"Dài daif chị không hiểu, tại sao ai cũng nói những lời khó hiểu như vậy " Vương Gia Hân kích động nói.
"Tú Tú chị không....aaaaaaa" Vương Gia Hân định xuống giường nhưng chân của cô dường như không nghe theo lời của cô. Cô phát hiện chân của miình không có một chút sức lực nào, mọi chuyện xảy ra quá nhanh nó khiến cô không kịp phản ứng lại . Vương Gia Hân khẽ kêu một tiếng bàn tay mảnh khảnh,run run nắm chặt vào đầu gối, tại sao khi cô bị ngã từ trên giường bệnh xuống phần chân lại chẳng hề có cảm giác gì vậy. Mọi người nói rất lạ, ngay cả Vương Tú cũng vậy , còn Dược Khải Minh mỗi lần cô nói có thể tự đi anh lại lảng tránh sang vấn đề khác. Chẳng lẽ sau lần bị tai nạn này chân cô có vấn đề sẽ không thể đi lại như trước nữa. Tại sao mọi người lại không nói cho cô biết.
Nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn của cô, Vương Gia Hân nắm chặt tay, dùng sức đánh mạnh lên chân cô nhưng vô ích chân cô không có một chút cảm giác nào.
"Tại sao chứ....tại sao...." Vương Gia Hân vừa khóc vừa nói tại sao lại nói dối cô, ai cũng muốn trêu đùa cô ngay cả ông trời cũng muốn trêu đùa cô, ngay cả chân của cô cũng không nghe lời của cô là sao?
Ả Vương Tú đi thẳng về phía trước coi như kông nghe thấy tiếng hét cũng như tiếng khóc của cô trong phòng bệnh.
"Này chú, chú đi chậm lại được không" Dược Na từ phía sau chạy lại nói.
"Này nhóc, đã bảo gọi anh rồi mà, tôi bằng..."
"Biết rồi, bằng tuổi của anh trai tôi chứ gì, nhưng mà tôi thích gọi là chú đó" Dược Na cắt ngang lời của Hướng Ân rồi nhanh chóng đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
"Chị Gia Hâ, chị sao vậy, sao chị lại bị ngã " Tiểu Na buông vội túi xuống đất rồi chạy laị nắm chặt tay của cô ngăn không cho cô đánh vào chân.
"Để anh!" Hướng Ân nghe tiếng thì bước vội vào phòng rồi lại gần bế cô đặt lên giường, để tiểu Na chăm sóc cho cô , anh xoay người ra ngoài báo cho Dược Khải Minh biết tin.
Ở trong phòng, Vương Gia Hân cô kìm không để mình khóc nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Bàn tay Vương Gia Hân run rấy đưa lên nắm lấy cánh tay của Tiểu Na, cô không ngẩng mặt lên,tầm nhìn từ đầu đến cuối vẫn nhìn vào chân của cô không rời một khắc.
"Chị sẽ không thể đi lại được phải không?"
"Chị Gia Hân không phải vậy đâu, chị sẽ đi lại được"
"Thì ra ai cũng biết cả, có mỗi chị là đến cuối cùng mới biết" Vương Gia Hân cười khổ đúng là nực cười mà, cô là nhân vật chính trong câu chuyện của họ nhưng cô lại là người biết cuối cùng.
"Không đâu, anh hai chưa nói với chị vì anh ấy sợ chị buồn chị đừng nghĩ vậy mà" Tiểu Na lo lắng nói , vội vã bắt lấy hai bả vai của cô lay mạnh.
"Chị Gia Hân, chị mệt rồi, nằm xuống nghỉ ngơi chút đi được không" Nói rồi Tiểu Na nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống giường.
Vương Gia Hân cũng không phản kháng lại, cô để tiểu Na đỡ mình nằm xuống giường. Nước mắt cô lẳng lặng rơi , cô quay mặt về phía cửa sổ tránh ánh mắt của tiểu Na, ánh mắt cô vô hồn. Cô quá mệt cô muốn nghỉ ngơi, Vương Gia Hân kẽ nhắm mắt lại nhưng cô vẫn không ngừng nghĩ đến hình ảnh tương lai về về sau của cô sẽ ra sao khi cô không thể đi lại.