"Hiên vương phủ đúng là rất nguy hiểm." Y Dao lo lắng thay Lâm Hinh Nhân, chẳng qua là chỉ đi thăm dò một chút liền gặp nguy hiểm.
"Không có việc gì, còn có Tinh Dao cùng Nguyệt Dao, để hai nàng đi thao ta, ngươi làm việc thận trọng, đi theo sư phụ ta càng yên tâm." Lâm Hinh Nhân nói.
"Thiếu cung chủ, Yên Nhi đã trở lại."Tinh Dao canh gác ngoài cửa thấp giọng nói.
Người trong phòng liếc mắt nhìn nhau một cái, im lặng xẹt qua cửa sổ, lắc mình trở ra, trong chớp mắt chỉ còn có một mình Lâm Hinh Nhân.
Lâm Hinh Nhân nhìn quần áo của Tây Môn Tĩnh Hiên trên người mình, rất nhanh liền cởi ra, nhảy lên giường, nằm cuộn tròn cả chăn lại.
"Ơ, tiểu thư, tại sao người lại ngủ như vậy?" Yên Nhi đẩy cửa vào, nhìn thấy Lâm Hinh Nhân nằm trong ổ chăn, nghi hoặc hỏi.
"Không biết, chỉ là muốn như vậy." Lâm Hinh Nhân vụng về đáp lại.
Yên Nhi rất nhanh đi đến đi bên giường, sờ trán Lâm Hinh Nhân nói, "Không có việc gì, có phải tiểu thư cảm thấy xuất giá quá khẩn trương hay không? Người mệt thì ngủ đi, qua đêm nay sẽ không còn cơ hội ngủ ở phủ thái sư nữa."
"Ân...." Lâm Hinh Nhân nhắm mắt lại, đáp lại một tiếng.
"Tiểu thư, về sau tới Hiên vương phủ người phải cẩn thận, Hiên vương quả thật không phải nhân vật tầm thường, vừa rồi ta ở bên ngoài nghe nói đêm qua có thích khách xông vào phủ ám sát Hiên vương." Yên Nhi thay Lâm Hinh Nhân ém lại góc chăn nói.
"Hiên vương là người như thế nào, há có thể để cho một thích khách nho nhỏ thực hiện được mục đích của mình?"Trong giọng nói của Yên Nhi tỏ ra vài phần khâm phục.
Cũng khó trách, Hiên vương mười tám tuổi bình chiến loạn lập quân uy, cho tới bây giờ đã lãnh binh tám năm, được hoàng thượng coi trọng, hoàng thượng cho hắn cùng nắm quyền. Chính trực tài hoa hơn người, lời đồn thường tôn Hiên vương thành thần, là mối tình đầu của mọi thiếu nữ.
Nếu như nói Lâm Hinh Nhân này không chịu nổi việc bị thái tử trong mông của những thiếu nữ từ hôn nhục nhã, đã vậy lại còn tái giá với Hiên vương, còn đánh vỡ giấc mộng của các nàng, các nàng không thể không tức giận.
Nếu như những cô nương này biết vị thần trong lòng mình, thiếu chút nữa khỏa thân trước mặt thuộc hạ của mình, chắc sẽ tức điên lên.
Cho dù người khác không thấy, nhưng mà tên thuộc hạ đã dẫn mình ra khỏi mật thất kia chắc chắn biết, vả lại, Tây Môn Tĩnh Hiên là nhân vật lớn như vậy, cho dù người khác không biết, trong lòng hắn cũng cảm thấy không thoải mái.
Nữ nhân thất trinh cả đời phải chịu nhục nhã, thể diện của nam nhân mất hết là đả kích trầm trọng với hắn, cũng sẽ là bóng ma tâm lí trong lòng hắn cả đời.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Lâm Hinh Nhân thoải mái không ít, nhưng mà nợ của Tây Môn Tĩnh Hiên không thể xóa được, chờ nàng hoàn thành xong chuyện quan trọng rồi tính sổ hắn cũng không muộn.
"Tiểu thư, người cười gì vậy?" Yên Nhi khó hiểu hỏi.
"Cười ngươi a." Lâm Hinh Nhân quay đầu, cười nói, "Nhìn ngươi khâm phục Hiên vương như vậy, chờ hôn lễ cử hành xong, ta sẽ thuyết phục hắn cho ngươi làm sườn phi."
"Phi phi phi, tiểu thư sao ngài lại nói như vậy!" Yên Nhi trong nháy mắt đã đỏ mặt, "Đừng nói sườn phi, cho dù là chỉ là phu nhân cũng không thể, Yên Nhi sao có thể cùng tiểu thư cộng chẩm nhất phu(*)!"
(*): Cùng chung một chồng
"Không thể cùng ta cộng chẩm nhất phu, ngươi không muốn gả cho Hiên vương hay sao?" Lâm Hinh Nhân cuộn tròn trong ổ chăn, ló đầu ra cười Yên Nhi đang đỏ mặt.
"Không muốn!" Yên Nhi giậm chân nói, "Tiểu thư ngủ đi, nô ty không cùng tiểu thư nói chuyện nữa."
Vừa nói xong, Yên Nhi chạy ra khỏi phòng.
Thừa dịp Yên Nhi rời khỏi, Lâm Hinh Nhân vội vàng đứng dậy thay y phục, cởi y phục của Tây Môn Tĩnh Hiên ra không kịp xử lí, liền nghĩ giấu ở dưới gầm giường, tạm thời đặt cạnh y phục dạ hành của mình. Đây chính là "chứng cứ phạm tội"của nàng, không kịp tiêu hủy, phải nghiêm mật giấu đi, nhất định không để cho người khác phát hiện, đặc biệt là Tây Môn Tĩnh Hiên.
"Tiểu thư!" Yên Nhi ra ngoài một lúc rồi trở lại.
"Làm sao vậy?" Lâm Hinh Nhân hỏi.
"Tiểu thư, người dậy đi a, vậy là tốt rồi, Hiên vương tự mình đưa hỉ lễ đến phủ thái sư."Yên Nhi thở hổn hển nói.
"Hiên vương đến đây?" Ánh mắt Lâm Hinh Nhân chớp một cái, Hiên vương tự nhiên sao lại đem lễ vật tới đây?
"Đúng vậy." Yên Nhi gật đầu khẳng định, "Hiện giờ e là đã đến đại sảnh, tiểu thư có muốn đến xem trộm một chút không?"
Phong tục của Thanh Viên vương triều là, trước khi thành thân nhà trai đưa hỉ lễ đến nhà gái, chính là giao cho tân nương tử hỉ phục trang sức linh tinh gì đó, nhưng vì để tránh nghi ngờ, nam nữ hai bên không được gặp nhau.
Bất quá những quy củ này đối với dân chúng bình dân mà nói, hoàng gia không cần thiết phải tuân thủ, Tây Môn Tĩnh Hiên đáp ứng tự mình đón dâu đã là ngoại lệ, lại còn cố ý đến phủ đưa hỉ lễ thật làm cho người ta không khỏi trố mắt.
"Nương, xem ra Hiên vương này cũng không có gì tài giỏi, lúc đó chẳng phải e ngại phụ thân sao? Vì một phế nhân bị thái tử vứt bỏ mà tự mình mang hỉ lễ đến, thật sự là làm mất thể diện của hoàng gia."
Vừa mới đi ra khỏi phòng, Lâm Hinh Nhân chợt nghe thấy tiếng Lâm Khả truyền đến.
"Khả Nhi, lời như thế không thể để cho người khác nghe thấy được, nếu như để người khác lợi dụng lời này quấy rối, đối với chuyện ngươi gả cho thái tử sẽ rất bất lợi." Liễu Tùy Hương vội vàng ngăn miệng Lâm Khả lại.
Lâm Hinh Nhân âm thầm cười khẽ, thật sự là ngu ngốc, suy nghĩ đơn giản. Nếu như để Tây Môn Tĩnh Hiên nghe thấy những lời này, không chỉ không thể gả cho thái tử, mà ngay cả phủ thái sư sợ cũng bị hắn nhổ cỏ tận gốc. Không đúng, cho dù hiện tại, cũng khó đảm bảo Tây Môn Tĩnh Hiên không có ý định diệt trừ phủ thái sư. Một núi không thể có hai hổ.
Phủ thái sư cường thịnh trở lại, bất quá có hoàng gia liên liên thủ áp chế, trừ phi có thể leo lên vị trí trên vạn người, nếu như Lâm Bác thực sự có ý định như vậy, thì những ngày tháng an ổn sắp chấm dứt.
Nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, Lâm Hinh Nhân mới lặng lẽ mang Yên Nhi đi tới tiền viện.
Nếu như bình thường, Lâm Hinh Nhân khẳng định đối với Tây Môn Tĩnh Hiên có tới hay không chắc chắn không có hứng thú, dù sao rất nhanh sẽ trở thành quá khứ, biểu hiện hiện tại của hắn thế nào cũng được. Bất quá hiện tại, Lâm Hinh Nhân rất muốn nhìn xem Tây Môn Tĩnh Hiên, nhìn xem hắn vừa mới bị nhục nhã như vậy nên sẽ thành cái dạng gì?
"Không có việc gì, còn có Tinh Dao cùng Nguyệt Dao, để hai nàng đi thao ta, ngươi làm việc thận trọng, đi theo sư phụ ta càng yên tâm." Lâm Hinh Nhân nói.
"Thiếu cung chủ, Yên Nhi đã trở lại."Tinh Dao canh gác ngoài cửa thấp giọng nói.
Người trong phòng liếc mắt nhìn nhau một cái, im lặng xẹt qua cửa sổ, lắc mình trở ra, trong chớp mắt chỉ còn có một mình Lâm Hinh Nhân.
Lâm Hinh Nhân nhìn quần áo của Tây Môn Tĩnh Hiên trên người mình, rất nhanh liền cởi ra, nhảy lên giường, nằm cuộn tròn cả chăn lại.
"Ơ, tiểu thư, tại sao người lại ngủ như vậy?" Yên Nhi đẩy cửa vào, nhìn thấy Lâm Hinh Nhân nằm trong ổ chăn, nghi hoặc hỏi.
"Không biết, chỉ là muốn như vậy." Lâm Hinh Nhân vụng về đáp lại.
Yên Nhi rất nhanh đi đến đi bên giường, sờ trán Lâm Hinh Nhân nói, "Không có việc gì, có phải tiểu thư cảm thấy xuất giá quá khẩn trương hay không? Người mệt thì ngủ đi, qua đêm nay sẽ không còn cơ hội ngủ ở phủ thái sư nữa."
"Ân...." Lâm Hinh Nhân nhắm mắt lại, đáp lại một tiếng.
"Tiểu thư, về sau tới Hiên vương phủ người phải cẩn thận, Hiên vương quả thật không phải nhân vật tầm thường, vừa rồi ta ở bên ngoài nghe nói đêm qua có thích khách xông vào phủ ám sát Hiên vương." Yên Nhi thay Lâm Hinh Nhân ém lại góc chăn nói.
"Hiên vương là người như thế nào, há có thể để cho một thích khách nho nhỏ thực hiện được mục đích của mình?"Trong giọng nói của Yên Nhi tỏ ra vài phần khâm phục.
Cũng khó trách, Hiên vương mười tám tuổi bình chiến loạn lập quân uy, cho tới bây giờ đã lãnh binh tám năm, được hoàng thượng coi trọng, hoàng thượng cho hắn cùng nắm quyền. Chính trực tài hoa hơn người, lời đồn thường tôn Hiên vương thành thần, là mối tình đầu của mọi thiếu nữ.
Nếu như nói Lâm Hinh Nhân này không chịu nổi việc bị thái tử trong mông của những thiếu nữ từ hôn nhục nhã, đã vậy lại còn tái giá với Hiên vương, còn đánh vỡ giấc mộng của các nàng, các nàng không thể không tức giận.
Nếu như những cô nương này biết vị thần trong lòng mình, thiếu chút nữa khỏa thân trước mặt thuộc hạ của mình, chắc sẽ tức điên lên.
Cho dù người khác không thấy, nhưng mà tên thuộc hạ đã dẫn mình ra khỏi mật thất kia chắc chắn biết, vả lại, Tây Môn Tĩnh Hiên là nhân vật lớn như vậy, cho dù người khác không biết, trong lòng hắn cũng cảm thấy không thoải mái.
Nữ nhân thất trinh cả đời phải chịu nhục nhã, thể diện của nam nhân mất hết là đả kích trầm trọng với hắn, cũng sẽ là bóng ma tâm lí trong lòng hắn cả đời.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Lâm Hinh Nhân thoải mái không ít, nhưng mà nợ của Tây Môn Tĩnh Hiên không thể xóa được, chờ nàng hoàn thành xong chuyện quan trọng rồi tính sổ hắn cũng không muộn.
"Tiểu thư, người cười gì vậy?" Yên Nhi khó hiểu hỏi.
"Cười ngươi a." Lâm Hinh Nhân quay đầu, cười nói, "Nhìn ngươi khâm phục Hiên vương như vậy, chờ hôn lễ cử hành xong, ta sẽ thuyết phục hắn cho ngươi làm sườn phi."
"Phi phi phi, tiểu thư sao ngài lại nói như vậy!" Yên Nhi trong nháy mắt đã đỏ mặt, "Đừng nói sườn phi, cho dù là chỉ là phu nhân cũng không thể, Yên Nhi sao có thể cùng tiểu thư cộng chẩm nhất phu(*)!"
(*): Cùng chung một chồng
"Không thể cùng ta cộng chẩm nhất phu, ngươi không muốn gả cho Hiên vương hay sao?" Lâm Hinh Nhân cuộn tròn trong ổ chăn, ló đầu ra cười Yên Nhi đang đỏ mặt.
"Không muốn!" Yên Nhi giậm chân nói, "Tiểu thư ngủ đi, nô ty không cùng tiểu thư nói chuyện nữa."
Vừa nói xong, Yên Nhi chạy ra khỏi phòng.
Thừa dịp Yên Nhi rời khỏi, Lâm Hinh Nhân vội vàng đứng dậy thay y phục, cởi y phục của Tây Môn Tĩnh Hiên ra không kịp xử lí, liền nghĩ giấu ở dưới gầm giường, tạm thời đặt cạnh y phục dạ hành của mình. Đây chính là "chứng cứ phạm tội"của nàng, không kịp tiêu hủy, phải nghiêm mật giấu đi, nhất định không để cho người khác phát hiện, đặc biệt là Tây Môn Tĩnh Hiên.
"Tiểu thư!" Yên Nhi ra ngoài một lúc rồi trở lại.
"Làm sao vậy?" Lâm Hinh Nhân hỏi.
"Tiểu thư, người dậy đi a, vậy là tốt rồi, Hiên vương tự mình đưa hỉ lễ đến phủ thái sư."Yên Nhi thở hổn hển nói.
"Hiên vương đến đây?" Ánh mắt Lâm Hinh Nhân chớp một cái, Hiên vương tự nhiên sao lại đem lễ vật tới đây?
"Đúng vậy." Yên Nhi gật đầu khẳng định, "Hiện giờ e là đã đến đại sảnh, tiểu thư có muốn đến xem trộm một chút không?"
Phong tục của Thanh Viên vương triều là, trước khi thành thân nhà trai đưa hỉ lễ đến nhà gái, chính là giao cho tân nương tử hỉ phục trang sức linh tinh gì đó, nhưng vì để tránh nghi ngờ, nam nữ hai bên không được gặp nhau.
Bất quá những quy củ này đối với dân chúng bình dân mà nói, hoàng gia không cần thiết phải tuân thủ, Tây Môn Tĩnh Hiên đáp ứng tự mình đón dâu đã là ngoại lệ, lại còn cố ý đến phủ đưa hỉ lễ thật làm cho người ta không khỏi trố mắt.
"Nương, xem ra Hiên vương này cũng không có gì tài giỏi, lúc đó chẳng phải e ngại phụ thân sao? Vì một phế nhân bị thái tử vứt bỏ mà tự mình mang hỉ lễ đến, thật sự là làm mất thể diện của hoàng gia."
Vừa mới đi ra khỏi phòng, Lâm Hinh Nhân chợt nghe thấy tiếng Lâm Khả truyền đến.
"Khả Nhi, lời như thế không thể để cho người khác nghe thấy được, nếu như để người khác lợi dụng lời này quấy rối, đối với chuyện ngươi gả cho thái tử sẽ rất bất lợi." Liễu Tùy Hương vội vàng ngăn miệng Lâm Khả lại.
Lâm Hinh Nhân âm thầm cười khẽ, thật sự là ngu ngốc, suy nghĩ đơn giản. Nếu như để Tây Môn Tĩnh Hiên nghe thấy những lời này, không chỉ không thể gả cho thái tử, mà ngay cả phủ thái sư sợ cũng bị hắn nhổ cỏ tận gốc. Không đúng, cho dù hiện tại, cũng khó đảm bảo Tây Môn Tĩnh Hiên không có ý định diệt trừ phủ thái sư. Một núi không thể có hai hổ.
Phủ thái sư cường thịnh trở lại, bất quá có hoàng gia liên liên thủ áp chế, trừ phi có thể leo lên vị trí trên vạn người, nếu như Lâm Bác thực sự có ý định như vậy, thì những ngày tháng an ổn sắp chấm dứt.
Nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, Lâm Hinh Nhân mới lặng lẽ mang Yên Nhi đi tới tiền viện.
Nếu như bình thường, Lâm Hinh Nhân khẳng định đối với Tây Môn Tĩnh Hiên có tới hay không chắc chắn không có hứng thú, dù sao rất nhanh sẽ trở thành quá khứ, biểu hiện hiện tại của hắn thế nào cũng được. Bất quá hiện tại, Lâm Hinh Nhân rất muốn nhìn xem Tây Môn Tĩnh Hiên, nhìn xem hắn vừa mới bị nhục nhã như vậy nên sẽ thành cái dạng gì?