Sáng sớm của 1 năm sau.......Trong căn nhà vang lên tiếng khóc nức nở của một bé gái.
Một người con gái tầm 26 tuổi khuôn mặt xinh đẹp, mặc váy trắng tươi cười chạy vào phòng bế đứa trẻ lên, mãn nguyện hôn lên má của đứa bé.
Người con gái đó là Vương Gia Hân.
***********"**"***"***********
Một năm trước, cô một mình đến Mỹ đất nước xa lạ không một ai quen biết, để quên đi người đàn ông đó.
Cô quyết tâm phải đi lại như lúc trước, một tháng đầu tiên cô lao đầu vào việc điều trị, khó khăn tự mình đứng dậy, một lần đứng là một lần cô lại ngã xuống. Nhưng mỗi lần như vậy, cô lại nhìn vào điện thoại, nó cho cô động lực để đứng dậy bước tiếp.
Một tháng sau, cô nhận thấy bản thân có chút khác lạ, một mình đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, ra khỏi bệnh viện, trên tay cô cầm tờ giấy màu mực xanh nổi lên trên màu của giấy trắng.
Bác sĩ nói, cô đã mang thai, đứa con này - là con của người đàn ông đó.
Cô vừa vui vừa buồn.
*************
Cô hoang mang nhất thời không biết phải làm thế nào . Trở về khu chung cư , cô vừa đi vừa suy nghĩ mà không hề nhận thấy phía trước có vật cản . Đến khi cô bừng tỉnh thì xô đã đâm vào một người đàn ông.
Anh ta nhăn nhó quay mặt lại cô luống cuống xin lỗi anh:
" Thật ... thật xin lỗi , anh có bị thương ở đâu không? " Cô nói
Anh ta ban đầu có vẻ giận dữ nhưng khi thấy cô luống cuống, sợ hãi anh ta cảm thấy bớt giận hơn trò chuyện vài câu cô biết được anh ta là hàng xóm nhà cô. Qua cách noia chuyện cô thấy anh ta khá hoà đồng ở một nơi xa lạ như thế này gặp được người như anh quả là rất khó, nếu hai người là bạn cuộc sống của cô về sau có thể sẽ vui vẻ hơn, cô sẽ không phải cô độc một mình nữa.
Anh ta nói anh ta tên Lã Tử Nam, năm nay 27 tuổi, đang làm kiến trúc sư, hiện tại đang sống cùng với em gái ở chung cư cô đang sống.
Vì cùng tầng nên anh ta ngỏ ý muốn đưa cô lên nhà, Vương Gia Hân cũng không từ chối.
Từ hôm đó, cô có người bạn mới là anh.
Anh ta sau khi biết chuyện của cô, ngay cả chuyện cô đang mang thai thì rất tức giận, hàng ngày luôn lấy cớ chăm sóc vì cô mang thai, đưa cô đi dạo phố, cùng cô sắm đồ cho trẻ em, giúp cô đi điều trị.
Đã nhiều lần cô nói không cần, anh mặc kệ lời cô nói, vẫn đưa cô đi điều trị.
Anh trai đã vậy, ngay cả em gái của anh ta Lã Vân Nhi cũng nhiệt tình không kém.
Hai người họ ngày nào cũng chăm lo cho cô ngay cả từng bữa ăn, thau nhì rất tốt, việc đi lại của cô tiến triển rất nhanh.
Cuối cùng thì sau 6 tháng cô cũng có thể đi lại, không còn nhờ đến vật trợ giúp, cô đã đi lại được như lúc chưa từng xảy ra tai nạn.
Bụng càng ngày càng to, đi lại rất khó khăn, mỗi lần chạm vào bụng cô lại nhớ tới anh.
Đã nửa năm trôi qua, xem ra tình cảm của cô với anh không hề nguôi đi, mà có lẽ nó đang ngày càng lớn dần theo thời gian.
Không biết liệu ành có nghĩ tới cô không, đã lâu như vậy, anh đã tìm được ai đem lại hạnh phúc cho bản thân chưa, hay anh cũng giống cô. Tình cảm không hề vơi đi.
Nghĩ đến đây, bất chợt Vương Gia Hân cười buồn, sao có thể chứ, năm đó cô đến gặp còn thấy anh ôm em gái mình mà gọi tên Vương Tú.
Làm gì có chuyện anh vẫn còn yêu cô.
Bàn tay chạm nhẹ vào gương mặt trên màn hình điện thoại, cô mỉm cười không hề biết ước mắt mình đã rơi từ bao giờ.
Sáng sớm của năm sau.......Trong căn nhà vang lên tiếng khóc nức nở của một bé gái.
Một người con gái tầm tuổi khuôn mặt xinh đẹp, mặc váy trắng tươi cười chạy vào phòng bế đứa trẻ lên, mãn nguyện hôn lên má của đứa bé.
Người con gái đó là Vương Gia Hân.
"""
Một năm trước, cô một mình đến Mỹ đất nước xa lạ không một ai quen biết, để quên đi người đàn ông đó.
Cô quyết tâm phải đi lại như lúc trước, một tháng đầu tiên cô lao đầu vào việc điều trị, khó khăn tự mình đứng dậy, một lần đứng là một lần cô lại ngã xuống. Nhưng mỗi lần như vậy, cô lại nhìn vào điện thoại, nó cho cô động lực để đứng dậy bước tiếp.
Một tháng sau, cô nhận thấy bản thân có chút khác lạ, một mình đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, ra khỏi bệnh viện, trên tay cô cầm tờ giấy màu mực xanh nổi lên trên màu của giấy trắng.
Bác sĩ nói, cô đã mang thai, đứa con này - là con của người đàn ông đó.
Cô vừa vui vừa buồn.
Cô hoang mang nhất thời không biết phải làm thế nào . Trở về khu chung cư , cô vừa đi vừa suy nghĩ mà không hề nhận thấy phía trước có vật cản . Đến khi cô bừng tỉnh thì xô đã đâm vào một người đàn ông.
Anh ta nhăn nhó quay mặt lại cô luống cuống xin lỗi anh:
" Thật ... thật xin lỗi , anh có bị thương ở đâu không? " Cô nói
Anh ta ban đầu có vẻ giận dữ nhưng khi thấy cô luống cuống, sợ hãi anh ta cảm thấy bớt giận hơn trò chuyện vài câu cô biết được anh ta là hàng xóm nhà cô. Qua cách noia chuyện cô thấy anh ta khá hoà đồng ở một nơi xa lạ như thế này gặp được người như anh quả là rất khó, nếu hai người là bạn cuộc sống của cô về sau có thể sẽ vui vẻ hơn, cô sẽ không phải cô độc một mình nữa.
Anh ta nói anh ta tên Lã Tử Nam, năm nay tuổi, đang làm kiến trúc sư, hiện tại đang sống cùng với em gái ở chung cư cô đang sống.
Vì cùng tầng nên anh ta ngỏ ý muốn đưa cô lên nhà, Vương Gia Hân cũng không từ chối.
Từ hôm đó, cô có người bạn mới là anh.
Anh ta sau khi biết chuyện của cô, ngay cả chuyện cô đang mang thai thì rất tức giận, hàng ngày luôn lấy cớ chăm sóc vì cô mang thai, đưa cô đi dạo phố, cùng cô sắm đồ cho trẻ em, giúp cô đi điều trị.
Đã nhiều lần cô nói không cần, anh mặc kệ lời cô nói, vẫn đưa cô đi điều trị.
Anh trai đã vậy, ngay cả em gái của anh ta Lã Vân Nhi cũng nhiệt tình không kém.
Hai người họ ngày nào cũng chăm lo cho cô ngay cả từng bữa ăn, thau nhì rất tốt, việc đi lại của cô tiến triển rất nhanh.
Cuối cùng thì sau tháng cô cũng có thể đi lại, không còn nhờ đến vật trợ giúp, cô đã đi lại được như lúc chưa từng xảy ra tai nạn.
Bụng càng ngày càng to, đi lại rất khó khăn, mỗi lần chạm vào bụng cô lại nhớ tới anh.
Đã nửa năm trôi qua, xem ra tình cảm của cô với anh không hề nguôi đi, mà có lẽ nó đang ngày càng lớn dần theo thời gian.
Không biết liệu ành có nghĩ tới cô không, đã lâu như vậy, anh đã tìm được ai đem lại hạnh phúc cho bản thân chưa, hay anh cũng giống cô. Tình cảm không hề vơi đi.
Nghĩ đến đây, bất chợt Vương Gia Hân cười buồn, sao có thể chứ, năm đó cô đến gặp còn thấy anh ôm em gái mình mà gọi tên Vương Tú.
Làm gì có chuyện anh vẫn còn yêu cô.
Bàn tay chạm nhẹ vào gương mặt trên màn hình điện thoại, cô mỉm cười không hề biết ước mắt mình đã rơi từ bao giờ.