Vợ của Lý Phục? Vu Minh vội hỏi:
- Cảnh sát Trương, tôi muốn được dự thính.
- Được.
Trương Dạ Nam đồng ý.
Người cảnh sát kia nói, vị lãnh sự Mỹ kia thì bình thường, nhưng vị nữ sĩ đi cùng thì dùng trọng âm. Vu Minh với vị cảnh sát này đều có cảm giác như nhau, nhìn thấy vị nữ sĩ thì mặc kệ luôn người ở lãnh sự Mỹ.
Người phụ nữ kia tên Hứa Văn, khoảng 30 tuổi, bên người có một nam một nữ bảo tiêu. Trên người mặc đồ màu lam nhạt, vòng tai kim cương, một đôi mắt thâm thúy, son môi màu đen, dùng biểu cảm đạm mạc đảo qua mọi người, có thể dùng một thành ngữ để hình dung người này: “Không coi ai ra gì”
Nữ sĩ khẽ lùi lại, đốt một cây thuốc lá dài nhỏ, Trương Dạ Nam cau mày:
- Xin lỗi, Hứa Văn nữ sĩ, ở nơi này không được phép hút thuốc.
- Vậy sao?
Hứa Văn vẫy tay, vị nam bảo tiêu xòe tay ra, Hứa Văn dụi tàn thuốc lên tay người này:
- Tôi muốn nộp tiền bảo lãnh cho chồng của tôi.
Trương Dạ Nam nói:
- Chồng của cô bị tình nghi làm giả giấy tờ.
Hứa Văn nói ngay:
- Giấy tờ làm giả đó là hộ chiếu ở Mỹ, cũng không làm tổn thất gì quá lớn. Theo như tôi biết thì cái đó cũng không có xung đột gì với pháp luật của quý quốc nhỉ.
- ….
Trương Dạ Nam nói:
- Nhưng tôi cần anh ta phải đưa ra giấy chứng minh thân phận.
Hứa Văn vẫy tay một cái, vị nữ bảo tiêu kia cầm một quyển hộ chiếu đặt trước mặt Trương Dạ Nam, cô mở nó ra khẽ nhìn lướt:
- Anh ta thật sự tên là Lý Phục?
- Đúng, nhưng tên tiếng Anh của anh ấy là Steve Lý
Hứa Văn trả lời.
Vị lãnh sự Mỹ cũng lên tiếng:
- Tôi đã nói chuyện với cục trưởng nơi này rồi, cục trưởng nói nếu như cô không có ý kiến gì nữa, thì chúng tôi có thể làm thủ tục nhận người được rồi.
Vu Minh ở bên cạnh Trương Dạ Nam đột nhiên hỏi:
- Lý Phục làm nghề gì ở Mỹ vậy?
- Cái này không có quan hệ gì tới mấy người.
Hứa Văn khá là lịch sự trả lời.
Trương Dạ Nam nói:
- Đưa Lý Phục ra đi.
- Vâng.
Một vị cảnh sát lập tức đi ra.
Lý Phục mặc một bộ tù phục màu đỏ xuất hiện, Hứa Văn vừa thấy Lý Phục thì tựa như biến thành một con người khác, tiến tới, dùng tiếng Anh nói, ra vẻ đau lòng:
- Bảo bối, anh chịu khổ rồi.
- Sao cô lại tới đây?
Lý Phục dùng tiếng Trung.
- Em biết anh có chuyện không may, cho nên từ Canada đáp chuyên cơ qua đây. Bảo bối, bọn họ có đánh anh không?
Hứa Văn khẩn trương đưa tay sờ Lý Phục.
Lý Phục ngăn tay cô ta lại, đi về phía trước, nhìn Vu Minh:
- Cậu…giải quyết hả?
Trương Dạ Nam:
- Chúng tôi đã nhận video từ Vu Minh, sau khi kiểm tra trong máu kia có phát hiện thành phần hóa học ngưng chất. Cho nên chúng tôi đang truy nã Anh Đào, anh có thể đi được rồi.
Chất ngưng tụ kia không thể làm bằng chứng, bởi vì ngày nay có rất nhiều thứ có thể khiến cho máu ngưng tụ lại.
- Đây là hộ chiếu của tôi?
Lý Phục hỏi.
- Đúng.
Lý Phục nhìn qua cái hộ chiếu kia, rồi quay lại nhìn Hứa Văn rồi nói:
- Vu Minh có thể giúp tôi đi làm thủ tục được không?
- Em gọi người đi làm là được rồi.
Hứa Văn tới trước mặt Lý Phục nói.
Lý Phục nhìn Hứa Văn:
- Thật là ngại quá, lại làm cho cô phải tới đây một chuyến.
- Ngốc ạ, sao lại nói thế, chúng mình là vợ chồng mà.
- Còn sáu mươi ngày nữa, chúng ta sẽ không phải rồi… Lysa à, thật vui khi được gặp lại cô và, tạm biệt.
Có chuyện xưa nha, Vu Minh với Lý Phục đi ra ngoài, dưới sự hướng dẫn của một vị cảnh sát làm thủ tục, lấy quần áo. Lý Phục thay đồ xong, Vu Minh đơn giản nói qua mọi chuyện, Lý Phục cảm kích:
- Cám ơn cậu, cám ơn mọi người.
- Đừng khách khí, anh xem 30 ngàn trả cho Diệp Chiến thì sao?
Thân huynh đệ thì cũng phải tính sổ.
Lý Phục cười:
- Đương nhiên là tôi trả cho.
Lý Phục cùng Vu Minh ra khỏi đội cảnh sát hình sự, Hứa Văn đúng ở cửa, liền bước ra ngăn lại:
- Lý Phục, anh rốt cuộc muốn thế nào?
Lý Phục:
- Tôi muốn thế nào thì cô cũng rõ ràng lắm rồi còn gì.
- Tôi sẽ không ly hôn với anh đâu.
Hứa Văn nói.
- Cách nhìn của chúng ta luôn có sai lệch. Lysa à, có tụ thì có tán. Cô còn trẻ, xinh đẹp, thông minh, nhiều tiền. Có rất nhiều người thích cô, nếu cô đồng ý ký tên thì đối với hai ta đều tốt. Nếu cô không làm, thì hai tháng sau, luật sư của tôi sẽ tới tòa án giải trừ quan hệ của hai chúng ta.
Kit…..!!!
Một âm thanh vang lên, một chiếc xe xuất hiện ven đường, Nghê Thu huýt sáo:
- Lên xe đi, cả hai người. Cô chủ mời chúng ta đi ăn đấy.
Đỗ Thanh Thanh lái xe thò đầu ra nói:
- Đi thôi nào.
Lý Phục mỉm cười với Hứa Văn, rồi sau đó đi về bên. Hứa Văn bắt lấy vai của Lý Phục, Lý Phục bỏ tay cô ra. Vu Minh ở bên mà thở dài, cao phú soái không yêu bạch phú mỹ rồi (nghe như là tên một loại phân bón ấy :v) Vu Minh nhìn Hứa Văn, lễ phép gật đầu, sau đó lên xe.
…
- Ăn tôm?
Vu Minh hỏi.
Nghê Thu:
- Tự đi mà nướng lấy,
Đỗ Thanh Thanh:
- Tôi đặt một tiệc chay ở Thiên Bi tự rồi.
- Ờm…
Vu Minh với Nghê Thu đồng thanh, tựa như không có thịt thì chẳng còn gì vui nữa rồi.
Lý Phục:
- Mấy người không định hỏi chuyện của tôi?
Đỗ Thanh Thanh:
- Tôi cũng hiếu kỳ lắm, nhưng Vu Minh nói, anh thà ngồi tù cũng không nói, cho nên tôi không hỏi.
- Cảm ơn cả nhà. Kỳ thật cũng không phải là không có gì không nói được, tôi chỉ là không muốn dọa người mà thôi. Tôi nguyên bản tên là Lý Phục, Steve Lý. Là một đặc công FBI của Mỹ.
- FBI?
Ba người đồng thanh kêu lên, nếu so sánh ở bên Mỹ thì còn phải cao gấp mấy lần chức vị của Trương Dạ Nam, tương đương tiểu đội trưởng của cục quốc gia rồi.
- Chê cười rồi.
Lý Phục khiêm tốn nói:
- Tôi phụ trách phá án hình sự với bắt giam. Tôi có một vị bạn tốt, là vị đội trưởng điều tra tội phạm trí thức. Anh ấy với tiểu tổ của mình đã đệ lên một án kiện có liên quan tới Đỗ thị quốc tế ở bên Mỹ. Bọn họ hoài nghi là phân bộ ở Mỹ đã đút lót nghị viên quốc hội, hòng đạt được mục đích buôn bán của mình.
- Sau đó thì sao?
Lý Phục thở dài:
- Sau đó anh ta chết. Pháp y nói là anh ta say rượu rồi lái xe lao vào vòng bảo hộ mà rớt xuống vách núi. Nhưng tôi không tin, bởi không bao giờ anh ấy uống rượu. Khi tôi an ủi vợ anh ấy, thì cô ấy đưa cho tôi một cái Usb, nói là bạn của tôi nhắn nhủ tôi. Sau khi kiểm tra Usb thì tôi phát hiện có hành vi đút lót. Nhưng mà không có chứng cớ, cho nên tôi làm một số chuyện, rồi giả mạo làm con của bạn Đỗ Lôi, sau đó lấy thân phận Brown Lee mà bay về Trung Quốc, nhận lời mời làm một tên nhân viên phổ thông. Vì căn cứ theo tư liệu trong Usb thì Đỗ Lôi hẳn đã đúng lót cho mấy vị nghị viên. Tôi cũng tin rằng chính Đỗ Lôi đã ngụy tạo ra cái chết của bạn tôi. Bạn của tôi có nhắn lại Đỗ Lôi có một số sổ sách ghi chép quá trình đút lót của hắn… Tôi thật sự quá ngây thơ, ngay cả kinh nghiệm nằm vùng cũng không có, lại ảo tưởng tiếp cận Đỗ Lôi, vì chính nghĩa, báo thù cho bạn mình.
Lý Phục cười tự giễu.
Lý Phục nói thì nhẹ nhàng, nhưng bọn họ hiểu, nếu đã hạ quyết tâm tới Trung Quốc, không màng thân phận mà điều tra, cần phải có dũng khí rất lớn. Ba người trầm mặc một hồi, vẫn là Đỗ Thanh Thanh phá tan sự im lặng:
- Lý Phục, tiếp theo anh có tính toán gì hay không?
- Tôi không muốn từ bỏ giữa chừng, tôi đã tìm ra được một vài manh mối. Đỗ Lôi bản thân không trực tiếp làm chuyện xấu. mà hắn tìm được một người đại diện, giải quyết cho hắn những chuyện mà hắn không tiện ra mặt.
Lý Phục dùng ngữ điệu khẳng định:
- Tôi còn muốn tiếp tục tra nữa.
Vu Minh lắc đầu:
- Tôi không có rằng đó là một ý kiến hay, bởi anh không chơi được Đỗ Lôi đâu.
- Không thể vì đối thủ quá mạnh mà từ bỏ chính nghĩa. Nếu như mỗi người đều cho rằng đối thủ không thể thắng được mà từ bỏ. Thì công bằng, công chính ở đâu? Dù cho có thất bại thì cũng phải có người đi làm.
Lý Phục nói.
- Cảnh sát Trương, tôi muốn được dự thính.
- Được.
Trương Dạ Nam đồng ý.
Người cảnh sát kia nói, vị lãnh sự Mỹ kia thì bình thường, nhưng vị nữ sĩ đi cùng thì dùng trọng âm. Vu Minh với vị cảnh sát này đều có cảm giác như nhau, nhìn thấy vị nữ sĩ thì mặc kệ luôn người ở lãnh sự Mỹ.
Người phụ nữ kia tên Hứa Văn, khoảng 30 tuổi, bên người có một nam một nữ bảo tiêu. Trên người mặc đồ màu lam nhạt, vòng tai kim cương, một đôi mắt thâm thúy, son môi màu đen, dùng biểu cảm đạm mạc đảo qua mọi người, có thể dùng một thành ngữ để hình dung người này: “Không coi ai ra gì”
Nữ sĩ khẽ lùi lại, đốt một cây thuốc lá dài nhỏ, Trương Dạ Nam cau mày:
- Xin lỗi, Hứa Văn nữ sĩ, ở nơi này không được phép hút thuốc.
- Vậy sao?
Hứa Văn vẫy tay, vị nam bảo tiêu xòe tay ra, Hứa Văn dụi tàn thuốc lên tay người này:
- Tôi muốn nộp tiền bảo lãnh cho chồng của tôi.
Trương Dạ Nam nói:
- Chồng của cô bị tình nghi làm giả giấy tờ.
Hứa Văn nói ngay:
- Giấy tờ làm giả đó là hộ chiếu ở Mỹ, cũng không làm tổn thất gì quá lớn. Theo như tôi biết thì cái đó cũng không có xung đột gì với pháp luật của quý quốc nhỉ.
- ….
Trương Dạ Nam nói:
- Nhưng tôi cần anh ta phải đưa ra giấy chứng minh thân phận.
Hứa Văn vẫy tay một cái, vị nữ bảo tiêu kia cầm một quyển hộ chiếu đặt trước mặt Trương Dạ Nam, cô mở nó ra khẽ nhìn lướt:
- Anh ta thật sự tên là Lý Phục?
- Đúng, nhưng tên tiếng Anh của anh ấy là Steve Lý
Hứa Văn trả lời.
Vị lãnh sự Mỹ cũng lên tiếng:
- Tôi đã nói chuyện với cục trưởng nơi này rồi, cục trưởng nói nếu như cô không có ý kiến gì nữa, thì chúng tôi có thể làm thủ tục nhận người được rồi.
Vu Minh ở bên cạnh Trương Dạ Nam đột nhiên hỏi:
- Lý Phục làm nghề gì ở Mỹ vậy?
- Cái này không có quan hệ gì tới mấy người.
Hứa Văn khá là lịch sự trả lời.
Trương Dạ Nam nói:
- Đưa Lý Phục ra đi.
- Vâng.
Một vị cảnh sát lập tức đi ra.
Lý Phục mặc một bộ tù phục màu đỏ xuất hiện, Hứa Văn vừa thấy Lý Phục thì tựa như biến thành một con người khác, tiến tới, dùng tiếng Anh nói, ra vẻ đau lòng:
- Bảo bối, anh chịu khổ rồi.
- Sao cô lại tới đây?
Lý Phục dùng tiếng Trung.
- Em biết anh có chuyện không may, cho nên từ Canada đáp chuyên cơ qua đây. Bảo bối, bọn họ có đánh anh không?
Hứa Văn khẩn trương đưa tay sờ Lý Phục.
Lý Phục ngăn tay cô ta lại, đi về phía trước, nhìn Vu Minh:
- Cậu…giải quyết hả?
Trương Dạ Nam:
- Chúng tôi đã nhận video từ Vu Minh, sau khi kiểm tra trong máu kia có phát hiện thành phần hóa học ngưng chất. Cho nên chúng tôi đang truy nã Anh Đào, anh có thể đi được rồi.
Chất ngưng tụ kia không thể làm bằng chứng, bởi vì ngày nay có rất nhiều thứ có thể khiến cho máu ngưng tụ lại.
- Đây là hộ chiếu của tôi?
Lý Phục hỏi.
- Đúng.
Lý Phục nhìn qua cái hộ chiếu kia, rồi quay lại nhìn Hứa Văn rồi nói:
- Vu Minh có thể giúp tôi đi làm thủ tục được không?
- Em gọi người đi làm là được rồi.
Hứa Văn tới trước mặt Lý Phục nói.
Lý Phục nhìn Hứa Văn:
- Thật là ngại quá, lại làm cho cô phải tới đây một chuyến.
- Ngốc ạ, sao lại nói thế, chúng mình là vợ chồng mà.
- Còn sáu mươi ngày nữa, chúng ta sẽ không phải rồi… Lysa à, thật vui khi được gặp lại cô và, tạm biệt.
Có chuyện xưa nha, Vu Minh với Lý Phục đi ra ngoài, dưới sự hướng dẫn của một vị cảnh sát làm thủ tục, lấy quần áo. Lý Phục thay đồ xong, Vu Minh đơn giản nói qua mọi chuyện, Lý Phục cảm kích:
- Cám ơn cậu, cám ơn mọi người.
- Đừng khách khí, anh xem 30 ngàn trả cho Diệp Chiến thì sao?
Thân huynh đệ thì cũng phải tính sổ.
Lý Phục cười:
- Đương nhiên là tôi trả cho.
Lý Phục cùng Vu Minh ra khỏi đội cảnh sát hình sự, Hứa Văn đúng ở cửa, liền bước ra ngăn lại:
- Lý Phục, anh rốt cuộc muốn thế nào?
Lý Phục:
- Tôi muốn thế nào thì cô cũng rõ ràng lắm rồi còn gì.
- Tôi sẽ không ly hôn với anh đâu.
Hứa Văn nói.
- Cách nhìn của chúng ta luôn có sai lệch. Lysa à, có tụ thì có tán. Cô còn trẻ, xinh đẹp, thông minh, nhiều tiền. Có rất nhiều người thích cô, nếu cô đồng ý ký tên thì đối với hai ta đều tốt. Nếu cô không làm, thì hai tháng sau, luật sư của tôi sẽ tới tòa án giải trừ quan hệ của hai chúng ta.
Kit…..!!!
Một âm thanh vang lên, một chiếc xe xuất hiện ven đường, Nghê Thu huýt sáo:
- Lên xe đi, cả hai người. Cô chủ mời chúng ta đi ăn đấy.
Đỗ Thanh Thanh lái xe thò đầu ra nói:
- Đi thôi nào.
Lý Phục mỉm cười với Hứa Văn, rồi sau đó đi về bên. Hứa Văn bắt lấy vai của Lý Phục, Lý Phục bỏ tay cô ra. Vu Minh ở bên mà thở dài, cao phú soái không yêu bạch phú mỹ rồi (nghe như là tên một loại phân bón ấy :v) Vu Minh nhìn Hứa Văn, lễ phép gật đầu, sau đó lên xe.
…
- Ăn tôm?
Vu Minh hỏi.
Nghê Thu:
- Tự đi mà nướng lấy,
Đỗ Thanh Thanh:
- Tôi đặt một tiệc chay ở Thiên Bi tự rồi.
- Ờm…
Vu Minh với Nghê Thu đồng thanh, tựa như không có thịt thì chẳng còn gì vui nữa rồi.
Lý Phục:
- Mấy người không định hỏi chuyện của tôi?
Đỗ Thanh Thanh:
- Tôi cũng hiếu kỳ lắm, nhưng Vu Minh nói, anh thà ngồi tù cũng không nói, cho nên tôi không hỏi.
- Cảm ơn cả nhà. Kỳ thật cũng không phải là không có gì không nói được, tôi chỉ là không muốn dọa người mà thôi. Tôi nguyên bản tên là Lý Phục, Steve Lý. Là một đặc công FBI của Mỹ.
- FBI?
Ba người đồng thanh kêu lên, nếu so sánh ở bên Mỹ thì còn phải cao gấp mấy lần chức vị của Trương Dạ Nam, tương đương tiểu đội trưởng của cục quốc gia rồi.
- Chê cười rồi.
Lý Phục khiêm tốn nói:
- Tôi phụ trách phá án hình sự với bắt giam. Tôi có một vị bạn tốt, là vị đội trưởng điều tra tội phạm trí thức. Anh ấy với tiểu tổ của mình đã đệ lên một án kiện có liên quan tới Đỗ thị quốc tế ở bên Mỹ. Bọn họ hoài nghi là phân bộ ở Mỹ đã đút lót nghị viên quốc hội, hòng đạt được mục đích buôn bán của mình.
- Sau đó thì sao?
Lý Phục thở dài:
- Sau đó anh ta chết. Pháp y nói là anh ta say rượu rồi lái xe lao vào vòng bảo hộ mà rớt xuống vách núi. Nhưng tôi không tin, bởi không bao giờ anh ấy uống rượu. Khi tôi an ủi vợ anh ấy, thì cô ấy đưa cho tôi một cái Usb, nói là bạn của tôi nhắn nhủ tôi. Sau khi kiểm tra Usb thì tôi phát hiện có hành vi đút lót. Nhưng mà không có chứng cớ, cho nên tôi làm một số chuyện, rồi giả mạo làm con của bạn Đỗ Lôi, sau đó lấy thân phận Brown Lee mà bay về Trung Quốc, nhận lời mời làm một tên nhân viên phổ thông. Vì căn cứ theo tư liệu trong Usb thì Đỗ Lôi hẳn đã đúng lót cho mấy vị nghị viên. Tôi cũng tin rằng chính Đỗ Lôi đã ngụy tạo ra cái chết của bạn tôi. Bạn của tôi có nhắn lại Đỗ Lôi có một số sổ sách ghi chép quá trình đút lót của hắn… Tôi thật sự quá ngây thơ, ngay cả kinh nghiệm nằm vùng cũng không có, lại ảo tưởng tiếp cận Đỗ Lôi, vì chính nghĩa, báo thù cho bạn mình.
Lý Phục cười tự giễu.
Lý Phục nói thì nhẹ nhàng, nhưng bọn họ hiểu, nếu đã hạ quyết tâm tới Trung Quốc, không màng thân phận mà điều tra, cần phải có dũng khí rất lớn. Ba người trầm mặc một hồi, vẫn là Đỗ Thanh Thanh phá tan sự im lặng:
- Lý Phục, tiếp theo anh có tính toán gì hay không?
- Tôi không muốn từ bỏ giữa chừng, tôi đã tìm ra được một vài manh mối. Đỗ Lôi bản thân không trực tiếp làm chuyện xấu. mà hắn tìm được một người đại diện, giải quyết cho hắn những chuyện mà hắn không tiện ra mặt.
Lý Phục dùng ngữ điệu khẳng định:
- Tôi còn muốn tiếp tục tra nữa.
Vu Minh lắc đầu:
- Tôi không có rằng đó là một ý kiến hay, bởi anh không chơi được Đỗ Lôi đâu.
- Không thể vì đối thủ quá mạnh mà từ bỏ chính nghĩa. Nếu như mỗi người đều cho rằng đối thủ không thể thắng được mà từ bỏ. Thì công bằng, công chính ở đâu? Dù cho có thất bại thì cũng phải có người đi làm.
Lý Phục nói.