiểu thư không vui?
Vu Minh ngạc nhiên:
- Tôi thật nghi ngờ không biết anh kết hôn kiểu gì.
- Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là tìm lại thứ đã mất, một trăm mười triệu đô la là một khoản rất lớn. Đỗ lão tiên sinh không muốn báo cảnh sát, chúng ta nhất định phải bỏ qua mâu thuẫn mới được.
Vu Minh nói:
- Anh nói xem tại sao Đỗ lão tiên sinh không muốn báo cảnh sát?
- Theo như ông ấy nói thì ông ta không để ý chút tiền con đó. Nhưng nếu chuyện mà lộ ra thì sẽ có ảnh hưởng tiêu cực. Tôi nhận lấy người dùng mạng internet đa số là phản cảm với một vài hành vi của nười giàu có.
Vu Minh nói:
- Tôi cảm thấy có ba khả năng. Thứ nhất, Đỗ lão tiên sinh đã bí mật báo cảnh sát. Khả năng thứ hai, có lẽ Đỗ lão tiên sinh đã đoán được nội ứng là ai, nhưng không muốn vạch trần. Khả năng thứ ba, tiền mua tranh có vấn đề.
Lý Phục cả kinh, vội kéo Vu Minh sang một bên:
- Ý anh là Đỗ lão tiên sinh rửa tiền?
Giá rẻ kiếm lời, tỷ như bỏ ba triệu đô la Mỹ mua tranh, sau đó lấy bán đấu giá để nâng giá lên, kiếm lời hợp pháp từ khoản chênh lệch kia. Chẳng qua không ngờ bức tranh lại bị bóc trần là hàng giả.
- Khả năng này không cao cho lắm.
Vu Minh đáp:
- Lý Phục, giá trị quan của tôi và anh khác nhau. Ý của tôi là chân tướng chỉ có một, nhưng khả năng thì có rất nhiều. Cá nhân tôi không quan tâm tới chân tướng, chỉ muốn tối đa hóa lợi ích của mình. Như hiện tại, lợi ích lớn nhất chính là công ty Tinh Tinh tìm được bức tranh. Lợi ích thứ hai là Tinh Tinh và Vạn Sự Thông đều không tìm được bức tranh. Mà tình huống xấu nhất là Vạn Sự Thông tìm được nó. Anh với Vạn Sự Thông hợp tác làm việc, đương nhiên đó là chính nghĩa. Cũng giống như anh yêu cầu giám đốc tài vụ xin lỗi Nghê Thu vậy.
- Tôi hiểu rồi.
Lý Phục nghe vậy mới hiểu ra:
- Vậy tôi nên làm gì đây?
- Lý Phục, anh là người trưởng thành, đừng hỏi tôi câu này.
Vu Minh nói:
- Đặc biệt là anh còn lớn tuổi hơn tôi, tôi chỉ nói lập trường của mình thôi.
Lý Phục gật đầu:
- Được rồi, tôi sẽ giải quyết.
Lý Phục quả nhiên sẽ giải quyết. Tuy anh ta cùng Lưu Mãng nghiên cứu vụ án, nhưng ngày nào cũng báo tiến triển cho Đỗ Thanh Thanh, tương đương với đặc phái viên. Đỗ Thanh Thanh khá là hài lòng. Nghê Thu cảm thấy kỳ quái về vụ án này là Vu Minh mặc kệ, không nghe cũng không xem ghi chép của Lý Phục, cũng không quan tâm tới sự tiến triển của vụ án, mà chỉ tập trung vào học tiếng Anh.
Nói về học tiếng Anh, bởi vì vụ án này nên Nghê Thu và Đỗ Thanh Thanh khá là lơi lỏng. Mà Vu Minh thì lại không như vậy. Khi Vu Minh muốn học gì, hắn tỏ ra quyết tâm hơn người khác rất nhiều. Hiện giờ Vu Minh xem phim Mỹ cũng không cần phụ đề nữa.
Như đọc tin thấy có vụ một anh chàng tự học được sáu ngoại ngữ, tự dịch phim rồi in đi bán, kết quả là vào tù, học sáu thứ tiếng làm gì mà chẳng được?
…
Cuối tuần, buổi tối, Ngô Du Du tới chơi, mang theo ít bánh cho mọi người.
Hiện giờ Nghê Thu và Lý Phục cùng ở trong một phòng lớn, nhưng Lý Phục vẫn chưa trả phòng khách sạn, thường xuyên không ở. Mà Nghê Thu cũng không mang theo hành lý gì, nhiều khi tối không về ngủ, dường như không tính ở lâu dài. Nhưng tối hôm nay thì mọi người coi như là có mặt đầy đủ.
Người tới cùng Ngô Du Du là tổng giám đốc công ty bất động sản Bình Nhiên, cũng chính là ba của Ngô Du Du. Ông ta cảm ơn Đỗ Thanh Thanh vì đã giúp đỡ Ngô Du Du. Ngô Du Du ở lại ăn cơm, còn ông ta thì bận nên về trước.
Ngô Du Du thông báo tin tốt trước:
- Ba tôi đồng ý cho tôi ở lại thành phố A này làm việc, sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau rồi.
Đỗ Thanh Thanh rất vui, Nghê Thu và Lý Phục thì không quen biết Ngô Du Du. Vu Minh thì cười mà lại như không cười đáp lại. Hôm nay Ngô Du Du không mấy hứng thú với Vu Minh, trái lại cô nàng khá nhiệt tình với Lý Phục. Chẳng qua Lý Phục về bề ngoài và cách ăn nói đều rất xuất sắc, nên có cô nàng nào có tình cảm với anh ta cũng là chuyện bình thường. Chín giờ, sau khi tiễn Ngô Du Du, mọi người ngồi chơi cờ Phi Hành. Lý Phục cáo từ, nói rằng bận nên tối sẽ không về. Nghê Thu nghe điện thoại, có việc nên cũng đi.
Đỗ Thanh Thanh dọn dẹp đồ, hỏi:
- Vu Minh, anh có cảm thấy Ngô Du Du trúng tiếng sét ái tình với Lý Phục không?
Vu Minh đáp:
- Ở đây có ba tên đàn ông, nếu cô ta không trúng tiếng sét ái tình với Nghê Thu, mà còn trúng tiếng sét ái tình với tôi và Nghê Thu, tôi sẽ thấy cô ta bất bình thường.
Đỗ Thanh Thanh bật cười:
- Anh cũng rất tốt mà. Lúc còn trẻ, Đỗ lão tiên sinh được gọi là Bá Nhạc sống. Ông nói rằng năng lực kinh doanh của mình không tốt, nhưng ưu thế lớn nhất của ông là phát hiện người có tiềm lực. Đỗ lão tiên sinh đánh giá anh cao lắm, hôm qua còn hỏi tôi, anh có ý kiến gì về vụ án này không nữa.
- Cô nói sao?
- Tôi bảo là anh không quan tâm chút nào. Hơn nữa vụ án này là do Lý Phục phụ trách. Ông ấy hơi thất vọng, nói rằng thanh niên mà không có chí tiến thủ là không tốt.
Đỗ Thanh Thanh đáp:
- Đúng rồi, nghe nói Lý Phục với tên khốn kia loại trừ khá nhiều kẻ tình nghi.
Vu Minh trả lời:
- Đúng vậy, nghe nói hôm nay đã loại trừ tất cả những kẻ bị tình nghi rồi.
- Không phải chứ?
Đỗ Thanh Thanh sửng sốt.
- Là như này, bọn họ đã giải được chi tiết, loại trừ được khả năng người nhà của Đỗ lão tiên sinh làm.
Vu Minh nói:
- Ngày đầu tiên bán đấu giá, bức tranh được đưa tới, ngày hôm sau được đưa tới kho bạc nhà nước. Vốn cho rằng lỗ hổng là ở ngày đầu tiền. Nhưng liên hệ với bên đấu giá mới biết rằng, bên đó đã trang bị hệ thống cảnh báo 24 giờ vào trong khung tranh và vải vẽ tranh. Trong vòng 24 giờ, cho dù bức tranh có bị dùng cách thức nào mang đi khỏi nhà của Đỗ lão tiên sinh đều sẽ phát báo động. Đỗ lão tiên sinh không biết, điều này là do quản gia của Đỗ lão tiên sinh chứng thực, bởi vậy cơ bản là loại trừ hết kẻ tình nghi. Bây giờ ngay cả cách gây án, thời gian đánh tráo đều không đoán ra được.
Vu Minh vừa lau bàn vừa nói:
- Buổi tối Lý Phục và Lưu Mãng sẽ phải tiến hành nghiên cứu nội gián. Bọn họ cho rằng, khả năng duy nhất là người nhà của Đỗ lão tiên sinh đã tiết lộ tin tức, sau đó cao thủ sẽ làm ra đồ giả, lấy bức tranh ra đưa tới nhà của hai vị đổng sự, và cả đánh tráo bức tranh khi nó được đưa tới nhà đổng sự.
- Đây không phải là lại vòng về sao?
- Đúng vậy.
Vu Minh trả lời một cách không chút quan tâm.
Dọn dẹp xong, Vu Minh về phòng mình. Chú đang online, bảo:
- Đã kiểm tra thực hư thân phận của Lý Phục rồi.
Vu Minh hỏi:
- Như nào ạ?
Chú trả lời:
- Lý Phục, Brown Lee chết rồi, chết trong tai nạn xe cộ cách đây ba năm cùng với bố anh ta.