Từ lúc Du ma ma chuyện đó cũng đã hết một ngày, thời gian gấp bách nên Vương Tử Hà bèn phải mua cho mình một bộ trang phục mới nhưng hiện tại nàng không có tiền.
Thấy tiểu thư nhà mình trầm tư, Lục Ngôn không khỏi lo lắng: '' Chuyện gì vậy tiểu thư?''
'' Lục Ngôn, ngươi có biết chỗ nào có thể kiếm tiền không?'' Quan trọng nhất lúc này là phải có thật nhiều tiền a.
'' Tiểu thư sao lại hỏi chuyện này....?''
'' Trả lời, đừng hỏi nhiều. Lần sau khi ta hỏi chỉ việc trả lời đừng nên lắm lời.'' Vương Tử Hà nàng thực ghét vòng vo mà.
Lục Ngôn nhất thời run lên rồi cũng nhanh nhẹn trả lời: '' Trong kinh thành kiếm tiền nhanh cũng không phải khó, tiểu thư có thể tham gia Lôi đài nhưng người phải đánh nhau. Nhưng thân thể tiểu thư thì........'' Lục Ngôn ngập ngừng, tiểu thư nhà nàng vốn khi sinh ra đã yếu đuối rồi còn bị coi là phế vật nếu tham gia không khỏi bị thương.
'' Được rồi chúng ta đi, ngươi mau vào chuẩn bị.'' Vương Tử Hà quay vào trong phòng. Đánh nhau là nghề của nàng, ở hiện đại nàng không những là sát thủ mà còn là đặc công nên mấy vụ này nàng không thắng có mà tự đào hố chôn mình.
Thấy vậy Lục Ngôn không khỏi muốn khuyên nàng nhưng tiểu thư đã dặn rồi nên nàng không muốn làm tiểu thư tức giận.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vương Tử Hà thay một bộ nam trang trộm được trong phòng của các sư huynh rồi nhanh chóng ra ngoài. Đầu nàng đội lạp nên cũng không ai chú ý như lúc trước nữa, nàng còn để Lục Ngôn ở nhà chứ nha đầu này mà vào những nơi đánh nhau thì không sẽ bất tỉnh nhân sự mất.
Đi một hồi, Vương Tử Hà dừng chân ở một quán lớn đề bảng '' Lôi Căn Đài''. Thấy vậy nàng nhanh chóng bước vào, đập vào tai là tiếng la hét của các người đang tham gia thi đấu. Lướt qua một hồi nàng dừng lại chỗ đăng ký, trước bàn là một người đàn ông gầy gò, gương mặt có vết sẹo hình chữ thập thấy nàng liền nói: '' Tiểu huynh đài, chổ này không phải là nơi mà ngươi chơi đùa đâu mau quay về với mẹ đi.'' Nói xong hắn bật cười thật lớn.
'' Ta là muốn thi đấu.'' Vương Tử Hà trầm giọng.
'' Hửm, nếu đã vậy thì cũng chiều ngươi vậy. Nhưng chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm nếu ngươi chết đâu nhé.'' Hắn thấy nàng như vậy không khỏi lạnh người, còn nhỏ như thế mà khí thế bức người thì quả không tầm thường nga.
'' Yên tâm, ta muốn đánh trận nào kiếm thật nhiều tiền.''
'' Vậy thì đây là danh sách, ngươi coi cho kỹ.'' Nói xong hắn đưa một loạt cái tên cho nàng.
'' Ta muốn đấu với 2 tên này.'' Nàng chỉ ngay 2 cái tên đứng đầu danh sách.
'' Hả, đây là 2 con ác chủ bài của quán chúng ta đó. Ngươi thực muốn đầu với bọn hắn.''
'' Phải, đừng nhiều lời. '' Vương Tử Hà chuẩn bị đi vào thì hắn ngăn lại.
'' Được thôi, nhưng trước tiên ngươi phải nạp phí thi đấu. Tổng cộng 100 lượng bạc.'' Hắn nhanh chóng nói. Vương Tử Hà trầm tư một lúc rồi quyết định lấy ra một vật '' Bộp'' nàng quăng một sợi dây chuyền bằng vang lên trên mặt bàn:'' Ta không có tiền, nhưng đây là sợi dây chuyền vàng ta đưa ra làm lệ phí. Được chứ.'' Thực ra cái này là nàng tranh thủ cướp được trên người của Du ma ma.
Nam nhân cầm sợi dây chuyền lên ngắm nghía một hồi rồi cũng thở dài: '' Vị tiểu huynh đài thật túng thiếu a, thôi ta đặt cách cho ngươi.''
'' Cảm ơn.'' Thanh âm nàng không một tia cảm khích rồi nhanh chóng đi vào trong.
Từ lúc Du ma ma chuyện đó cũng đã hết một ngày, thời gian gấp bách nên Vương Tử Hà bèn phải mua cho mình một bộ trang phục mới nhưng hiện tại nàng không có tiền.
Thấy tiểu thư nhà mình trầm tư, Lục Ngôn không khỏi lo lắng: '' Chuyện gì vậy tiểu thư?''
'' Lục Ngôn, ngươi có biết chỗ nào có thể kiếm tiền không?'' Quan trọng nhất lúc này là phải có thật nhiều tiền a.
'' Tiểu thư sao lại hỏi chuyện này....?''
'' Trả lời, đừng hỏi nhiều. Lần sau khi ta hỏi chỉ việc trả lời đừng nên lắm lời.'' Vương Tử Hà nàng thực ghét vòng vo mà.
Lục Ngôn nhất thời run lên rồi cũng nhanh nhẹn trả lời: '' Trong kinh thành kiếm tiền nhanh cũng không phải khó, tiểu thư có thể tham gia Lôi đài nhưng người phải đánh nhau. Nhưng thân thể tiểu thư thì........'' Lục Ngôn ngập ngừng, tiểu thư nhà nàng vốn khi sinh ra đã yếu đuối rồi còn bị coi là phế vật nếu tham gia không khỏi bị thương.
'' Được rồi chúng ta đi, ngươi mau vào chuẩn bị.'' Vương Tử Hà quay vào trong phòng. Đánh nhau là nghề của nàng, ở hiện đại nàng không những là sát thủ mà còn là đặc công nên mấy vụ này nàng không thắng có mà tự đào hố chôn mình.
Thấy vậy Lục Ngôn không khỏi muốn khuyên nàng nhưng tiểu thư đã dặn rồi nên nàng không muốn làm tiểu thư tức giận.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vương Tử Hà thay một bộ nam trang trộm được trong phòng của các sư huynh rồi nhanh chóng ra ngoài. Đầu nàng đội lạp nên cũng không ai chú ý như lúc trước nữa, nàng còn để Lục Ngôn ở nhà chứ nha đầu này mà vào những nơi đánh nhau thì không sẽ bất tỉnh nhân sự mất.
Đi một hồi, Vương Tử Hà dừng chân ở một quán lớn đề bảng '' Lôi Căn Đài''. Thấy vậy nàng nhanh chóng bước vào, đập vào tai là tiếng la hét của các người đang tham gia thi đấu. Lướt qua một hồi nàng dừng lại chỗ đăng ký, trước bàn là một người đàn ông gầy gò, gương mặt có vết sẹo hình chữ thập thấy nàng liền nói: '' Tiểu huynh đài, chổ này không phải là nơi mà ngươi chơi đùa đâu mau quay về với mẹ đi.'' Nói xong hắn bật cười thật lớn.
'' Ta là muốn thi đấu.'' Vương Tử Hà trầm giọng.
'' Hửm, nếu đã vậy thì cũng chiều ngươi vậy. Nhưng chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm nếu ngươi chết đâu nhé.'' Hắn thấy nàng như vậy không khỏi lạnh người, còn nhỏ như thế mà khí thế bức người thì quả không tầm thường nga.
'' Yên tâm, ta muốn đánh trận nào kiếm thật nhiều tiền.''
'' Vậy thì đây là danh sách, ngươi coi cho kỹ.'' Nói xong hắn đưa một loạt cái tên cho nàng.
'' Ta muốn đấu với tên này.'' Nàng chỉ ngay cái tên đứng đầu danh sách.
'' Hả, đây là con ác chủ bài của quán chúng ta đó. Ngươi thực muốn đầu với bọn hắn.''
'' Phải, đừng nhiều lời. '' Vương Tử Hà chuẩn bị đi vào thì hắn ngăn lại.
'' Được thôi, nhưng trước tiên ngươi phải nạp phí thi đấu. Tổng cộng lượng bạc.'' Hắn nhanh chóng nói. Vương Tử Hà trầm tư một lúc rồi quyết định lấy ra một vật '' Bộp'' nàng quăng một sợi dây chuyền bằng vang lên trên mặt bàn:'' Ta không có tiền, nhưng đây là sợi dây chuyền vàng ta đưa ra làm lệ phí. Được chứ.'' Thực ra cái này là nàng tranh thủ cướp được trên người của Du ma ma.
Nam nhân cầm sợi dây chuyền lên ngắm nghía một hồi rồi cũng thở dài: '' Vị tiểu huynh đài thật túng thiếu a, thôi ta đặt cách cho ngươi.''
'' Cảm ơn.'' Thanh âm nàng không một tia cảm khích rồi nhanh chóng đi vào trong.