- Có tin tức gì liên quan tới căn phòng đó không?
Diệp Chiến hỏi.
- Chủ của nơi này tên là Hoa Mãn Lâu.
Nhiếp Nguyên Tử tìm kiếm tư liệu:
- Người này có một cô con gái tên Vương Đào, vợ của hắn họ Vương.
Vu Minh bội phục nói:
- Nguyên Tử a, cô thật sự là lợi hại.
- Những thứ này chỉ là cơ bản mà thôi.
Nhiếp Nguyên Tử khiêm tốn nói:
- Thành phố A đối với bảo mật trên máy tính còn chưa đủ coi trọng, cho nên chính phủ, cảnh sát, trường học… đều dùng Window với phần mềm tường lửa mà thôi.
Diệp Chiến:
- Những thứ này đối với cô ta quá đơn giản, ngay cả những mật mã khó nhất, cho nên có thể tùy thời mà kiểm tra tư liệu.
Vu Minh hỏi:
- Không sợ bị cảnh sát phát hiện sao?
Nhiếp Nguyên Tử nói:
- Mà quyền xem của tôi cũng có hạn thôi. Chỉ xem ở một số máy tính thường, cũng không cần phải dùng máy tính của lãnh đạo. Tôi lấy thân phận của bọn họ để sử dụng, ở trên mạng kiếm một phần mềm máy tính là đủ đối phó rồi.
Diệp Chiến nói:
- Ây, trả tiền công đi.
Vu Minh hỏi:
- Bao nhiêu thế?
- Lần đầu làm việc cùng nhau, coi như cho anh tiện nghi một chút. 20 ngàn.
Nhiếp Nguyên Tử trả lời.
Vu Minh suýt nữa thì phun thẳng một ngụm máu ra, thật đó hả má? Gõ bàn phím không có mấy cái vậy mà đòi tới 20 ngàn? Hơn nữa, đây cũng coi như là phục vụ nha, Vu Minh nhìn Diệp Chiến cầu giúp đỡ. Diệp Chiến ra vẻ hèn mọn:
- Cậu đến 20 ngàn cũng không có?
Vu Minh rất hổ thẹn.
- Nợ là phải trả đấy.
Diệp Chiến lấy một cái thẻ đưa cho Nhiếp Nguyên Tử.
Nhiếp Nguyên Tử quẹt thẻ rồi cười:
- Xin lỗi, tôi không nghĩ tới anh lại khó khăn như thế.
Vu Minh toát mồ hôi đầy mặt:
- Không phải là quá khó khăn, mà do tôi không theo được tiết tấu tiêu hao như này,
- Hóa ra là người mới.
Nhiếp Nguyên Tử cầm thẻ trả cho Diệp Chiến, sau đó vỗ tay Vu Minh:
- Lần sau anh cần tôi giúp đỡ, tôi sẽ giảm giá cho anh.
- Chúng ta đi thôi.
Diệp Chiến nói một câu rồi rời khỏi nơi này. Vu Minh tạm biệt Nhiếp Nguyên Tử rồi lên xe, Diệp Chiến hỏi:
- Có phát hiện gì không? Để tôi xem trình độ của cậu nào.
Vu Minh nói:
- Chân của Nhiếp Nguyên Tử là bình thường.
- Không sai, mặt khác tôi cho cậu một lời khuyên, người ta là phục vụ có thu phí, cho nên lần sau mà không mang tiền thì đừng chọc vào, còn phát hiện ra gì không?
- Ờ… đã không còn. À, còn một điểm kỳ quái, không thể nào một cô gái trẻ như thế lại có thể biết được nhiều như vậy.
- Đây cũng là điểm tôi thấy lạ đấy, nhưng mà cha cô ta thì không đơn giản, lúc ông ta còn sống cũng là cấp bậc đại sư, cũng là một trong những thần tượng mà tôi sùng bái nhất.
- Ợ?
- Hai mươi năm trước, có hai vị đại sư, được người đời gọi là Nam Sở Hà, Bắc Hán Giới. Sở Hà am hiểu vô tuyến điện, thông tấn, chế tạo chứng nhận giả, thân phận giả. Hán Giới am hiểu biến hóa, chế tác mặt nạ thủ công so với mặt nạ bên ngoài còn thật hơn nhiều, Chỉ là đều quy ẩn hết rồi, một năm rưỡi trước, Sở Hà, tức là cha của Nhiếp Nguyên Tử bị bệnh mà qua đời. Còn Hán Giới thì ra đi từ năm năm trước.
Diệp Chiến nhìn Vu Minh, quả thực là một con gà con mà, vẫn chậm rãi mà tiêu hóa kiến thức. Thế mà trong nhà lại có một đám người mạnh mẽ đến như thế chứ? Chẳng lẽ tiểu tử này cái gì cũng không biết sao? Diệp Chiến nói:
- Tôi chỉ giúp đến đây thôi, về sau đừng gọi điện cho tôi.
- Đừng a.
Vu Minh vội nói:
- Giờ còn chưa biết được Anh Đào có phải là Vương Đào hay không mà.
Diệp Chiến:
- Thế thì cậu có thể thuê tôi.
- Thuê anh á?
- Lời thừa.
- Tôi nghĩ chúng ta là bạn bè.
- Tôi không có bạn, mà cũng không cần có bạn.
Diệp Chiến bổ sung:
- Đây chỉ là vì lần trước thiếu cái nhân tình của cậu cái vụ Chân Nhái mà thôi.
Vu Minh hỏi:
- Nếu thế thì hai vạn kia có cần phải trả lại hay không?
Diệp Chiến trầm tư:
- Tôi giúp cậu nốt cái nhân tình này, còn hai vạn cậu vẫn phải trả tôi.
- ….
Vu Minh hèn mọn nhìn Diệp Chiến.
Diệp Chiến mặt không đổi sắc:
- Cậu bỏ ra 100, sao với bị người khác trộm 100 của cậu, thì bản chất có khác nhau không?
- À!
Vu Minh gật đầu.
Diệp Chiến nhìn Vu Minh nói:
- Tôi thiếu một tên trợ thủ, có hứng thú hay không?
- Không có.
- Hừ!
…
Tiểu khu Thiên Nga, phòng số 207 nhà số 7 đối diện nhà số 5 bị Diệp Chiến thuê lại, sau khi Diệp Chiến bố trí thiết bị giám thị, Vu Minh nhìn những thứ này mà tán thưởng không thôi, không hổ là người của Quốc tế độc lập, toàn dùng đồ xịn a. Vu Minh hỏi:
- Những thứ này hìnj như trên thị trường không có bán?
Diệp Chiến điều chỉnh kính viễn vọng với máy tính rồi nói:
- Chỉ khi nào gia nhập Quốc tế độc lập thì mới có thể mua được những thứ này, Đại bộ phận là hàng phi pháp, hơn nữa cũng không có bảo hành đâu.
Một đêm cứ như thế mà qua đi không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm ngày thứ hai, Vu Minh nói:
- Ra ngoài rồi.
Diệp Chiến mở to mắt nhìn màn hình, là Hoa Mãn Lâu, cũng chính là cha của Vương Đào, đã xuất hiện ở cửa ra của nhà số 5, Diệp Chiến tiếp tục nhắm mắt lăn ra ngủ. Khoảng bốn mươi phút sau, Vu Minh nói:
- Quay về rồi.
Vu Minh điều chỉnh màn hình, nhìn gần về phía cái túi nhựa của Hoa Mãn Lâu nóiL
- Trong nhà dường như có hai người.
- Sao cậu biết?
- Lượng đồ ăn nhiều.
Vu Minh chỉ vào màn hình.
- Cái này cũng không chứng minh được.
Hoa Mãn Lâu về nhà, khoảng chừng mười phút sau, cửa ra ban công mở ra, hắn mang quần áo vừa mới giặt xong ra phơi, Vu Minh thở dài:
- Không có đồ của nữ.
Diệp Chiến nhắm mắt nói:
- Tôi khẳng định Anh Đào không sống trong phòng 302.
- Tôi đồng ý. Chỉ là khi Hoa Mãn Lâu đi ra ngoài mua thức ăn hay lúc quay về rất là cảnh giác, luôn để ý xem có bị theo gót hay không, hắn đang gọi điện thoại kìa.
Diệp Chiến mở to mắt, di di con chuột, kéo tới phía Hoa Mãn Lâu. Nhìn miệng hắn một hồi rồi nói:
- Không phát hiện gì cả, tất cả bình thường, bảo vệ nói nhà số 7 có thêm khách thuê, cho nên chốc nữa tôi qua xem sao.
Vu Minh giật nảy mình:
- Thuật đọc môi?
- ……
Quá là thỏa mãn a, Diệp Chiến thấy biểu cảm của Vu Minh mà thấy vui vẻ không thôi, Diệp Chiến nói:
- Hoa Mãn Lâu sắp qua rồi, xem cậu biểu diễn thế nào.
- Cần gì phải diễn.
Vu Minh cúi xuống cái ghế, móc ra hai tấm bảng. Một cái 207 thì dán lên cửa đối diện, còn 206 để ở phòng mình, rồi quay về phòng.
Diệp Chiến nói:
- Tới rồi.
Vu Minh tiến tới chỗ mắt mèo nhìn xem, chờ một lúc thì, Hoa Mãn Lâu đã xuất hiện ở cầu thang, nhìn một lúc rồi gõ cửa phòng 206. Cửa phòng đó mở ra cửa gỗ, một cô gái nhỏ ghé vào cửa chống trộm hỏi:
- Ông tìm ai?
- Tôi nhầm, không có việc gì.
Hoa Mãn Lâu xoay người rời đi.
Vu Minh khẽ thở ra một hơi, nhưng không ngờ 10 giây sau Hoa Mãn Lâu lại quay lại gõ cửa phòng mình, Vu Minh lúc này cũng chỉ đành phẩy tay, Diệp Chiến bất đắc dĩ đi mở cửa, Vu Minh thì chui vào phòng ngủ.
Diệp Chiến mở cửa:
- Ông tìm ai?
Trong mắt Hoa Mãn Lâu hiện lên một tia nghi ngờ, lúc này bên trong phòng ngủ có tiếng một người nữ vang lên:
- Chồng ơi, bé bi tè dầm rồi.
Ngay sau đó truyền tới tiếng trẻ con khóc nỉ non, Diệp Chiến không thể kiên nhẫn được nữa:
- Ông tìm ai?
- Xin lỗi, xin lỗi.
Hoa Mãn Lâu cúi đầu:
- Tìm nhầm.
- Bệnh thần kinh.
Diệp Chiến đóng cửa, đến phòng ngủ thì thấy Vu Minh vẫn ngậm ngón tay trong miệng mà khóc bằng giọng trẻ con. Diệp Chiến nói:
- Cậu còn có cái ngón này à?
- Chút tài vặt thôi.
- Quả thực là cũng bình thường, thanh âm của phụ nữ còn hơi thô. Còn tiếng trẻ con khóc thì chưa đủ thanh.
Đây là nói thật, vì Diệp Chiến từng gặp qua cao thủ về khẩu kỹ, cao thủ có phân chia nhiều tầng, bọn họ có thể mô phỏng được âm thanh của động vật mà làm chúng tưởng là đồng loại. Khẩu kỹ của Vu Minh thì cũng giống rồi, nhưng còn khiếm khuyết hỏa hầu, coi như cũng khó có được.
Diệp Chiến hỏi.
- Chủ của nơi này tên là Hoa Mãn Lâu.
Nhiếp Nguyên Tử tìm kiếm tư liệu:
- Người này có một cô con gái tên Vương Đào, vợ của hắn họ Vương.
Vu Minh bội phục nói:
- Nguyên Tử a, cô thật sự là lợi hại.
- Những thứ này chỉ là cơ bản mà thôi.
Nhiếp Nguyên Tử khiêm tốn nói:
- Thành phố A đối với bảo mật trên máy tính còn chưa đủ coi trọng, cho nên chính phủ, cảnh sát, trường học… đều dùng Window với phần mềm tường lửa mà thôi.
Diệp Chiến:
- Những thứ này đối với cô ta quá đơn giản, ngay cả những mật mã khó nhất, cho nên có thể tùy thời mà kiểm tra tư liệu.
Vu Minh hỏi:
- Không sợ bị cảnh sát phát hiện sao?
Nhiếp Nguyên Tử nói:
- Mà quyền xem của tôi cũng có hạn thôi. Chỉ xem ở một số máy tính thường, cũng không cần phải dùng máy tính của lãnh đạo. Tôi lấy thân phận của bọn họ để sử dụng, ở trên mạng kiếm một phần mềm máy tính là đủ đối phó rồi.
Diệp Chiến nói:
- Ây, trả tiền công đi.
Vu Minh hỏi:
- Bao nhiêu thế?
- Lần đầu làm việc cùng nhau, coi như cho anh tiện nghi một chút. 20 ngàn.
Nhiếp Nguyên Tử trả lời.
Vu Minh suýt nữa thì phun thẳng một ngụm máu ra, thật đó hả má? Gõ bàn phím không có mấy cái vậy mà đòi tới 20 ngàn? Hơn nữa, đây cũng coi như là phục vụ nha, Vu Minh nhìn Diệp Chiến cầu giúp đỡ. Diệp Chiến ra vẻ hèn mọn:
- Cậu đến 20 ngàn cũng không có?
Vu Minh rất hổ thẹn.
- Nợ là phải trả đấy.
Diệp Chiến lấy một cái thẻ đưa cho Nhiếp Nguyên Tử.
Nhiếp Nguyên Tử quẹt thẻ rồi cười:
- Xin lỗi, tôi không nghĩ tới anh lại khó khăn như thế.
Vu Minh toát mồ hôi đầy mặt:
- Không phải là quá khó khăn, mà do tôi không theo được tiết tấu tiêu hao như này,
- Hóa ra là người mới.
Nhiếp Nguyên Tử cầm thẻ trả cho Diệp Chiến, sau đó vỗ tay Vu Minh:
- Lần sau anh cần tôi giúp đỡ, tôi sẽ giảm giá cho anh.
- Chúng ta đi thôi.
Diệp Chiến nói một câu rồi rời khỏi nơi này. Vu Minh tạm biệt Nhiếp Nguyên Tử rồi lên xe, Diệp Chiến hỏi:
- Có phát hiện gì không? Để tôi xem trình độ của cậu nào.
Vu Minh nói:
- Chân của Nhiếp Nguyên Tử là bình thường.
- Không sai, mặt khác tôi cho cậu một lời khuyên, người ta là phục vụ có thu phí, cho nên lần sau mà không mang tiền thì đừng chọc vào, còn phát hiện ra gì không?
- Ờ… đã không còn. À, còn một điểm kỳ quái, không thể nào một cô gái trẻ như thế lại có thể biết được nhiều như vậy.
- Đây cũng là điểm tôi thấy lạ đấy, nhưng mà cha cô ta thì không đơn giản, lúc ông ta còn sống cũng là cấp bậc đại sư, cũng là một trong những thần tượng mà tôi sùng bái nhất.
- Ợ?
- Hai mươi năm trước, có hai vị đại sư, được người đời gọi là Nam Sở Hà, Bắc Hán Giới. Sở Hà am hiểu vô tuyến điện, thông tấn, chế tạo chứng nhận giả, thân phận giả. Hán Giới am hiểu biến hóa, chế tác mặt nạ thủ công so với mặt nạ bên ngoài còn thật hơn nhiều, Chỉ là đều quy ẩn hết rồi, một năm rưỡi trước, Sở Hà, tức là cha của Nhiếp Nguyên Tử bị bệnh mà qua đời. Còn Hán Giới thì ra đi từ năm năm trước.
Diệp Chiến nhìn Vu Minh, quả thực là một con gà con mà, vẫn chậm rãi mà tiêu hóa kiến thức. Thế mà trong nhà lại có một đám người mạnh mẽ đến như thế chứ? Chẳng lẽ tiểu tử này cái gì cũng không biết sao? Diệp Chiến nói:
- Tôi chỉ giúp đến đây thôi, về sau đừng gọi điện cho tôi.
- Đừng a.
Vu Minh vội nói:
- Giờ còn chưa biết được Anh Đào có phải là Vương Đào hay không mà.
Diệp Chiến:
- Thế thì cậu có thể thuê tôi.
- Thuê anh á?
- Lời thừa.
- Tôi nghĩ chúng ta là bạn bè.
- Tôi không có bạn, mà cũng không cần có bạn.
Diệp Chiến bổ sung:
- Đây chỉ là vì lần trước thiếu cái nhân tình của cậu cái vụ Chân Nhái mà thôi.
Vu Minh hỏi:
- Nếu thế thì hai vạn kia có cần phải trả lại hay không?
Diệp Chiến trầm tư:
- Tôi giúp cậu nốt cái nhân tình này, còn hai vạn cậu vẫn phải trả tôi.
- ….
Vu Minh hèn mọn nhìn Diệp Chiến.
Diệp Chiến mặt không đổi sắc:
- Cậu bỏ ra 100, sao với bị người khác trộm 100 của cậu, thì bản chất có khác nhau không?
- À!
Vu Minh gật đầu.
Diệp Chiến nhìn Vu Minh nói:
- Tôi thiếu một tên trợ thủ, có hứng thú hay không?
- Không có.
- Hừ!
…
Tiểu khu Thiên Nga, phòng số 207 nhà số 7 đối diện nhà số 5 bị Diệp Chiến thuê lại, sau khi Diệp Chiến bố trí thiết bị giám thị, Vu Minh nhìn những thứ này mà tán thưởng không thôi, không hổ là người của Quốc tế độc lập, toàn dùng đồ xịn a. Vu Minh hỏi:
- Những thứ này hìnj như trên thị trường không có bán?
Diệp Chiến điều chỉnh kính viễn vọng với máy tính rồi nói:
- Chỉ khi nào gia nhập Quốc tế độc lập thì mới có thể mua được những thứ này, Đại bộ phận là hàng phi pháp, hơn nữa cũng không có bảo hành đâu.
Một đêm cứ như thế mà qua đi không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm ngày thứ hai, Vu Minh nói:
- Ra ngoài rồi.
Diệp Chiến mở to mắt nhìn màn hình, là Hoa Mãn Lâu, cũng chính là cha của Vương Đào, đã xuất hiện ở cửa ra của nhà số 5, Diệp Chiến tiếp tục nhắm mắt lăn ra ngủ. Khoảng bốn mươi phút sau, Vu Minh nói:
- Quay về rồi.
Vu Minh điều chỉnh màn hình, nhìn gần về phía cái túi nhựa của Hoa Mãn Lâu nóiL
- Trong nhà dường như có hai người.
- Sao cậu biết?
- Lượng đồ ăn nhiều.
Vu Minh chỉ vào màn hình.
- Cái này cũng không chứng minh được.
Hoa Mãn Lâu về nhà, khoảng chừng mười phút sau, cửa ra ban công mở ra, hắn mang quần áo vừa mới giặt xong ra phơi, Vu Minh thở dài:
- Không có đồ của nữ.
Diệp Chiến nhắm mắt nói:
- Tôi khẳng định Anh Đào không sống trong phòng 302.
- Tôi đồng ý. Chỉ là khi Hoa Mãn Lâu đi ra ngoài mua thức ăn hay lúc quay về rất là cảnh giác, luôn để ý xem có bị theo gót hay không, hắn đang gọi điện thoại kìa.
Diệp Chiến mở to mắt, di di con chuột, kéo tới phía Hoa Mãn Lâu. Nhìn miệng hắn một hồi rồi nói:
- Không phát hiện gì cả, tất cả bình thường, bảo vệ nói nhà số 7 có thêm khách thuê, cho nên chốc nữa tôi qua xem sao.
Vu Minh giật nảy mình:
- Thuật đọc môi?
- ……
Quá là thỏa mãn a, Diệp Chiến thấy biểu cảm của Vu Minh mà thấy vui vẻ không thôi, Diệp Chiến nói:
- Hoa Mãn Lâu sắp qua rồi, xem cậu biểu diễn thế nào.
- Cần gì phải diễn.
Vu Minh cúi xuống cái ghế, móc ra hai tấm bảng. Một cái 207 thì dán lên cửa đối diện, còn 206 để ở phòng mình, rồi quay về phòng.
Diệp Chiến nói:
- Tới rồi.
Vu Minh tiến tới chỗ mắt mèo nhìn xem, chờ một lúc thì, Hoa Mãn Lâu đã xuất hiện ở cầu thang, nhìn một lúc rồi gõ cửa phòng 206. Cửa phòng đó mở ra cửa gỗ, một cô gái nhỏ ghé vào cửa chống trộm hỏi:
- Ông tìm ai?
- Tôi nhầm, không có việc gì.
Hoa Mãn Lâu xoay người rời đi.
Vu Minh khẽ thở ra một hơi, nhưng không ngờ 10 giây sau Hoa Mãn Lâu lại quay lại gõ cửa phòng mình, Vu Minh lúc này cũng chỉ đành phẩy tay, Diệp Chiến bất đắc dĩ đi mở cửa, Vu Minh thì chui vào phòng ngủ.
Diệp Chiến mở cửa:
- Ông tìm ai?
Trong mắt Hoa Mãn Lâu hiện lên một tia nghi ngờ, lúc này bên trong phòng ngủ có tiếng một người nữ vang lên:
- Chồng ơi, bé bi tè dầm rồi.
Ngay sau đó truyền tới tiếng trẻ con khóc nỉ non, Diệp Chiến không thể kiên nhẫn được nữa:
- Ông tìm ai?
- Xin lỗi, xin lỗi.
Hoa Mãn Lâu cúi đầu:
- Tìm nhầm.
- Bệnh thần kinh.
Diệp Chiến đóng cửa, đến phòng ngủ thì thấy Vu Minh vẫn ngậm ngón tay trong miệng mà khóc bằng giọng trẻ con. Diệp Chiến nói:
- Cậu còn có cái ngón này à?
- Chút tài vặt thôi.
- Quả thực là cũng bình thường, thanh âm của phụ nữ còn hơi thô. Còn tiếng trẻ con khóc thì chưa đủ thanh.
Đây là nói thật, vì Diệp Chiến từng gặp qua cao thủ về khẩu kỹ, cao thủ có phân chia nhiều tầng, bọn họ có thể mô phỏng được âm thanh của động vật mà làm chúng tưởng là đồng loại. Khẩu kỹ của Vu Minh thì cũng giống rồi, nhưng còn khiếm khuyết hỏa hầu, coi như cũng khó có được.