Tô Tần ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, xanh lam trong vắt, thỉnh thoảng còn có vài con phi điểu bay qua bầu trời, lưu lại 1 chuỗi chuỗi tiếng kêu to, vang vọng ở vòm trời xanh thẳm.
Lời của hắn vẫn còn đang vọng ở bên tai, hắn nói, nếu không có hồi ức, như vậy chỉ dựa vào phần ảo tưởng của đáy lòng, hoặc giả là phần xúc động không rõ kia, có thể chỉ duy trì 1 đoạn cảm tình, dù sao, chân chính trải qua mới là trọng yếu nhất, vô luận ngươi trải qua là quá khứ như thế nào, 2 người có cộng đồng hồi ức so với cái gì đều quan trọng hơn, liền hồi ức cũng không có, hắn phải dùng cái gì đến để yêu, để duy trì đây, mặc dù rất tàn khốc, nhưng đây là hiện thực.
Tô Tần tự giễu cười, vốn tưởng rằng cái gì cũng có thể trở về, thế nhưng kết quả là, nàng lại bi ai phát hiện, kia chỉ là tự mình nhất sương tình nguyện.
_ Ngươi tại sao đi cùng hắn? - Đương lúc Hồ Thanh Ca nhìn thấy Tô Tần cùng Tư Mã Hằng đi cùng nhau, có chút giật mình.
_ Ngươi tựa hồ cũng bị thương, chẳng lẽ ngươi cũng cùng các chủ Thiên các đánh nhau 1 trận? - Tư Mã Hằng chỉ vết thương trên cánh tay hắn- Xem ra, vị các chủ đại nhân này quen dùng trường vòng dây xích, hơn nữa phần đuôi dây xích gắn móc câu vũ khí… …- Nói xong, hắn vươn tay xốc lên tay áo Hồ Thanh Ca.
_ Ngươi làm gì thế! - Hồ Thanh Ca hất tay của hắn ra, bất quá kia 1 cái chớp mắt, Tô Tần thấy được vết thương cùng trên người Dạ Lãnh giống nhau như đúc.
_ Ngươi thực sự cùng các chủ Thiên các đánh nhau 1 trận? - Tô Tần cảm thấy kinh ngạc- Hồ Thanh Ca, nói cho ta biết, ngươi đi vào trong đó?
_ Các chủ Thiên các?! - Hồ Thanh Ca hiển nhiên cũng rất giật mình- Không phải, ta chưa gặp được hắn!
Tư Mã Hằng nhíu mày nhìn hắn- Để cho ta xem 1 chút vết thương của ngươi! - Sau đó kéo qua cánh tay hắn, xốc lên quan sát tỉ mỉ – Hắn thích dùng dây xích gắn móc câu làm vũ khí, không, phải nói, hắn thiếu 1 cánh tay, vì thế dùng móc các loại để thay thế, mà điều này cũng vừa lúc trở thành vũ khí chủ yếu của hắn!
Hồ Thanh Ca bất khả tư nghị nhìn Tư Mã Hằng- Làm sao ngươi biết rõ ràng như thế?
_ Được rồi, hiện tại ngươi có thể trả lời vấn đề của nàng, ngươi là ở nơi đó gặp được các chủ Thiên các?
_ Ta nói rồi, không phải các chủ Thiên các… …- Đột nhiên Hồ Thanh Ca dừng lại, hắn tựa hồ có chút nghi hoặc- Ngươi vừa mới nói, vết thương trên cánh tay ta cùng thương trên người Dạ Lãnh giống nhau?! - Ngữ khí của hắn rất ngạc nhiên.
_ Đúng vậy! - Tô Tần gật gật đầu.
_ Nga, trời ạ! - Hồ Thanh Ca đột nhiên che trán của mình, trừng mắt nhìn, cảm giác hắn hình như trong lúc bất chợt hiểu ra cái gì- Thì ra là có chuyện như vậy!
_ Làm sao vậy? - Tô Tần bị biểu tình biến hóa thình lình của hắn dọa đến- Có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
_ Sự tình là… …- Hồ Thanh Ca đột nhiên dừng lại, sau đó chỉ Tư Mã Hằng cùng Tô Tần, ngón tay dạo qua 1 vòng- Có thể nói cho ta biết trước, 2 người các ngươi tới tìm ta có chuyện gì?
Tư Mã Hằng nghe ra ý tứ của hắn, chỉ là cười- Ngươi đã không muốn nói, như vậy ta nghĩ ngươi cũng chưa cần thiết phải biết, bởi vì chắc gì ngươi có hứng thú biết chuyện liên quan đến các chủ Thiên các!
_ Chờ 1 chút! - Hồ Thanh Ca ngăn cản hắn- Được rồi, ta nghĩ giữa chúng ta có lẽ có 1 chút tin tức liên hệ với nhau!
_ Ta lại không cảm thấy như thế! - Tư Mã Hằng vuốt ve tay hắn, câu dẫn cười, xoay người chuẩn bị rời đi- Cáo từ!
Hồ Thanh Ca cuối cùng đầu hàng, giơ tay lên nói- Được rồi, ta cho ngươi biết, bất quá, ngươi cũng phải đem chuyện ngươi biết nói cho ta!
Tư Mã Hằng xoay người, hướng hắn lộ ra mỉm cười đắc ý- Thành giao!
Giận —————————— Hồ Thanh Ca đi lại gần bên người Tô Tần, hướng phía lưng Tư Mã Hằng làm cái mặt quỷ.
_ Ta phát hiện, hắn từ sau khi mất trí nhớ lại càng làm người ta thêm chán ghét! - Hồ Thanh Ca để sát vào bên tai của nàng nói- Ngươi có phát hiện hay không, hắn trở nên có chút quá lạnh lùng.
_ Ân- Tô Tần nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
_ Ngươi làm sao vậy? - Nhận thấy được Tô Tần không yên lòng, Hồ Thanh Ca bước lại gần, đè lại bả vai của nàng hỏi- Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?
_ Không có gì, chỉ là, ai, đau… …- Tô Tần nhíu 1 chút chân mày.
_ Tần nhi! - Hồ Thanh Ca chỉ là nhẹ nhàng đụng phải cổ tay bị thương của nàng, lại phát hiện cổ tay của nàng nơi đó băng bó mấy lớp băng vải, có chút tức giận hỏi- Ngươi tại sao lại bị thương, lần này là ai làm?
_ Làm sao vậy? - Tư Mã Hằng xoay người, hỏi, khi hắn nhìn thấy Hồ Thanh Ca nhẹ nhàng mà nâng lên cổ tay Tô Tần, tượng che chở trân bảo đặt ở lòng bàn tay, đáy lòng của hắn hiện lên 1 tia không hài lòng không hiểu, thế nhưng hắn không có biểu hiện ra ngoài.
_ Nàng cổ tay là thế nào bị thương? - Hồ Thanh Ca chất vấn nói.
_ Là liên nhi…- Tư Mã Hằng nhàn nhạt sơ lược.
_ Lại là Y Thủy Liên, Tư Mã Hằng ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào, đem cái loại nữ nhân độc như rắn rết này vẫn phóng bên ở người, làm cho ả ta lặp đi lặp lại nhiều lần thương tổn Tần nhi! - Hồ Thanh Ca lòng đầy căm phẫn, Tô Tần lôi kéo ống tay áo của hắn, ý bảo hắn đừng nói nữa, thế nhưng hắn cũng không để ý tới- Tần nhi, ngươi để cho ta nói xong đã, hôm nay ta sẽ giúp ngươi hỏi 1 chút người kia, hắn rốt cuộc là tính thế nào, chẳng lẽ hắn thật muốn thú nữ nhân kia!
_ Hồ Thanh Ca! - Tô Tần có chút tức giận.
_ Đúng vậy! - Tư Mã Hằng đột nhiên xuất khẩu.
_ Cái gì! - Hồ Thanh Ca đột nhiên cảm thấy vạn phần kinh ngạc- Ngươi vừa mới nói cái gì, ngươi muốn thú ả ta! Ta không nghe lầm chứ!
_ Ngươi không có nghe sai, ta sẽ thú nàng ấy, bởi vì… …
_ Ngươi đừng nói với ta, ngươi yêu ả! - Hồ Thanh Ca cảm thấy Tư Mã Hằng nếu như nói hắn yêu Y Thủy Liên, chính mình trước sẽ xông lên hung hăng đánh hắn 1 trận!
_ Không, không phải yêu, là, là 1 loại thói quen…- Tư Mã Hằng nhíu mày, có chút miễn cưỡng nói ra lý do, thế nhưng từ thủy tới chung hắn cũng không dám nhìn Tô Tần, không biết có phải hay không sợ phải nhìn thấy nàng đáy mắt kia phân đau lòng, hắn muốn trốn tránh, này là lần đầu tiên, hắn cảm thấy mình cư nhiên chột dạ, chột dạ được đến mức muốn chạy trốn, không dám chân chính đi đối mặt.
_ Ngươi! - Hồ Thanh Ca trừng mắt, chuẩn bị xông lên cho hắn 1 quyền, lại bị Tô Tần ngăn lại.
_ Được rồi, chúng ta không thảo luận cái đề tài này được không, chuyển tới chính đề đi! - Tô Tần đối Hồ Thanh Ca nói- Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi đến tột cùng là ở nơi nào bị thương, là ai đả thương ngươi?
Hồ Thanh Ca thả tay xuống, thở dài 1 hơi- Lúc trước Dạ Lãnh từng đi tìm ta, hắn hi vọng ta có thể đi vào trong hoàng cung tra 1 chút.
_ Tra ai? - Tư Mã Hằng hỏi.
Hồ Thanh Ca nhìn hắn, chần chừ 1 chút, Tô Tần nhìn thấy ánh mắt của hắn, lập tức hiểu nói- Là Huyền Vũ đế, đúng không!
_ Cái gì! - Tư Mã Hằng rất kinh ngạc.
_ Làm sao ngươi biết? - Hồ Thanh Ca kinh ngạc hơn.
_ Bởi vì ngươi nhắc tới Dạ Lãnh, ta nhớ lúc đó hắn đã từng ở hoàng đình gặp qua Huyền Vũ đế, khi đó hắn đã từng hoài nghi, ngồi ở vương tọa thượng người kia không phải Huyền Vũ đế, cho nên khi ngươi nhắc tới hắn, ta liền đoán được!
_ Vì thế, ngươi thực sự đi hoàng đình! - Tư Mã Hằng kinh ngạc không ngớt, sau đó hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, nắm lấy cổ áo Hồ Thanh Ca, tới gần hắn hỏi- Ngươi ở nơi đó gặp các chủ Thiên các!
_ Uy, ngươi trước buông tay! - Hồ Thanh Ca chỉ tay hắn, nói.
Tư Mã Hằng này mới phát hiện mình quá mức kích động, buông ra vạt áo hắn.
Hồ Thanh Ca sửa sang lại cổ áo bị hắn vò nát, mới nói- Không, xác thực mà nói, là phụ hoàng của ngươi!
_ Ngạch? - Tô Tần có chút kỳ quái- Ngươi càng nói ta càng hồ đồ, thế nào không phải các chủ Thiên các, mà là phụ hoàng của hắn?
_ Là như vậy, ta ở hoàng đình lý gặp được phụ hoàng của ngươi, hắn và ta đánh 1 trận, dùng chính là loại vũ khí ngươi nói kia- Hồ Thanh Ca nhún vai- Mà ngươi lại nói cho ta biết, Dạ Lãnh gặp các chủ Thiên các, liền như vậy đúng lúc, hắn dùng cũng là loại vũ khí này, vì thế, ta liền làm cái giả thiết to gan, phụ hoàng bây giờ của ngươi có lẽ là, các chủ Thiên các!
_ OMG! - Tô Tần kinh hô.
_ Có ý gì? - Tiếng này là Tư Mã Hằng phát ra.
_ Có ý gì? - Tiếng này là Hồ Thanh Ca phát ra.
2 người đồng thời hỏi.
_ Ân, ý tứ chính là tỏ vẻ kinh ngạc, đúng rồi, Hồ Thanh Ca, như vậy chúng ta bây giờ nên làm gì? - Tô Tần khoát tay, ý bảo này chỉ là chuyện nhỏ.
_ Hiện tại đến phiên ngươi tới nói cho ta biết, nguyên nhân ngươi tới đây, không phải chỉ là vặn tới nơi này xuyến môn chứ, đúng không! - Hồ Thanh Ca 2 tay hoàn trước ngực, đối Tư Mã Hằng gật đầu, ý bảo hắn mau đem chuyện mình biết đều nói ra.
_ Ta tìm được vật giống như vậy, ta nghĩ ngươi có lẽ sẽ cần- Tư Mã Hằng vươn tay, mở ra lòng bàn tay, dây chuyền thùy rơi xuống, ở trước mặt Hồ Thanh Ca qua lại lắc lư.
_ Đây là?
_ Ta nghe nói ngươi đang tìm 1 chìa khóa có thể mở khai hộp gấm, khi đó ta liền suy nghĩ, có lẽ này vừa vặn có thể mở khai hộp gấm của ngươi! - Tư Mã Hằng nói rất nhẹ nhàng, Hồ Thanh Ca nghe xong vẻ mặt hôi trầm.
_ Ngươi cư nhiên phái người theo dõi ta!
_ Trước đây, ta chỉ là hiếu kỳ, có cái dạng khóa gì mà kể cả ngươi cũng mở không ra, thế là, xuất phát từ nào đó hiếu kỳ, ta phái người đi đính làm ổ khóa kia và tra xét… …- Tư Mã Hằng đem dây chuyền giao vào trong tay của hắn- Ngươi hẳn là may mắn, có ta điều tra chuyện này, nếu không, ngươi đến bây giờ có lẽ còn tìm không được chiếc chìa khóa này!
_ Ý của ngươi là ta phải cảm tạ ngươi đối với ta theo dõi, Tần nhi, ngươi nghe kĩ 1 chút, hắn nói gì vậy! - Hồ Thanh Ca muốn phát điên, lần đầu tiên nghe được chướng tai như thế!
_ Tiếng người! - Tư Mã Hằng trực tiếp trả lời hắn.
_ Ngươi!
_ Được rồi, đừng sảo! - Tô Tần vươn tay, đem khắc khẩu trung 2 người tách ra= Chúng ta bây giờ có phải hay không nên đi xem cái hộp gấm kia!
_ Hảo, nhìn ở mặt mũi Tần nhi, ta tạm thời không cùng ngươi tính toán, chờ xử lý tốt chuyện này hậu, ta sẽ cùng ngươi hảo hảo tính sổ! - Hồ Thanh Ca hung hăng trừng hắn liếc mắt 1 cái, sau đó xoay người hướng bên trong thuyền đi vào.
_ Này là hộp gấm của ngươi? - Tô Tần không nghĩ tới sẽ ở chỗ Hồ Thanh Ca nhìn thấy hộp gấm giống nhau như đúc này.
_ Đúng vậy! - Hồ Thanh Ca cẩn thận đem nó đặt ở trên bàn.
_ Nó là ai để lại cho ngươi? - Tô Tần hỏi.
_ Phụ thân ta, a, buồn cười thật, ta ngay cả hắn bộ dạng gì cũng không biết, mà hắn chỉ để lại cho ta vật này- Hồ Thanh Ca nhìn Tư Mã Hằng, lại phát hiện hắn chính lâm vào trầm tư trung= Ngươi ở nơi đó tìm được sợi dây chuyền này?
Tô Tần vừa định trả lời, lại bị Tư Mã Hằng cắt ngang- Mẹ của ngươi không có nói cho ngươi biết bất cứ chuyện gì về phụ thân ngươi?
Tô Tần ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, xanh lam trong vắt, thỉnh thoảng còn có vài con phi điểu bay qua bầu trời, lưu lại chuỗi chuỗi tiếng kêu to, vang vọng ở vòm trời xanh thẳm.
Lời của hắn vẫn còn đang vọng ở bên tai, hắn nói, nếu không có hồi ức, như vậy chỉ dựa vào phần ảo tưởng của đáy lòng, hoặc giả là phần xúc động không rõ kia, có thể chỉ duy trì đoạn cảm tình, dù sao, chân chính trải qua mới là trọng yếu nhất, vô luận ngươi trải qua là quá khứ như thế nào, người có cộng đồng hồi ức so với cái gì đều quan trọng hơn, liền hồi ức cũng không có, hắn phải dùng cái gì đến để yêu, để duy trì đây, mặc dù rất tàn khốc, nhưng đây là hiện thực.
Tô Tần tự giễu cười, vốn tưởng rằng cái gì cũng có thể trở về, thế nhưng kết quả là, nàng lại bi ai phát hiện, kia chỉ là tự mình nhất sương tình nguyện.
_ Ngươi tại sao đi cùng hắn? - Đương lúc Hồ Thanh Ca nhìn thấy Tô Tần cùng Tư Mã Hằng đi cùng nhau, có chút giật mình.
_ Ngươi tựa hồ cũng bị thương, chẳng lẽ ngươi cũng cùng các chủ Thiên các đánh nhau trận? - Tư Mã Hằng chỉ vết thương trên cánh tay hắn- Xem ra, vị các chủ đại nhân này quen dùng trường vòng dây xích, hơn nữa phần đuôi dây xích gắn móc câu vũ khí… …- Nói xong, hắn vươn tay xốc lên tay áo Hồ Thanh Ca.
_ Ngươi làm gì thế! - Hồ Thanh Ca hất tay của hắn ra, bất quá kia cái chớp mắt, Tô Tần thấy được vết thương cùng trên người Dạ Lãnh giống nhau như đúc.
_ Ngươi thực sự cùng các chủ Thiên các đánh nhau trận? - Tô Tần cảm thấy kinh ngạc- Hồ Thanh Ca, nói cho ta biết, ngươi đi vào trong đó?
_ Các chủ Thiên các?! - Hồ Thanh Ca hiển nhiên cũng rất giật mình- Không phải, ta chưa gặp được hắn!
Tư Mã Hằng nhíu mày nhìn hắn- Để cho ta xem chút vết thương của ngươi! - Sau đó kéo qua cánh tay hắn, xốc lên quan sát tỉ mỉ – Hắn thích dùng dây xích gắn móc câu làm vũ khí, không, phải nói, hắn thiếu cánh tay, vì thế dùng móc các loại để thay thế, mà điều này cũng vừa lúc trở thành vũ khí chủ yếu của hắn!
Hồ Thanh Ca bất khả tư nghị nhìn Tư Mã Hằng- Làm sao ngươi biết rõ ràng như thế?
_ Được rồi, hiện tại ngươi có thể trả lời vấn đề của nàng, ngươi là ở nơi đó gặp được các chủ Thiên các?
_ Ta nói rồi, không phải các chủ Thiên các… …- Đột nhiên Hồ Thanh Ca dừng lại, hắn tựa hồ có chút nghi hoặc- Ngươi vừa mới nói, vết thương trên cánh tay ta cùng thương trên người Dạ Lãnh giống nhau?! - Ngữ khí của hắn rất ngạc nhiên.
_ Đúng vậy! - Tô Tần gật gật đầu.
_ Nga, trời ạ! - Hồ Thanh Ca đột nhiên che trán của mình, trừng mắt nhìn, cảm giác hắn hình như trong lúc bất chợt hiểu ra cái gì- Thì ra là có chuyện như vậy!
_ Làm sao vậy? - Tô Tần bị biểu tình biến hóa thình lình của hắn dọa đến- Có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
_ Sự tình là… …- Hồ Thanh Ca đột nhiên dừng lại, sau đó chỉ Tư Mã Hằng cùng Tô Tần, ngón tay dạo qua vòng- Có thể nói cho ta biết trước, người các ngươi tới tìm ta có chuyện gì?
Tư Mã Hằng nghe ra ý tứ của hắn, chỉ là cười- Ngươi đã không muốn nói, như vậy ta nghĩ ngươi cũng chưa cần thiết phải biết, bởi vì chắc gì ngươi có hứng thú biết chuyện liên quan đến các chủ Thiên các!
_ Chờ chút! - Hồ Thanh Ca ngăn cản hắn- Được rồi, ta nghĩ giữa chúng ta có lẽ có chút tin tức liên hệ với nhau!
_ Ta lại không cảm thấy như thế! - Tư Mã Hằng vuốt ve tay hắn, câu dẫn cười, xoay người chuẩn bị rời đi- Cáo từ!
Hồ Thanh Ca cuối cùng đầu hàng, giơ tay lên nói- Được rồi, ta cho ngươi biết, bất quá, ngươi cũng phải đem chuyện ngươi biết nói cho ta!
Tư Mã Hằng xoay người, hướng hắn lộ ra mỉm cười đắc ý- Thành giao!
Giận —————————— Hồ Thanh Ca đi lại gần bên người Tô Tần, hướng phía lưng Tư Mã Hằng làm cái mặt quỷ.
_ Ta phát hiện, hắn từ sau khi mất trí nhớ lại càng làm người ta thêm chán ghét! - Hồ Thanh Ca để sát vào bên tai của nàng nói- Ngươi có phát hiện hay không, hắn trở nên có chút quá lạnh lùng.
_ Ân- Tô Tần nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
_ Ngươi làm sao vậy? - Nhận thấy được Tô Tần không yên lòng, Hồ Thanh Ca bước lại gần, đè lại bả vai của nàng hỏi- Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?
_ Không có gì, chỉ là, ai, đau… …- Tô Tần nhíu chút chân mày.
_ Tần nhi! - Hồ Thanh Ca chỉ là nhẹ nhàng đụng phải cổ tay bị thương của nàng, lại phát hiện cổ tay của nàng nơi đó băng bó mấy lớp băng vải, có chút tức giận hỏi- Ngươi tại sao lại bị thương, lần này là ai làm?
_ Làm sao vậy? - Tư Mã Hằng xoay người, hỏi, khi hắn nhìn thấy Hồ Thanh Ca nhẹ nhàng mà nâng lên cổ tay Tô Tần, tượng che chở trân bảo đặt ở lòng bàn tay, đáy lòng của hắn hiện lên tia không hài lòng không hiểu, thế nhưng hắn không có biểu hiện ra ngoài.
_ Nàng cổ tay là thế nào bị thương? - Hồ Thanh Ca chất vấn nói.
_ Là liên nhi…- Tư Mã Hằng nhàn nhạt sơ lược.
_ Lại là Y Thủy Liên, Tư Mã Hằng ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào, đem cái loại nữ nhân độc như rắn rết này vẫn phóng bên ở người, làm cho ả ta lặp đi lặp lại nhiều lần thương tổn Tần nhi! - Hồ Thanh Ca lòng đầy căm phẫn, Tô Tần lôi kéo ống tay áo của hắn, ý bảo hắn đừng nói nữa, thế nhưng hắn cũng không để ý tới- Tần nhi, ngươi để cho ta nói xong đã, hôm nay ta sẽ giúp ngươi hỏi chút người kia, hắn rốt cuộc là tính thế nào, chẳng lẽ hắn thật muốn thú nữ nhân kia!
_ Hồ Thanh Ca! - Tô Tần có chút tức giận.
_ Đúng vậy! - Tư Mã Hằng đột nhiên xuất khẩu.
_ Cái gì! - Hồ Thanh Ca đột nhiên cảm thấy vạn phần kinh ngạc- Ngươi vừa mới nói cái gì, ngươi muốn thú ả ta! Ta không nghe lầm chứ!
_ Ngươi không có nghe sai, ta sẽ thú nàng ấy, bởi vì… …
_ Ngươi đừng nói với ta, ngươi yêu ả! - Hồ Thanh Ca cảm thấy Tư Mã Hằng nếu như nói hắn yêu Y Thủy Liên, chính mình trước sẽ xông lên hung hăng đánh hắn trận!
_ Không, không phải yêu, là, là loại thói quen…- Tư Mã Hằng nhíu mày, có chút miễn cưỡng nói ra lý do, thế nhưng từ thủy tới chung hắn cũng không dám nhìn Tô Tần, không biết có phải hay không sợ phải nhìn thấy nàng đáy mắt kia phân đau lòng, hắn muốn trốn tránh, này là lần đầu tiên, hắn cảm thấy mình cư nhiên chột dạ, chột dạ được đến mức muốn chạy trốn, không dám chân chính đi đối mặt.
_ Ngươi! - Hồ Thanh Ca trừng mắt, chuẩn bị xông lên cho hắn quyền, lại bị Tô Tần ngăn lại.
_ Được rồi, chúng ta không thảo luận cái đề tài này được không, chuyển tới chính đề đi! - Tô Tần đối Hồ Thanh Ca nói- Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi đến tột cùng là ở nơi nào bị thương, là ai đả thương ngươi?
Hồ Thanh Ca thả tay xuống, thở dài hơi- Lúc trước Dạ Lãnh từng đi tìm ta, hắn hi vọng ta có thể đi vào trong hoàng cung tra chút.
_ Tra ai? - Tư Mã Hằng hỏi.
Hồ Thanh Ca nhìn hắn, chần chừ chút, Tô Tần nhìn thấy ánh mắt của hắn, lập tức hiểu nói- Là Huyền Vũ đế, đúng không!
_ Cái gì! - Tư Mã Hằng rất kinh ngạc.
_ Làm sao ngươi biết? - Hồ Thanh Ca kinh ngạc hơn.
_ Bởi vì ngươi nhắc tới Dạ Lãnh, ta nhớ lúc đó hắn đã từng ở hoàng đình gặp qua Huyền Vũ đế, khi đó hắn đã từng hoài nghi, ngồi ở vương tọa thượng người kia không phải Huyền Vũ đế, cho nên khi ngươi nhắc tới hắn, ta liền đoán được!
_ Vì thế, ngươi thực sự đi hoàng đình! - Tư Mã Hằng kinh ngạc không ngớt, sau đó hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, nắm lấy cổ áo Hồ Thanh Ca, tới gần hắn hỏi- Ngươi ở nơi đó gặp các chủ Thiên các!
_ Uy, ngươi trước buông tay! - Hồ Thanh Ca chỉ tay hắn, nói.
Tư Mã Hằng này mới phát hiện mình quá mức kích động, buông ra vạt áo hắn.
Hồ Thanh Ca sửa sang lại cổ áo bị hắn vò nát, mới nói- Không, xác thực mà nói, là phụ hoàng của ngươi!
_ Ngạch? - Tô Tần có chút kỳ quái- Ngươi càng nói ta càng hồ đồ, thế nào không phải các chủ Thiên các, mà là phụ hoàng của hắn?
_ Là như vậy, ta ở hoàng đình lý gặp được phụ hoàng của ngươi, hắn và ta đánh trận, dùng chính là loại vũ khí ngươi nói kia- Hồ Thanh Ca nhún vai- Mà ngươi lại nói cho ta biết, Dạ Lãnh gặp các chủ Thiên các, liền như vậy đúng lúc, hắn dùng cũng là loại vũ khí này, vì thế, ta liền làm cái giả thiết to gan, phụ hoàng bây giờ của ngươi có lẽ là, các chủ Thiên các!
_ OMG! - Tô Tần kinh hô.
_ Có ý gì? - Tiếng này là Tư Mã Hằng phát ra.
_ Có ý gì? - Tiếng này là Hồ Thanh Ca phát ra.
người đồng thời hỏi.
_ Ân, ý tứ chính là tỏ vẻ kinh ngạc, đúng rồi, Hồ Thanh Ca, như vậy chúng ta bây giờ nên làm gì? - Tô Tần khoát tay, ý bảo này chỉ là chuyện nhỏ.
_ Hiện tại đến phiên ngươi tới nói cho ta biết, nguyên nhân ngươi tới đây, không phải chỉ là vặn tới nơi này xuyến môn chứ, đúng không! - Hồ Thanh Ca tay hoàn trước ngực, đối Tư Mã Hằng gật đầu, ý bảo hắn mau đem chuyện mình biết đều nói ra.
_ Ta tìm được vật giống như vậy, ta nghĩ ngươi có lẽ sẽ cần- Tư Mã Hằng vươn tay, mở ra lòng bàn tay, dây chuyền thùy rơi xuống, ở trước mặt Hồ Thanh Ca qua lại lắc lư.
_ Đây là?
_ Ta nghe nói ngươi đang tìm chìa khóa có thể mở khai hộp gấm, khi đó ta liền suy nghĩ, có lẽ này vừa vặn có thể mở khai hộp gấm của ngươi! - Tư Mã Hằng nói rất nhẹ nhàng, Hồ Thanh Ca nghe xong vẻ mặt hôi trầm.
_ Ngươi cư nhiên phái người theo dõi ta!
_ Trước đây, ta chỉ là hiếu kỳ, có cái dạng khóa gì mà kể cả ngươi cũng mở không ra, thế là, xuất phát từ nào đó hiếu kỳ, ta phái người đi đính làm ổ khóa kia và tra xét… …- Tư Mã Hằng đem dây chuyền giao vào trong tay của hắn- Ngươi hẳn là may mắn, có ta điều tra chuyện này, nếu không, ngươi đến bây giờ có lẽ còn tìm không được chiếc chìa khóa này!
_ Ý của ngươi là ta phải cảm tạ ngươi đối với ta theo dõi, Tần nhi, ngươi nghe kĩ chút, hắn nói gì vậy! - Hồ Thanh Ca muốn phát điên, lần đầu tiên nghe được chướng tai như thế!
_ Tiếng người! - Tư Mã Hằng trực tiếp trả lời hắn.
_ Ngươi!
_ Được rồi, đừng sảo! - Tô Tần vươn tay, đem khắc khẩu trung người tách ra= Chúng ta bây giờ có phải hay không nên đi xem cái hộp gấm kia!
_ Hảo, nhìn ở mặt mũi Tần nhi, ta tạm thời không cùng ngươi tính toán, chờ xử lý tốt chuyện này hậu, ta sẽ cùng ngươi hảo hảo tính sổ! - Hồ Thanh Ca hung hăng trừng hắn liếc mắt cái, sau đó xoay người hướng bên trong thuyền đi vào.
_ Này là hộp gấm của ngươi? - Tô Tần không nghĩ tới sẽ ở chỗ Hồ Thanh Ca nhìn thấy hộp gấm giống nhau như đúc này.
_ Đúng vậy! - Hồ Thanh Ca cẩn thận đem nó đặt ở trên bàn.
_ Nó là ai để lại cho ngươi? - Tô Tần hỏi.
_ Phụ thân ta, a, buồn cười thật, ta ngay cả hắn bộ dạng gì cũng không biết, mà hắn chỉ để lại cho ta vật này- Hồ Thanh Ca nhìn Tư Mã Hằng, lại phát hiện hắn chính lâm vào trầm tư trung= Ngươi ở nơi đó tìm được sợi dây chuyền này?
Tô Tần vừa định trả lời, lại bị Tư Mã Hằng cắt ngang- Mẹ của ngươi không có nói cho ngươi biết bất cứ chuyện gì về phụ thân ngươi?