Sáng hôm sau, vừa bước vào phòng đã thấy một màn thật ấm áp.
Vương Gia Hân mỉm cười, bế Tiểu Du trên tay, con bé cười nhìn có vẻ đã tốt hơn, sắc mặt hồng hào hơn hôm qua.
Vẫn còn say ngủ trong lòng cô.
"Oa!!! Cho em bế con bé một lát đi???"
"Cẩn thận, con bé vừa ngủ, em khẽ tiếng cười thôi!" Vương Gia Hân nhẹ nhàng bế Tiểu Du đưa cho Tiểu Na, bật cười nhìn Tiểu Na thở gấp gáp, cứng ngắc bế đứa nhỏ
"Em cũng tập đi, sau này còn biết bế, cũng phải lấy chồng chứ" Vương Gia Hân nói.
"Chị này, em thì làm gì có ai lấy!" Tiểu Na vừa nhìn đứa bé, thơm lên má đứa bé, phì cười nói.
"Vậy còn Hướng Ân, chị thấy hai người hợp nhau lắm"
"Anh ta suốt ngày chỉ biết bắt nạt em, ngoài ra có biết gì đâu"
"Hai người trẻ con vậy, mau mau làm đám cưới đi là vừa rồi" Vương Gia Hân dựa người vào thành giường bệnh, quay sang nói với Tiểu Na.
Tiểu Na nghe vậy thì chỉ cười trừ, không biết phải giải thích như thế nào.
*********
"À, chị này chụp cho em với Tiểu Du một tấm đi"
"Nào cười lên" Vương Gia Hân giơ điện thoại lên chụp.
"Chị bế Tiểu Du đi, em chụp cho chị với Tiểu Du" Tiểu Na nhanh nhảu nói.
"Được rồi, để chị bế Du Du" Vương Gia Hân cười, bế Tiểu Du.
"Nào, cười lên"
"Tách" tiếng chụp ảnh vang lên, trong máy là hình cô cười thật tươi bế Tiểu Du trên tay, hai mắt nhắm tịt.
******
Nhìn Tiểu Du nằm ngủ say giấc, cô đưa tay chạm lên môi con bé.
Không biết Tiểu Na có để ý không nhưng cô thấy Tiểu Du giống Dược Khải Minh đến từng chi tiết.
Đôi mắt, cái miệng nhỏ xíu cành nhìn càng thấy giống anh.
Cô nắm tay Tiểu Du, bàn tay nhỏ xinh nằm gọn trong tay cô, đây là kết tinh tình yêu của cô và anh. Là bảo bối tâm can của cô.
****
Nhưng nhũng lời Tiểu Na nói ngày hôm qua, cô cũng thấy có lý.
Cô cũng không thể giấu chuyện của Tiểu Du được, đứa bé cũng có quyền được biết về ông bà đặc biệt là ..... ba của nó.
Giấu được bây giờ nhưng về sau lớn rồi, cô cũng không thể giấu mãi.
Cô có nên trở về, như lời Tiểu Na nói, cho ba mẹ biết rằng cô đã có con nhưng còn Vương Tú, mọi chuyện ả nói liệu có phải là sự thật.
Cô cần phải điều tra rõ chuyện này, đối diện với Vương Tú, tìm rõ mọi chuyện.
"Tiểu Na, chờ vài tháng nữa, khi Tiểu Du lớn thêm chút nữa, chị sẽ về nước cùng em" Cô quay sang nói với Tiểu Na đang gọt hoa quả.
"Thật sao, vậy thì tốt quá, em sẽ gọi thông báo cho anh Khải Minh"
"Đừng, đừng nói với anh ấy, nếu không chị sẽ không về đó nữa đâu" Cô vội vàng ngăn cản.
"Chị....vậy em sẽ không nói nữa, chị đừng đổi ý nha" Tiểu Na nhanh nói, khó khăn lắm cô mới đồng quay về, nó không thể làm cô đổi ý được.
"Chị ăn hoa quả đi, phải ăn nhiều vào chị mới có sức để trong cháu em nữa chứ" nói rồi giơ một miếng táo lên miệng cô.
Cô há miệng nhận miệng táo của Tiểu Na, vừa ăn vừa nói:
"Ngày mai chị sẽ xuất viện"
"Sao vậy, chị ở lại thêm vài ngày nữa đi, vết mổ còn chưa lành hẳn, chị đã vội về"
"Chị không sao, cũng không còn đau như trước nữa"
"Vậy thì chị phải ăn nhiều hơn nữa mới được xuất viện, nó cầm nguyên một quả táo gọt sẵn dưa cho cô.
Cô bật cười, cũng nhận lấy từ Tiểu Na.
Căn phòng tràn ngập tiếng cười, Tiểu Du ở trong lòng mẹ cũng khúc khích cười, chẳng biết là mẹ và cô nói gì đâu, nhưng có thể là tình mẫu tử nhìn thấy mẹ cười nên con bé cũng cười theo.
Vương Gia Hân thầm nhủ với lòng mình:
Đã đến lúc, cô phải đối diện với sự thật rồi, cô đã quyết định và nhất định sẽ không hối hận cho dù sự thật có trái với điều cô mong muốn không nữa.
Sáng hôm sau, vừa bước vào phòng đã thấy một màn thật ấm áp.
Vương Gia Hân mỉm cười, bế Tiểu Du trên tay, con bé cười nhìn có vẻ đã tốt hơn, sắc mặt hồng hào hơn hôm qua.
Vẫn còn say ngủ trong lòng cô.
"Oa!!! Cho em bế con bé một lát đi???"
"Cẩn thận, con bé vừa ngủ, em khẽ tiếng cười thôi!" Vương Gia Hân nhẹ nhàng bế Tiểu Du đưa cho Tiểu Na, bật cười nhìn Tiểu Na thở gấp gáp, cứng ngắc bế đứa nhỏ
"Em cũng tập đi, sau này còn biết bế, cũng phải lấy chồng chứ" Vương Gia Hân nói.
"Chị này, em thì làm gì có ai lấy!" Tiểu Na vừa nhìn đứa bé, thơm lên má đứa bé, phì cười nói.
"Vậy còn Hướng Ân, chị thấy hai người hợp nhau lắm"
"Anh ta suốt ngày chỉ biết bắt nạt em, ngoài ra có biết gì đâu"
"Hai người trẻ con vậy, mau mau làm đám cưới đi là vừa rồi" Vương Gia Hân dựa người vào thành giường bệnh, quay sang nói với Tiểu Na.
Tiểu Na nghe vậy thì chỉ cười trừ, không biết phải giải thích như thế nào."À, chị này chụp cho em với Tiểu Du một tấm đi"
"Nào cười lên" Vương Gia Hân giơ điện thoại lên chụp.
"Chị bế Tiểu Du đi, em chụp cho chị với Tiểu Du" Tiểu Na nhanh nhảu nói.
"Được rồi, để chị bế Du Du" Vương Gia Hân cười, bế Tiểu Du.
"Nào, cười lên"
"Tách" tiếng chụp ảnh vang lên, trong máy là hình cô cười thật tươi bế Tiểu Du trên tay, hai mắt nhắm tịt.
Nhìn Tiểu Du nằm ngủ say giấc, cô đưa tay chạm lên môi con bé.
Không biết Tiểu Na có để ý không nhưng cô thấy Tiểu Du giống Dược Khải Minh đến từng chi tiết.
Đôi mắt, cái miệng nhỏ xíu cành nhìn càng thấy giống anh.
Cô nắm tay Tiểu Du, bàn tay nhỏ xinh nằm gọn trong tay cô, đây là kết tinh tình yêu của cô và anh. Là bảo bối tâm can của cô.
Nhưng nhũng lời Tiểu Na nói ngày hôm qua, cô cũng thấy có lý.
Cô cũng không thể giấu chuyện của Tiểu Du được, đứa bé cũng có quyền được biết về ông bà đặc biệt là ..... ba của nó.
Giấu được bây giờ nhưng về sau lớn rồi, cô cũng không thể giấu mãi.
Cô có nên trở về, như lời Tiểu Na nói, cho ba mẹ biết rằng cô đã có con nhưng còn Vương Tú, mọi chuyện ả nói liệu có phải là sự thật.
Cô cần phải điều tra rõ chuyện này, đối diện với Vương Tú, tìm rõ mọi chuyện.
"Tiểu Na, chờ vài tháng nữa, khi Tiểu Du lớn thêm chút nữa, chị sẽ về nước cùng em" Cô quay sang nói với Tiểu Na đang gọt hoa quả.
"Thật sao, vậy thì tốt quá, em sẽ gọi thông báo cho anh Khải Minh"
"Đừng, đừng nói với anh ấy, nếu không chị sẽ không về đó nữa đâu" Cô vội vàng ngăn cản.
"Chị....vậy em sẽ không nói nữa, chị đừng đổi ý nha" Tiểu Na nhanh nói, khó khăn lắm cô mới đồng quay về, nó không thể làm cô đổi ý được.
"Chị ăn hoa quả đi, phải ăn nhiều vào chị mới có sức để trong cháu em nữa chứ" nói rồi giơ một miếng táo lên miệng cô.
Cô há miệng nhận miệng táo của Tiểu Na, vừa ăn vừa nói:
"Ngày mai chị sẽ xuất viện"
"Sao vậy, chị ở lại thêm vài ngày nữa đi, vết mổ còn chưa lành hẳn, chị đã vội về"
"Chị không sao, cũng không còn đau như trước nữa"
"Vậy thì chị phải ăn nhiều hơn nữa mới được xuất viện, nó cầm nguyên một quả táo gọt sẵn dưa cho cô.
Cô bật cười, cũng nhận lấy từ Tiểu Na.
Căn phòng tràn ngập tiếng cười, Tiểu Du ở trong lòng mẹ cũng khúc khích cười, chẳng biết là mẹ và cô nói gì đâu, nhưng có thể là tình mẫu tử nhìn thấy mẹ cười nên con bé cũng cười theo.
Vương Gia Hân thầm nhủ với lòng mình:
Đã đến lúc, cô phải đối diện với sự thật rồi, cô đã quyết định và nhất định sẽ không hối hận cho dù sự thật có trái với điều cô mong muốn không nữa.