Dược Khải Minh hẹn gặp ả ở một quán cafe đông người.Ả vừa ngồi xuống anh mất kiên nhẫn hỏi:
"Hôm đó, có phải Gia Hân đã nhìn thấy tôi và cô gặp nhau"
"Hôm đó...là hôm nào tôi chẳng nhớ" Ả ta lờ đi, như thể ả ta vô tội.
"Hôm mà Gia Hân bỏ ra nước ngoài, có phải cô làm cô ấy hiểu lầm tôi" Dược Khải Minh nổi giận, nhưng anh không thể làm gì khác, anh phải bình tĩnh, anh cần tìm ra bằng được nguyên nhân mà cô hiểu lầm anh.
"Anh hỏi vậy thì....tôi cũng nói luôn, tôi chỉ là giúp chị ta nhận ra hai người không xứng đôi với nhau, để chị ta biết không đáng với anh thôi. Nhưng mà mới chỉ hôn nhau thôi mà chị đã tức giận, không chịu được đùng đùng tức giận bỏ đi, uổng công tôi nghĩ cách còn chưa làm được gì, mà chị ta đã bỏ ra nước ngoài rồi!!!"
Ả ta thản nhiên nói, lơ đễnh nhìn ra bên ngoài tỏ vẻ thoải mái.
Còn khuôn mặt của anh đã hiện ra sự phẫn nộ, anh đứng dậy bỏ đi không nói lời nào với ả.
"Gia Hân, anh có chuyện muốn nói, em xuống gặp anh được không, chỉ một lát thôi"
Anh ngồi trong xe, nhìn lên phòng của cô, vừa nhìn vừa gọi điện cho cô, ngay khi cô vừa bắt máy, anh đã vội noi, anh sợ khi cô biết là anh gọi cô sẽ tắt máy.
"Anh về đi, tôi chẳng có gì nói cả" Vương Gia Hân nhìn ra ngoài, thấy sấm sét đùng đùng, cô nói.
Dược Khải Minh bước ra khỏi xe, bóng dáng anh cao lớn, vững chãi anh vẫn đứng đó, mặc kệ sấm chớp, gió mạnh cỡ nào:
"Em không xuống, anh sẽ không đi, anh đang đứng dưới nhà em, xuống gặp anh chỉ một lát thôi, cho anh được giải thích"
Vương Gia Hân nhìn sấm chớp đùng đùng, cô lo lắm nhưng cô không được mềm lòng:
"Trời sắp mưa rồi, anh về đi, nếu thích thì anh cứ đứng ở đấy đi, tôi cũng không xuống đâu, anh..."
"Rào"
Trời mưa.
Vương Gia Hân còn chưa nói xong câu, thì trời đã bắt đầu mưa, cô mở cửa sổ ra xem, quên cả là đang nói chuyện với anh.
"Anh sẽ không về, anh chờ em nói chuyện với anh"
Nói rồi, anh tắt máy, nắm chặt điện thoại, anh kiên quyết đứng chờ cô dưới mưa, anh không gọi cho cô nữa, chỉ dứng dưới nhà, im lặng nhìn lên phòng của cô.
Mưa ngày cành lớn, trên phòng Vương Gia Hân lo lắng sợ anh đứng như vậy chắc chắn sẽ bị ốm, trước cổng, Dược Khải Minh cả người ướt đẫm, tóc vì bị ướt mà dính vào khuôn mặt anh, trên người anh không có lấy một chiếc áo khoác, anh mặc quần đen áo sơ mi, tất cả đều đã ướt, áo khoác thì anh để lại chỗ cô lúc chiều, khi bỏ đi anh lại không mang theo, bây giờ chắc hẳn anh sẽ rất lạnh.
Nghĩ đến đây, Vương Gia Hân vội mặc áo khoác, mặc kệ mưa to lấy ô ra ngoài khuyên nhủ anh.
Gió lớn, mưa đập thẳng vào cô, tóc cô bị gió thổi bay ra đằng sau, cô khó khăn lắm mới ra đến cổng, phía sau lưng một anh mặt đầy ghen tỵ đang nhìn về phía Dược Khải Minh.
"Anh mau về đi" Vương Gia Hân hét lớn.
Dược Khải Minh đưa tay vuốt nước trên mặt đi, anh mỉm cười nhìn cô.
Cuối cùng thì cô cũng chịu ra ngoài gặp anh.
"Gia Hân, anh biết khi em nhìn thấy anh ngày hôm đó ôm Vương Tú, em đã rất đau lòng, nhưng mà em đã hiểu..."
"Đủ rồi, anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe"
Cô buông ô ra, đưa tay bịt lấy hai tai, lắc đầu không muốn nghe lời anh nói.
"Tôi nói rồi, tôi không muốn nghe, tất cả những gì tôi nhìn thấy đã quá rõ ràng, anh về đi sau này đừng kiếm cớ gặp tôi nữa"
Nói rồi cô xoay người định bước vào nhà.
Đột nhiên, phái sau vang lên tiếng hét của anh:
"Gia Hân!!!" rồi cô bị anh ôm lấy vào lòng, cả hai bị ngã xuống dưới đất.
"Rầm!!!"
Cành cây trước cổng nhà bị gãy , rơi xuống, lẽ ra nó sẽ rơi trúng cô nhưng anh đã nhanh hơn, ôm lấy cô, anh ôm chặt cô vào lòng che chở cho cô, tránh khỏi việc bị cành cây đó rơi vào người, còn anh là người phải chịu đựng cái đau khi bị cành cây đó rơi trúng bả vai.
"Em có sao không? Không bị đau ở đâu chứ?"Anh ngồi dậy mặc kệ bả vai đang rỉ máu, quay qua ân cần hỏi cô.
Vương Gia Hân ở trong lòng anh, sợ hãi nhắm chặt lấy mắt lại, sợ hãi, đến khi nghe thấy lời anh hỏi cô, cô mới từ từ mở mắt, rồi...bốn mắt giao nhau.
Khuôn mặt anh dần dần tiến lại khuôn mặt của cô, ngay khi môi anh sắp chạm đến môi của cô thì một lực kéo rất mạnh lôi cô ra khỏi vòng tay của anh.
Trong đêm tối, sấm chớp đùng đùng có hai người con trai chẳng màng đến thời tiết, điều họ quan tâm bây giờ chỉ có cô, Dược Khải Minh mặc dù bị thương ở bả vai nhưng dường như nó chẳng hề hấn gì đối với anh, Lã Tử Nam không bị thương nhưng có vẻ như lại yêu thế hơn anh.
Hắn ta từ người chủ động đánh anh, hiện tại lại trở thành bị động không làm gì được ngoài việc tiếp nhận những cú đấm của anh.
****************
Có một số bạn hỏi Visu rằng "truyện còn bao nhiêu chương nữa, truyện đang kịch tính"
Visu cũng xin trả lời các bạn rằng, truyện đầu tay này của Visu dự tính sẽ còn khoảng 10 chap nữa thì sẽ hoàn truyện.
Rất mong các bạn sẽ ủng hộ truyện của mình cho đến phần kết truyện.
Truyện cũng sắp full rồi, mà thấy lượt đọc vẫn tăng nhưng thấy ít bạn bình luận quá, bạn nào đọc truyện của Visu từ
Visu sẽ rút kinh nghiệm ở bộ truyện mới đang viết!!!!
Cảm ơn các bạn nhiều lắm.
Dược Khải Minh hẹn gặp ả ở một quán cafe đông người.Ả vừa ngồi xuống anh mất kiên nhẫn hỏi:
"Hôm đó, có phải Gia Hân đã nhìn thấy tôi và cô gặp nhau"
"Hôm đó...là hôm nào tôi chẳng nhớ" Ả ta lờ đi, như thể ả ta vô tội.
"Hôm mà Gia Hân bỏ ra nước ngoài, có phải cô làm cô ấy hiểu lầm tôi" Dược Khải Minh nổi giận, nhưng anh không thể làm gì khác, anh phải bình tĩnh, anh cần tìm ra bằng được nguyên nhân mà cô hiểu lầm anh.
"Anh hỏi vậy thì....tôi cũng nói luôn, tôi chỉ là giúp chị ta nhận ra hai người không xứng đôi với nhau, để chị ta biết không đáng với anh thôi. Nhưng mà mới chỉ hôn nhau thôi mà chị đã tức giận, không chịu được đùng đùng tức giận bỏ đi, uổng công tôi nghĩ cách còn chưa làm được gì, mà chị ta đã bỏ ra nước ngoài rồi!!!"
Ả ta thản nhiên nói, lơ đễnh nhìn ra bên ngoài tỏ vẻ thoải mái.
Còn khuôn mặt của anh đã hiện ra sự phẫn nộ, anh đứng dậy bỏ đi không nói lời nào với ả.
"Gia Hân, anh có chuyện muốn nói, em xuống gặp anh được không, chỉ một lát thôi"
Anh ngồi trong xe, nhìn lên phòng của cô, vừa nhìn vừa gọi điện cho cô, ngay khi cô vừa bắt máy, anh đã vội noi, anh sợ khi cô biết là anh gọi cô sẽ tắt máy.
"Anh về đi, tôi chẳng có gì nói cả" Vương Gia Hân nhìn ra ngoài, thấy sấm sét đùng đùng, cô nói.
Dược Khải Minh bước ra khỏi xe, bóng dáng anh cao lớn, vững chãi anh vẫn đứng đó, mặc kệ sấm chớp, gió mạnh cỡ nào:
"Em không xuống, anh sẽ không đi, anh đang đứng dưới nhà em, xuống gặp anh chỉ một lát thôi, cho anh được giải thích"
Vương Gia Hân nhìn sấm chớp đùng đùng, cô lo lắm nhưng cô không được mềm lòng:
"Trời sắp mưa rồi, anh về đi, nếu thích thì anh cứ đứng ở đấy đi, tôi cũng không xuống đâu, anh..."
"Rào"
Trời mưa.
Vương Gia Hân còn chưa nói xong câu, thì trời đã bắt đầu mưa, cô mở cửa sổ ra xem, quên cả là đang nói chuyện với anh.
"Anh sẽ không về, anh chờ em nói chuyện với anh"
Nói rồi, anh tắt máy, nắm chặt điện thoại, anh kiên quyết đứng chờ cô dưới mưa, anh không gọi cho cô nữa, chỉ dứng dưới nhà, im lặng nhìn lên phòng của cô.
Mưa ngày cành lớn, trên phòng Vương Gia Hân lo lắng sợ anh đứng như vậy chắc chắn sẽ bị ốm, trước cổng, Dược Khải Minh cả người ướt đẫm, tóc vì bị ướt mà dính vào khuôn mặt anh, trên người anh không có lấy một chiếc áo khoác, anh mặc quần đen áo sơ mi, tất cả đều đã ướt, áo khoác thì anh để lại chỗ cô lúc chiều, khi bỏ đi anh lại không mang theo, bây giờ chắc hẳn anh sẽ rất lạnh.
Nghĩ đến đây, Vương Gia Hân vội mặc áo khoác, mặc kệ mưa to lấy ô ra ngoài khuyên nhủ anh.
Gió lớn, mưa đập thẳng vào cô, tóc cô bị gió thổi bay ra đằng sau, cô khó khăn lắm mới ra đến cổng, phía sau lưng một anh mặt đầy ghen tỵ đang nhìn về phía Dược Khải Minh.
"Anh mau về đi" Vương Gia Hân hét lớn.
Dược Khải Minh đưa tay vuốt nước trên mặt đi, anh mỉm cười nhìn cô.
Cuối cùng thì cô cũng chịu ra ngoài gặp anh.
"Gia Hân, anh biết khi em nhìn thấy anh ngày hôm đó ôm Vương Tú, em đã rất đau lòng, nhưng mà em đã hiểu..."
"Đủ rồi, anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe"
Cô buông ô ra, đưa tay bịt lấy hai tai, lắc đầu không muốn nghe lời anh nói.
"Tôi nói rồi, tôi không muốn nghe, tất cả những gì tôi nhìn thấy đã quá rõ ràng, anh về đi sau này đừng kiếm cớ gặp tôi nữa"
Nói rồi cô xoay người định bước vào nhà.
Đột nhiên, phái sau vang lên tiếng hét của anh:
"Gia Hân!!!" rồi cô bị anh ôm lấy vào lòng, cả hai bị ngã xuống dưới đất.
"Rầm!!!"
Cành cây trước cổng nhà bị gãy , rơi xuống, lẽ ra nó sẽ rơi trúng cô nhưng anh đã nhanh hơn, ôm lấy cô, anh ôm chặt cô vào lòng che chở cho cô, tránh khỏi việc bị cành cây đó rơi vào người, còn anh là người phải chịu đựng cái đau khi bị cành cây đó rơi trúng bả vai.
"Em có sao không? Không bị đau ở đâu chứ?"Anh ngồi dậy mặc kệ bả vai đang rỉ máu, quay qua ân cần hỏi cô.
Vương Gia Hân ở trong lòng anh, sợ hãi nhắm chặt lấy mắt lại, sợ hãi, đến khi nghe thấy lời anh hỏi cô, cô mới từ từ mở mắt, rồi...bốn mắt giao nhau.
Khuôn mặt anh dần dần tiến lại khuôn mặt của cô, ngay khi môi anh sắp chạm đến môi của cô thì một lực kéo rất mạnh lôi cô ra khỏi vòng tay của anh.
Trong đêm tối, sấm chớp đùng đùng có hai người con trai chẳng màng đến thời tiết, điều họ quan tâm bây giờ chỉ có cô, Dược Khải Minh mặc dù bị thương ở bả vai nhưng dường như nó chẳng hề hấn gì đối với anh, Lã Tử Nam không bị thương nhưng có vẻ như lại yêu thế hơn anh.
Hắn ta từ người chủ động đánh anh, hiện tại lại trở thành bị động không làm gì được ngoài việc tiếp nhận những cú đấm của anh.
Có một số bạn hỏi Visu rằng "truyện còn bao nhiêu chương nữa, truyện đang kịch tính"
Visu cũng xin trả lời các bạn rằng, truyện đầu tay này của Visu dự tính sẽ còn khoảng chap nữa thì sẽ hoàn truyện.
Rất mong các bạn sẽ ủng hộ truyện của mình cho đến phần kết truyện.
Truyện cũng sắp full rồi, mà thấy lượt đọc vẫn tăng nhưng thấy ít bạn bình luận quá, bạn nào đọc truyện của Visu từ
Visu sẽ rút kinh nghiệm ở bộ truyện mới đang viết!!!!
Cảm ơn các bạn nhiều lắm.