"Đúng vậy, ta mua ít đổ thấy chỗ này đông khách cũng muốn vào nếm thử" Hoàng Ngọc Nhi tưới cưới đáp lại.
Vương Thiên Tuyết có chút ngoài ý muốn không nghĩ nàng có thể cười với mình như vậy có chút không quen hỏi: "Vậy sao, nếu Ngũ vương phi đã đến đây rồi vậy thì ngồi với chúng ta một lát."
Nàng muốn xem Hoàng Ngọc Nhi này rốt cuộc là thay đổi thật hay chỉ giả vời. “Thật ngại quá, vương gia đang chờ ta, ta phải hồi phủ." Mạc Thanh Hàn chỉ cho nàng hai canh giờ, tỉnh toán thời gian, cũng đã muộn rồi. "Ngũ vương gia cũng đang ở đây, Ngữ vương phi không cần đi vòi." Đột nhiên Lý ʍôиɠ lại lên tiếng, trong giọng không che dầu ý cười.
Cuối cùng nàng phải theo bọn họ đi lên lầu ba, đến trước cửa phòng có chữ "Tuyết" bọn họ liền đẩy cửa đi vào, quả nhiên Mạc Thanh Hàn cũng ở đây.
Mạc Thanh Hàn đang uống trà nghe thấy động tỉnh liếc mắt nhìn lại, thấy Hoàng Ngọc Nhi hắn có chút bất ngờ, giọng nói tỏ vẻ không vui, "Sao người lại ở đây?"
Mọi người đã yên vị chỉ có Hoàng Ngọc Nhi còn chưa biết ngôi đầu, lại nghe Mạc Thanh Hàn nói vậy nàng hụt hằng nhàn nhạt nói: “Nếu vương gia không muốn ta ở đây vậy thì ta không làm phiền ngài cùng mọi người nữa." Đang tỉnh bước ra khỏi cửa thì giọng nói của Mạc
Thanh Hàn lại vang lên, "Đã đến rồi thì ngồi lại đi" Hoàng Ngọc Nhi chợt dừng bước lại quay vào phòng tiến đến ngồi cạnh Mạc Thanh Hàn, cũng không phải nàng muốn ngồi cạnh hắn, bàn có năm chỗ ngồi Vương Tuấn Khải cùng Lý Mộng ngồi đối diện, Vương Thiên Tuyết ngồi cạnh Lý Mộng, chỉ còn một chỗ bên cạnh Mạc Thanh Hàn, nàng không ngồi đó còn có thể ngồi chỗ nào. không khi có chút quỷ dị, nếu không có nàng mọi người sẽ bình thường nhưng nay có nàng vào mọi người cũng chưa nói gì. "Ngũ vương gia lúc nào cũng đúng giờ nha." Đột nhiên Vương Tuấn Khải lên tiếng, phá vỡ không khí đề niên này. "Các người hẹn bổn vương đến đây là có chuyện gì?”. Mạc Thanh Hàn không để ý đến giọng điệu trêu chọc của Vương Tuấn Khải đạm mạc hỏi. “Cũng không tính là chuyện gì quan trọng chỉ là lâu ngày không gặp muốn mời ngài một bữa cơm.
Vương Tuấn Khải ngồi xuống nhấp ngụm trà. “Còn nàng? Mạc Thanh Hàn nhìn về phía Hoàng
Ngọc Nhi. “Chúng ta đến đây trùng hợp thấy Ngũ vương phi cũng đến đây ăn cơm nên tiên thể mời nàng lên đây"
Vương Thiên Tuyết cười cười nói. "Vương gia nếu thấy ta ở lại chưởng mắt ngài thì ta liền về trước." Hoàng Ngọc Nhi chợt lên tiếng, giọng có chút tức giận, hắn đây là ý gì đã kêu nàng ở lại còn tỏ vẻ.
Bồn vương cũng chưa nói gì." Mạc Thanh Hàn liếc mắt nhìn nàng, đáng lẽ ra hắn phải nhìn thấy Thiên Tuyết trước nhưng hắn lại không tự chủ được nhìn năng. Hắn đây là bị làm sao, không phải trong lòng hắn chỉ có Thiên Tuyết thôi sao, vì sao nhìn nàng hắn lại không nghĩ đến Thiên Tuyết. "Hai phu thế các người không cần phải căng thẳng vậy a, Ngũ vương gia cũng chỉ quan tâm người thôi,
Ngũ vương phi không cần tức giận." Lý Mộng đứng ra giảng hòa.
Quan tâm, hắn khi nào lại quan tâm nàng, nề mặt Lý
ʍôиɠ nàng không thèm lý sự với hắn. Lý ʍôиɠ thấy nàng hòa hoãn lại, lại thấy giỏ hoa bên canh liền tò mò hỏi: "A, Ngũ vương phi, giờ là mới để ý người mua nhiều hoa để làm gì” "Lúc nãy có một tiểu cô nương bán hoa, ta thấy nàng tội nghiệp nên mua giúp nàng, hơn nữa hoa cũng rất có ý nghĩa."
Hoàng Ngọc Nhi vừa nói vừa đặt giỏ hoa lên bàn, sau đó cầm bông hồng lên nói: “Ví dụ như bông hồng và cẩm chưởng là loại hoa tượng trưng cho tình yêu tùy vào màu sắc và số lượng hoa sẽ có ý nghĩa khác nhau." "Không biết số lượng hoa hồng có ý nghĩa như thế nào Ngũ vương phi có thể nói cho chúng ta cùng biết được không" Vương Thiên Tuyết hứng thủ dạt dào Càng nói Hoàng Ngọc Nhì càng hưng phản, cái này trong lĩnh vực nàng biết nên không khỏi nói nhiều một chút, không chú ý tới người bên cạnh nhìn nàng bằng ánh mắt khác lạ. "Không ngờ hoa hồng lại có ý nghĩa như vậy, Ngũ vương phi làm sao mà biết được mấy thứ này, ta đọc nhiều sách cũng không thấy ghi." Lý ʍôиɠ nghe xong đầu tiên là hứng thủ sau đó lại tò mò hỏi. này, nàng có chút lấp ɭϊếʍ cười nói: “Cái này lúc nhỏ
Hoàng Ngọc Nhi nói quả hăng say lại quên mất việc ta nghe được từ vị bà bà kia." "Vậy sao?" Vương Thiên Tuyết lơ đãng nói, nhìn nàng có chút sâu Xã.
Hoàng Ngọc Nhi cũng chỉ cười gượng, tránh khỏi xấu hồ nàng nói: “Tuy nói hoa hồng nên để nam nhân tặng nhưng cũng không ai cấm nữ nhân thể hiện tình cảm, hai v có muốn mua hoa hồng tặng phu quân mình hay không?" "Ách, cái này, phu quân ta không thích hoa hồng." Lý
Mộng ngượng ngùng từ chối, dù đã là phụ thể nhưng chuyện tặng hoa này cũng quá ngượng ngùng rồi.
Hoàng Ngọc Nhi biết nữ tử cổ đại hay e thẹn, nàng thở dài rồi chuyển hướng nhìn Vương Tuấn Khải. “Phu nhân người nói người không thích hoa hồng, nhưng ta thấy phu nhân ngài lại rất thích, Vương đại nhân hay là ngài mua tặng phu nhân một bông đi
Vương Tuấn Khải nhìn khuôn mặt đã đỏ ứng của phụ nhân mình không ngại mua một bông từ chỗ Hoàng
Ngọc Nhi rồi tặng cho nàng. “Phụ nhân, kiếp này ta chỉ có mình nàng, bông này tặng cho nàng"
Lý Mộng e thẹn nhận lấy cũng không nói gì. Hoàng
Ngọc Nhi có chút bất ngờ, nam nhân cổ đại cũng có thể nói ra những lời đó sao, không phải mỗi người đều tam thể tử thϊế͙p͙ sao, lẽ nào Vương Tuấn Khải này là một người chung thủy?
Nghĩ như vậy Hoàng Ngọc Nhi lại nói: “Không ngờ Vượng đại nhân lại yêu phu nhân như vậy, hy vọng ngài nói được làm được, chúc hai người có thể nắm tay nhau đến đầu bạc răng long, nhưng mà này Vương đại nhân, lời nói phải đi kèm với hành động đay nhé."
Vương Tuấn Khải nghe vậy chỉ cười nói: “Đa ta lời chúc phúc của Ngũ vương phi, tại hạ nhất định nói được làm được "
Mạc Thanh Hàn nãy giờ chỉ nghe không nói gì, có chút đăm chiêu suy nghĩ, Vương Thiên Tuyết như có như không nhìn hắn, cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh hắn cũng quay sang nhìn nàng. Phải nói cảm xúc của Mạc Thanh Hàn lúc này vô cùng rối loạn, hắn nhìn Thiên Tuyết vẫn cảm thấy xao động, lưu luyến nhưng không còn mãnh liệt như trước kia nữa, lúc trước mỗi lần nhìn nàng hắn sẽ không rời mắt được nàng chỉ muốn nhìn mãi như vậy nhưng lúc này hắn nhìn nàng lại nghĩ đến một người khác.
Ba người có mặt ở đây đều nhìn thấy hành động của bọn họ nhưng không ai nói gì, Lý ʍôиɠ nhìn sắc mặt của Hoàng Ngọc Nhi, nàng vẫn như thường, không tức giận cũng không nổi cáu, chỉ thản nhiên ngồi uống trà, Lý ʍôиɠ lại nhìn sang phu quân mình.
Vương Tuấn Khải chỉ lắc đầu, bọn họ chỉ là người ngoài cuộc không thể can thiệp quá sâu vào chuyện người khác.
Lúc này tiểu nhị gõ cửa phòng mang thức ăn lên,
Mạc Thanh Hàn mới thôi không nhìn Vương Thiên
Tuyết nữa.
"Đúng vậy, ta mua ít đổ thấy chỗ này đông khách cũng muốn vào nếm thử" Hoàng Ngọc Nhi tưới cưới đáp lại.
Vương Thiên Tuyết có chút ngoài ý muốn không nghĩ nàng có thể cười với mình như vậy có chút không quen hỏi: "Vậy sao, nếu Ngũ vương phi đã đến đây rồi vậy thì ngồi với chúng ta một lát."
Nàng muốn xem Hoàng Ngọc Nhi này rốt cuộc là thay đổi thật hay chỉ giả vời. “Thật ngại quá, vương gia đang chờ ta, ta phải hồi phủ." Mạc Thanh Hàn chỉ cho nàng hai canh giờ, tỉnh toán thời gian, cũng đã muộn rồi. "Ngũ vương gia cũng đang ở đây, Ngữ vương phi không cần đi vòi." Đột nhiên Lý ʍôиɠ lại lên tiếng, trong giọng không che dầu ý cười.
Cuối cùng nàng phải theo bọn họ đi lên lầu ba, đến trước cửa phòng có chữ "Tuyết" bọn họ liền đẩy cửa đi vào, quả nhiên Mạc Thanh Hàn cũng ở đây.
Mạc Thanh Hàn đang uống trà nghe thấy động tỉnh liếc mắt nhìn lại, thấy Hoàng Ngọc Nhi hắn có chút bất ngờ, giọng nói tỏ vẻ không vui, "Sao người lại ở đây?"
Mọi người đã yên vị chỉ có Hoàng Ngọc Nhi còn chưa biết ngôi đầu, lại nghe Mạc Thanh Hàn nói vậy nàng hụt hằng nhàn nhạt nói: “Nếu vương gia không muốn ta ở đây vậy thì ta không làm phiền ngài cùng mọi người nữa." Đang tỉnh bước ra khỏi cửa thì giọng nói của Mạc
Thanh Hàn lại vang lên, "Đã đến rồi thì ngồi lại đi" Hoàng Ngọc Nhi chợt dừng bước lại quay vào phòng tiến đến ngồi cạnh Mạc Thanh Hàn, cũng không phải nàng muốn ngồi cạnh hắn, bàn có năm chỗ ngồi Vương Tuấn Khải cùng Lý Mộng ngồi đối diện, Vương Thiên Tuyết ngồi cạnh Lý Mộng, chỉ còn một chỗ bên cạnh Mạc Thanh Hàn, nàng không ngồi đó còn có thể ngồi chỗ nào. không khi có chút quỷ dị, nếu không có nàng mọi người sẽ bình thường nhưng nay có nàng vào mọi người cũng chưa nói gì. "Ngũ vương gia lúc nào cũng đúng giờ nha." Đột nhiên Vương Tuấn Khải lên tiếng, phá vỡ không khí đề niên này. "Các người hẹn bổn vương đến đây là có chuyện gì?”. Mạc Thanh Hàn không để ý đến giọng điệu trêu chọc của Vương Tuấn Khải đạm mạc hỏi. “Cũng không tính là chuyện gì quan trọng chỉ là lâu ngày không gặp muốn mời ngài một bữa cơm.
Vương Tuấn Khải ngồi xuống nhấp ngụm trà. “Còn nàng? Mạc Thanh Hàn nhìn về phía Hoàng
Ngọc Nhi. “Chúng ta đến đây trùng hợp thấy Ngũ vương phi cũng đến đây ăn cơm nên tiên thể mời nàng lên đây"
Vương Thiên Tuyết cười cười nói. "Vương gia nếu thấy ta ở lại chưởng mắt ngài thì ta liền về trước." Hoàng Ngọc Nhi chợt lên tiếng, giọng có chút tức giận, hắn đây là ý gì đã kêu nàng ở lại còn tỏ vẻ.
Bồn vương cũng chưa nói gì." Mạc Thanh Hàn liếc mắt nhìn nàng, đáng lẽ ra hắn phải nhìn thấy Thiên Tuyết trước nhưng hắn lại không tự chủ được nhìn năng. Hắn đây là bị làm sao, không phải trong lòng hắn chỉ có Thiên Tuyết thôi sao, vì sao nhìn nàng hắn lại không nghĩ đến Thiên Tuyết. "Hai phu thế các người không cần phải căng thẳng vậy a, Ngũ vương gia cũng chỉ quan tâm người thôi,
Ngũ vương phi không cần tức giận." Lý Mộng đứng ra giảng hòa.
Quan tâm, hắn khi nào lại quan tâm nàng, nề mặt Lý
ʍôиɠ nàng không thèm lý sự với hắn. Lý ʍôиɠ thấy nàng hòa hoãn lại, lại thấy giỏ hoa bên canh liền tò mò hỏi: "A, Ngũ vương phi, giờ là mới để ý người mua nhiều hoa để làm gì” "Lúc nãy có một tiểu cô nương bán hoa, ta thấy nàng tội nghiệp nên mua giúp nàng, hơn nữa hoa cũng rất có ý nghĩa."
Hoàng Ngọc Nhi vừa nói vừa đặt giỏ hoa lên bàn, sau đó cầm bông hồng lên nói: “Ví dụ như bông hồng và cẩm chưởng là loại hoa tượng trưng cho tình yêu tùy vào màu sắc và số lượng hoa sẽ có ý nghĩa khác nhau." "Không biết số lượng hoa hồng có ý nghĩa như thế nào Ngũ vương phi có thể nói cho chúng ta cùng biết được không" Vương Thiên Tuyết hứng thủ dạt dào Càng nói Hoàng Ngọc Nhì càng hưng phản, cái này trong lĩnh vực nàng biết nên không khỏi nói nhiều một chút, không chú ý tới người bên cạnh nhìn nàng bằng ánh mắt khác lạ. "Không ngờ hoa hồng lại có ý nghĩa như vậy, Ngũ vương phi làm sao mà biết được mấy thứ này, ta đọc nhiều sách cũng không thấy ghi." Lý ʍôиɠ nghe xong đầu tiên là hứng thủ sau đó lại tò mò hỏi. này, nàng có chút lấp ɭϊếʍ cười nói: “Cái này lúc nhỏ
Hoàng Ngọc Nhi nói quả hăng say lại quên mất việc ta nghe được từ vị bà bà kia." "Vậy sao?" Vương Thiên Tuyết lơ đãng nói, nhìn nàng có chút sâu Xã.
Hoàng Ngọc Nhi cũng chỉ cười gượng, tránh khỏi xấu hồ nàng nói: “Tuy nói hoa hồng nên để nam nhân tặng nhưng cũng không ai cấm nữ nhân thể hiện tình cảm, hai v có muốn mua hoa hồng tặng phu quân mình hay không?" "Ách, cái này, phu quân ta không thích hoa hồng." Lý
Mộng ngượng ngùng từ chối, dù đã là phụ thể nhưng chuyện tặng hoa này cũng quá ngượng ngùng rồi.
Hoàng Ngọc Nhi biết nữ tử cổ đại hay e thẹn, nàng thở dài rồi chuyển hướng nhìn Vương Tuấn Khải. “Phu nhân người nói người không thích hoa hồng, nhưng ta thấy phu nhân ngài lại rất thích, Vương đại nhân hay là ngài mua tặng phu nhân một bông đi
Vương Tuấn Khải nhìn khuôn mặt đã đỏ ứng của phụ nhân mình không ngại mua một bông từ chỗ Hoàng
Ngọc Nhi rồi tặng cho nàng. “Phụ nhân, kiếp này ta chỉ có mình nàng, bông này tặng cho nàng"
Lý Mộng e thẹn nhận lấy cũng không nói gì. Hoàng
Ngọc Nhi có chút bất ngờ, nam nhân cổ đại cũng có thể nói ra những lời đó sao, không phải mỗi người đều tam thể tử thϊế͙p͙ sao, lẽ nào Vương Tuấn Khải này là một người chung thủy?
Nghĩ như vậy Hoàng Ngọc Nhi lại nói: “Không ngờ Vượng đại nhân lại yêu phu nhân như vậy, hy vọng ngài nói được làm được, chúc hai người có thể nắm tay nhau đến đầu bạc răng long, nhưng mà này Vương đại nhân, lời nói phải đi kèm với hành động đay nhé."
Vương Tuấn Khải nghe vậy chỉ cười nói: “Đa ta lời chúc phúc của Ngũ vương phi, tại hạ nhất định nói được làm được "
Mạc Thanh Hàn nãy giờ chỉ nghe không nói gì, có chút đăm chiêu suy nghĩ, Vương Thiên Tuyết như có như không nhìn hắn, cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh hắn cũng quay sang nhìn nàng. Phải nói cảm xúc của Mạc Thanh Hàn lúc này vô cùng rối loạn, hắn nhìn Thiên Tuyết vẫn cảm thấy xao động, lưu luyến nhưng không còn mãnh liệt như trước kia nữa, lúc trước mỗi lần nhìn nàng hắn sẽ không rời mắt được nàng chỉ muốn nhìn mãi như vậy nhưng lúc này hắn nhìn nàng lại nghĩ đến một người khác.
Ba người có mặt ở đây đều nhìn thấy hành động của bọn họ nhưng không ai nói gì, Lý ʍôиɠ nhìn sắc mặt của Hoàng Ngọc Nhi, nàng vẫn như thường, không tức giận cũng không nổi cáu, chỉ thản nhiên ngồi uống trà, Lý ʍôиɠ lại nhìn sang phu quân mình.
Vương Tuấn Khải chỉ lắc đầu, bọn họ chỉ là người ngoài cuộc không thể can thiệp quá sâu vào chuyện người khác.
Lúc này tiểu nhị gõ cửa phòng mang thức ăn lên,
Mạc Thanh Hàn mới thôi không nhìn Vương Thiên
Tuyết nữa.