Lã Tử Nam thấy hai chị em lâu ngày mới gặp lại, nói chuyện cũng quên hết thời gian, anh cũng không làm phiền họ nữa.
Thấy Lã Tử Nam đã về, Tiểu Na dò hỏi:
"Chị Gia Hân, anh ấy tốt nhỉ!"
"Ừ, lúc chị vẫn còn điều trị, chị gặp anh ấy, anh ấy chu đáo lắm, lúc biết chị mang thai anh ấy còn mua cả sách về để học cách chăm sóc phụ nữ có thai, anh em nhà họ rất tốt!!!" Vương Gia Hân đáp.
"Vậy anh ấy có ý gì với chị không???"
Nghĩ ngợi hồi lâu, cô nói:
"Trướ đây một tuần, anh ấy có tỏ tình với chị..." cô nhìn Tiểu Na rồi nói tiếp:
"Nhưng mà chị từ chối rồi, bây giờ chị chỉ quan tâm đến con của chị, còn lại đối với chị không còn quan trọng nữa rồi"
"Vậy.....chị...có còn yêu anh em không??? Anh ấy vẫn còn đang tìm kiếm chị"
Vương Gia Hân chợt sững lại, nhưng rất nhanh cô đã che giấu được, cô cười to:
"Đương nhiên là chị không còn yêu anh em nữa, anh ấy chắc cũng đã tìm được hạnh phúc riêng rồi"
"Ai nói với chị vậy, anh em ngày nào cũng lao đầu vào làm việc, tối về anh lại ngồi nghĩ đén chị, ba mẹ bao lần muốn anh đi xem mắt, anh em đều không đi, anh ấy yêu chị nhiều lắm"
"Bọn chị bây giờ đã là quá khứ rồi" cô cười buồn.
"Chị Gia Hân, em xin lỗi, em không cố ý làm chị nhớ lại" Tiểu Na chợt nhận ra cô có vẻ buồn đi, thấy mình đã lỡ lời, Tiểu Na nhanh chóng đổi chủ đề:
"Haha, bỏ đi, chị đã nghĩ đặt tên em bé là gì chưa???"
"Chị đang nghĩ, em cũng nghĩ xem nên đặt là gì đi" Vương Gia Hân nói.
****
Một dòng kí ức lảng vảng trong đầu cô.
"Anh này,sau này anh muốn có con trai hay con gái" Cô hỏi anh.
"Con nào mà chẳng là con, anh thích cả hai" anh ôm lấy vai cô, cưng chiều hôn lên trán cô.
"Em thích con gái hơn"
"Nếu con trai sẽ đặt là Dược Minh Phong, còn con gái sẽ đặt là Dược Vân Du được không???" anh cười.
************
"Đặt là Vương Vân Du đi, được không???" Vương Gia Hân mỉm cười..
"Được đó, bây giờ chị nghỉ đi em sẽ đi gặp bác sĩ, em muốn nhanh chóng đi lấy máu"
"Vậy em đi đi, chị chờ em" Cô nói.
**********
Dược Na ra khỏi phòng, nó đang suy nghĩ xem có nên báo cho anh không??? Nhưng nó lại sợ, khi biết chuyện cô sẽ lại bỏ trốn một lần nữa.
Báo cho anh hay là không báo??? Chợt điện thoại vang lên, nó vội vàng nghe máy:
"Em nghe anh!!!"
"Sao đi mà không nói với anh!" Dược Khải Minh nói, giọng nói tràn đầy tức giận, anh là anh trai vậy mà nó không nói với anh một câu.
"A...lúc đó em vội quá không kịp báo với anh" Tiểu Na lấp liếm che giấu.
"Bao giờ em về?" anh hỏi.
"Cái này...cũng khó nói lắm. Em...a...em....phải lấy máu để cứu bạn, hiện tại không về được, có thể là ....em sẽ ở đây một thời gian!" Tiểu Na gãi đầu, lắp bắp mãi mới lấy ra được một lí do chính đáng.
"Vậy được rồi, có chuyện gì thì báo cho anh, giờ anh phải đi họp!!!"
"Vậy em cúp máy đây, anh cũng nên nghỉ đi, đừng suốt ngày chỉ có làm việc, ba mẹ lo cho anh lắm đấy". Tiểu Na nhắc nhở anh.
*****
Gạt qua chuyện thông báo cho anh sang một bên, Tiểu Na bước nhanh đến phòng bác sĩ điều trị cho cô, tìm hiểu thêm về bệnh huyết tán.
*********
Vừa bước vào phòng, Vương Gia Hân đã lên tiếng, thực ra từ lúc Tiểu Na ra ngoài cô, không hề chợp mắt được, cô lo lắng chỉ mong Tiểu Na quay lại:
"Tiểu Na bác sĩ nói sao?"
"Chị yên tâm, ngày mai, sau khi lấy máu của em xong, Tiểu Du sẽ được truyền máu, sẽ không sao đâu"
"Vậy may quá!!! Chị còn sợ ...nhưng giờ thì chị yên tâm rồi, cảm ơn em"
Vương Gia Hân nắm lấy tay Tiểu Na. Cô nói:
"Vậy em cứ ở nhà chị đi, về đó nghỉ ngơi, em cũng mệt rồi"
"Không được, vậy ai chăm sóc chị, em không về đâu, với lại chị cũng chưa ăn gì"
"Chị ăn rồi, chẳng phải Tử Nam vừa đem đồ đến đấy sao, giờ em về nhà chị nghỉ ngơi đi, nếu em đói thì phía trước có một siêu thị đấy, em không cần lo cho chị, chị khoẻ hơn nhiều rồi"
Cô mỉm cười.
Lã Tử Nam thấy hai chị em lâu ngày mới gặp lại, nói chuyện cũng quên hết thời gian, anh cũng không làm phiền họ nữa.
Thấy Lã Tử Nam đã về, Tiểu Na dò hỏi:
"Chị Gia Hân, anh ấy tốt nhỉ!"
"Ừ, lúc chị vẫn còn điều trị, chị gặp anh ấy, anh ấy chu đáo lắm, lúc biết chị mang thai anh ấy còn mua cả sách về để học cách chăm sóc phụ nữ có thai, anh em nhà họ rất tốt!!!" Vương Gia Hân đáp.
"Vậy anh ấy có ý gì với chị không???"
Nghĩ ngợi hồi lâu, cô nói:
"Trướ đây một tuần, anh ấy có tỏ tình với chị..." cô nhìn Tiểu Na rồi nói tiếp:
"Nhưng mà chị từ chối rồi, bây giờ chị chỉ quan tâm đến con của chị, còn lại đối với chị không còn quan trọng nữa rồi"
"Vậy.....chị...có còn yêu anh em không??? Anh ấy vẫn còn đang tìm kiếm chị"
Vương Gia Hân chợt sững lại, nhưng rất nhanh cô đã che giấu được, cô cười to:
"Đương nhiên là chị không còn yêu anh em nữa, anh ấy chắc cũng đã tìm được hạnh phúc riêng rồi"
"Ai nói với chị vậy, anh em ngày nào cũng lao đầu vào làm việc, tối về anh lại ngồi nghĩ đén chị, ba mẹ bao lần muốn anh đi xem mắt, anh em đều không đi, anh ấy yêu chị nhiều lắm"
"Bọn chị bây giờ đã là quá khứ rồi" cô cười buồn.
"Chị Gia Hân, em xin lỗi, em không cố ý làm chị nhớ lại" Tiểu Na chợt nhận ra cô có vẻ buồn đi, thấy mình đã lỡ lời, Tiểu Na nhanh chóng đổi chủ đề:
"Haha, bỏ đi, chị đã nghĩ đặt tên em bé là gì chưa???"
"Chị đang nghĩ, em cũng nghĩ xem nên đặt là gì đi" Vương Gia Hân nói.
Một dòng kí ức lảng vảng trong đầu cô.
"Anh này,sau này anh muốn có con trai hay con gái" Cô hỏi anh.
"Con nào mà chẳng là con, anh thích cả hai" anh ôm lấy vai cô, cưng chiều hôn lên trán cô.
"Em thích con gái hơn"
"Nếu con trai sẽ đặt là Dược Minh Phong, còn con gái sẽ đặt là Dược Vân Du được không???" anh cười.
"Đặt là Vương Vân Du đi, được không???" Vương Gia Hân mỉm cười..
"Được đó, bây giờ chị nghỉ đi em sẽ đi gặp bác sĩ, em muốn nhanh chóng đi lấy máu"
"Vậy em đi đi, chị chờ em" Cô nói.
Dược Na ra khỏi phòng, nó đang suy nghĩ xem có nên báo cho anh không??? Nhưng nó lại sợ, khi biết chuyện cô sẽ lại bỏ trốn một lần nữa.
Báo cho anh hay là không báo??? Chợt điện thoại vang lên, nó vội vàng nghe máy:
"Em nghe anh!!!"
"Sao đi mà không nói với anh!" Dược Khải Minh nói, giọng nói tràn đầy tức giận, anh là anh trai vậy mà nó không nói với anh một câu.
"A...lúc đó em vội quá không kịp báo với anh" Tiểu Na lấp liếm che giấu.
"Bao giờ em về?" anh hỏi.
"Cái này...cũng khó nói lắm. Em...a...em....phải lấy máu để cứu bạn, hiện tại không về được, có thể là ....em sẽ ở đây một thời gian!" Tiểu Na gãi đầu, lắp bắp mãi mới lấy ra được một lí do chính đáng.
"Vậy được rồi, có chuyện gì thì báo cho anh, giờ anh phải đi họp!!!"
"Vậy em cúp máy đây, anh cũng nên nghỉ đi, đừng suốt ngày chỉ có làm việc, ba mẹ lo cho anh lắm đấy". Tiểu Na nhắc nhở anh.
Gạt qua chuyện thông báo cho anh sang một bên, Tiểu Na bước nhanh đến phòng bác sĩ điều trị cho cô, tìm hiểu thêm về bệnh huyết tán.
Vừa bước vào phòng, Vương Gia Hân đã lên tiếng, thực ra từ lúc Tiểu Na ra ngoài cô, không hề chợp mắt được, cô lo lắng chỉ mong Tiểu Na quay lại:
"Tiểu Na bác sĩ nói sao?"
"Chị yên tâm, ngày mai, sau khi lấy máu của em xong, Tiểu Du sẽ được truyền máu, sẽ không sao đâu"
"Vậy may quá!!! Chị còn sợ ...nhưng giờ thì chị yên tâm rồi, cảm ơn em"
Vương Gia Hân nắm lấy tay Tiểu Na. Cô nói:
"Vậy em cứ ở nhà chị đi, về đó nghỉ ngơi, em cũng mệt rồi"
"Không được, vậy ai chăm sóc chị, em không về đâu, với lại chị cũng chưa ăn gì"
"Chị ăn rồi, chẳng phải Tử Nam vừa đem đồ đến đấy sao, giờ em về nhà chị nghỉ ngơi đi, nếu em đói thì phía trước có một siêu thị đấy, em không cần lo cho chị, chị khoẻ hơn nhiều rồi"
Cô mỉm cười.