Oanh Nhi nghe nàng nhắc đến mẫu thân thì vui vẻ cười đáp: "Nhờ có tỷ tỷ bệnh của mẫu thân muôi đã tốt nhiều rồi, cảm ơn tỷ" "Vậy là tốt rồi." "Phải rồi, hoa của tỷ" Oanh Nhi cởi giỏ trúc xuống đưa cho nàng, Hoàng Ngọc Nhi nhận lấy, sở vào trong túi thơm tính đưa nàng bạc lại phát hiện mình không có mang bạc, nàng quay sang hỏi Tiểu Mai. “Em có mang theo bạc không?"
Tiểu Mai lắc đầu, nàng lại đưa mắt nhìn Song Miêu, “Vị cô nương này người có bạc chứ, có thể cho ta mượn không"
Song Miêu nghi hoặc nhìn Hoàng Ngọc Nhi nhưng cũng lấy túi bạc ra đưa cho rằng,
Hoàng Ngọc Nhi cầm túi bạc móc ra hai lượng đưa cho Oanh Nhi, "Của muội, cảm ơn muội đã mang hoa den cho ta."
Oanh Nhi lại không cầm lắc đầu nói: “Muôi đã nói tặng cho tỷ tỷ, muôi không lấy bạc của tỷ đâu." “Không sao, hoa này muội tặng tỷ, bạc này tỷ trả công muội mang đến đây, muội cầm lấy, nếu không sau này ta sẽ không mua hoa của muôi nữa."
Oanh Nhi còn do dự Hoàng Ngọc Nhi đã nhét bạc vào tay nàng, nhìn hai lượng bạc Oanh Nhi có chút nghẹn ngào, "Cảm ơn tỷ tỷ. "Được rồi, cái này cho muội. Hoàng Ngọc Nhi lấy ra một gói điểm tâm đưa cho Oanh Nhi, lúc này nghe Song Miêu nói nàng đã kêu Tiểu Mai gói hết điểm tâm trêи bàn rồi mới đi, điểm tâm này mới mang lên màng mới ăn được một khối, biết Oanh Nhi đến, nàng nghĩ hài tử thích ăn điểm tâm nên mang đến cho nàng. "Muội sao có thể lấy đồ của tỷ tỷ được." Oanh Nhi từ chối nói, tỷ tỷ đã cho nàng bạc rồi còn cho nàng điểm tâm nàng sao có thể không biết xấu hổ mà nhận được.
Tiểu cô nương này đúng là thành thật, Hoàng Ngọc Nhi thấy nàng không nhận lại nói: "Điểm tâm này ta đặc biệt chuẩn bị cho muội, muội mà không lấy tỷ tỷ sẽ giận đó."
Oanh Nhi không muốn tỷ tỷ giận mình mới cầm lấy gói điểm tâm
Đợi Oanh Nhi đi nàng mới đưa túi bạc lại cho Song Miêu cười nói: "Cảm ơn cô nương, hai lượng bạc ta mượn lát nữa ta sẽ nói Tiểu Mai đưa qua cho người." Nói xong Hoàng Ngọc Nhi bảo Tiểu Mai đem giỏ trúc vào, nàng thật muốn nhanh chóng trồng chúng.
Song Miêu nhìn thân ảnh của Hoàng Ngọc Nhi đã rời đi còn chưa hết kinh ngạc, nãy giờ chứng kiến những hành động của vương phi, nàng thật không tin vào mắt mình, vương phi còn có một bộ mặt dịu dàng như vậy sao, lại còn nói cảm ơn nữa, từ khi nào vị vương phi này khách sáo với hạ nhân như vậy, còn nữa nàng cười lên trông cũng khác lạ, giống như có vài phần xinh đẹp, ôn nhu hơn lúc trước. Song Miếu bị nụ cười của nàng ɖâʍ mù mắt, không tưởng tượng được một vương phi hung bạo trở thành hiền dịu cũng có thể đẹp để như vậy. Song Miêu ngờ ngắc đi đến thư phòng, lại không cẩn thận đụng vào
Ủy Thiên. “Ai da, Song Miêu tiểu muội, người đi đứng làm sao không nhìn đường." Ủy Thiên la lên, nhìn Song Miêu vẫn còn đang đăm chiêu. “Này, người có nghe ta nói không?” Ủy Thiên quả quơ tay trước mặt nàng, lúc này Song Miêu mới để ý nói. “Ủy Thiên, ta mới nhận ra một điều, vương phi của chúng ta đã thay đổi rồi."
Ủy Thiên nghe vậy cũng có điều suy nghĩ, “Người nói ta cũng cảm thấy có lý, hay là chúng ta âm thẩm quan sát nàng thừ
Song Miêu cũng đang có ý này nên đồng ý.
Thời gian cầm túc của nàng đã hết Hoàng Ngọc Nhi vô cùng phần khích muốn ra phủ đi chơi, nàng không cần bảo với Mạc Thanh Hàn cứ vậy rồi phủ, cũng không có ai cản nàng. "Cuối cùng ta đã có thể ra ngoài, ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi, Tiểu Mai chúng ta nên đi đâu đây?" “Vương phi muốn đi đâu?" Tiểu Mai cũng không biết phải đi đầu, vương phi đi đâu nàng theo đó
Hoàng Ngọc Nhi suy nghĩ một chút rồi nói, "Em có biết chỗ nào chơi vui nhất không?" Tiểu Mai lắc đầu, nàng không thường hay xuất phủ nên không biết chỗ nào có thể chơi. “Thôi bỏ đi, cử đi dạo một vòng rồi tính." Dù sao cho nào nàng cũng chưa đi, cứ dạo quanh một vòng nơi nào chơi vui thì ghé vào chỗ đó.
Đang đi thì bỗng phát hiện bên kia tụ tập đông người, Hoàng Ngọc Nhi tò mò xem thử. "Đại nương, ở đây có chuyện gì?" Nàng hỏi một vị thẩm thẩm ở bên cạnh. "Ai da, nói ra thật đáng thương, Trưởng lão đầu thiếu nợ của người ta năm trăm lượng bạc, giờ người ta đến đòi hắn không có bạc trả, bọn chúng lại muốn bắt nữ nhi của hắn bản vào thanh lâu trả nợ. Đại nướng thở dài nói. Hoàng Ngọc Nhi nghe xong nhíu mày, đám người này cũng không khác đám người cho vay nặng lãi ở hiện đại, tình cảnh này nàng đã gặp nhiều, đúng là đi đâu cũng không thể tránh khỏi gặp mấy loại người như này
Lúc này lại nghe thấy tiếng khóc của một cô nương, “Van các người thả ta ra đừng bán ta vào thanh lâu, phụ thân cứu ta." “Ta cầu xin các người thả nữ nhi ta ra, bạc ta sẽ trả các người mà." Một giọng già nua chợt vang lên. “Trương lão đầu chúng ta đã cho người hạn chót là bạc thì đừng trách chúng ta đem nữ nhi người đi bán, hôm nay, người lại không lấy ra được năm trăm lượng nhìn tiểu cô nương này xem, nhan sắc này ít nhất cũng bán được ngàn lượng bạc, hahaha." Giọng nói của tên này thật tởm lợm, vẻ mặt lại bị ối, Hoàng Ngọc Nhi không nhịn nổi nữa trước lúc tên kia đình lỗi cô nương kia đi nàng đã đi lên còn lại. “Đứng lại đó cho ta.
Bị cản đường A Thiết nhìn người trước mặt, cờm kệch nói: "Ai nha, tiểu nương từ từ đâu xuất hiện, dám cản đường của lão tử, muốn chết sao?" "Thả cô nương kia ra." Hoàng Ngọc Nhi không để ý lời nói của hàn lạnh giọng nói. “Không phải chuyện của người, tránh ra, có tin lão tử cũng đem người bán luôn không?" A Thiết tức giận trừng nàng. “Ta nói thả cô nương kia ra, người tự ý bắt người bán vào thanh lâu là phạm pháp, có tin ta báo quan không?" Pháp luật ở đây nàng không rành nhưng cũng biết tự ý bắt con gái nhà lành đi bán là phạm pháp. “Bọn họ nợ lão từ bạc không có tiền trà đến nữ nhi có cái gì là phạm pháp, lão tử thách người báo quan đây" A Thiết dường như không sợ lời đe dọa của nàng, vẫn một bộ dáng muốn đưa cô nương kia đi. "Được, bọn họ nợ người ta thay họ trả." Nói rồi nàng nhìn Trưởng lão đầu hỏi, “Lão bá, người nợ hắn bao nhiêu?" “Một trăm lượng a. Trương lão đầu nói, giọng có chút khàn khản, vẻ mặt khổ sở. “Cái gì, Trưởng lão đầu, người mượn lão từ một trăm lượng nhưng còn chưa tính lãi đâu, người mượn lão tử ba năm bốn tháng tổng cộng cả lời lẫn lãi là năm trăm lượng bạc." A Thiết nghe Trưởng lão đầu nói liền dây đành đạch phản bác “Lúc đầu mượn người nói một tháng chỉ trả lãi hai lượng thôi mà." Trưởng lão đầu nói. “Lão già người nghe nhầm rồi ta nói là hai mươi lượng." A Thiết kia lại hung tợn nói, tay còn giữ nương kia không cho nàng dãy dụa. “Không thể nào, một tháng trả hai mươi lượng ta làm sao có tiền trả a." Trương lão đầu vừa họ vừa nói, hình như còn đang mang bệnh trong người. "Lão bá, người có ghi giấy nợ không?" Hoàng Ngọc
Nhi đột nhiên hỏi, Trường lao đầu lắc đầu, "Hắn là chỗ quen biết của ta nên chúng ta không có ghi giấy nợ
A Thiết lúc này mới đắc ý, nói: "Thấy chưa Trương lão đầu, khẳng định lúc đó người nghe nhằm "
Oanh Nhi nghe nàng nhắc đến mẫu thân thì vui vẻ cười đáp: "Nhờ có tỷ tỷ bệnh của mẫu thân muôi đã tốt nhiều rồi, cảm ơn tỷ" "Vậy là tốt rồi." "Phải rồi, hoa của tỷ" Oanh Nhi cởi giỏ trúc xuống đưa cho nàng, Hoàng Ngọc Nhi nhận lấy, sở vào trong túi thơm tính đưa nàng bạc lại phát hiện mình không có mang bạc, nàng quay sang hỏi Tiểu Mai. “Em có mang theo bạc không?"
Tiểu Mai lắc đầu, nàng lại đưa mắt nhìn Song Miêu, “Vị cô nương này người có bạc chứ, có thể cho ta mượn không"
Song Miêu nghi hoặc nhìn Hoàng Ngọc Nhi nhưng cũng lấy túi bạc ra đưa cho rằng,
Hoàng Ngọc Nhi cầm túi bạc móc ra hai lượng đưa cho Oanh Nhi, "Của muội, cảm ơn muội đã mang hoa den cho ta."
Oanh Nhi lại không cầm lắc đầu nói: “Muôi đã nói tặng cho tỷ tỷ, muôi không lấy bạc của tỷ đâu." “Không sao, hoa này muội tặng tỷ, bạc này tỷ trả công muội mang đến đây, muội cầm lấy, nếu không sau này ta sẽ không mua hoa của muôi nữa."
Oanh Nhi còn do dự Hoàng Ngọc Nhi đã nhét bạc vào tay nàng, nhìn hai lượng bạc Oanh Nhi có chút nghẹn ngào, "Cảm ơn tỷ tỷ. "Được rồi, cái này cho muội. Hoàng Ngọc Nhi lấy ra một gói điểm tâm đưa cho Oanh Nhi, lúc này nghe Song Miêu nói nàng đã kêu Tiểu Mai gói hết điểm tâm trêи bàn rồi mới đi, điểm tâm này mới mang lên màng mới ăn được một khối, biết Oanh Nhi đến, nàng nghĩ hài tử thích ăn điểm tâm nên mang đến cho nàng. "Muội sao có thể lấy đồ của tỷ tỷ được." Oanh Nhi từ chối nói, tỷ tỷ đã cho nàng bạc rồi còn cho nàng điểm tâm nàng sao có thể không biết xấu hổ mà nhận được.
Tiểu cô nương này đúng là thành thật, Hoàng Ngọc Nhi thấy nàng không nhận lại nói: "Điểm tâm này ta đặc biệt chuẩn bị cho muội, muội mà không lấy tỷ tỷ sẽ giận đó."
Oanh Nhi không muốn tỷ tỷ giận mình mới cầm lấy gói điểm tâm
Đợi Oanh Nhi đi nàng mới đưa túi bạc lại cho Song Miêu cười nói: "Cảm ơn cô nương, hai lượng bạc ta mượn lát nữa ta sẽ nói Tiểu Mai đưa qua cho người." Nói xong Hoàng Ngọc Nhi bảo Tiểu Mai đem giỏ trúc vào, nàng thật muốn nhanh chóng trồng chúng.
Song Miêu nhìn thân ảnh của Hoàng Ngọc Nhi đã rời đi còn chưa hết kinh ngạc, nãy giờ chứng kiến những hành động của vương phi, nàng thật không tin vào mắt mình, vương phi còn có một bộ mặt dịu dàng như vậy sao, lại còn nói cảm ơn nữa, từ khi nào vị vương phi này khách sáo với hạ nhân như vậy, còn nữa nàng cười lên trông cũng khác lạ, giống như có vài phần xinh đẹp, ôn nhu hơn lúc trước. Song Miếu bị nụ cười của nàng ɖâʍ mù mắt, không tưởng tượng được một vương phi hung bạo trở thành hiền dịu cũng có thể đẹp để như vậy. Song Miêu ngờ ngắc đi đến thư phòng, lại không cẩn thận đụng vào
Ủy Thiên. “Ai da, Song Miêu tiểu muội, người đi đứng làm sao không nhìn đường." Ủy Thiên la lên, nhìn Song Miêu vẫn còn đang đăm chiêu. “Này, người có nghe ta nói không?” Ủy Thiên quả quơ tay trước mặt nàng, lúc này Song Miêu mới để ý nói. “Ủy Thiên, ta mới nhận ra một điều, vương phi của chúng ta đã thay đổi rồi."
Ủy Thiên nghe vậy cũng có điều suy nghĩ, “Người nói ta cũng cảm thấy có lý, hay là chúng ta âm thẩm quan sát nàng thừ
Song Miêu cũng đang có ý này nên đồng ý.
Thời gian cầm túc của nàng đã hết Hoàng Ngọc Nhi vô cùng phần khích muốn ra phủ đi chơi, nàng không cần bảo với Mạc Thanh Hàn cứ vậy rồi phủ, cũng không có ai cản nàng. "Cuối cùng ta đã có thể ra ngoài, ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi, Tiểu Mai chúng ta nên đi đâu đây?" “Vương phi muốn đi đâu?" Tiểu Mai cũng không biết phải đi đầu, vương phi đi đâu nàng theo đó
Hoàng Ngọc Nhi suy nghĩ một chút rồi nói, "Em có biết chỗ nào chơi vui nhất không?" Tiểu Mai lắc đầu, nàng không thường hay xuất phủ nên không biết chỗ nào có thể chơi. “Thôi bỏ đi, cử đi dạo một vòng rồi tính." Dù sao cho nào nàng cũng chưa đi, cứ dạo quanh một vòng nơi nào chơi vui thì ghé vào chỗ đó.
Đang đi thì bỗng phát hiện bên kia tụ tập đông người, Hoàng Ngọc Nhi tò mò xem thử. "Đại nương, ở đây có chuyện gì?" Nàng hỏi một vị thẩm thẩm ở bên cạnh. "Ai da, nói ra thật đáng thương, Trưởng lão đầu thiếu nợ của người ta năm trăm lượng bạc, giờ người ta đến đòi hắn không có bạc trả, bọn chúng lại muốn bắt nữ nhi của hắn bản vào thanh lâu trả nợ. Đại nướng thở dài nói. Hoàng Ngọc Nhi nghe xong nhíu mày, đám người này cũng không khác đám người cho vay nặng lãi ở hiện đại, tình cảnh này nàng đã gặp nhiều, đúng là đi đâu cũng không thể tránh khỏi gặp mấy loại người như này
Lúc này lại nghe thấy tiếng khóc của một cô nương, “Van các người thả ta ra đừng bán ta vào thanh lâu, phụ thân cứu ta." “Ta cầu xin các người thả nữ nhi ta ra, bạc ta sẽ trả các người mà." Một giọng già nua chợt vang lên. “Trương lão đầu chúng ta đã cho người hạn chót là bạc thì đừng trách chúng ta đem nữ nhi người đi bán, hôm nay, người lại không lấy ra được năm trăm lượng nhìn tiểu cô nương này xem, nhan sắc này ít nhất cũng bán được ngàn lượng bạc, hahaha." Giọng nói của tên này thật tởm lợm, vẻ mặt lại bị ối, Hoàng Ngọc Nhi không nhịn nổi nữa trước lúc tên kia đình lỗi cô nương kia đi nàng đã đi lên còn lại. “Đứng lại đó cho ta.
Bị cản đường A Thiết nhìn người trước mặt, cờm kệch nói: "Ai nha, tiểu nương từ từ đâu xuất hiện, dám cản đường của lão tử, muốn chết sao?" "Thả cô nương kia ra." Hoàng Ngọc Nhi không để ý lời nói của hàn lạnh giọng nói. “Không phải chuyện của người, tránh ra, có tin lão tử cũng đem người bán luôn không?" A Thiết tức giận trừng nàng. “Ta nói thả cô nương kia ra, người tự ý bắt người bán vào thanh lâu là phạm pháp, có tin ta báo quan không?" Pháp luật ở đây nàng không rành nhưng cũng biết tự ý bắt con gái nhà lành đi bán là phạm pháp. “Bọn họ nợ lão từ bạc không có tiền trà đến nữ nhi có cái gì là phạm pháp, lão tử thách người báo quan đây" A Thiết dường như không sợ lời đe dọa của nàng, vẫn một bộ dáng muốn đưa cô nương kia đi. "Được, bọn họ nợ người ta thay họ trả." Nói rồi nàng nhìn Trưởng lão đầu hỏi, “Lão bá, người nợ hắn bao nhiêu?" “Một trăm lượng a. Trương lão đầu nói, giọng có chút khàn khản, vẻ mặt khổ sở. “Cái gì, Trưởng lão đầu, người mượn lão từ một trăm lượng nhưng còn chưa tính lãi đâu, người mượn lão tử ba năm bốn tháng tổng cộng cả lời lẫn lãi là năm trăm lượng bạc." A Thiết nghe Trưởng lão đầu nói liền dây đành đạch phản bác “Lúc đầu mượn người nói một tháng chỉ trả lãi hai lượng thôi mà." Trưởng lão đầu nói. “Lão già người nghe nhầm rồi ta nói là hai mươi lượng." A Thiết kia lại hung tợn nói, tay còn giữ nương kia không cho nàng dãy dụa. “Không thể nào, một tháng trả hai mươi lượng ta làm sao có tiền trả a." Trương lão đầu vừa họ vừa nói, hình như còn đang mang bệnh trong người. "Lão bá, người có ghi giấy nợ không?" Hoàng Ngọc
Nhi đột nhiên hỏi, Trường lao đầu lắc đầu, "Hắn là chỗ quen biết của ta nên chúng ta không có ghi giấy nợ
A Thiết lúc này mới đắc ý, nói: "Thấy chưa Trương lão đầu, khẳng định lúc đó người nghe nhằm "
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Oanh Nhi nghe nàng nhắc đến mẫu thân thì vui vẻ cười đáp: "Nhờ có tỷ tỷ bệnh của mẫu thân muôi đã tốt nhiều rồi, cảm ơn tỷ" "Vậy là tốt rồi." "Phải rồi, hoa của tỷ" Oanh Nhi cởi giỏ trúc xuống đưa cho nàng, Hoàng Ngọc Nhi nhận lấy, sở vào trong túi thơm tính đưa nàng bạc lại phát hiện mình không có mang bạc, nàng quay sang hỏi Tiểu Mai. “Em có mang theo bạc không?"
Tiểu Mai lắc đầu, nàng lại đưa mắt nhìn Song Miêu, “Vị cô nương này người có bạc chứ, có thể cho ta mượn không"
Song Miêu nghi hoặc nhìn Hoàng Ngọc Nhi nhưng cũng lấy túi bạc ra đưa cho rằng,
Hoàng Ngọc Nhi cầm túi bạc móc ra hai lượng đưa cho Oanh Nhi, "Của muội, cảm ơn muội đã mang hoa den cho ta."
Oanh Nhi lại không cầm lắc đầu nói: “Muôi đã nói tặng cho tỷ tỷ, muôi không lấy bạc của tỷ đâu." “Không sao, hoa này muội tặng tỷ, bạc này tỷ trả công muội mang đến đây, muội cầm lấy, nếu không sau này ta sẽ không mua hoa của muôi nữa."
Oanh Nhi còn do dự Hoàng Ngọc Nhi đã nhét bạc vào tay nàng, nhìn hai lượng bạc Oanh Nhi có chút nghẹn ngào, "Cảm ơn tỷ tỷ. "Được rồi, cái này cho muội. Hoàng Ngọc Nhi lấy ra một gói điểm tâm đưa cho Oanh Nhi, lúc này nghe Song Miêu nói nàng đã kêu Tiểu Mai gói hết điểm tâm trêи bàn rồi mới đi, điểm tâm này mới mang lên màng mới ăn được một khối, biết Oanh Nhi đến, nàng nghĩ hài tử thích ăn điểm tâm nên mang đến cho nàng. "Muội sao có thể lấy đồ của tỷ tỷ được." Oanh Nhi từ chối nói, tỷ tỷ đã cho nàng bạc rồi còn cho nàng điểm tâm nàng sao có thể không biết xấu hổ mà nhận được.
Tiểu cô nương này đúng là thành thật, Hoàng Ngọc Nhi thấy nàng không nhận lại nói: "Điểm tâm này ta đặc biệt chuẩn bị cho muội, muội mà không lấy tỷ tỷ sẽ giận đó."
Oanh Nhi không muốn tỷ tỷ giận mình mới cầm lấy gói điểm tâm
Đợi Oanh Nhi đi nàng mới đưa túi bạc lại cho Song Miêu cười nói: "Cảm ơn cô nương, hai lượng bạc ta mượn lát nữa ta sẽ nói Tiểu Mai đưa qua cho người." Nói xong Hoàng Ngọc Nhi bảo Tiểu Mai đem giỏ trúc vào, nàng thật muốn nhanh chóng trồng chúng.
Song Miêu nhìn thân ảnh của Hoàng Ngọc Nhi đã rời đi còn chưa hết kinh ngạc, nãy giờ chứng kiến những hành động của vương phi, nàng thật không tin vào mắt mình, vương phi còn có một bộ mặt dịu dàng như vậy sao, lại còn nói cảm ơn nữa, từ khi nào vị vương phi này khách sáo với hạ nhân như vậy, còn nữa nàng cười lên trông cũng khác lạ, giống như có vài phần xinh đẹp, ôn nhu hơn lúc trước. Song Miếu bị nụ cười của nàng ɖâʍ mù mắt, không tưởng tượng được một vương phi hung bạo trở thành hiền dịu cũng có thể đẹp để như vậy. Song Miêu ngờ ngắc đi đến thư phòng, lại không cẩn thận đụng vào
Ủy Thiên. “Ai da, Song Miêu tiểu muội, người đi đứng làm sao không nhìn đường." Ủy Thiên la lên, nhìn Song Miêu vẫn còn đang đăm chiêu. “Này, người có nghe ta nói không?” Ủy Thiên quả quơ tay trước mặt nàng, lúc này Song Miêu mới để ý nói. “Ủy Thiên, ta mới nhận ra một điều, vương phi của chúng ta đã thay đổi rồi."
Ủy Thiên nghe vậy cũng có điều suy nghĩ, “Người nói ta cũng cảm thấy có lý, hay là chúng ta âm thẩm quan sát nàng thừ
Song Miêu cũng đang có ý này nên đồng ý.
Thời gian cầm túc của nàng đã hết Hoàng Ngọc Nhi vô cùng phần khích muốn ra phủ đi chơi, nàng không cần bảo với Mạc Thanh Hàn cứ vậy rồi phủ, cũng không có ai cản nàng. "Cuối cùng ta đã có thể ra ngoài, ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi, Tiểu Mai chúng ta nên đi đâu đây?" “Vương phi muốn đi đâu?" Tiểu Mai cũng không biết phải đi đầu, vương phi đi đâu nàng theo đó
Hoàng Ngọc Nhi suy nghĩ một chút rồi nói, "Em có biết chỗ nào chơi vui nhất không?" Tiểu Mai lắc đầu, nàng không thường hay xuất phủ nên không biết chỗ nào có thể chơi. “Thôi bỏ đi, cử đi dạo một vòng rồi tính." Dù sao cho nào nàng cũng chưa đi, cứ dạo quanh một vòng nơi nào chơi vui thì ghé vào chỗ đó.
Đang đi thì bỗng phát hiện bên kia tụ tập đông người, Hoàng Ngọc Nhi tò mò xem thử. "Đại nương, ở đây có chuyện gì?" Nàng hỏi một vị thẩm thẩm ở bên cạnh. "Ai da, nói ra thật đáng thương, Trưởng lão đầu thiếu nợ của người ta năm trăm lượng bạc, giờ người ta đến đòi hắn không có bạc trả, bọn chúng lại muốn bắt nữ nhi của hắn bản vào thanh lâu trả nợ. Đại nướng thở dài nói. Hoàng Ngọc Nhi nghe xong nhíu mày, đám người này cũng không khác đám người cho vay nặng lãi ở hiện đại, tình cảnh này nàng đã gặp nhiều, đúng là đi đâu cũng không thể tránh khỏi gặp mấy loại người như này
Lúc này lại nghe thấy tiếng khóc của một cô nương, “Van các người thả ta ra đừng bán ta vào thanh lâu, phụ thân cứu ta." “Ta cầu xin các người thả nữ nhi ta ra, bạc ta sẽ trả các người mà." Một giọng già nua chợt vang lên. “Trương lão đầu chúng ta đã cho người hạn chót là bạc thì đừng trách chúng ta đem nữ nhi người đi bán, hôm nay, người lại không lấy ra được năm trăm lượng nhìn tiểu cô nương này xem, nhan sắc này ít nhất cũng bán được ngàn lượng bạc, hahaha." Giọng nói của tên này thật tởm lợm, vẻ mặt lại bị ối, Hoàng Ngọc Nhi không nhịn nổi nữa trước lúc tên kia đình lỗi cô nương kia đi nàng đã đi lên còn lại. “Đứng lại đó cho ta.
Bị cản đường A Thiết nhìn người trước mặt, cờm kệch nói: "Ai nha, tiểu nương từ từ đâu xuất hiện, dám cản đường của lão tử, muốn chết sao?" "Thả cô nương kia ra." Hoàng Ngọc Nhi không để ý lời nói của hàn lạnh giọng nói. “Không phải chuyện của người, tránh ra, có tin lão tử cũng đem người bán luôn không?" A Thiết tức giận trừng nàng. “Ta nói thả cô nương kia ra, người tự ý bắt người bán vào thanh lâu là phạm pháp, có tin ta báo quan không?" Pháp luật ở đây nàng không rành nhưng cũng biết tự ý bắt con gái nhà lành đi bán là phạm pháp. “Bọn họ nợ lão từ bạc không có tiền trà đến nữ nhi có cái gì là phạm pháp, lão tử thách người báo quan đây" A Thiết dường như không sợ lời đe dọa của nàng, vẫn một bộ dáng muốn đưa cô nương kia đi. "Được, bọn họ nợ người ta thay họ trả." Nói rồi nàng nhìn Trưởng lão đầu hỏi, “Lão bá, người nợ hắn bao nhiêu?" “Một trăm lượng a. Trương lão đầu nói, giọng có chút khàn khản, vẻ mặt khổ sở. “Cái gì, Trưởng lão đầu, người mượn lão từ một trăm lượng nhưng còn chưa tính lãi đâu, người mượn lão tử ba năm bốn tháng tổng cộng cả lời lẫn lãi là năm trăm lượng bạc." A Thiết nghe Trưởng lão đầu nói liền dây đành đạch phản bác “Lúc đầu mượn người nói một tháng chỉ trả lãi hai lượng thôi mà." Trưởng lão đầu nói. “Lão già người nghe nhầm rồi ta nói là hai mươi lượng." A Thiết kia lại hung tợn nói, tay còn giữ nương kia không cho nàng dãy dụa. “Không thể nào, một tháng trả hai mươi lượng ta làm sao có tiền trả a." Trương lão đầu vừa họ vừa nói, hình như còn đang mang bệnh trong người. "Lão bá, người có ghi giấy nợ không?" Hoàng Ngọc
Nhi đột nhiên hỏi, Trường lao đầu lắc đầu, "Hắn là chỗ quen biết của ta nên chúng ta không có ghi giấy nợ
A Thiết lúc này mới đắc ý, nói: "Thấy chưa Trương lão đầu, khẳng định lúc đó người nghe nhằm "