Khi bọn người Vương thừa tướng đến cửa thư phòng của Mị Kiều thì nhìn thấy cảnh tượng quá ưa là đau lòng. Ngũ di nương thân thể gầy gò cùng khuôn mặt xanh xao không ngừng nhăn nhó, phần dưới ra máu đỏ tươi nhìn hết sức thảm thương. Vương Trạc Vũ thấy thế vội vả bước tới cạnh nàng ta, thanh âm lo lắng thấy rõ:
'' Kiều nhi, đã xảy ra chuyện gì?''
'' Thiếp...thiếp...không sao!''
'' Nàng thế này mà bảo không sao. Người đâu, đại phu sao còn chưa tới?'' Vương thừa tướng không kiềm được mà quát lớn.
'' Đại phu, đại phu đến rồi.'' Tỳ nữ lúc nãy mặt mày khẩn trương chạy vào, đi bên cạnh nàng ta là một lão già tầm sáu mươi khuôn mặt điềm đạm đúng kiểu thầy thuốc.
'' Đại phu, ngươi mau tới xem nàng.'' Vương thừa tướng gấp gáp đỡ Mị Kiều ngồi trong lòng nằm xuống.
'' Vâng.''
Đại phu nhân một bên thấy vậy tức đến đỏ mắt định tiến lên thì bàn tay bị Nhị phu nhân Bạch Mỹ Vân gắt gao giữ lại, nàng ta lắc đầu ra hiệu, Đại phu nhân như có như không uất ức đứng trở về chỗ.
Vương Tử Hà đã để ý đến hành động của các nàng, khóe môi nhếch lên đầy thâm ý: người nguy hiểm nhất không phải là Thẩm Như Mị nha.
'' Bẩm thừa tướng, phu nhân này là bị sảy thai.'' Thanh âm đại phu bình tĩnh mà cho thấy tình trạng của nàng ta khá nghiêm trọng.
Nhưng đáp lại là sự kinh ngạc của Vương thừa tướng, hắn thanh âm vạn phần khó hiểu: '' Nàng đã mang thai?''
'' Bẩm, đúng vậy.''
'' Mị Kiều, nàng mang thai tại sao không báo cho ta biết?'' Vương Trạc Vũ bất đắc dĩ.
Mị Kiều nghe vậy nước mắt bỗng dưng ứa ra làm cho người không khỏi thương tâm, thanh âm nàng ta nghẹn ngào: '' Lão gia, thiếp khi biết tin mình mang thai thì phi thường hạnh phúc. Vốn là định tạo cho lão gia sự bất ngờ nên ngày đêm chăm sóc thân thể. Nhưng...hức...hức...'' Đến đây, Ngũ phu nhân òa khóc.
'' Nhưng...như thế nào?'' Vương thừa tướng có chút gấp bách.
''Hức...hức...Nhưng khi thiếp sáng nay ăn bát cháo kia thì bỗng dưng thấy bụng mình đau nhói rồi máu không ngừng chảy ra, cho đến bây giờ mới biết là con thiếp bị...huhu...'' Mị Kiều đến đây khóc càng thương tâm, mọi người ai nấy buồn bã thay nàng.
'' Các gì, đại phu nàng là bị người ta hãm hại?'' Vương Trạc Vũ hết sức tức giận, người mà hắn đặc biệt sủng ái bây giờ lại đang dẫy dụa trong đau thương mà hắn không thể an ủi được nàng.
'' Lão phu tìm thấy một ít chất độc trong bát cháo mà phu nhân vừa uống.''
'Rầm' cái bàn gần đó bị Vương thừa tướng một phát quật đổ, gương mặt hắn bây giờ từng lớp gân xanh bao phủ.
'' Là ai, là ai đã hãm hại nàng. Mau cút ra đây cho ta.'' Áp lực đè lên làm ai nấy đều mồ hôi rơi ròng rã.
'' Lão gia xin người nén giận.'' Tam phu nhân lên tiếng khuyên bảo, thanh âm nàng ẩn rõ sự sợ hãi. Nàng chưa bao giờ thấy lão gia tức giận đến mức này, nên biết lão gia yêu quý vị Ngũ phu nhân này như thế nào. Ánh mắt nàng ta hiện lên tia ghen ghét cùng khó chịu.
Nhị phu nhân cũng không thua kém lên tiếng: '' Lão gia, người nên bình tĩnh tránh ảnh hưởng đến sức khỏe.''
Thấy các nàng tranh nhau ganh đua mà Vương Trạc Vũ không khỏi nổi điên: '' Câm miệng!''
Đại phu nhân nãy giờ ngẩn người, nàng ta mấy ngày trước đã làm Mị Kiều ăn Xuân Dược rồi giao hoan với đám gia đinh kia mà sinh ra sảy thai. Đến bây giờ nàng ta lại lần nữa sảy thai, chuyện này chắc chắn là ả ta giả vờ. Đúng vậy, là giả vờ.
'' Muội là bị sảy thai sau khi ăn bát cháo này sao?'' Thâm Như Mị ánh mắt nghi ngờ bắn về phía Mị Kiều nhưng thực chất là đe dọa
''Đúng...đúng vậy.'' Mị Kiều trực tiếp với ánh mắt của nàng ta mà cũng không sợ hãi thanh âm tăng thêm phần đau thương, nàng trước mắt có thừa tướng bao che, sau lưng lại có Thất tiểu thư hỗ trợ như hổ mọc thêm cánh nên cần gì phải lo lắng.
'' Thì ra là vậy!'' Thẩm Như Mị lui về sau không ngừng tính toán. Rồi đưa ánh mắt trao đổi cùng Nhị phu nhân.
Tử Hà thầm tán thưởng màn kịch mà Mị Kiều dựng nên trước mắt, nàng ta quả là diễn thật xuất sắc ngay cả vết máu cũng là từ máu người thật mà nên. Vở kịch lần này tốn không biết máu bao nhiêu người nha.
'' Được rồi, các ngươi mau lui ra hết đi. Đại phu hãy mau đưa thuốc tẩm bổ cho nàng thật tốt.'' Vương thừa tướng ra lệnh, quay sang ánh mắt ôn nhu cùng lo lắng: '' Kiều nhi, ta thật vô dụng không bảo vệ được nàng và con chu đáo.''
''Lão...lão gia...thiếp không trách ngài.'' Hai người tình chàng ý thiếp mà không để ý đến không khí tràn mùi thuốc súng xung quanh.
Lão thái thái nãy giờ vẫn không quan tâm sự an nguy của Mị Kiều, bà luôn chỉ coi Hà Lam Nhu là con dâu duy nhất của mình còn những thê thiếp khác thì bà không mảy may đến một chút. Hôm nay lại tận mắt thấy nhi tử của mình quên đi đứa con dâu mà mình yêu quý không những thế mà còn âu yếm thị thiếp khác làm bà quá mức tức giận cùng thất vọng rồi rời đi.
Còn Đại phu nhân, nàng ta giờ đây tức đến run rẩy tay chân. Sau sự việc lần trước cứ tưởng sẽ khống chế được con tiện nhân Mị Kiều nhưng không ngờ lại bị ả cắn lại. Nếu bây giờ nàng ta nói là ả bị sảy thai trước đó thì sẽ làm cho thừa tướng nghi ngờ, không những không đạt được mục đích mà còn tự hại mình. Nên Thẩm Như Mị chỉ biết đứng trơ mắt nhìn thành quả của mình bị đập nát.
Bạch Mỹ Vân vẫn thủy chung bộ dáng nhưng ánh mắt hiện lên thấp thoáng tia tàn nhẫn, Tử Hà một bên cười như không cười cũng nhanh chóng rời đi nhưng trước khi đi không quên ném cho Mị Kiều một tia tán thưởng.
Mị Kiều thấy vậy càng cúi thấp mặt xuống nhưng trong mắt hiện ra tia đắc thắng cùng giễu cợt bắn về phía bọn người Đại phu nhân làm các nàng tức đến lục phủ ngũ tạng muốn tan rã.
Khi bọn người Vương thừa tướng đến cửa thư phòng của Mị Kiều thì nhìn thấy cảnh tượng quá ưa là đau lòng. Ngũ di nương thân thể gầy gò cùng khuôn mặt xanh xao không ngừng nhăn nhó, phần dưới ra máu đỏ tươi nhìn hết sức thảm thương. Vương Trạc Vũ thấy thế vội vả bước tới cạnh nàng ta, thanh âm lo lắng thấy rõ:
'' Kiều nhi, đã xảy ra chuyện gì?''
'' Thiếp...thiếp...không sao!''
'' Nàng thế này mà bảo không sao. Người đâu, đại phu sao còn chưa tới?'' Vương thừa tướng không kiềm được mà quát lớn.
'' Đại phu, đại phu đến rồi.'' Tỳ nữ lúc nãy mặt mày khẩn trương chạy vào, đi bên cạnh nàng ta là một lão già tầm sáu mươi khuôn mặt điềm đạm đúng kiểu thầy thuốc.
'' Đại phu, ngươi mau tới xem nàng.'' Vương thừa tướng gấp gáp đỡ Mị Kiều ngồi trong lòng nằm xuống.
'' Vâng.''
Đại phu nhân một bên thấy vậy tức đến đỏ mắt định tiến lên thì bàn tay bị Nhị phu nhân Bạch Mỹ Vân gắt gao giữ lại, nàng ta lắc đầu ra hiệu, Đại phu nhân như có như không uất ức đứng trở về chỗ.
Vương Tử Hà đã để ý đến hành động của các nàng, khóe môi nhếch lên đầy thâm ý: người nguy hiểm nhất không phải là Thẩm Như Mị nha.
'' Bẩm thừa tướng, phu nhân này là bị sảy thai.'' Thanh âm đại phu bình tĩnh mà cho thấy tình trạng của nàng ta khá nghiêm trọng.
Nhưng đáp lại là sự kinh ngạc của Vương thừa tướng, hắn thanh âm vạn phần khó hiểu: '' Nàng đã mang thai?''
'' Bẩm, đúng vậy.''
'' Mị Kiều, nàng mang thai tại sao không báo cho ta biết?'' Vương Trạc Vũ bất đắc dĩ.
Mị Kiều nghe vậy nước mắt bỗng dưng ứa ra làm cho người không khỏi thương tâm, thanh âm nàng ta nghẹn ngào: '' Lão gia, thiếp khi biết tin mình mang thai thì phi thường hạnh phúc. Vốn là định tạo cho lão gia sự bất ngờ nên ngày đêm chăm sóc thân thể. Nhưng...hức...hức...'' Đến đây, Ngũ phu nhân òa khóc.
'' Nhưng...như thế nào?'' Vương thừa tướng có chút gấp bách.
''Hức...hức...Nhưng khi thiếp sáng nay ăn bát cháo kia thì bỗng dưng thấy bụng mình đau nhói rồi máu không ngừng chảy ra, cho đến bây giờ mới biết là con thiếp bị...huhu...'' Mị Kiều đến đây khóc càng thương tâm, mọi người ai nấy buồn bã thay nàng.
'' Các gì, đại phu nàng là bị người ta hãm hại?'' Vương Trạc Vũ hết sức tức giận, người mà hắn đặc biệt sủng ái bây giờ lại đang dẫy dụa trong đau thương mà hắn không thể an ủi được nàng.
'' Lão phu tìm thấy một ít chất độc trong bát cháo mà phu nhân vừa uống.''
'Rầm' cái bàn gần đó bị Vương thừa tướng một phát quật đổ, gương mặt hắn bây giờ từng lớp gân xanh bao phủ.
'' Là ai, là ai đã hãm hại nàng. Mau cút ra đây cho ta.'' Áp lực đè lên làm ai nấy đều mồ hôi rơi ròng rã.
'' Lão gia xin người nén giận.'' Tam phu nhân lên tiếng khuyên bảo, thanh âm nàng ẩn rõ sự sợ hãi. Nàng chưa bao giờ thấy lão gia tức giận đến mức này, nên biết lão gia yêu quý vị Ngũ phu nhân này như thế nào. Ánh mắt nàng ta hiện lên tia ghen ghét cùng khó chịu.
Nhị phu nhân cũng không thua kém lên tiếng: '' Lão gia, người nên bình tĩnh tránh ảnh hưởng đến sức khỏe.''
Thấy các nàng tranh nhau ganh đua mà Vương Trạc Vũ không khỏi nổi điên: '' Câm miệng!''
Đại phu nhân nãy giờ ngẩn người, nàng ta mấy ngày trước đã làm Mị Kiều ăn Xuân Dược rồi giao hoan với đám gia đinh kia mà sinh ra sảy thai. Đến bây giờ nàng ta lại lần nữa sảy thai, chuyện này chắc chắn là ả ta giả vờ. Đúng vậy, là giả vờ.
'' Muội là bị sảy thai sau khi ăn bát cháo này sao?'' Thâm Như Mị ánh mắt nghi ngờ bắn về phía Mị Kiều nhưng thực chất là đe dọa
''Đúng...đúng vậy.'' Mị Kiều trực tiếp với ánh mắt của nàng ta mà cũng không sợ hãi thanh âm tăng thêm phần đau thương, nàng trước mắt có thừa tướng bao che, sau lưng lại có Thất tiểu thư hỗ trợ như hổ mọc thêm cánh nên cần gì phải lo lắng.
'' Thì ra là vậy!'' Thẩm Như Mị lui về sau không ngừng tính toán. Rồi đưa ánh mắt trao đổi cùng Nhị phu nhân.
Tử Hà thầm tán thưởng màn kịch mà Mị Kiều dựng nên trước mắt, nàng ta quả là diễn thật xuất sắc ngay cả vết máu cũng là từ máu người thật mà nên. Vở kịch lần này tốn không biết máu bao nhiêu người nha.
'' Được rồi, các ngươi mau lui ra hết đi. Đại phu hãy mau đưa thuốc tẩm bổ cho nàng thật tốt.'' Vương thừa tướng ra lệnh, quay sang ánh mắt ôn nhu cùng lo lắng: '' Kiều nhi, ta thật vô dụng không bảo vệ được nàng và con chu đáo.''
''Lão...lão gia...thiếp không trách ngài.'' Hai người tình chàng ý thiếp mà không để ý đến không khí tràn mùi thuốc súng xung quanh.
Lão thái thái nãy giờ vẫn không quan tâm sự an nguy của Mị Kiều, bà luôn chỉ coi Hà Lam Nhu là con dâu duy nhất của mình còn những thê thiếp khác thì bà không mảy may đến một chút. Hôm nay lại tận mắt thấy nhi tử của mình quên đi đứa con dâu mà mình yêu quý không những thế mà còn âu yếm thị thiếp khác làm bà quá mức tức giận cùng thất vọng rồi rời đi.
Còn Đại phu nhân, nàng ta giờ đây tức đến run rẩy tay chân. Sau sự việc lần trước cứ tưởng sẽ khống chế được con tiện nhân Mị Kiều nhưng không ngờ lại bị ả cắn lại. Nếu bây giờ nàng ta nói là ả bị sảy thai trước đó thì sẽ làm cho thừa tướng nghi ngờ, không những không đạt được mục đích mà còn tự hại mình. Nên Thẩm Như Mị chỉ biết đứng trơ mắt nhìn thành quả của mình bị đập nát.
Bạch Mỹ Vân vẫn thủy chung bộ dáng nhưng ánh mắt hiện lên thấp thoáng tia tàn nhẫn, Tử Hà một bên cười như không cười cũng nhanh chóng rời đi nhưng trước khi đi không quên ném cho Mị Kiều một tia tán thưởng.
Mị Kiều thấy vậy càng cúi thấp mặt xuống nhưng trong mắt hiện ra tia đắc thắng cùng giễu cợt bắn về phía bọn người Đại phu nhân làm các nàng tức đến lục phủ ngũ tạng muốn tan rã.