Lấy thân phận Dạ Phong Thần và Vân Minh mà nói, không nhất thiết phải đôi co với hạng người như tên công tử này, nhưng bây giờ trước công đường họ nguyên là người cáo trạng, đôi câu tranh luận liền như vậy đem mọi chuyện xảy ra giải bày ra trước mặt. Đương lúc ‘nghỉ ngơi’…
Bên ngoài tri phủ Tùy châu một cỗ kiệu xa hoa dừng lại, đám gia đinh mặt mày hùm hồm , tay mang giáo mác lên tiếng quát tháo, thành công làm nhóm bá tánh đang đưng trước cửa công đường dạt ra một lối đi. Lúc này, cỗ kiệu đứng lại, mành nhung bay phấp phới lộ ra bên trong là trang dung một nữ tử , ngón tay béo ú mập mạp nhô ra kéo màng che lộ ra một thân hình quá khổ. Nữ tử mặc y phục hồng sắc sặc sở , trên đầu cài chi chít là chăm , khuôn mặt mập đến nỗi hai con mắt híp lại thành hai lỗ nhỏ xíu , người này vừa đi vừa vê một đụng thịt mở , âm thanh phát ra lại trầm đục khó nghe , lại bén nhọn như nghiến răng nghiến lợi.
“ Người nào lại dám chọc đến tiểu đệ của bổn tiểu thư.” Người này đích là đại tiểu thư Bạch gia , người mới sáng nay diễn một màn kịch ngay trên phố xá. Vì quá mập nên nàng ta vừa đi vừa lắc lư , một nha hoàn thân cận thấy thế liền chạy đến đỡ , khó khăn lắm mới chống được cả người nàng ta bước vào trong, bộ dáng thập phần chật vật. Theo bên cạnh là hai nam tử mặc áo đen ban sáng.
Lúc nàng ta bước vào khung cảnh là như thế này. Tiểu đệ của nàng ta cùng tên sai vặt đang quỳ phía dưới, bộ dáng của hắn vừa nhăn nhó vừa khó coi, ngồi bên cạnh là một nam tử và một thiếu niên ngồi nhàn nhã thưởng trà , phía trên công đường là quan tri phủ đang chống tay vạn điều suy nghĩ , nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện là khóe miệng đang chảy nước miếng , cho nên đại khái lúc này là lão ta đang ngủ gật.
Nhìn bộ dáng nhàn nhã thanh thản của hai người bên cạnh, mặc dù nhìn có phần chướng mắt nhưng đối với một sắc nữ như nàng ta, thần thái này đủ để khiến nàng ta nhỏ nước dãi, tên công tử mặt trắng dung mạo bình thường như khí chất thanh nhã, còn tên công tử bên phải mặt dầu râu ria đầy mặt nhưng ả ta tin cạo đi ắt hản cũng hé ra được vài phần tuấn tú. Nghĩ đến chuyện… liền vui sướng không thôi. Bất quá , bây giờ người kiện cáo này lại chính là kiện tiểu đệ nhà mình , nàng ta liền thu lại biểu tình say đắm của mình nhìn lên công đường cất giọng hô. “ Tri phủ Tùy châu , bổn tiểu thư đến đây để giúp tiểu đệ cải biện.” lão tri phủ này nàng ta biết là một kẻ ham mê tài sắc chỉ cần cung đủ thì mội chuyện đều có thế giải quyết.
Nghe thấy có người mới đến , lão tri phủ giật mình tỉnh giấc , vô ý gật xuống làm cho cả khuôn mặt đập vào mặt bàn. Đau đớn làm cho lão tỉnh ngủ không ít , xoa xoa chỗ bị thương , dụi đôi mắt còn lờ mờ , lau nước miếng nơi khóe miệng lão mới nhìn đến người vừa mới đến. “ Ngươi là ai?” nhìn thần hình béo ục ịch của nàng ta , con ngươi chợt lóe lên tia khinh bỉ.
Mặc dù rất phẩn nộ vì bắt gặp ánh mắt đó , nhưng lần này đến đây là vì đệ đệ của mình nên nàng ta tạm thời không nói đến lão. “ Ta là đại tiểu thư của Bạch gia , đến đây là để cải biện cho tiểu đệ là người mặc cẩm phục quỳ dưới kia.”
Bạch gia? Thì ra người ngồi dưới kia là công tử Bạch gia. Thành này ai không biết Bạch gia là phú hộ giàu có nhất thành , bây giờ người của gia lại vướng vào chuyện này , coi như hôm nay lão may mắn , lần này kiếm thêm được không ít bạc rồi đây. “ Ngươi nói hắn là công tử Bạch gia? Hôm nay có người nhìn thấy hắn giết người bây giờ đến đây cáo trạng ngươi có gì để nói không?” ngay cả cái lễ thường ngày là kẻ dưới công đường đều phải quỳ lão ta cũng quên mất.
Nhìn lại trên công đường người cáo trạng chẳng lẽ là hai người này. Tiểu thư kia nhìn dáng vóc của hai người này không tệ , tuy tướng mạo không mấy xuất sắc như các nam nhân ở nhà , nhưng khí chất sắc vóc không tệ. Nghĩ đến liền xoay qua nói với hai người Vân Minh và Dạ Phong Thần, nhẹ giọng hỏi. “ Hai người các ngươi là kiện cáo tiểu đệ của ta.?” Nhưng dù ả ta có nói nhẹ đến mấy nghe vào tai người khác cũng thành tiếng dạ xoa.
Biết rồi còn cố hỏi hai người cũng chẳng thèm trả lời. “...” đúng là làm mất mặt của nữ nhân Hiên Thiên quốc mà.
“ Ta thấy là các ngươi không biết địa vị của Bạch gia ta ở thành này mới dám trêu chọc vào. Cho nên bây giờ bổn tiểu thư sẽ cho các ngươi suy nghĩ lại các ngươi thấy như thế nào?” nàng ta cười lanh lảnh, một tràng cười này đồng thời khiến cho người trong ngoài tri phủ đều phải rợn tóc gáy, đã vậy liền tiện thể nhếch thân hình quá cỡ về phía họ, con ngươi híp lại thành một được, dùng ánh mắt thèm khác mà đánh giá hai người, hoàn toàn không coi những người khác tồn tại.
Nghe lời này khuôn mặt của Vân Minh và Dạ Phong Thần liền chảy xuống ba vạch đen thân cũng không động. Đối với hành động của nàng ta coi như không thấy gì.
Tưởng rằng hai người vẫn không hiểu được ý tứ trong lòng của mình , nàng ta cũng không ngại nói thẳng ra, bộ dáng như ban phước. “ Nam nhân trong phủ của ta vẫn còn thiếu người , các ngươi nếu không muốn người của Bạch gia đến xử lý thì quên chuyện này đi theo bổn tiểu thư trở về trạch viện.” này chính là thu lưu các ngươi một con đường sống a. Nói xong lại xuất ra một tràng cười, lần này không ít người còn chịu không nổi bịt tai trẻ con đi theo lại chỉ sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ,
Lời lẽ này một tiểu thư khuê tú có thể nói được sao? Làm thế nào để dưỡng ra một nữ nhân không có liêm sỉ như thế này , đúng là không biết xấu hổ. Vân Minh đối với hành động này của ả ta thực là không còn lời để nói , bất quá để ả ta đừng tiếp tục hướng về phía hai người ngả ngớn vẫn nên trả lời một tiếng. “ Tạ tiểu thư , nhưng hai người chúng tôi không có ý định sẽ buông tha chuyện này dễ dàng.” Ngữ khí kiên quyết , muốn làm mọi việc cho ra lẽ.
Dạ Phong Thần âm thầm cảm thấy bản lĩnh của tiểu huynh đệ này hay , trong lời nói vẫn còn giữ được sự lễ độ. Nếu là hắn thì đừng nói là trả lời lại, không nộ khí một cước đá bay nàng ta cho đỡ bẩn mắt là hay lắm rồi. “ Không nói nhiều nữa , ta thấy hắn đã giết người thì cũng phải nên đền mạng rồi.” Định lực của Dạ Phong Thần cũng không tồi.
Thấy thái độ mềm không ăn của hai người , nàng ta càng cảm thấy ưa thích. Mềm không ăn thì cứng vậy. Nói đoạn khuôn mặt tươi cười phẩn uất chống lên, kiêu căng nói. “ Hứ! Các ngươi nghĩ mình là ai , được bản tiểu thư nhìn trúng là may mắn rồi còn không biết lấy đó làm vui sướng.” Nói rồi nhìn lên quan tri phủ trên kia. “ Tri phủ đại nhân một chút nữa phụ thân sẽ mang bạc tới.” liền xoay qua nhìn hai người cười dâm đãng. “ Các ngươi có muốn hay không thì hôm nay cũng không thoát khỏi tay bổn tiểu thư.”
Hai nam nhân áo đen đi cùng hiểu ý , liền tiến lên định chế trụ hai người lại, nhận thấy người trước mắt cũng biết võ công , hai người họ cũng xuất kích ra huyền lực của mình , là huyền Sĩ lam sắc. Tập trung đánh về phía hai người.
Thấy hai hắc y nam tử xuất ra huyền lực của mình , Dạ Phong Thần liền kéo Vân Minh ra phía sau bảo hộ. Vân Minh thấy vậy cười nhạt , phất phất quạt với Dạ Phong Thần ý bảo lần này đến lượt ta đi. Hai nam nhân dùng kình lực xuất tới , thân nàng cũng không động , đợi đến khi họ cách nàng đúng ba thước nàng nhẹ nhàng bắn châm ra khóa trụ huyệt đạo trên người họ , khiến họ phụn ra một ngụm máu , đồng thời đứng bất động.
Nói thì lâu diễn biến thì nhanh , chỉ là nháy mắt một cái , hai nam nhân kia liền bị chế trụ , Dạ Phong Thần nhíu mày, sau đó cười đến không chừa lại cho một cái Bạch gia đại tiểu thư một chút thể diện nào, sau đó liếc mắt nhìn đến tiểu huynh đệ. Hắn như thế nào lại quên trên người tiểu huynh đệ này có pháp bảo chứ. Nhìn hai người đứng hình không rõ nguyên nhân vì sao , hắn thấy bản lĩnh này coi như cũng không tệ.
Hai người này là do phụ thân ả ta thuê về tốn không ít bạc , thế mà ngay cả người kia thân còn chưa động hai người đã bị điểm huyệt , cái này khiến nàng ta có phần e sợ , nhưng đây là ở trên công đường họ dám làm gì chứ. “ Được , hai ngươi không muốn cũng được. Nhưng đệ đệ sẽ cùng ta về.”
Muốn chạy, đâu có dễ. “ Đứng lại! Án còn chưa xét , hắn vẫn còn ở tại đây.” Dạ Phong Thần ném một mâu quang thâm trầm về phía ả. Đúng là Bạch gia này lộng hành ở Tùy châu đến nỗi thiên lý bất dung rồi.
“ Ngươi...” Ả ta nhất thời không thể phản kháng , mềm hay cứng đều không ăn , thực là làm khó một người trước giờ mọi thứ luôn theo ý mình như ả ta.
Quan tri phủ nhìn một màn này , hôm nay Bạch gia coi như vướng phải những người khó đối phó rồi. Nếu theo lời của Bạch đại tiểu thư này thì trước sau gì bổn quan cũng có bạc , không chừng trong lúc xét xử lại thu thêm không ít bạc. Tính vậy, mặc cho công đường gà bay chó sủa, lão ta mặc nhiên như không, chờ người ta mang bạc đến bỏ vào hà bao của lão.
Coi như nợ nần của Bạch gia với người của Tùy châu hôm nay , nàng và Dạ Phong Thần tính luôn một bận , Vân Minh đứng ra hơi cúi người. “ Tri phủ đại nhân , nhân đây tại hạ cùng huynh đài báo luôn một án nữa.” người dám đến thì cũng nên lường trước hậu hoạn này.
Lại báo án? Án gì đây? Có án là có thêm bạc. “ Án gi?”
“ Tại hạ muốn kiện Bạch đại tiểu thư vô cớ bắt người. Sáng nay chính mắt ta nhìn thấy nàng ta bẳ trói rất nhiều nam nhân đi trên đường lớn.” Vân Minh trên thực tế không trông chờ quá nhiều vào việc xử án của quan tri phủ này , nhưng làm cái gì cũng nên làm cho đến cùng , diệt cỏ phải diệt cỏ tận gốc.
Thành Tùy châu , là một thành ấp khá phồn hoa phía tây của Hiên Thiên quốc , không phải là nơi phồn thịnh nhất nhưng thương giới vô cùng phát triển. Người đến người đi , xe cộ vận chuyển tấp nập khiến cả thành đều chìm trong bầu không khí nhộn nhịp , rộn rã. Khung cảnh trong và ngoài thành cũng có vài phần tinh tế riêng nên thu hút không ít lượt khách nhân.
Trên con phố phồn hoa của Tùy châu thành là một khung cảnh hối hả , ngựa xe như nước , áo quần như nêm. Các hàng quán người vào ra như hội , khó trách nhiều người khi có dịp dừng chân đều lấy làm ưa thích. Lẫn trong đám người là hai bóng dáng cực kỳ bình thường hưởng thức sự vui vẻ của người trong thành. Nam nhân cao lớn mặc thường phục , hông giắt bội kiếm , râu ria lúng phúng. Thiếu niên bên cạnh , vận trường bào nguyệt nha , tay cầm chiết phiến. Hòa trong dòng người diện mạo họ rất bình thường nhưng khí chất ưu nhã, một người có quý khí vương giả trời sinh, một người lại có cốt khí thanh cao như tuyết liên, khiến không ít người ngoái đầu lại nhìn , nhiều nhất là các cô nương. Ở Hiên Thiên quốc , nữ tử không hoàn toàn bị cấm túc trong cửa phủ , các nàng vẫn được ra ngoài đi dạo hoặc sắm sữa , hoặc là buôn bán bình thường. Do vậy tính cách nữ tử Hiên Thiên quốc đa phần đều thoải mái dễ gần , tuy cũng có phần dè dặt nhưng cũng là người có chính kiến. Tất nhiên cũng có người không như thế.
Người có kinh nghiệm nhiều năm trong giang hồ như Dạ Phong Thần cũng không khỏi cảm khái , thành này nhân dân thật no đủ.
Thật sự sự sủng ái của Cảnh đế đối với hắn là hoàn toàn thật tâm, không mưu đồ bất kì điều gì. Mỗi lần ban thưởng cho hắn , đều là sai người nhân lúc đêm khuya đưa đến phủ, chỉ trách người trong khố phòng có kẻ không kín cẩn mà để lộ sơ hở huống hồ những thứ lấy ra đều là trân bảo. Nhưng cái gì thì cũng có nguyên nhân của nó...
Lúc hắn còn nhỏ tình cảm cha con giữa họ rất tốt, nhưng sau cái chết đầy bí ẩn của Nghiên Phi trong điện Nghiên Hoa, hắn cảm thấy dường như phụ hoàng có điều gì đấy che dấu, không cho hắn biết. Cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, chỉ tiếc với thế lực mà hắn gây dựng trong suốt mười mấy năm qua vẫn không tìm ra được. Đây cũng là lí do khiến hắn vẫn cảm thấy khúc mắc, năm bốn tuổi rời khỏi Thiên đô số lần hắn trở về được đếm trên đầu ngón tay. Nửa năm sau là đến ngày đó, hắn cũng phải trở về lại thôi.
Dẫu đối với người mà hắn tin tưởng gọi hai tiếng phụ hoàng ấy có một chút nghi vấn, nhưng thực tế hắn rất coi trọng phụ hoàng của mình. Tất nhiên hắn cũng thấy phụ hoàng làm hoàng đế rất tốt, nếu không Hiên Thiên quốc lại hưng thịnh nhất tứ quốc.
Nhưng suy cho cùng sức người có hạn đôi khi chính bản thân Cảnh đế cũng không thể lo xuể muôn chuyện trong thiên hạ được. " Làm hoàng đế chưa hẳn là tốt, thân bất do kỉ, chí vô tự tại . Không bằng vân du tứ hải, thải thượng kình ba ."
(): Không được làm chủ được chính mình, ngay cả chí hướng cũng bị gò bó.
(): Tự do như mây bay khắp mọi nơi, đạp lên sóng dữ mà đi.
Tự do tự tại như vầy... " Trong khắp thiên hạ đất nào không phải đất của vua. Đi khắp thiên hạ vẫn không trốn khỏi tay vua." Vân Minh biết nam nhân này không ham hư vinh, không thích thứ quyền lực phù du. Nhưng một kẻ sinh ra trong hoàng thất, ngươi không phạm người, chưa chắc người sẽ để yên. Chính Vân Minh cũng biết hơn ai hết hán nắm rõ điều này. Cũng phải thôi, dù rằng hắn từ nhỏ đã sống tách biệt với hoàng quyền, nhưng sự thực hắn vẫn sinh ra từ đó. Không sai, tiếp cận hắn cũng bởi vì lẽ đó.
Không biết những lời mà Vân Minh nói có ý như thế nào, nhưng Dạ Phong Thần chỉ cảm thấy rồi cũng có một ngày mà có một người hắn không hiểu nổi được. Gạt vấn đề ấy qua một bên, những năm gần đây trong cuộc tìm kiếm nguyên nhân cái chết của mẫu phi, hắn đã vô tình phát hiện một kế hoạch động trời, đã khởi động từ cách đây hơn hai mươi năm. Mà rốt cuộc ngọn nguồn thế nào hắn vẫn không được rõ, nhưng hắn biết chuyện lớn giữa tứ quốc sắp xảy ra, mà ngọn nguồn mọi chuyện chính là bắt nguồn từ Tùy Châu này.
Nếu đã đến đây, Dạ Phong Thần chắc chắn đã điều tra rõ mọi chuyện ở đây. Nếu chỉ mình hắn, hoặc là tham dự vào hoặc là làm lơ đúng bên cạnh không nhúng tay vào. Nhưng cái chính là hắn muốn làm, bây giờ đi bên cạnh của hắn còn thêm một người mà người này... Không biết võ công??? Hắn không ngờ Vân Minh lại không có võ công. Đoán không ra là tiểu đệ đệ này có muốn tham dự cuộc vui hay không.
Như đoán được những điều mà Dạ Phong Thần đang suy nghĩ. Vân Minh vuốt cằm đề nghị. " Phong huynh , huynh tuyệt đối đừng để đường đến Hà Châu của đệ nhàm chán nga.” Sờ sờ mũi, là tiểu đệ nhà hắn muốn vui chơi được chưa? Nếu đã nói đến chuyện quốc gia đại sự tất nhiên là phải sức đến cùng rồi phải không?
Nhàm chán? Dạ Phong Thần nhếch môi cười. “ Tất nhiên.” Hắn cũng cảm thấy bao năm ngao du của mình cũng dần trở nên tẻ nhạt, cũng nên cần một chút điểm thú vị rồi.
Lời của hắn vừa dứt một cái giọng đặc quệt khàn khàn của một lão mỗ vang lên. “ Tránh ra! Tránh ra! Nhường đường cho Bạch đại tiểu thư chúng ta đi!” con đường vốn đang cảnh người mua , kẻ bán xôm tụ liền bị dạt ra hai bên đường nhường cho cỗ kiệu xa hoa đi qua. Tất nhiên trong số đó có Vân Minh và Dạ Phong Thần. Hai người đồng thời nhìn về phía cỗ kiệu. Chính giữa là một cổ kiệu, bao ngoài bằng vải nhung màu đỏ rực , màn sa kiệu bay phất phất có thể nhìn thấy bên trong là một nữ nhânngồi bên trong, hai bên là hai hộ vệ mặc áo đen bắt chéo tay , cầm theo bội kiếm khuôn mặt không chút biểu tình , phía sau là một toán mỗ nam áp giải... một nhóm nam nhân!!! Đặc điểm chung của các nam nhân này là tay đều bị trói , miệng bị bịt lại bằng vải thô , dung mạo có chút hơn người , nhất là người đi cuối có dáng vẻ trông giống thư sinh kia , con ngươi có thần sắc xảo có thần sắc, khuôn mặt toát lên vẻ quật cường chính trực. Tất cả họ bị nối với cỗ kiệu phía trước bằng một sợi dây thừng.
“ Nhanh lên!” Thiết thấy một nam tử trong nhóm đó hơi chậm lại , mỗ nam bên ngoài dùng roi định quất vào người hắn thì một giọng nói đầy bén nhọn phía trong kiệu truyền ra. “ A Cường người của bổn tiểu thư ngươi cũng muốn đánh.” Cơ hồ nghe được âm thanh nghiến răng của nử tử. “ Nếu hắn đồng ý là người cung phụng ta đầu tiên thì ngươi hãy tha cho hắn.” Kèm theo đó là tiếng cười cợt nhã , đầy ý dâm loạn.
Mặc dù không phục nhưng người được gọi là A Cường đó vẫn tháo khắn bịt miệng của nam tử ra. Chớp được thời cơ nam tử liền cắn lấy tay của tên A Cường một phát , chưa kịp chạy đi thì trong kiệu giọng nói khó nghe kia tiếp tục truyền ra. “ Nếu bây giờ ngươi chạy đi , thì ả Tiểu Thanh kia chỉ sợ là không xong.”
Ngay lập tức nam tử ngừng lại, biểu tình bất mãn, rất nhanh bị những kẻ mỗ nam còn lại chế trụ. Tên A Cường tức giận quăng một cái tát vang dội , hoàn toàn dùng hết sức của mình lên mặt nam tử ngay lập tức thở phì phò nói. “ Đây là vì tiểu thư nên tha cho cái mạng chó của ngươi.” Hai con mắt long sòng sọc nhìn.
Nhưng nam tử không để ý tới đau đớn trên khuôn mặt , ngừng chống cự chỉ nhìn chằm chằm vào người ngồi trong kiệu , thét lên hỏi. “ Tiểu Thanh như thế nào? Các người đã làm gì nàng ấy rồi?” khuôn mặt nam tử vì tức giận thở hồng hộc , con ngươi màu đỏ không bỏ qua bất kỳ hành động nào của nữ tử trong cổ kiệu.
Nhưng rất tiếc nàng ta không cho hắn bất cứ hi vọng gì. Tiếng cười của ả càng vút cao , tựa như tiếng hú của dạ xoa , dù là ban ngày ban mặt vẫn có người không nhịn được gợn tóc gáy. “ Tề thư sinh đúng không? Ngươi cũng nên chết tâm với ả Tiểu Thanh kia đi , bây giờ...ha...ha... ả hẳn là một trong những nữ nhân hầu hạ cho Tam ca ta hôm nay. Số của ả còn không xứng làm nha hoàn thông phòng.” Tiếng cười không kiêng dè , phóng đãng như nhân cách của ả.
Không đợi cho nam tử ấy nói lên lời nào , một nam nhân đứng cạnh kiệu vốn không màn tới màn kịch này , đột nhiên lao tới bên cạnh , và điểm một huyệt vị trên người hắn , khiến hắn bất tĩnh rồi vác hắn lên vai theo cỗ kiệu rời đi. Bá tánh còn nghe loáng thoáng lời nói bình phẩm của nữ tử trong kiệu. “ Tề thư sinh này rất xứng với ả Tiểu Thanh kia , nhưng...ha...ha... không thoát khỏi tay hai tỉ đệ Bạch gia ta.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lấy thân phận Dạ Phong Thần và Vân Minh mà nói, không nhất thiết phải đôi co với hạng người như tên công tử này, nhưng bây giờ trước công đường họ nguyên là người cáo trạng, đôi câu tranh luận liền như vậy đem mọi chuyện xảy ra giải bày ra trước mặt. Đương lúc ‘nghỉ ngơi’…
Bên ngoài tri phủ Tùy châu một cỗ kiệu xa hoa dừng lại, đám gia đinh mặt mày hùm hồm , tay mang giáo mác lên tiếng quát tháo, thành công làm nhóm bá tánh đang đưng trước cửa công đường dạt ra một lối đi. Lúc này, cỗ kiệu đứng lại, mành nhung bay phấp phới lộ ra bên trong là trang dung một nữ tử , ngón tay béo ú mập mạp nhô ra kéo màng che lộ ra một thân hình quá khổ. Nữ tử mặc y phục hồng sắc sặc sở , trên đầu cài chi chít là chăm , khuôn mặt mập đến nỗi hai con mắt híp lại thành hai lỗ nhỏ xíu , người này vừa đi vừa vê một đụng thịt mở , âm thanh phát ra lại trầm đục khó nghe , lại bén nhọn như nghiến răng nghiến lợi.
“ Người nào lại dám chọc đến tiểu đệ của bổn tiểu thư.” Người này đích là đại tiểu thư Bạch gia , người mới sáng nay diễn một màn kịch ngay trên phố xá. Vì quá mập nên nàng ta vừa đi vừa lắc lư , một nha hoàn thân cận thấy thế liền chạy đến đỡ , khó khăn lắm mới chống được cả người nàng ta bước vào trong, bộ dáng thập phần chật vật. Theo bên cạnh là hai nam tử mặc áo đen ban sáng.
Lúc nàng ta bước vào khung cảnh là như thế này. Tiểu đệ của nàng ta cùng tên sai vặt đang quỳ phía dưới, bộ dáng của hắn vừa nhăn nhó vừa khó coi, ngồi bên cạnh là một nam tử và một thiếu niên ngồi nhàn nhã thưởng trà , phía trên công đường là quan tri phủ đang chống tay vạn điều suy nghĩ , nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện là khóe miệng đang chảy nước miếng , cho nên đại khái lúc này là lão ta đang ngủ gật.
Nhìn bộ dáng nhàn nhã thanh thản của hai người bên cạnh, mặc dù nhìn có phần chướng mắt nhưng đối với một sắc nữ như nàng ta, thần thái này đủ để khiến nàng ta nhỏ nước dãi, tên công tử mặt trắng dung mạo bình thường như khí chất thanh nhã, còn tên công tử bên phải mặt dầu râu ria đầy mặt nhưng ả ta tin cạo đi ắt hản cũng hé ra được vài phần tuấn tú. Nghĩ đến chuyện… liền vui sướng không thôi. Bất quá , bây giờ người kiện cáo này lại chính là kiện tiểu đệ nhà mình , nàng ta liền thu lại biểu tình say đắm của mình nhìn lên công đường cất giọng hô. “ Tri phủ Tùy châu , bổn tiểu thư đến đây để giúp tiểu đệ cải biện.” lão tri phủ này nàng ta biết là một kẻ ham mê tài sắc chỉ cần cung đủ thì mội chuyện đều có thế giải quyết.
Nghe thấy có người mới đến , lão tri phủ giật mình tỉnh giấc , vô ý gật xuống làm cho cả khuôn mặt đập vào mặt bàn. Đau đớn làm cho lão tỉnh ngủ không ít , xoa xoa chỗ bị thương , dụi đôi mắt còn lờ mờ , lau nước miếng nơi khóe miệng lão mới nhìn đến người vừa mới đến. “ Ngươi là ai?” nhìn thần hình béo ục ịch của nàng ta , con ngươi chợt lóe lên tia khinh bỉ.
Mặc dù rất phẩn nộ vì bắt gặp ánh mắt đó , nhưng lần này đến đây là vì đệ đệ của mình nên nàng ta tạm thời không nói đến lão. “ Ta là đại tiểu thư của Bạch gia , đến đây là để cải biện cho tiểu đệ là người mặc cẩm phục quỳ dưới kia.”
Bạch gia? Thì ra người ngồi dưới kia là công tử Bạch gia. Thành này ai không biết Bạch gia là phú hộ giàu có nhất thành , bây giờ người của gia lại vướng vào chuyện này , coi như hôm nay lão may mắn , lần này kiếm thêm được không ít bạc rồi đây. “ Ngươi nói hắn là công tử Bạch gia? Hôm nay có người nhìn thấy hắn giết người bây giờ đến đây cáo trạng ngươi có gì để nói không?” ngay cả cái lễ thường ngày là kẻ dưới công đường đều phải quỳ lão ta cũng quên mất.
Nhìn lại trên công đường người cáo trạng chẳng lẽ là hai người này. Tiểu thư kia nhìn dáng vóc của hai người này không tệ , tuy tướng mạo không mấy xuất sắc như các nam nhân ở nhà , nhưng khí chất sắc vóc không tệ. Nghĩ đến liền xoay qua nói với hai người Vân Minh và Dạ Phong Thần, nhẹ giọng hỏi. “ Hai người các ngươi là kiện cáo tiểu đệ của ta.?” Nhưng dù ả ta có nói nhẹ đến mấy nghe vào tai người khác cũng thành tiếng dạ xoa.
Biết rồi còn cố hỏi hai người cũng chẳng thèm trả lời. “...” đúng là làm mất mặt của nữ nhân Hiên Thiên quốc mà.
“ Ta thấy là các ngươi không biết địa vị của Bạch gia ta ở thành này mới dám trêu chọc vào. Cho nên bây giờ bổn tiểu thư sẽ cho các ngươi suy nghĩ lại các ngươi thấy như thế nào?” nàng ta cười lanh lảnh, một tràng cười này đồng thời khiến cho người trong ngoài tri phủ đều phải rợn tóc gáy, đã vậy liền tiện thể nhếch thân hình quá cỡ về phía họ, con ngươi híp lại thành một được, dùng ánh mắt thèm khác mà đánh giá hai người, hoàn toàn không coi những người khác tồn tại.
Nghe lời này khuôn mặt của Vân Minh và Dạ Phong Thần liền chảy xuống ba vạch đen thân cũng không động. Đối với hành động của nàng ta coi như không thấy gì.
Tưởng rằng hai người vẫn không hiểu được ý tứ trong lòng của mình , nàng ta cũng không ngại nói thẳng ra, bộ dáng như ban phước. “ Nam nhân trong phủ của ta vẫn còn thiếu người , các ngươi nếu không muốn người của Bạch gia đến xử lý thì quên chuyện này đi theo bổn tiểu thư trở về trạch viện.” này chính là thu lưu các ngươi một con đường sống a. Nói xong lại xuất ra một tràng cười, lần này không ít người còn chịu không nổi bịt tai trẻ con đi theo lại chỉ sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ,
Lời lẽ này một tiểu thư khuê tú có thể nói được sao? Làm thế nào để dưỡng ra một nữ nhân không có liêm sỉ như thế này , đúng là không biết xấu hổ. Vân Minh đối với hành động này của ả ta thực là không còn lời để nói , bất quá để ả ta đừng tiếp tục hướng về phía hai người ngả ngớn vẫn nên trả lời một tiếng. “ Tạ tiểu thư , nhưng hai người chúng tôi không có ý định sẽ buông tha chuyện này dễ dàng.” Ngữ khí kiên quyết , muốn làm mọi việc cho ra lẽ.
Dạ Phong Thần âm thầm cảm thấy bản lĩnh của tiểu huynh đệ này hay , trong lời nói vẫn còn giữ được sự lễ độ. Nếu là hắn thì đừng nói là trả lời lại, không nộ khí một cước đá bay nàng ta cho đỡ bẩn mắt là hay lắm rồi. “ Không nói nhiều nữa , ta thấy hắn đã giết người thì cũng phải nên đền mạng rồi.” Định lực của Dạ Phong Thần cũng không tồi.
Thấy thái độ mềm không ăn của hai người , nàng ta càng cảm thấy ưa thích. Mềm không ăn thì cứng vậy. Nói đoạn khuôn mặt tươi cười phẩn uất chống lên, kiêu căng nói. “ Hứ! Các ngươi nghĩ mình là ai , được bản tiểu thư nhìn trúng là may mắn rồi còn không biết lấy đó làm vui sướng.” Nói rồi nhìn lên quan tri phủ trên kia. “ Tri phủ đại nhân một chút nữa phụ thân sẽ mang bạc tới.” liền xoay qua nhìn hai người cười dâm đãng. “ Các ngươi có muốn hay không thì hôm nay cũng không thoát khỏi tay bổn tiểu thư.”
Hai nam nhân áo đen đi cùng hiểu ý , liền tiến lên định chế trụ hai người lại, nhận thấy người trước mắt cũng biết võ công , hai người họ cũng xuất kích ra huyền lực của mình , là huyền Sĩ lam sắc. Tập trung đánh về phía hai người.
Thấy hai hắc y nam tử xuất ra huyền lực của mình , Dạ Phong Thần liền kéo Vân Minh ra phía sau bảo hộ. Vân Minh thấy vậy cười nhạt , phất phất quạt với Dạ Phong Thần ý bảo lần này đến lượt ta đi. Hai nam nhân dùng kình lực xuất tới , thân nàng cũng không động , đợi đến khi họ cách nàng đúng ba thước nàng nhẹ nhàng bắn châm ra khóa trụ huyệt đạo trên người họ , khiến họ phụn ra một ngụm máu , đồng thời đứng bất động.
Nói thì lâu diễn biến thì nhanh , chỉ là nháy mắt một cái , hai nam nhân kia liền bị chế trụ , Dạ Phong Thần nhíu mày, sau đó cười đến không chừa lại cho một cái Bạch gia đại tiểu thư một chút thể diện nào, sau đó liếc mắt nhìn đến tiểu huynh đệ. Hắn như thế nào lại quên trên người tiểu huynh đệ này có pháp bảo chứ. Nhìn hai người đứng hình không rõ nguyên nhân vì sao , hắn thấy bản lĩnh này coi như cũng không tệ.
Hai người này là do phụ thân ả ta thuê về tốn không ít bạc , thế mà ngay cả người kia thân còn chưa động hai người đã bị điểm huyệt , cái này khiến nàng ta có phần e sợ , nhưng đây là ở trên công đường họ dám làm gì chứ. “ Được , hai ngươi không muốn cũng được. Nhưng đệ đệ sẽ cùng ta về.”
Muốn chạy, đâu có dễ. “ Đứng lại! Án còn chưa xét , hắn vẫn còn ở tại đây.” Dạ Phong Thần ném một mâu quang thâm trầm về phía ả. Đúng là Bạch gia này lộng hành ở Tùy châu đến nỗi thiên lý bất dung rồi.
“ Ngươi...” Ả ta nhất thời không thể phản kháng , mềm hay cứng đều không ăn , thực là làm khó một người trước giờ mọi thứ luôn theo ý mình như ả ta.
Quan tri phủ nhìn một màn này , hôm nay Bạch gia coi như vướng phải những người khó đối phó rồi. Nếu theo lời của Bạch đại tiểu thư này thì trước sau gì bổn quan cũng có bạc , không chừng trong lúc xét xử lại thu thêm không ít bạc. Tính vậy, mặc cho công đường gà bay chó sủa, lão ta mặc nhiên như không, chờ người ta mang bạc đến bỏ vào hà bao của lão.
Coi như nợ nần của Bạch gia với người của Tùy châu hôm nay , nàng và Dạ Phong Thần tính luôn một bận , Vân Minh đứng ra hơi cúi người. “ Tri phủ đại nhân , nhân đây tại hạ cùng huynh đài báo luôn một án nữa.” người dám đến thì cũng nên lường trước hậu hoạn này.
Lại báo án? Án gì đây? Có án là có thêm bạc. “ Án gi?”
“ Tại hạ muốn kiện Bạch đại tiểu thư vô cớ bắt người. Sáng nay chính mắt ta nhìn thấy nàng ta bẳ trói rất nhiều nam nhân đi trên đường lớn.” Vân Minh trên thực tế không trông chờ quá nhiều vào việc xử án của quan tri phủ này , nhưng làm cái gì cũng nên làm cho đến cùng , diệt cỏ phải diệt cỏ tận gốc.