"Thiếu cung chủ, đi!"Mọi người chỉ nghĩ có một mình Nguyệt Dao xông vào Hiên vương phủ, nhưng lại có một phấn y nữ tử vụt qua trước mặt Lâm Hinh Nhân, mang theo Lâm Hinh Hinh Nhân bay đi.
Thấy Lâm Hinh Nhân thoát thân an toàn, Nguyệt Dao cũng không muốn giao chiến, bỏ lại đám thủ vệ kia, đi theo Lâm Hinh Nhân
Mà lúc này, Tây Môn Tĩnh Hiên vừa ra khỏi mật thất, trở lại thư phòng, nhìn qua khe hở thấy toàn bộ động tĩnh bên ngoài. Trơ mắt nhìn Lâm Hinh Nhân bị người ta cứu đi, hắn không thể ra tay bây giờ, càng không thể làm cho người bên ngoài, toàn bộ thuộc hạ của hắn nhìn thấy tình trạng bây giờ.
Lúc này Tây Môn Tĩnh Hiên toàn thân xích lõa, trong tay còn cầm một chiếc yếm màu hồng phấn, mu bàn tay bởi vì dùng sức liền nổi lên gân xanh, ánh mắt không còn hờ hững mà tràn ngập tức giận.
"Vương gia đã xảy ra chuyện!"
Là tiếng của tên thuộc hạ lúc trước.
Giọng nói vang lên, Tây Môn Tĩnh Hiên liền ngay lập tức ra sau tấm bình phong trong thư phòng, đem quần áo đặt ở trên giường mặc lên chỉnh tề.
May mắn hắn có thói quen qua đêm trong thư phòng, nên chuẩn bị một bộ y phục, nếu không thuộc hạ sẽ tưởng hắn là tiểu tức phụ chạy trốn kia.
(Bạc Hà: -.-!!!!! Hai người thật có tướng phu thê a~)
Đáng giận nhất là nữ nhân kia không chỉ làm cho hắn hôn mê, mà còn lột sạch hắn không còn một mảnh, càng giận hơn chính là khi tỉnh lại hắn lại thấy trên mặt mình có một cái yếm màu hồng phấn!
(Bạc Hà: Yếm =))) Cái yếm của Nhân tỷ đó ca)
"Vương gia? Ngài không có chuyện gì?" Tên thuộc hạ kia vội vàng kia vội vàng đẩy cửa vào, căn bản không có đoán được Tây Môn Tĩnh Hiên đã trở lại thư phòng, sau khi nhìn thấy hắn, cẩn thận nhìn đi nhìn lại vài lần, mới chắc chắn rằng người trước mặt chính là Hiên vương.
"Bí mật điều tra Thủy Nguyệt cung, nhất định phải đem người đàn bà kia đào ra!" Tây Môn Tĩnh Hiên đưa hai tay ra sau lưng, ánh mắt tức giận.
Tuy rằng giọng nói bình tĩnh, nhưng mà tên thuộc hạ kia thấy ánh mắt của Hiên vương trở nên tràn đầy sát khí, đã nói cho hắn biết rằng, vương gia đang rất tức giận.
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Thuộc hạ này cũng là người khôn khéo, đã nhận ra sai lầm của mình.
"Bổn vương không có ra lệnh cho ngươi." Tây Môn Tĩnh Hiên thản nhiên nhìn tên thuộc hạ kia.
Tên thuộc hạ kia giật mình, bất giác quay đầu nhìn phía sau, thấy hộ vệ thống lĩnh vương phủ cũng đang ở đó. Thế nhưng mình bất tài đến mức không thể giúp vương gia xử lí chuyện này hay sao?
Nghi vấn trong lòng chồng chất, tên thuộc hạ kia liền hiểu được điều gì đó, vội vàng quỳ xuống, chắp tay nói, "Thỉnh vương gia giáng tội."
Nếu không phải lúc đó hắn không nhìn rõ, như thế nào lại coi nữ tặc kia là vương gia, đưa ra khỏi mật thất?
"Phạt một trăm trượng, đi Nam Cương đợi lệnh!" Sát khí trên người Tây Môn Tĩnh Hiên từ từ biến mất, mặt không chút thay đổi nói.
Nhìn thấy hắn chật vật như vậy, lại còn thả tên đầu sỏ gây chuyện đi, tất nhiên là sẽ không thể giữ lại bên người.
Tây Môn Tĩnh Hiên ung dung nói, nhưng người kia chắc chắn sẽ bị đánh đến huyết nhục mơ hồ(*), chịu một trăm roi sắt, máu còn dính trên roi, nếu người kia không phải có võ công thâm hậu thì đã chết từ lâu rồi.
(*): Máu thịt lẫn lộn
"Thuộc hạ tuân mệnh." Tên thuộc hạ kia nghe theo lệnh mà làm, năm năm trước ở biên cương hắn bị kẻ thù hãm hại, trong lúc hấp hối được Hiên vương cứu giúp, hắn liền đối với Hiên vương thề nguyện sống chết trung thành.
Tất cả mọi người lui xuống, sau khi đóng cửa thư phòng lại, Tây Môn Tĩnh Hiên mới đưa hai tay sau lưng cầm ra, cái yếm màu hồng phấn đã bị hắn vò nát kia.
Nữ nhân kia quả là đáng giận, là kẻ nào không biết tốt xấu dám chọc đến Hiên vương phủ, thế nhưng còn dám làm bổn vương nhục nhã như thế, quả thật là chán sống!
Tây Môn Tĩnh Hiên nhìn chằm chằm vào thứ kia ánh mắt co rút, tức giận ẩn giấu trong lòng dâng lên.
Hắn thấy cũng lạ, nhìn người đàn bà kia mềm nhũn ngã trên mặt đất, cảm thấy nàng không thể đánh lại mình, không nghĩ tới còn cất giấu tâm tư dưới đáy mắt, thừa dịp hắn không để ý liền ra tay.
Nhớ rõ lúc đấy hắn là vì tránh ám khí màu đỏ sậm nên mới xoay người, không để ý đến người đàn bà kia. Người đàn bà kia đúng là lợi hại, còn có dáng vẻ xử nữ, làm hắn mủi lòng rồi đột nhiên nghịch chuyển, cho người đàn bà kia có cơ hội chạy thoát.
Nếu đây là chiến trường thì đúng là sai lầm trí mạng.
"Thiếu cung chủ, có chuyện gì xảy ra vậy? Người mãi chưa trở về, làm cho ta sốt ruột muốn chết." Y Dao giả trang thành Lâm Hinh Nhân thấy nàng trở về mới yên tâm.
Buổi tối, Lâm Hinh Nhân chậm trễ chưa có trở về, Y Dao liền cảm thấy xảy ra vấn đề, thừa dịp Yên Nhi ngủ say ra ngoài liên lạc với Tinh Dao và Nguyệt Dao, đoán rằng, Lâm Hinh Nhân một mình đột nhập vào Hiên vương phủ. Y Dao sợ Thái sư phủ buổi sáng không tìm thấy đại tiểu thư, liền hồi phủ tiếp tục giả làm Lâm Hinh Nhân, Tinh Dao cùng Nguyệt Dao chạy tới Hiên vương phủ tìm hiểu tình hình, rốt cuộc cũng tìm thấy Lâm Hinh Nhân.
"Ta bị Tây Môn Tĩnh Hiên ám toán, thiếu chút nữa bị hắn bắt lại rồi giết chết." Lâm Hinh Nhân nói, "Ta trúng phải một loại mê dược Nam Cương, dược vật khiến ta không thể vận công, làm cho công lực mất đi tạm thời, hiện tại đã sớm hồi phục
Cái loại mê dược này lợi hại ở chỗ, không mùi không vị, hít phải nó mà tiếp tục vận nội công sẽ bị mất công lực tạm thời, đề phòng có người tiến vào mật thất. Điều này cũng làm cho Tây Môn Tĩnh Hiên rời khỏi mật thất thân thủ tự nhiên như trước, mà Lâm Hinh Nhân muốn Tinh Dao cùng Nguyệt Dao trợ giúp.
Nhưng thân là thiếu cung chủ Thủy Nguyệt cung, Lâm Hinh Nhân xác định nội công của mình hoàn toàn hồi phục rồi mới nói cho người bên ngoài, nàng phải giữ gìn hình tượng của mình trước mặt thuộc hạ, không phải vì hư vinh, mà là vì sĩ khí.
"Hiên vương phủ nguy hiểm như vậy, thiếu cung chủ, lần sau người nên cẩn thận một chút." Y Dao lo lắng nói.
"Lần sau ta sẽ chú ý." Lâm Hinh Nhân nói xong, liền tháo lớp dịch dung trên mặt xuống, "Y Dao, ngươi lập tức trở về Thủy Nguyệt cung, không có mệnh lệnh của ta tạm thời không cần lộ diện."
"Vì cái gì?" Y Dao cũng tháo lớp mặt nạ trên mặt mình xuống, khó hiểu hỏi, cho tới nay, nàng đứng đầu tam đại hộ pháp của Thủy Nguyệt cung, vẫn thường giúp Lâm Hinh Nhân xử lí chuyện ngoài cung, thuận tiện thế thân Lâm Hinh Nhân, cho nàng cơ hội ra ngoài phủ thái sư làm việc.
"Không có gì, ta chỉ là muốn trở về chăm sóc cho sư phụ, bệnh tình sư phụ ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa ngươi làm việc ta cũng cảm thấy yên tâm hơn." Lâm Hinh Nhân nói, nàng có thể nào nói cho Y Dao biết, khuôn mặt này của nàng đã trở thành mục tiêu cho Tây Môn Tĩnh Hiên? Nàng ở trên danh nghĩa đã trở thành nữ nhân của Tây Môn Tĩnh Hiên? Cho nên nàng phải đề phòng bị Tây Môn Tĩnh Hiên bắt đi?
Edit & Beta: Bạc Hà
Thấy Lâm Hinh Nhân thoát thân an toàn, Nguyệt Dao cũng không muốn giao chiến, bỏ lại đám thủ vệ kia, đi theo Lâm Hinh Nhân
Mà lúc này, Tây Môn Tĩnh Hiên vừa ra khỏi mật thất, trở lại thư phòng, nhìn qua khe hở thấy toàn bộ động tĩnh bên ngoài. Trơ mắt nhìn Lâm Hinh Nhân bị người ta cứu đi, hắn không thể ra tay bây giờ, càng không thể làm cho người bên ngoài, toàn bộ thuộc hạ của hắn nhìn thấy tình trạng bây giờ.
Lúc này Tây Môn Tĩnh Hiên toàn thân xích lõa, trong tay còn cầm một chiếc yếm màu hồng phấn, mu bàn tay bởi vì dùng sức liền nổi lên gân xanh, ánh mắt không còn hờ hững mà tràn ngập tức giận.
"Vương gia đã xảy ra chuyện!"
Là tiếng của tên thuộc hạ lúc trước.
Giọng nói vang lên, Tây Môn Tĩnh Hiên liền ngay lập tức ra sau tấm bình phong trong thư phòng, đem quần áo đặt ở trên giường mặc lên chỉnh tề.
May mắn hắn có thói quen qua đêm trong thư phòng, nên chuẩn bị một bộ y phục, nếu không thuộc hạ sẽ tưởng hắn là tiểu tức phụ chạy trốn kia.
(Bạc Hà: -.-!!!!! Hai người thật có tướng phu thê a~)
Đáng giận nhất là nữ nhân kia không chỉ làm cho hắn hôn mê, mà còn lột sạch hắn không còn một mảnh, càng giận hơn chính là khi tỉnh lại hắn lại thấy trên mặt mình có một cái yếm màu hồng phấn!
(Bạc Hà: Yếm =))) Cái yếm của Nhân tỷ đó ca)
"Vương gia? Ngài không có chuyện gì?" Tên thuộc hạ kia vội vàng kia vội vàng đẩy cửa vào, căn bản không có đoán được Tây Môn Tĩnh Hiên đã trở lại thư phòng, sau khi nhìn thấy hắn, cẩn thận nhìn đi nhìn lại vài lần, mới chắc chắn rằng người trước mặt chính là Hiên vương.
"Bí mật điều tra Thủy Nguyệt cung, nhất định phải đem người đàn bà kia đào ra!" Tây Môn Tĩnh Hiên đưa hai tay ra sau lưng, ánh mắt tức giận.
Tuy rằng giọng nói bình tĩnh, nhưng mà tên thuộc hạ kia thấy ánh mắt của Hiên vương trở nên tràn đầy sát khí, đã nói cho hắn biết rằng, vương gia đang rất tức giận.
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Thuộc hạ này cũng là người khôn khéo, đã nhận ra sai lầm của mình.
"Bổn vương không có ra lệnh cho ngươi." Tây Môn Tĩnh Hiên thản nhiên nhìn tên thuộc hạ kia.
Tên thuộc hạ kia giật mình, bất giác quay đầu nhìn phía sau, thấy hộ vệ thống lĩnh vương phủ cũng đang ở đó. Thế nhưng mình bất tài đến mức không thể giúp vương gia xử lí chuyện này hay sao?
Nghi vấn trong lòng chồng chất, tên thuộc hạ kia liền hiểu được điều gì đó, vội vàng quỳ xuống, chắp tay nói, "Thỉnh vương gia giáng tội."
Nếu không phải lúc đó hắn không nhìn rõ, như thế nào lại coi nữ tặc kia là vương gia, đưa ra khỏi mật thất?
"Phạt một trăm trượng, đi Nam Cương đợi lệnh!" Sát khí trên người Tây Môn Tĩnh Hiên từ từ biến mất, mặt không chút thay đổi nói.
Nhìn thấy hắn chật vật như vậy, lại còn thả tên đầu sỏ gây chuyện đi, tất nhiên là sẽ không thể giữ lại bên người.
Tây Môn Tĩnh Hiên ung dung nói, nhưng người kia chắc chắn sẽ bị đánh đến huyết nhục mơ hồ(*), chịu một trăm roi sắt, máu còn dính trên roi, nếu người kia không phải có võ công thâm hậu thì đã chết từ lâu rồi.
(*): Máu thịt lẫn lộn
"Thuộc hạ tuân mệnh." Tên thuộc hạ kia nghe theo lệnh mà làm, năm năm trước ở biên cương hắn bị kẻ thù hãm hại, trong lúc hấp hối được Hiên vương cứu giúp, hắn liền đối với Hiên vương thề nguyện sống chết trung thành.
Tất cả mọi người lui xuống, sau khi đóng cửa thư phòng lại, Tây Môn Tĩnh Hiên mới đưa hai tay sau lưng cầm ra, cái yếm màu hồng phấn đã bị hắn vò nát kia.
Nữ nhân kia quả là đáng giận, là kẻ nào không biết tốt xấu dám chọc đến Hiên vương phủ, thế nhưng còn dám làm bổn vương nhục nhã như thế, quả thật là chán sống!
Tây Môn Tĩnh Hiên nhìn chằm chằm vào thứ kia ánh mắt co rút, tức giận ẩn giấu trong lòng dâng lên.
Hắn thấy cũng lạ, nhìn người đàn bà kia mềm nhũn ngã trên mặt đất, cảm thấy nàng không thể đánh lại mình, không nghĩ tới còn cất giấu tâm tư dưới đáy mắt, thừa dịp hắn không để ý liền ra tay.
Nhớ rõ lúc đấy hắn là vì tránh ám khí màu đỏ sậm nên mới xoay người, không để ý đến người đàn bà kia. Người đàn bà kia đúng là lợi hại, còn có dáng vẻ xử nữ, làm hắn mủi lòng rồi đột nhiên nghịch chuyển, cho người đàn bà kia có cơ hội chạy thoát.
Nếu đây là chiến trường thì đúng là sai lầm trí mạng.
"Thiếu cung chủ, có chuyện gì xảy ra vậy? Người mãi chưa trở về, làm cho ta sốt ruột muốn chết." Y Dao giả trang thành Lâm Hinh Nhân thấy nàng trở về mới yên tâm.
Buổi tối, Lâm Hinh Nhân chậm trễ chưa có trở về, Y Dao liền cảm thấy xảy ra vấn đề, thừa dịp Yên Nhi ngủ say ra ngoài liên lạc với Tinh Dao và Nguyệt Dao, đoán rằng, Lâm Hinh Nhân một mình đột nhập vào Hiên vương phủ. Y Dao sợ Thái sư phủ buổi sáng không tìm thấy đại tiểu thư, liền hồi phủ tiếp tục giả làm Lâm Hinh Nhân, Tinh Dao cùng Nguyệt Dao chạy tới Hiên vương phủ tìm hiểu tình hình, rốt cuộc cũng tìm thấy Lâm Hinh Nhân.
"Ta bị Tây Môn Tĩnh Hiên ám toán, thiếu chút nữa bị hắn bắt lại rồi giết chết." Lâm Hinh Nhân nói, "Ta trúng phải một loại mê dược Nam Cương, dược vật khiến ta không thể vận công, làm cho công lực mất đi tạm thời, hiện tại đã sớm hồi phục
Cái loại mê dược này lợi hại ở chỗ, không mùi không vị, hít phải nó mà tiếp tục vận nội công sẽ bị mất công lực tạm thời, đề phòng có người tiến vào mật thất. Điều này cũng làm cho Tây Môn Tĩnh Hiên rời khỏi mật thất thân thủ tự nhiên như trước, mà Lâm Hinh Nhân muốn Tinh Dao cùng Nguyệt Dao trợ giúp.
Nhưng thân là thiếu cung chủ Thủy Nguyệt cung, Lâm Hinh Nhân xác định nội công của mình hoàn toàn hồi phục rồi mới nói cho người bên ngoài, nàng phải giữ gìn hình tượng của mình trước mặt thuộc hạ, không phải vì hư vinh, mà là vì sĩ khí.
"Hiên vương phủ nguy hiểm như vậy, thiếu cung chủ, lần sau người nên cẩn thận một chút." Y Dao lo lắng nói.
"Lần sau ta sẽ chú ý." Lâm Hinh Nhân nói xong, liền tháo lớp dịch dung trên mặt xuống, "Y Dao, ngươi lập tức trở về Thủy Nguyệt cung, không có mệnh lệnh của ta tạm thời không cần lộ diện."
"Vì cái gì?" Y Dao cũng tháo lớp mặt nạ trên mặt mình xuống, khó hiểu hỏi, cho tới nay, nàng đứng đầu tam đại hộ pháp của Thủy Nguyệt cung, vẫn thường giúp Lâm Hinh Nhân xử lí chuyện ngoài cung, thuận tiện thế thân Lâm Hinh Nhân, cho nàng cơ hội ra ngoài phủ thái sư làm việc.
"Không có gì, ta chỉ là muốn trở về chăm sóc cho sư phụ, bệnh tình sư phụ ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa ngươi làm việc ta cũng cảm thấy yên tâm hơn." Lâm Hinh Nhân nói, nàng có thể nào nói cho Y Dao biết, khuôn mặt này của nàng đã trở thành mục tiêu cho Tây Môn Tĩnh Hiên? Nàng ở trên danh nghĩa đã trở thành nữ nhân của Tây Môn Tĩnh Hiên? Cho nên nàng phải đề phòng bị Tây Môn Tĩnh Hiên bắt đi?
Edit & Beta: Bạc Hà