Vậy, ta uy ngươi ăn! - Tư Mã Hằng uống xong 1 ngụm, sau đó cúi đầu hôn lên môi của nàng. _ Hằng, ta hảo hoài niệm loại cảm giác này… …- Tô Tần quay đầu, nhìn hắn, tia nắng ban mai phủ lên Tư Mã Hằng là như vậy tuấn lãng, nhu hòa dương quang ở gương mặt của hắn tạo nên 1 vòng cương nghị tuấn mỹ như điêu khắc, tinh mỹ ngũ quan, ngâm mộc ở nhu hòa kim sắc quang vựng trung, mê huyễn mắt người, tựa như ảo mộng, làm cho người ta cảm thấy đây hết thảy đều không có 1 chút chân thực, tựa hồ chỉ cần vừa mở mắt tất cả hết thảy đều hội biến mất không còn.
_ Sẽ không, ta sẽ 1 mực ở bên cạnh ngươi… …- Tư Mã Hằng buông bát, đem nàng ôm vào trong ngực, trấn an nói- Đừng nghĩ ngợi nhiều.
_ Hằng, ngươi chừng nào thì hồi Yên Sơn quan?
_ Rất nhanh, ta đã phân phó Si cùng Mị đi chuẩn bị, chúng ta lập tức thành thân, sau đó ta liền dẫn ngươi hồi Yên Sơn quan!
_ Hôn lễ? - Tô Tần khó có thể tưởng tượng, phía trước nàng cùng Tư Mã Duệ hôn lễ chỉ là cái quá trình, từ thủy tới chung tân lang cũng không có xuất hiện, sau dùng 1 tờ hưu thư đem chính mình như quét rác ra cửa, bộ mặt vô tồn, ký ức này đến nay cũng tiên minh, không hiểu sao làm nàng có chút lo lắng.
_ Đừng sợ, ta là Tư Mã Hằng, không phải Tư Mã Duệ- Tựa hồ có thể cảm giác được nàng đáy lòng bất an, hắn nhẹ nhàng mà vuốt ve tóc của nàng- Ngươi thích màu sắc gì?
_ Lam sắc, làm sao vậy?
_ Không, không có gì, ngươi trước ngủ, ta có việc… …- Tư Mã Hằng muốn đứng lên, lại đột nhiên cảm thấy 1 trận choáng váng đầu, hắn lập tức đỡ lấy sàng trụ.
_ Hằng, ngươi làm sao vậy? - Tô Tần quay đầu, nhìn thấy sắc mặt của hắn có chút khó coi.
_ Không có gì, chỉ là có chút choáng váng đầu- Tư Mã Hằng mở mắt, nhìn nàng trêu chọc nói- Ta nghĩ là đêm qua ngủ không ngon, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều 1 chút thì tốt rồi!
_ Hằng, ngươi thực sự không có việc gì? - Tô Tần thiếu cảm thấy có chút không ổn, vốn muốn hỏi hắn, Tư Mã Hằng lại so với chính mình sớm 1 bước cất bước đi ra ngoài.
Tư Mã Hằng bước nhanh đi tới ngoài cửa, tướng môn khép lại, hắn lại suy yếu tựa ở trên ván cửa, nhẹ nhàng mà thở phì phò, sắc mặt than chì.
_ Hằng vương gia, ngươi làm sao vậy? - Bạch Hi Liên vừa vặn tới cửa liền nhìn thấy Tư Mã Hằng tựa ở trên ván cửa sắc mặt khó coi, tâm sinh nghi hoặc, đi lên phía trước muốn nhìn thật tỉ mỉ, lại bị Tư Mã Hằng dùng tay áo ngăn cản.
Tư Mã Hằng cuồn cuộn nổi lên tay áo xoa xoa mồ hôi trên mặt, buông tay áo lúc, trên mặt nhưng lại khôi phục yên lặng thần sắc- Ngươi tới tìm Tần nhi, nàng ở bên trong, ngươi vào đi!
Bạch Hi Liên chống lại hắn kia lạnh lùng sắc bén ánh mắt, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa, đợi được Tư Mã Hằng đi hậu, nàng mới gõ cửa.
_ Là ai? - Tô Tần vội vã mặc quần áo tử tế, xuống giường vừa đi tới môn vừa hỏi.
_ Là ta, Bạch Hi Liên.
_ Là ngươi, vào đi! - Tô Tần vội vã mở cửa hỏi- Ngươi tìm ta có việc?
_ Ta chính là buồn đến hoảng, vì muốn ngăn hoảng, muốn tìm 1 người nói chuyện phiếm thôi- Bạch Hi Liên có chút bất an đứng ở cửa, cái kia Dạ Lãnh cả ngày 1 bộ thần tình lạnh nhạt, cùng hắn cơ hồ không có chủ đề chung gì để nói, Bạch Hi Liên cảm giác mình cứ như thế đi xuống sẽ nổi điên mất!
_ Dạ Lãnh hắn chỉ là không thích nói chuyện, kỳ thực là người rất tốt- Tô Tần không cần hỏi cũng biết vấn đề là Dạ Lãnh, nhớ lúc trước vừa mới gặp hắn, hắn cũng là kia đạm lạnh bộ dáng, khi đó hoàn hảo có 1 Ngô Hạo biết cách ăn nói, nếu không, nàng cũng sẽ tượng như Bạch Hi Liên bây giờ như vậy phát điên.
_ Ha hả, ta thấy hắn là loại người không quan tâm thế sự! - Bạch Hi Liên chép miệng- Được rồi, ta vừa mới nhìn thấy Hằng vương gia, sắc mặt của hắn có chút khó coi, hắn sinh bệnh sao?
_ Hắn? - Tô Tần sửng sốt, nhớ tới vừa Tư Mã Hằng thật có chút choáng váng đầu, chỉ là mình không chú ý kĩ, chẳng lẽ hắn thực sự sinh bệnh? Hắn sinh bệnh gì chứ?
_ Nếu như sinh bệnh, tìm Dạ công tử xem 1 chút đi- Bạch Hi Liên vươn tay ở trước mắt của nàng trên dưới quơ quơ- Tần nhi?
_ Nga, không có gì, ngươi nếu buồn chán, chúng ta liền ra ngoài dạo 1 chút đi! - Tô Tần miễn cưỡng bài trừ 1 tươi cười.
Dọc theo đường đi Tô Tần đều không có tinh thần gì, nàng 1 mực nghĩ về lời nói của Bạch Hi Liên, còn có biểu tình kỳ quái khi nãy của Tư Mã Hằng, mí mắt vẫn nhảy, nhảy đến nàng tâm tình cực kì trầm thấp.
Đi tới đi lui trước mặt lại đụng trúng 1 lồng ngực rộng, Tô Tần vừa định ngẩng đầu lên mắng người, lại nghe được 1 âm thanh trong trẻo.
_ Đang suy nghĩ gì, đi được vội vã như vậy, chẳng lẽ dưới mặt đất có tiền?
Ngẩng đầu, lại thấy được hé ra điên đảo chúng sinh tuấn mỹ chi mặt, 1 đôi phượng trong mắt lưu chuyển ngàn vạn mị quang, khêu gợi đôi môi hơi hé mở.
_ Hồ Thanh Ca! - Tô Tần ngẩng đầu, lại nhìn thấy Hồ Thanh Ca chính vẻ mặt tiếu ý nhìn mình.
_ Tần nhi! - Phía sau hắn lại truyền tới 1 đạo nhu trầm giọng nữ, Tô Tần định nhãn vừa nhìn, là Âu Dương Phi!
_ Ngươi cũng tới rồi!
_ Ân, ta theo hắn cùng nhau trở lại kinh thành tới thăm ngươi, thuận tiện đến xem như Nguyệt cô nương! - Âu Dương Phi ngẩng đầu, ánh mắt đối diện thượng Bạch Hi Liên, nàng hơi có 1 sát ngây người, tổng cảm thấy Tần Như Nguyệt trước mắt tựa hồ có chút không giống cũ, bất quá lại nói không nên lời là chỗ nào không giống cũ- Như Nguyệt cô nương, chuyện ca ca ngươi ta nhất định sẽ giúp ngươi tra rõ, ngươi yên tâm ở chỗ này dưỡng bệnh, sẽ không có người đến quấy rầy ngươi.
_ Như Nguyệt cô nương, ngươi không sao chứ? - Hồ Thanh Ca nheo mắt lại, nhìn Bạch Hi Liên, tựa hồ phải đem nàng xem cái thấu triệt, như vậy phân tích ánh mắt làm cho Bạch Hi Liên thập phần không được tự nhiên.
Bạch Hi Liên nhìn Tô Tần, ánh mắt hướng nàng xin chỉ thị- Nàng nên trả lời như thế nào?
_ Ngạch, chuyện này nói ra rất dài dòng, chúng ta trước tìm 1 chỗ, chậm rãi nói, thế nào?
1 bình trà lớn, 2 ngọn trà, tam chén trà nhỏ… … … Tứ khắc chung sau khi đi qua, Tô Tần cuối cùng đem toàn bộ chân tướng sự kiện nói rõ ràng ra hết.
_ Nói như vậy, người bắt cóc Như Ca có thể là Thủy Nguyệt quốc? - Hồ Thanh Ca tựa hồ để ý chuyện của Tần Như Ca hơn, hắn nhíu chặt chân mày, thần sắc ngưng trọng- Nếu quả thật là như thế này, xem ra là phiền toái!
_ Vì sao? - Tô Tần hỏi.
_ Sứ giả Thủy Nguyệt quốc sáng sớm qua đã ly khai kinh thành, hướng Yên Sơn quan mà đi- Hồ Thanh Ca thở dài 1 hơi nói- 1 khi bọn họ ra khỏi Yên Sơn quan, muốn tìm về Tần Như Ca liền không còn cách nào!
_ Kia còn chờ gì nữa, chúng ta lập tức đi Yên Sơn quan! - Tô Tần không chút suy nghĩ, đập bàn.
_ Thế nhưng, Tần nhi, Hằng vương gia hắn sẽ đáp ứng sao? - Âu Dương Phi 1 câu đem ý chí chiến đấu của Tô Tần thoáng cái đập chết hơn phân nửa.
_ Chúng ta tiền trảm hậu tấu! - Tô Tần suy tư 1 hồi- Cứu Như Ca quan trọng hơn, ta nghĩ Hằng hắn sẽ hiểu!
Đương Tô Tần nói Tư Mã Hằng thời gian, kia trong mắt thả ra sáng lạn lại làm cho ánh mắt Hồ Thanh Ca phai nhạt xuống, 1 cỗ chua xót khổ sở tự đáy lòng lan tràn ra, hắn cúi đầu, cười khổ 1 tiếng, nguyên lai có 1 số việc minh bạch là 1 chuyện nhỏ, chân chính làm được lại là 1 chuyện khác!
_ Như vậy chúng ta khi nào xuất phát?”- Âu Dương Phi cùng Tần Như Ca là quen biết cũ, nàng cũng hết sức lo lắng, hi vọng lập tức xuất phát đi Yên Sơn quan.
_ Ngày mai, chúng ta đêm nay quay về chuẩn bị 1 chút! - Tô Tần cùng Hồ Thanh Ca bọn họ ước định hảo hậu, liền dẫn Bạch Hi Liên hồi phủ vương gia của Tư Mã Hằng.
Lúc gần đi, Hồ Thanh Ca nhìn Bạch Hi Liên kia 1 mạt ý vị thâm trường ánh mắt làm cho Bạch Hi Liên tim đập thiếu chút nữa rớt ra ngoài, ánh mắt thật là sắc bén, chẳng biết tại sao, Bạch Hi Liên cảm thấy Hồ Thanh Ca đối với mình tổng tồn tại nào đó địch ý, vấn đề là nàng cũng không biết rốt cuộc vì sao chính mình lại làm cho hắn có loại cảm giác này!
_ Tần nhi, Hồ công tử tựa hồ không thích ta- Bạch Hi Liên đi theo phía sau Tô Tần, thần tình có chút ảm đạm.
_ Đừng để ý ánh mắt của người khác, làm được đạm nhiên mới là tối chuyện hiện nay ngươi cần làm! - Tô Tần tẫn có khả năng an ủi Bạch Hi Liên, bởi vì nàng có thể lý giải, cũng có thể hội qua nàng loại cảm giác bất lực này, Tô Tần đè lại bả vai của nàng- Chậm rãi làm quen, làm quen ở đây tất cả, sau đó ngươi sẽ phát hiện ở trong bất tri bất giác, ngươi đã hoàn toàn sáp nhập vào trong này.
Bạch Hi Liên gật gật đầu, hướng phòng mình đi đến.
An ủi hoàn nàng, Tô Tần cũng hướng gian phòng của mình đi đến, vừa mới đẩy cửa ra, Tô Tần liền bị 1 đôi cường hữu lực tay kéo đi vào.
_ Hằng… …- Tô Tần bị hắn quay người ôm vào trong ngực, hắn tựa đầu vào ở bả vai của nàng thượng- Hằng, ngươi làm sao vậy?
Cảm thụ hắn không đồng dạng như vậy trầm mặc, Tô Tần vươn tay nhẹ nhàng mà xoa thượng gò má của hắn, đem mặt mình ở gò má của hắn biên cọ xát- Có phải hay không gặp phải chuyện gì không hài lòng?
_ Đừng hỏi, Tần nhi, cái gì cũng đừng hỏi, nhắm mắt lại! - Tư Mã Hằng vươn 1 tay che khuất 2 mắt của nàng, trong giọng nói lộ ra nhàn nhạt mệt mỏi- Ta có thứ tốt cho ngươi xem!
_ Là cái gì? - Tô Tần hiếu kỳ.
Tư Mã Hằng mang nàng đi tới nội thất.
_ Là cái gì? - Tô Tần có chút không thể chờ đợi được, nàng vươn tay muốn gỡ 2 tay của hắn.
_ Đừng nóng vội! - Tư Mã Hằng nhẹ nhàng mà đẩy xuống tay nàng- Ngươi chờ 1 chút.
1 lát sau, lại nghe thấy hắn ở bên tai nói- Được rồi, có thể mở mắt ra! - Nói xong hắn buông lỏng 2 tay ra, Tô Tần vừa mới mở ra mắt lập tức liền nhắm lại.
_ Hảo chói mắt! - Tô Tần dùng tay che khuất 2 mắt- Hằng, đây là cái gì, chói mắt như thế? - Tô Tần hơi mở mắt ra, theo kẽ tay lý nhìn lại, nguyên bản đen kịt 1 mảnh trong phòng, bị 1 loạt dạ minh châu chiếu sáng trưng, mỗi khỏa dạ minh châu đều lớn bằng nắm tay đứa con nít, được khảm nạm trên dây chuyền vàng lý, phát ra kia lóa mắt quang mang, tại nơi từng chút 1 nhu lượng sáng chiếu rọi xuống, trên giường gấm mạn xanh thẳm như biển thêu 1 chữ hỷ lớn bằng tơ vàng là vậy ôn nhu, phát ra nhàn nhạt lam sắc quang vựng.
_ Hằng?! - Tô Tần kinh hỉ xoay người nhìn hắn- Những thứ này đều là ngươi làm?
_ Thích không?
_ Thích, rất thích nguy! - Tô Tần ôm lấy mặt của hắn, hôn nhẹ 1 chút- Hằng, ngươi thật tốt!
Tư Mã Hằng lộ ra tiếu ý trong mắt nổi lên 1 chút ánh sáng nhu hòa- Ngươi từng nói qua, ngươi thích đại dương, thích đại dương như thế rộng lớn, thích dưới ánh trăng nhìn đại dương, cùng loại phong lay động tạo nên tiếng hát của sóng làm cho người ta trầm mê, ta không thể dẫn ngươi đi nhìn biển cả, không thể cho ngươi nghe được thanh âm của biển cả, bất quá ta sẽ thổi tiêu! Ta sẽ thổi thanh âm của đại dương cho ngươi nghe!
Hắn từ trong ngực lấy ra ngọc tiêu, bích lục thông thấu trường tiêu ở dạ minh châu quang mang trung lộ ra nhàn nhạt lục quang, Tư Mã Hằng phóng tới bên miệng, nhẹ nhắm mắt, nhẹ nhàng thổi tấu khởi, 1 khúc như biển đào vỗ án thanh âm vang lên, phiêu quấn ở trong phòng, Tô Tần thu về mắt, 2 tay chống cằm, lẳng lặng lắng nghe, cái loại này phong lay động biển rộng thanh âm tựa hồ thực sự đang hiện lên ở trước mắt.
Tiếng nhạc quấn lương, dư vị vô hạn, Tô Tần nghe, khóe miệng câu dẫn ra- Hằng, ngươi thổi thật là dễ nghe!
Tư Mã Hằng nhìn nàng cười thỏa mãn, mân thành 1 cái tuyến môi, chậm rãi câu dẫn ra- Ngươi thích là được rồi!
_ Hằng, ngươi làm sao vậy, sắc mặt không dễ nhìn? - Không biết có phải hay không bởi vì tia sáng duyên cớ, Tô Tần tổng cảm thấy hắn sắc mặt rất khó nhìn, có chút bạch trung thấu thanh, nàng nhớ tới chuyện sáng nay từng nghe Bạch Hi Liên nói qua, không khỏi lo lắng.
_ Ta không sao, chỉ là… …- Hắn vừa nói vừa nhìn Tô Tần, có chút ái muội- Chỉ là mấy đêm gần đây đều ngủ không ngon, hơi mệt chút mà thôi.
Tô Tần bị hắn nhìn không chút ý tứ, nàng cúi đầu, không được tự nhiên giảo vạt áo- Ngươi chẳng phải nói “Vận động” nhiều cũng sẽ không sự… …
_ Tiểu yêu tinh, ngươi bỏ được? - Tư Mã Hằng ái muội từ phía sau của nàng hoàn ở hông nàng.
_ Bỏ được, bỏ được, có bỏ mới có được, ta làm sao lại luyến tiếc! - Tô Tần cúi đầu cười khẽ.
_ Lừa gạt ngươi thôi, tiểu yêu tinh, ngươi bỏ được nhưng ta luyến tiếc! - Tư Mã Hằng nhéo 1 chút mũi của nàng- Ta chỉ cần nghỉ ngơi 1 đêm là đủ rồi! - Hắn ôm Tô Tần nằm ở trên giường, chỉ là nằm, lẳng lặng nằm, từ phía sau đem nàng ôm lấy.
_ Hằng.
_ Ân?
_ Ta nghĩ ngày mai sẽ đi Yên Sơn quan, Như Ca nếu như bị người Thủy Nguyệt quốc mang đi, ra khỏi Yên Sơn quan liền cứu không được hắn! - Tô Tần đem quyết định của chính mình nói ra, vốn cho là Tư Mã Hằng sẽ phản đối, vậy mà hắn lại trầm mặc 1 lúc.
_ Hằng, ngươi không đáp ứng? - Nàng thử thăm dò hỏi.
_ Ngươi đi đi, đừng để cho bản thân hối hận! - Tư Mã Hằng lại đột nhiên mở miệng.
_ Hằng, ngươi thật tốt! - Tô Tần vốn định xoay người, lại bị hắn ôm lấy- Ta mệt nhọc, ngày mai ngươi còn phải đi Yên Sơn quan, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi 1 chút đi!
Tô Tần không có xoay người, lẳng lặng co rúc ở trong ngực của hắn, 2 mắt lại mờ đi xuống- Hằng, ngươi không cùng đi với ta?
_ Ân, ngươi đi trước, ta sẽ đi sau! - Tư Mã Hằng nhàn nhạt nói.
_ Hằng, ta muốn nhìn ngươi 1 chút! - Đêm nay hắn rất kỳ quái!
_ Ngày mai hãy nhìn, ta mệt nhọc! - Tư Mã Hằng không nói gì, lại nhẹ nhàng mà cầm lấy vạt áo, đem vết máu chảy ra giữa mũi lau đi, hắn không phải là không muốn cho nàng nhìn, mà là sợ nàng nhìn thấy!
Cảm giác lần thứ 2 đi tới Yên Sơn quan khiến cho Tô Tần cảm khái không ngớt, nhớ lần đầu tiên tới đến nơi đây cũng là theo chân Hồ Thanh Ca, kia lần đó hắn là mặc trang phục nữ tử, bây giờ hắn lui 1 thân trang sức màu đỏ, thay quần áo tử y tung bay, ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, cái loại tư thế oai hùng này tung bay tuấn mỹ khí tiện sát người ngoài.
Vào Yên Sơn quan, trên lộ nữ tử nhìn thấy hắn đều dùng cái loại ánh mắt ái mộ.
Hồ Thanh Ca tựa hồ quen loại cảm giác được người ngưỡng mộ này, hắn rất hưởng thụ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra 1 loại kiêu ngạo, nhàn nhạt liếc nhìn mọi người qua lại, 1 bộ quân lâm thiên hạ thịnh khí.
_ Tiểu dạng, lại còn rất đắc ý! - Tô Tần cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm.
_ Ngươi nói cái gì?! - Hồ Thanh Ca nhĩ tiêm, lập tức liền nghe được, hắn cố ý giá mã tới gần Tô Tần, ai thân tới gần- Thế nào như vậy nhỏ giọng, ngày thường kia phân hào hùng đi đâu mất rồi!
_ Ngu ngốc, người nói bậy gì đó, ngươi dám nói lại không! - Tô Tần liếc hắn 1 cái.
_ Ngu ngốc! - Hồ Thanh Ca nhíu mày, nha đầu này, 1 chút cũng không thay đổi, cái gì cũng nói xuất khẩu được, cư nhiên dám mắng hắn ngu ngốc!
Vậy, ta uy ngươi ăn! - Tư Mã Hằng uống xong ngụm, sau đó cúi đầu hôn lên môi của nàng. _ Hằng, ta hảo hoài niệm loại cảm giác này… …- Tô Tần quay đầu, nhìn hắn, tia nắng ban mai phủ lên Tư Mã Hằng là như vậy tuấn lãng, nhu hòa dương quang ở gương mặt của hắn tạo nên vòng cương nghị tuấn mỹ như điêu khắc, tinh mỹ ngũ quan, ngâm mộc ở nhu hòa kim sắc quang vựng trung, mê huyễn mắt người, tựa như ảo mộng, làm cho người ta cảm thấy đây hết thảy đều không có chút chân thực, tựa hồ chỉ cần vừa mở mắt tất cả hết thảy đều hội biến mất không còn.
_ Sẽ không, ta sẽ mực ở bên cạnh ngươi… …- Tư Mã Hằng buông bát, đem nàng ôm vào trong ngực, trấn an nói- Đừng nghĩ ngợi nhiều.
_ Hằng, ngươi chừng nào thì hồi Yên Sơn quan?
_ Rất nhanh, ta đã phân phó Si cùng Mị đi chuẩn bị, chúng ta lập tức thành thân, sau đó ta liền dẫn ngươi hồi Yên Sơn quan!
_ Hôn lễ? - Tô Tần khó có thể tưởng tượng, phía trước nàng cùng Tư Mã Duệ hôn lễ chỉ là cái quá trình, từ thủy tới chung tân lang cũng không có xuất hiện, sau dùng tờ hưu thư đem chính mình như quét rác ra cửa, bộ mặt vô tồn, ký ức này đến nay cũng tiên minh, không hiểu sao làm nàng có chút lo lắng.
_ Đừng sợ, ta là Tư Mã Hằng, không phải Tư Mã Duệ- Tựa hồ có thể cảm giác được nàng đáy lòng bất an, hắn nhẹ nhàng mà vuốt ve tóc của nàng- Ngươi thích màu sắc gì?
_ Lam sắc, làm sao vậy?
_ Không, không có gì, ngươi trước ngủ, ta có việc… …- Tư Mã Hằng muốn đứng lên, lại đột nhiên cảm thấy trận choáng váng đầu, hắn lập tức đỡ lấy sàng trụ.
_ Hằng, ngươi làm sao vậy? - Tô Tần quay đầu, nhìn thấy sắc mặt của hắn có chút khó coi.
_ Không có gì, chỉ là có chút choáng váng đầu- Tư Mã Hằng mở mắt, nhìn nàng trêu chọc nói- Ta nghĩ là đêm qua ngủ không ngon, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều chút thì tốt rồi!
_ Hằng, ngươi thực sự không có việc gì? - Tô Tần thiếu cảm thấy có chút không ổn, vốn muốn hỏi hắn, Tư Mã Hằng lại so với chính mình sớm bước cất bước đi ra ngoài.
Tư Mã Hằng bước nhanh đi tới ngoài cửa, tướng môn khép lại, hắn lại suy yếu tựa ở trên ván cửa, nhẹ nhàng mà thở phì phò, sắc mặt than chì.
_ Hằng vương gia, ngươi làm sao vậy? - Bạch Hi Liên vừa vặn tới cửa liền nhìn thấy Tư Mã Hằng tựa ở trên ván cửa sắc mặt khó coi, tâm sinh nghi hoặc, đi lên phía trước muốn nhìn thật tỉ mỉ, lại bị Tư Mã Hằng dùng tay áo ngăn cản.
Tư Mã Hằng cuồn cuộn nổi lên tay áo xoa xoa mồ hôi trên mặt, buông tay áo lúc, trên mặt nhưng lại khôi phục yên lặng thần sắc- Ngươi tới tìm Tần nhi, nàng ở bên trong, ngươi vào đi!
Bạch Hi Liên chống lại hắn kia lạnh lùng sắc bén ánh mắt, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa, đợi được Tư Mã Hằng đi hậu, nàng mới gõ cửa.
_ Là ai? - Tô Tần vội vã mặc quần áo tử tế, xuống giường vừa đi tới môn vừa hỏi.
_ Là ta, Bạch Hi Liên.
_ Là ngươi, vào đi! - Tô Tần vội vã mở cửa hỏi- Ngươi tìm ta có việc?
_ Ta chính là buồn đến hoảng, vì muốn ngăn hoảng, muốn tìm người nói chuyện phiếm thôi- Bạch Hi Liên có chút bất an đứng ở cửa, cái kia Dạ Lãnh cả ngày bộ thần tình lạnh nhạt, cùng hắn cơ hồ không có chủ đề chung gì để nói, Bạch Hi Liên cảm giác mình cứ như thế đi xuống sẽ nổi điên mất!
_ Dạ Lãnh hắn chỉ là không thích nói chuyện, kỳ thực là người rất tốt- Tô Tần không cần hỏi cũng biết vấn đề là Dạ Lãnh, nhớ lúc trước vừa mới gặp hắn, hắn cũng là kia đạm lạnh bộ dáng, khi đó hoàn hảo có Ngô Hạo biết cách ăn nói, nếu không, nàng cũng sẽ tượng như Bạch Hi Liên bây giờ như vậy phát điên.
_ Ha hả, ta thấy hắn là loại người không quan tâm thế sự! - Bạch Hi Liên chép miệng- Được rồi, ta vừa mới nhìn thấy Hằng vương gia, sắc mặt của hắn có chút khó coi, hắn sinh bệnh sao?
_ Hắn? - Tô Tần sửng sốt, nhớ tới vừa Tư Mã Hằng thật có chút choáng váng đầu, chỉ là mình không chú ý kĩ, chẳng lẽ hắn thực sự sinh bệnh? Hắn sinh bệnh gì chứ?
_ Nếu như sinh bệnh, tìm Dạ công tử xem chút đi- Bạch Hi Liên vươn tay ở trước mắt của nàng trên dưới quơ quơ- Tần nhi?
_ Nga, không có gì, ngươi nếu buồn chán, chúng ta liền ra ngoài dạo chút đi! - Tô Tần miễn cưỡng bài trừ tươi cười.
Dọc theo đường đi Tô Tần đều không có tinh thần gì, nàng mực nghĩ về lời nói của Bạch Hi Liên, còn có biểu tình kỳ quái khi nãy của Tư Mã Hằng, mí mắt vẫn nhảy, nhảy đến nàng tâm tình cực kì trầm thấp.
Đi tới đi lui trước mặt lại đụng trúng lồng ngực rộng, Tô Tần vừa định ngẩng đầu lên mắng người, lại nghe được âm thanh trong trẻo.
_ Đang suy nghĩ gì, đi được vội vã như vậy, chẳng lẽ dưới mặt đất có tiền?
Ngẩng đầu, lại thấy được hé ra điên đảo chúng sinh tuấn mỹ chi mặt, đôi phượng trong mắt lưu chuyển ngàn vạn mị quang, khêu gợi đôi môi hơi hé mở.
_ Hồ Thanh Ca! - Tô Tần ngẩng đầu, lại nhìn thấy Hồ Thanh Ca chính vẻ mặt tiếu ý nhìn mình.
_ Tần nhi! - Phía sau hắn lại truyền tới đạo nhu trầm giọng nữ, Tô Tần định nhãn vừa nhìn, là Âu Dương Phi!
_ Ngươi cũng tới rồi!
_ Ân, ta theo hắn cùng nhau trở lại kinh thành tới thăm ngươi, thuận tiện đến xem như Nguyệt cô nương! - Âu Dương Phi ngẩng đầu, ánh mắt đối diện thượng Bạch Hi Liên, nàng hơi có sát ngây người, tổng cảm thấy Tần Như Nguyệt trước mắt tựa hồ có chút không giống cũ, bất quá lại nói không nên lời là chỗ nào không giống cũ- Như Nguyệt cô nương, chuyện ca ca ngươi ta nhất định sẽ giúp ngươi tra rõ, ngươi yên tâm ở chỗ này dưỡng bệnh, sẽ không có người đến quấy rầy ngươi.
_ Như Nguyệt cô nương, ngươi không sao chứ? - Hồ Thanh Ca nheo mắt lại, nhìn Bạch Hi Liên, tựa hồ phải đem nàng xem cái thấu triệt, như vậy phân tích ánh mắt làm cho Bạch Hi Liên thập phần không được tự nhiên.
Bạch Hi Liên nhìn Tô Tần, ánh mắt hướng nàng xin chỉ thị- Nàng nên trả lời như thế nào?
_ Ngạch, chuyện này nói ra rất dài dòng, chúng ta trước tìm chỗ, chậm rãi nói, thế nào?
bình trà lớn, ngọn trà, tam chén trà nhỏ… … … Tứ khắc chung sau khi đi qua, Tô Tần cuối cùng đem toàn bộ chân tướng sự kiện nói rõ ràng ra hết.
_ Nói như vậy, người bắt cóc Như Ca có thể là Thủy Nguyệt quốc? - Hồ Thanh Ca tựa hồ để ý chuyện của Tần Như Ca hơn, hắn nhíu chặt chân mày, thần sắc ngưng trọng- Nếu quả thật là như thế này, xem ra là phiền toái!
_ Vì sao? - Tô Tần hỏi.
_ Sứ giả Thủy Nguyệt quốc sáng sớm qua đã ly khai kinh thành, hướng Yên Sơn quan mà đi- Hồ Thanh Ca thở dài hơi nói- khi bọn họ ra khỏi Yên Sơn quan, muốn tìm về Tần Như Ca liền không còn cách nào!
_ Kia còn chờ gì nữa, chúng ta lập tức đi Yên Sơn quan! - Tô Tần không chút suy nghĩ, đập bàn.
_ Thế nhưng, Tần nhi, Hằng vương gia hắn sẽ đáp ứng sao? - Âu Dương Phi câu đem ý chí chiến đấu của Tô Tần thoáng cái đập chết hơn phân nửa.
_ Chúng ta tiền trảm hậu tấu! - Tô Tần suy tư hồi- Cứu Như Ca quan trọng hơn, ta nghĩ Hằng hắn sẽ hiểu!
Đương Tô Tần nói Tư Mã Hằng thời gian, kia trong mắt thả ra sáng lạn lại làm cho ánh mắt Hồ Thanh Ca phai nhạt xuống, cỗ chua xót khổ sở tự đáy lòng lan tràn ra, hắn cúi đầu, cười khổ tiếng, nguyên lai có số việc minh bạch là chuyện nhỏ, chân chính làm được lại là chuyện khác!
_ Như vậy chúng ta khi nào xuất phát?”- Âu Dương Phi cùng Tần Như Ca là quen biết cũ, nàng cũng hết sức lo lắng, hi vọng lập tức xuất phát đi Yên Sơn quan.
_ Ngày mai, chúng ta đêm nay quay về chuẩn bị chút! - Tô Tần cùng Hồ Thanh Ca bọn họ ước định hảo hậu, liền dẫn Bạch Hi Liên hồi phủ vương gia của Tư Mã Hằng.
Lúc gần đi, Hồ Thanh Ca nhìn Bạch Hi Liên kia mạt ý vị thâm trường ánh mắt làm cho Bạch Hi Liên tim đập thiếu chút nữa rớt ra ngoài, ánh mắt thật là sắc bén, chẳng biết tại sao, Bạch Hi Liên cảm thấy Hồ Thanh Ca đối với mình tổng tồn tại nào đó địch ý, vấn đề là nàng cũng không biết rốt cuộc vì sao chính mình lại làm cho hắn có loại cảm giác này!
_ Tần nhi, Hồ công tử tựa hồ không thích ta- Bạch Hi Liên đi theo phía sau Tô Tần, thần tình có chút ảm đạm.
_ Đừng để ý ánh mắt của người khác, làm được đạm nhiên mới là tối chuyện hiện nay ngươi cần làm! - Tô Tần tẫn có khả năng an ủi Bạch Hi Liên, bởi vì nàng có thể lý giải, cũng có thể hội qua nàng loại cảm giác bất lực này, Tô Tần đè lại bả vai của nàng- Chậm rãi làm quen, làm quen ở đây tất cả, sau đó ngươi sẽ phát hiện ở trong bất tri bất giác, ngươi đã hoàn toàn sáp nhập vào trong này.
Bạch Hi Liên gật gật đầu, hướng phòng mình đi đến.
An ủi hoàn nàng, Tô Tần cũng hướng gian phòng của mình đi đến, vừa mới đẩy cửa ra, Tô Tần liền bị đôi cường hữu lực tay kéo đi vào.
_ Hằng… …- Tô Tần bị hắn quay người ôm vào trong ngực, hắn tựa đầu vào ở bả vai của nàng thượng- Hằng, ngươi làm sao vậy?
Cảm thụ hắn không đồng dạng như vậy trầm mặc, Tô Tần vươn tay nhẹ nhàng mà xoa thượng gò má của hắn, đem mặt mình ở gò má của hắn biên cọ xát- Có phải hay không gặp phải chuyện gì không hài lòng?
_ Đừng hỏi, Tần nhi, cái gì cũng đừng hỏi, nhắm mắt lại! - Tư Mã Hằng vươn tay che khuất mắt của nàng, trong giọng nói lộ ra nhàn nhạt mệt mỏi- Ta có thứ tốt cho ngươi xem!
_ Là cái gì? - Tô Tần hiếu kỳ.
Tư Mã Hằng mang nàng đi tới nội thất.
_ Là cái gì? - Tô Tần có chút không thể chờ đợi được, nàng vươn tay muốn gỡ tay của hắn.
_ Đừng nóng vội! - Tư Mã Hằng nhẹ nhàng mà đẩy xuống tay nàng- Ngươi chờ chút.
lát sau, lại nghe thấy hắn ở bên tai nói- Được rồi, có thể mở mắt ra! - Nói xong hắn buông lỏng tay ra, Tô Tần vừa mới mở ra mắt lập tức liền nhắm lại.
_ Hảo chói mắt! - Tô Tần dùng tay che khuất mắt- Hằng, đây là cái gì, chói mắt như thế? - Tô Tần hơi mở mắt ra, theo kẽ tay lý nhìn lại, nguyên bản đen kịt mảnh trong phòng, bị loạt dạ minh châu chiếu sáng trưng, mỗi khỏa dạ minh châu đều lớn bằng nắm tay đứa con nít, được khảm nạm trên dây chuyền vàng lý, phát ra kia lóa mắt quang mang, tại nơi từng chút nhu lượng sáng chiếu rọi xuống, trên giường gấm mạn xanh thẳm như biển thêu chữ hỷ lớn bằng tơ vàng là vậy ôn nhu, phát ra nhàn nhạt lam sắc quang vựng.
_ Hằng?! - Tô Tần kinh hỉ xoay người nhìn hắn- Những thứ này đều là ngươi làm?
_ Thích không?
_ Thích, rất thích nguy! - Tô Tần ôm lấy mặt của hắn, hôn nhẹ chút- Hằng, ngươi thật tốt!
Tư Mã Hằng lộ ra tiếu ý trong mắt nổi lên chút ánh sáng nhu hòa- Ngươi từng nói qua, ngươi thích đại dương, thích đại dương như thế rộng lớn, thích dưới ánh trăng nhìn đại dương, cùng loại phong lay động tạo nên tiếng hát của sóng làm cho người ta trầm mê, ta không thể dẫn ngươi đi nhìn biển cả, không thể cho ngươi nghe được thanh âm của biển cả, bất quá ta sẽ thổi tiêu! Ta sẽ thổi thanh âm của đại dương cho ngươi nghe!
Hắn từ trong ngực lấy ra ngọc tiêu, bích lục thông thấu trường tiêu ở dạ minh châu quang mang trung lộ ra nhàn nhạt lục quang, Tư Mã Hằng phóng tới bên miệng, nhẹ nhắm mắt, nhẹ nhàng thổi tấu khởi, khúc như biển đào vỗ án thanh âm vang lên, phiêu quấn ở trong phòng, Tô Tần thu về mắt, tay chống cằm, lẳng lặng lắng nghe, cái loại này phong lay động biển rộng thanh âm tựa hồ thực sự đang hiện lên ở trước mắt.
Tiếng nhạc quấn lương, dư vị vô hạn, Tô Tần nghe, khóe miệng câu dẫn ra- Hằng, ngươi thổi thật là dễ nghe!
Tư Mã Hằng nhìn nàng cười thỏa mãn, mân thành cái tuyến môi, chậm rãi câu dẫn ra- Ngươi thích là được rồi!
_ Hằng, ngươi làm sao vậy, sắc mặt không dễ nhìn? - Không biết có phải hay không bởi vì tia sáng duyên cớ, Tô Tần tổng cảm thấy hắn sắc mặt rất khó nhìn, có chút bạch trung thấu thanh, nàng nhớ tới chuyện sáng nay từng nghe Bạch Hi Liên nói qua, không khỏi lo lắng.
_ Ta không sao, chỉ là… …- Hắn vừa nói vừa nhìn Tô Tần, có chút ái muội- Chỉ là mấy đêm gần đây đều ngủ không ngon, hơi mệt chút mà thôi.
Tô Tần bị hắn nhìn không chút ý tứ, nàng cúi đầu, không được tự nhiên giảo vạt áo- Ngươi chẳng phải nói “Vận động” nhiều cũng sẽ không sự… …
_ Tiểu yêu tinh, ngươi bỏ được? - Tư Mã Hằng ái muội từ phía sau của nàng hoàn ở hông nàng.
_ Bỏ được, bỏ được, có bỏ mới có được, ta làm sao lại luyến tiếc! - Tô Tần cúi đầu cười khẽ.
_ Lừa gạt ngươi thôi, tiểu yêu tinh, ngươi bỏ được nhưng ta luyến tiếc! - Tư Mã Hằng nhéo chút mũi của nàng- Ta chỉ cần nghỉ ngơi đêm là đủ rồi! - Hắn ôm Tô Tần nằm ở trên giường, chỉ là nằm, lẳng lặng nằm, từ phía sau đem nàng ôm lấy.
_ Hằng.
_ Ân?
_ Ta nghĩ ngày mai sẽ đi Yên Sơn quan, Như Ca nếu như bị người Thủy Nguyệt quốc mang đi, ra khỏi Yên Sơn quan liền cứu không được hắn! - Tô Tần đem quyết định của chính mình nói ra, vốn cho là Tư Mã Hằng sẽ phản đối, vậy mà hắn lại trầm mặc lúc.
_ Hằng, ngươi không đáp ứng? - Nàng thử thăm dò hỏi.
_ Ngươi đi đi, đừng để cho bản thân hối hận! - Tư Mã Hằng lại đột nhiên mở miệng.
_ Hằng, ngươi thật tốt! - Tô Tần vốn định xoay người, lại bị hắn ôm lấy- Ta mệt nhọc, ngày mai ngươi còn phải đi Yên Sơn quan, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi chút đi!
Tô Tần không có xoay người, lẳng lặng co rúc ở trong ngực của hắn, mắt lại mờ đi xuống- Hằng, ngươi không cùng đi với ta?
_ Ân, ngươi đi trước, ta sẽ đi sau! - Tư Mã Hằng nhàn nhạt nói.
_ Hằng, ta muốn nhìn ngươi chút! - Đêm nay hắn rất kỳ quái!
_ Ngày mai hãy nhìn, ta mệt nhọc! - Tư Mã Hằng không nói gì, lại nhẹ nhàng mà cầm lấy vạt áo, đem vết máu chảy ra giữa mũi lau đi, hắn không phải là không muốn cho nàng nhìn, mà là sợ nàng nhìn thấy!
Cảm giác lần thứ đi tới Yên Sơn quan khiến cho Tô Tần cảm khái không ngớt, nhớ lần đầu tiên tới đến nơi đây cũng là theo chân Hồ Thanh Ca, kia lần đó hắn là mặc trang phục nữ tử, bây giờ hắn lui thân trang sức màu đỏ, thay quần áo tử y tung bay, ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, cái loại tư thế oai hùng này tung bay tuấn mỹ khí tiện sát người ngoài.
Vào Yên Sơn quan, trên lộ nữ tử nhìn thấy hắn đều dùng cái loại ánh mắt ái mộ.
Hồ Thanh Ca tựa hồ quen loại cảm giác được người ngưỡng mộ này, hắn rất hưởng thụ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra loại kiêu ngạo, nhàn nhạt liếc nhìn mọi người qua lại, bộ quân lâm thiên hạ thịnh khí.
_ Tiểu dạng, lại còn rất đắc ý! - Tô Tần cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm.
_ Ngươi nói cái gì?! - Hồ Thanh Ca nhĩ tiêm, lập tức liền nghe được, hắn cố ý giá mã tới gần Tô Tần, ai thân tới gần- Thế nào như vậy nhỏ giọng, ngày thường kia phân hào hùng đi đâu mất rồi!
_ Ngu ngốc, người nói bậy gì đó, ngươi dám nói lại không! - Tô Tần liếc hắn cái.
_ Ngu ngốc! - Hồ Thanh Ca nhíu mày, nha đầu này, chút cũng không thay đổi, cái gì cũng nói xuất khẩu được, cư nhiên dám mắng hắn ngu ngốc!