ở đây đối phụ thể ôm nhau ngủ say bên kia lại có hai người không ngủ được.
Khi trời bắt đầu nhá nhem tối, Trần Minh đứng dậy đi loanh quanh tìm củi đốt, Vũ Diệp muốn đi theo lại nhưng hắn lại không cho đi.
Lúc về Trần Minh ôm theo một bó củi cùng một con gà rừng, hai người ngồi gần đống lửa nướng gà ăn không ai nói với ai câu gì.
Vũ Diệp nhìn Trần Minh ăn xong lại nhắm mắt không nhịn được nói: “Trần Minh, chúng ta nói chuyện đi, ta có chút sơ."
Trần Minh yên lặng không trả lời, Vũ Diệp biết tuy hắn không đáp nhưng cũng không ngủ. Vì thế nàng lại nói: "Trần Minh, người vẫn còn giận ta sao, lúc trước là không phải có ý, ta chỉ là thích người nhưng không biết nói thế nào mới bày trò như vậy, ta cũng biết mình hơi quá đáng nhưng mà ta không có ý gì khác, lúc đó người thích nhị sư tẩu ta lại tự ti về bản thân không thể làm người thích mới dùng đến bùa pháp, ta biết ta sai rồi, người tha thứ cho ta được không?" Vũ Diệp nói rất nhiều có bày tỏ có hối lối nhưng người bên cạnh lại không nói gì, nàng có chút buồn bà nói: “Trần Minh phải làm sao người mới tha thứ cho ta?
Người nói đi, bào ta làm gì cũng được."
Vũ Diệp nhìn chăm chăm vào hẳn hy vọng hắn có thể mở mắt ra nhìn rằng một cái nhưng đáng tiếc dù nàng có nhìn thế nào hắn vẫn không đồng mi mắt.
Vũ Diệp chán nản không còn biết nói gì nữa, xung quanh cây cối lại rung động, nàng có cảm giác bất an đứng dậy, Trần Minh cũng lập tức mở mắt ra, bọn họ chưa kịp hành động gì đã bị bao vây bởi đám người áo đỏ. "Chúng ta lại có khách không mời mà đến." Một giọng nói âm lãnh cất lên trong đêm tối khiển Vũ Diệp lạnh cả xương sống, không tự chủ được xích lại chỗ Trần Minh. “Lâu quả không gặp, Trần tướng quân người vẫn khỏe chứ." Theo giọng nói có một bóng người cũng dần dần xuất hiện.
Trần Minh nhìn người đang đi đến chỗ mình, anh mắt Ở đây đối phu thê ôm nhau ngủ say bên kia lại có hai người không ngủ được.
Khi trời bắt đầu nhá nhem tối, Trần Minh đứng dậy đi loanh quanh tìm củi đốt, Vũ Diệp muốn đi theo lại nhưng hắn lại không cho đi.
Lúc về Trần Minh ôm theo một bó củi cùng một con gà rừng, hai người ngồi gần đống lửa nướng gà ăn không ai nói với ai câu gì.
Vũ Diệp nhìn Trần Minh ăn xong lại nhắm mắt không nhịn được nói: "Trần Minh, chúng ta nói chuyện đi, ta có chút sợ.".
Trần Minh yên lặng không trả lời, Vũ Diệp biết tuy hán không đáp nhưng cũng không ngủ. Vì thể nàng lại nói: “Trần Minh, người vẫn còn giận ta sao, lúc trước ta không phải cố ý, ta chỉ là thích người nhưng không biết nói thế nào mới bày trò như vậy, ta cũng biết mình hơi quá đáng nhưng mà ta không có ý gì khác, lúc đó người thích nhị sư tẩu ta lại tự ti về bản thân không thể làm người thích mới dùng đến bùa pháp, ta biết ta sai rồi, người tha thứ cho ta được không?" Vũ Diệp nói rất nhiều có bày tỏ có hối lỗi nhưng người bên cạnh lại không nói gì, nàng có chút buồn bã nói: “Trần Minh phải làm sao người mới tha thứ cho ta?
Người nói đi, bảo ta làm gì cũng được."
Vũ Diệp nhìn chăm chăm vào hẳn hy vọng hắn có thể mở mắt ra nhìn nàng một cái nhưng đáng tiếc dù nàng có nhìn thế nào hắn vẫn không đồng mi mắt,
Vũ Diệp chán nản không còn biết nói gì nữa, xung quanh cây cối lại rung động, nàng có cảm giác bất an đứng dậy, Trần Minh cũng lập tức mở mắt ra, bọn họ chưa kịp hành động gì đã bị bao vây bởi đám người áo đó. “Chúng ta lại có khách không mời mà đến. Một giọng nói âm lãnh cất lên trong đêm tối khiến Vũ Diệp lạnh cả xương sống, không tự chủ được xích lại chỗ Trần Minh. “Lâu quả không gặp, Trần tướng quân người vẫn khỏe chứ." Theo giọng nói có một bóng người cũng dần dần xuất hiện.
Trần Minh nhìn người đang đi đến chỗ mình, ánh mắt trở nên lạnh lùng nhưng không trả lời hắn. "Người là ai?" Vũ Diệp lại không nhịn được hỏi, “Tiểu cô nương, người không cần biết ta là ai, bởi vì chỉ trong giây lát thôi các người sẽ không còn nhìn thấy mặt trời ngày mai nên không cần biết ta là ai.
Nói xong hắn lại nhìn đám người áo đò quát: "Các người còn đứng đó làm gì lên cho ta
Nam nhân kia vừa dứt lời, đám người áo đỏ đồng loạt lao về phía bọn họ.
Vũ Diệp không nghĩ tên kia lại ra tay nhanh như vậy, nàng ở một bên vừa né vừa đánh.
Trần Minh trong một lúc đã đánh bại hơn một nửa nhưng số lượng vẫn còn nhiều, đây là địa bàn của Thiên Điền, nhân lực của bọn chúng không biết còn ẩn nấp ở đâu không, bọn họ muốn chạy thoát e rằng sẽ khó.
Tình hình không đến mức tồi tệ nhưng dù có chạy cũng không chạy khỏi nơi này, cách duy nhất là đánh Nhưng mà muốn thoát trước tiên phải giải quyết được đám người trước mặt này, Trần Minh nhìn sang Vũ Diệp thấy nàng vẫn còn chống đỡ được, hắn tinh toán sẽ đánh nhanh thắng nhanh. lạc hướng bọn chúng tìm chỗ ẩn nấp chờ đợi thời cơ
Trần Minh dốc hết lực nhanh chóng tiêu diệt đảm người trước mắt, Thiên Pháp nhìn thủ hạ đã bị đánh bại gần hết tức giận huýt sáo, bốn phía lại xuất hiện thêm một đám áo đỏ chạy tới vây quanh bọn họ. Trần Minh thẩm rùa một tiếng: "Chết tiệt và Diệp cũng nhìn thấy đám người đột nhiên nàng lại nghĩ tới cái gì vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Minh khẽ nói: "Trần Minh, nắm lấy tay ta, ta sẽ dùng tà thuật công kϊƈɦ bọn họ."
Tà thuật này ngoài người điều khiển ra thì ai cũng sẽ bị công kϊƈɦ ngay cả Trần Minh nhưng nếu nàng nằm tay hắn, hắn sẽ không bị công kϊƈɦ.
Trần Minh không kịp phản ứng thì đã bị Vũ Diệp năm lấy, cảm nhận được sự mềm mại hắn có chút đơ người, lúc này Vũ Diệp lại lấy trong người ra một cái chuông nhỏ lắc nhẹ ba cái, sau đó nhắm mắt lại niệm chủ, trong khoảnh khắc lá cây xung quanh rung động, từng là từng lá như một mũi tên sắc bén lao vào đám người áo đò đang vây quanh bọn họ, bạn chúng chưa kịp hiểu tình hình đã nằm lăn ra đất. Thiên Pháp bên kia vội lấy roi ra đối phó với đám lá cây đang ào ào về phía hắn, Vũ Diệp cười lạnh một tiếng rồi lắc thêm ba lần nữa sau đó kéo Trần Minh chạy đi,
Vừa chạy Vũ Diệp vừa hỏi: "Đám người kia là người của Thiên Điện sao?" "phải"
Trần Minh trả lời sau đó kéo nàng lại nói: "Dừng ở đây đi." Nếu chạy quá xa đến lúc mặt trời mọc sẽ không đi ra kịp, bọn họ cần phải ở gần cửa ra nhất có thể, theo hắn tính toán giờ dần cửa phía đông sẽ mở ra. "Ta chỉ có thể khống chế bọn chúng một khác đóng hổ thôi, nếu không đi nhanh bọn chúng sẽ đuổi kịp. Vũ Diệp lo lắng nói, lúc nãy nàng đã dùng đến một tà thuật tên là chuông hồi hồn, nàng cảm nhận được ở đây có nhiều âm khí, dễ dàng triệu linh hồn ra ngoài tương trợ, mà mấy linh hồn này dường như bám trụ trêи cây nên khi nàng lắc chuông chúng cũng theo lá cây xuất ra tuy nhiên bọn chúng nhìn vậy nhưng rất yếu ớt sẽ trụ không được lâu. “Đợi đến khi mặt trời ló rạng chúng ta sẽ chạy ngược trở lại, nên không cần chạy nữa." Trần Minh đột nhiên nói. “Cái gì, chạy ngược lại sao nhưng đám người kia đang ở bên đó" Vũ Diệp kinh ngạc nói, không nghĩ Trần Minh lại có ý tưởng quay ngược lại, bọn họ mà quay lại chỉ có chết không biết Trần Minh đang suy nghĩ cái gì. “Không sao chạy theo hưởng này chỉ là đánh lừa bọn chúng, chúng ta đi bên kia." Nói rồi Trần Minh lại ngoạo qua bên phải, Vũ Diệp thấy thế cũng đi theo.
Bên ngoài Ám Cách nhìn trận pháp trầm tư vẫn chưa làm gì. “Tiền bối, thế nào rồi?" Mạc Thanh Vũ sốt ruột lên tiếng hỏi. "Chờ đi, bây giờ chưa phải thời điểm." Ám Cách nhàn nhạt nói.
Mạc Thanh Vũ nghe ông ta nói vậy tuy rằng nóng với nhưng cũng không hỏi nữa, yên lặng đứng một bên chờ đợi.
Xung quanh núi Uyên Minh đã bị Lân Lâu Các bao vậy, một con kiến cũng không lọt được, lần này bọn họ quyết tâm phải tiêu diệt sạch sẽ Thiên Điện.
Chở thêm một khắc nữa Ám Cách mở mắt ra nói: "Den roi."
Ám Cách vừa dứt lời mặt nước an tĩnh trước mặt lại xuất hiện một vòng xoáy, ông ta nhẹ nhàng nói: "Cửa vào chính là đây! "Cái gì, tiền bối, ngươi chắc chứ?" Mạc Thanh Vũ nghi ngờ hỏi.
Ám Cách chỉ cười lạnh nói: “Nước chỉ là ngụy tạo, điều bí ẩn nằm ở phía dưới, trận pháp này chỉ có thể phá từ bên trong, không thể phải từ bên ngoài "
Mục Thanh Hàn đứng một bên quan sát nói: “Vậy làm phiền tiền bởi mở đường rồi
Nói xong hắn định đi vào vòng xoáy thì bị Mạc Thanh
Vũ cản lại: “Ngũ ca, để ta." "Các người nhanh lên, nếu còn chần chừ sẽ không kịp." Ám Cách nhìn vòng xoáy lại nhìn hai người thúc giục.
Mạc Thanh Vũ gật đầu với Ám Cách nói: “Tiền bối, chúng ta đi thôi."
Hai người lần lượt đi vào vòng xoáy, theo bọn họ còn có Ủy Thiên, Ủy Long và hơn một phần ba người Lân
Lâu Các Mạc Thanh Hàn nhìn bọn họ rời đi bắt đầu phân phở: “Canh giữ chặt chẽ các cửa cho ta “Vâng." Phi Hổ và Song Miêu đồng thanh đáp.
Sau khi đi vào bên trong trước mặt bọn họ xuất hiện một tòa cung điện nguy nga, Mạc Thanh Vũ dẫn đầu yên ắng, trước điện trống rỗng không một bóng đi trước, gần đến nơi cảm thấy xung quanh vô cùng người, hắn nghi hoặc nhìn tòa điện.
ở đây đối phụ thể ôm nhau ngủ say bên kia lại có hai người không ngủ được.
Khi trời bắt đầu nhá nhem tối, Trần Minh đứng dậy đi loanh quanh tìm củi đốt, Vũ Diệp muốn đi theo lại nhưng hắn lại không cho đi.
Lúc về Trần Minh ôm theo một bó củi cùng một con gà rừng, hai người ngồi gần đống lửa nướng gà ăn không ai nói với ai câu gì.
Vũ Diệp nhìn Trần Minh ăn xong lại nhắm mắt không nhịn được nói: “Trần Minh, chúng ta nói chuyện đi, ta có chút sơ."
Trần Minh yên lặng không trả lời, Vũ Diệp biết tuy hắn không đáp nhưng cũng không ngủ. Vì thế nàng lại nói: "Trần Minh, người vẫn còn giận ta sao, lúc trước là không phải có ý, ta chỉ là thích người nhưng không biết nói thế nào mới bày trò như vậy, ta cũng biết mình hơi quá đáng nhưng mà ta không có ý gì khác, lúc đó người thích nhị sư tẩu ta lại tự ti về bản thân không thể làm người thích mới dùng đến bùa pháp, ta biết ta sai rồi, người tha thứ cho ta được không?" Vũ Diệp nói rất nhiều có bày tỏ có hối lối nhưng người bên cạnh lại không nói gì, nàng có chút buồn bà nói: “Trần Minh phải làm sao người mới tha thứ cho ta?
Người nói đi, bào ta làm gì cũng được."
Vũ Diệp nhìn chăm chăm vào hẳn hy vọng hắn có thể mở mắt ra nhìn rằng một cái nhưng đáng tiếc dù nàng có nhìn thế nào hắn vẫn không đồng mi mắt.
Vũ Diệp chán nản không còn biết nói gì nữa, xung quanh cây cối lại rung động, nàng có cảm giác bất an đứng dậy, Trần Minh cũng lập tức mở mắt ra, bọn họ chưa kịp hành động gì đã bị bao vây bởi đám người áo đỏ. "Chúng ta lại có khách không mời mà đến." Một giọng nói âm lãnh cất lên trong đêm tối khiển Vũ Diệp lạnh cả xương sống, không tự chủ được xích lại chỗ Trần Minh. “Lâu quả không gặp, Trần tướng quân người vẫn khỏe chứ." Theo giọng nói có một bóng người cũng dần dần xuất hiện.
Trần Minh nhìn người đang đi đến chỗ mình, anh mắt Ở đây đối phu thê ôm nhau ngủ say bên kia lại có hai người không ngủ được.
Khi trời bắt đầu nhá nhem tối, Trần Minh đứng dậy đi loanh quanh tìm củi đốt, Vũ Diệp muốn đi theo lại nhưng hắn lại không cho đi.
Lúc về Trần Minh ôm theo một bó củi cùng một con gà rừng, hai người ngồi gần đống lửa nướng gà ăn không ai nói với ai câu gì.
Vũ Diệp nhìn Trần Minh ăn xong lại nhắm mắt không nhịn được nói: "Trần Minh, chúng ta nói chuyện đi, ta có chút sợ.".
Trần Minh yên lặng không trả lời, Vũ Diệp biết tuy hán không đáp nhưng cũng không ngủ. Vì thể nàng lại nói: “Trần Minh, người vẫn còn giận ta sao, lúc trước ta không phải cố ý, ta chỉ là thích người nhưng không biết nói thế nào mới bày trò như vậy, ta cũng biết mình hơi quá đáng nhưng mà ta không có ý gì khác, lúc đó người thích nhị sư tẩu ta lại tự ti về bản thân không thể làm người thích mới dùng đến bùa pháp, ta biết ta sai rồi, người tha thứ cho ta được không?" Vũ Diệp nói rất nhiều có bày tỏ có hối lỗi nhưng người bên cạnh lại không nói gì, nàng có chút buồn bã nói: “Trần Minh phải làm sao người mới tha thứ cho ta?
Người nói đi, bảo ta làm gì cũng được."
Vũ Diệp nhìn chăm chăm vào hẳn hy vọng hắn có thể mở mắt ra nhìn nàng một cái nhưng đáng tiếc dù nàng có nhìn thế nào hắn vẫn không đồng mi mắt,
Vũ Diệp chán nản không còn biết nói gì nữa, xung quanh cây cối lại rung động, nàng có cảm giác bất an đứng dậy, Trần Minh cũng lập tức mở mắt ra, bọn họ chưa kịp hành động gì đã bị bao vây bởi đám người áo đó. “Chúng ta lại có khách không mời mà đến. Một giọng nói âm lãnh cất lên trong đêm tối khiến Vũ Diệp lạnh cả xương sống, không tự chủ được xích lại chỗ Trần Minh. “Lâu quả không gặp, Trần tướng quân người vẫn khỏe chứ." Theo giọng nói có một bóng người cũng dần dần xuất hiện.
Trần Minh nhìn người đang đi đến chỗ mình, ánh mắt trở nên lạnh lùng nhưng không trả lời hắn. "Người là ai?" Vũ Diệp lại không nhịn được hỏi, “Tiểu cô nương, người không cần biết ta là ai, bởi vì chỉ trong giây lát thôi các người sẽ không còn nhìn thấy mặt trời ngày mai nên không cần biết ta là ai.
Nói xong hắn lại nhìn đám người áo đò quát: "Các người còn đứng đó làm gì lên cho ta
Nam nhân kia vừa dứt lời, đám người áo đỏ đồng loạt lao về phía bọn họ.
Vũ Diệp không nghĩ tên kia lại ra tay nhanh như vậy, nàng ở một bên vừa né vừa đánh.
Trần Minh trong một lúc đã đánh bại hơn một nửa nhưng số lượng vẫn còn nhiều, đây là địa bàn của Thiên Điền, nhân lực của bọn chúng không biết còn ẩn nấp ở đâu không, bọn họ muốn chạy thoát e rằng sẽ khó.
Tình hình không đến mức tồi tệ nhưng dù có chạy cũng không chạy khỏi nơi này, cách duy nhất là đánh Nhưng mà muốn thoát trước tiên phải giải quyết được đám người trước mặt này, Trần Minh nhìn sang Vũ Diệp thấy nàng vẫn còn chống đỡ được, hắn tinh toán sẽ đánh nhanh thắng nhanh. lạc hướng bọn chúng tìm chỗ ẩn nấp chờ đợi thời cơ
Trần Minh dốc hết lực nhanh chóng tiêu diệt đảm người trước mắt, Thiên Pháp nhìn thủ hạ đã bị đánh bại gần hết tức giận huýt sáo, bốn phía lại xuất hiện thêm một đám áo đỏ chạy tới vây quanh bọn họ. Trần Minh thẩm rùa một tiếng: "Chết tiệt và Diệp cũng nhìn thấy đám người đột nhiên nàng lại nghĩ tới cái gì vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Minh khẽ nói: "Trần Minh, nắm lấy tay ta, ta sẽ dùng tà thuật công kϊƈɦ bọn họ."
Tà thuật này ngoài người điều khiển ra thì ai cũng sẽ bị công kϊƈɦ ngay cả Trần Minh nhưng nếu nàng nằm tay hắn, hắn sẽ không bị công kϊƈɦ.
Trần Minh không kịp phản ứng thì đã bị Vũ Diệp năm lấy, cảm nhận được sự mềm mại hắn có chút đơ người, lúc này Vũ Diệp lại lấy trong người ra một cái chuông nhỏ lắc nhẹ ba cái, sau đó nhắm mắt lại niệm chủ, trong khoảnh khắc lá cây xung quanh rung động, từng là từng lá như một mũi tên sắc bén lao vào đám người áo đò đang vây quanh bọn họ, bạn chúng chưa kịp hiểu tình hình đã nằm lăn ra đất. Thiên Pháp bên kia vội lấy roi ra đối phó với đám lá cây đang ào ào về phía hắn, Vũ Diệp cười lạnh một tiếng rồi lắc thêm ba lần nữa sau đó kéo Trần Minh chạy đi,
Vừa chạy Vũ Diệp vừa hỏi: "Đám người kia là người của Thiên Điện sao?" "phải"
Trần Minh trả lời sau đó kéo nàng lại nói: "Dừng ở đây đi." Nếu chạy quá xa đến lúc mặt trời mọc sẽ không đi ra kịp, bọn họ cần phải ở gần cửa ra nhất có thể, theo hắn tính toán giờ dần cửa phía đông sẽ mở ra. "Ta chỉ có thể khống chế bọn chúng một khác đóng hổ thôi, nếu không đi nhanh bọn chúng sẽ đuổi kịp. Vũ Diệp lo lắng nói, lúc nãy nàng đã dùng đến một tà thuật tên là chuông hồi hồn, nàng cảm nhận được ở đây có nhiều âm khí, dễ dàng triệu linh hồn ra ngoài tương trợ, mà mấy linh hồn này dường như bám trụ trêи cây nên khi nàng lắc chuông chúng cũng theo lá cây xuất ra tuy nhiên bọn chúng nhìn vậy nhưng rất yếu ớt sẽ trụ không được lâu. “Đợi đến khi mặt trời ló rạng chúng ta sẽ chạy ngược trở lại, nên không cần chạy nữa." Trần Minh đột nhiên nói. “Cái gì, chạy ngược lại sao nhưng đám người kia đang ở bên đó" Vũ Diệp kinh ngạc nói, không nghĩ Trần Minh lại có ý tưởng quay ngược lại, bọn họ mà quay lại chỉ có chết không biết Trần Minh đang suy nghĩ cái gì. “Không sao chạy theo hưởng này chỉ là đánh lừa bọn chúng, chúng ta đi bên kia." Nói rồi Trần Minh lại ngoạo qua bên phải, Vũ Diệp thấy thế cũng đi theo.
Bên ngoài Ám Cách nhìn trận pháp trầm tư vẫn chưa làm gì. “Tiền bối, thế nào rồi?" Mạc Thanh Vũ sốt ruột lên tiếng hỏi. "Chờ đi, bây giờ chưa phải thời điểm." Ám Cách nhàn nhạt nói.
Mạc Thanh Vũ nghe ông ta nói vậy tuy rằng nóng với nhưng cũng không hỏi nữa, yên lặng đứng một bên chờ đợi.
Xung quanh núi Uyên Minh đã bị Lân Lâu Các bao vậy, một con kiến cũng không lọt được, lần này bọn họ quyết tâm phải tiêu diệt sạch sẽ Thiên Điện.
Chở thêm một khắc nữa Ám Cách mở mắt ra nói: "Den roi."
Ám Cách vừa dứt lời mặt nước an tĩnh trước mặt lại xuất hiện một vòng xoáy, ông ta nhẹ nhàng nói: "Cửa vào chính là đây! "Cái gì, tiền bối, ngươi chắc chứ?" Mạc Thanh Vũ nghi ngờ hỏi.
Ám Cách chỉ cười lạnh nói: “Nước chỉ là ngụy tạo, điều bí ẩn nằm ở phía dưới, trận pháp này chỉ có thể phá từ bên trong, không thể phải từ bên ngoài "
Mục Thanh Hàn đứng một bên quan sát nói: “Vậy làm phiền tiền bởi mở đường rồi
Nói xong hắn định đi vào vòng xoáy thì bị Mạc Thanh
Vũ cản lại: “Ngũ ca, để ta." "Các người nhanh lên, nếu còn chần chừ sẽ không kịp." Ám Cách nhìn vòng xoáy lại nhìn hai người thúc giục.
Mạc Thanh Vũ gật đầu với Ám Cách nói: “Tiền bối, chúng ta đi thôi."
Hai người lần lượt đi vào vòng xoáy, theo bọn họ còn có Ủy Thiên, Ủy Long và hơn một phần ba người Lân
Lâu Các Mạc Thanh Hàn nhìn bọn họ rời đi bắt đầu phân phở: “Canh giữ chặt chẽ các cửa cho ta “Vâng." Phi Hổ và Song Miêu đồng thanh đáp.
Sau khi đi vào bên trong trước mặt bọn họ xuất hiện một tòa cung điện nguy nga, Mạc Thanh Vũ dẫn đầu yên ắng, trước điện trống rỗng không một bóng đi trước, gần đến nơi cảm thấy xung quanh vô cùng người, hắn nghi hoặc nhìn tòa điện.