Lâm Hinh Nhân nằm trên giường, nghe được ngoài phòng có vài tiếng côn trùng kêu, liền ngồi dậy.
Trong phòng thực tối, ngọn nến đã sớm tắt, ánh trăng mờ ảo, Lâm Hinh Nhân nhìn về phía một cái giường khác - Yên Nhi trên giường đã sớm ngủ say.
Đêm đã khuya, toàn bộ phủ thái sư đều yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu nghe càng thêm rõ ràng.
Lâm Hinh Nhân đứng ở trong viện, cong ngón út ở trong miệng thổi một chút, âm thanh không quá vang dội, nhưng cũng chẳng phải trong trẻo.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Nghe được tiếng bước chân, Lâm Hinh Nhân không cần quay đầu liền hỏi.
"Xem ra gả vào hoàng cung cũng không thuận lợi, ta tới thăm ngươi một chút."
Người đến là một nam tử, đeo một cái dây thừng ở trên trán, một bên tóc rũ xuống, một thân y phục màu lam, cùng màu với áo khoác khoác trên vai, giống như dân du cư, tự nhiên thoải mái.
"Tuy không thuận lợi nhưng nhất định có thể thành công." Lâm Hinh Nhân quay người lại, cười với nam tử anh tuấn kia, "Hoàng Phủ đại ca, ta làm việc có bao giờ khiến ngươi lo lắng chưa?"
"Đây chính là việc lập gia đình của ngươi, trên đời sợ là không có nữ nhân nào giống ngươi, đem mình sắp đặt gả cho một nam nhân ngươi không thèm để ý chút nào." Hoàng Phủ Yến tùy ý áo khoác nói
"Đối với ngươi là vì người chính mình để ý nhất." Lâm Hinh Nhân trầm giọng biện minh
"Tốt, tốt, từ trước đến nay không ai ngăn cản được quyết định của ngươi, bất quá ngươi cũng phải bảo vệ mình thật tốt, hoàng cung không so được với bên ngoài, cũng không có người của chúng ta phối hợp." Hoàng Phủ Yến nói
"Ngươi yên tâm đi, như vậy sư phụ cũng yên tâm, sau khi tìm được thứ cần tìm, ta sẽ nghĩ cách thoát thân." Lâm Hinh Nhân nói, "Hơn nữa ta đây mang bộ dáng bị người đời cười nhạo, sẽ không ai chú ý đến ta đâu."
Hoàng Phủ Yến thản nhiên nhìn Lâm Hinh Nhân, hơi hơi nhíu mày. Không ai chú ý đến nàng là vì không biết bộ dạng thực sự của nàng, nếu phát hiện hết thảy lớp ngụy trang của nàng, có thể nào buông tha cho con mồi?
"Vẫn là nên cẩn thận thì hơn." Hoàng Phủ Yến nói, "Ta vừa nhìn thấy có người từ trong phủ thái sư đi ra, không biết có ý đồ gì."
"Nga? Người nào? Ta cũng chưa phát hiện." Lâm Hinh Nhân hỏi
"Hình như là Hiên vương." Hoàng Phủ Yến suy nghĩ, trả lời xác định, "Hắn hẳn chỉ là tới trước phòng cha ngươi, không có tới gần bên này cho nên ngươi vẫn chưa bị phát hiện."
"Tây Môn Tĩnh Hiên? Hắn quay về kinh?" Lâm Hinh Nhân có chút kinh ngạc, "Chẳng lẽ vội vã trở về giúp thái tử làm chuyện gì?"
"Không biết." Hoàng Phủ Yến lắc đầu, "Cho nên ta mới lo lắng thay ngươi, thái tử tài trí bình thường, nhưng sau lưng của hắn có Hiên vương nên mới không thể bỏ qua."
"Ta đã biết." Lâm Hinh Nhân bình tĩnh nói
Hoàng Phủ Yến giơ tay trong áo lên, nhìn sắc trời tối đen, "Ta phải đi, Hắc Phong bên đường có bất trị, ta phải qua đó xử lí."
"Ân." Lâm Hinh Nhân gật đầu, nhìn theo hướng Hoàng Phủ Yến rời đi thật lâu, mới yên lặng trở về phòng.
Yên Nhi vẫn còn đang ngủ say. Lâm Hinh Nhân nằm trên giường, trong đầu hiện lên một đoạn kí ức.
Năm mười một tuổi khi Lâm Bác mang theo vợ con đi trấn giữ ở Bắc Cương, có một lần Lâm Hinh Nhân cùng Lâm Khả lên núi chơi đùa, bị Lâm Khả năm ấy chín tuổi đẩy xuống vách núi, may mắn còn sống được sư phụ cứu giúp. Từ đó về sau, nàng bên ngoài làm nữ nhân bị mọi người miệt thị, ngấm ngầm theo sư phụ học võ công.
Vài năm trước, nàng nhờ thiên phú tuyệt đỉnh cùng sự chăm chỉ chịu khó, được sư phụ tận tình chỉ dạy, liền luyện thành võ công cao cường, nhưng bí mật này cũng chỉ có sư phụ một tay sáng lập Thủy Nguyệt cũng biết. Luyện được tuyệt thế kì công, có thể đạt tới trình độ cao thủ, Lâm Hinh Nhân không nghĩ tới chính mình bị bại lộ.
Hai năm trước, Lâm Bác khải hoàn trở về kinh, gia quyến cũng trở về theo. Vì muốn gặp mặt Lâm Hinh Nhân thuận tiện, cũng vì muốn mở rộng thế lực, Thủy Nguyệt cung từ Bắc Cương âm thầm chuyển đến kinh thành.
Thế nhưng, một năm trước, sư phụ đột nhiên mắc một loại bệnh lạ, sử dụng toàn bộ lực lượng của Thủy Nguyệt cung cũng không tìm ra phương pháp trị liệu, theo tin tức Thủy Nguyệt cung thu được, ngự y năm đó đó bỏ trốn cùng thái phi bị triều đình bắt được, nghe nói ngự y này là truyền nhân của Quỷ Cốc thần y, y thuật cao thâm, nhưng mà đã bị thất truyền nhiều năm, đột nhiên nghe nói đã bị nắm giữ.
Thủy Nguyệt cung hao tổn hết tâm tư tìm nơi giam giữ ngự y kia nhưng đều không tra ra, vì ở trong hoàng cung không có lý do hành động tự nhiên, Lâm Hinh Nhân quyết định làm cho mình trở thành thành viên hoàng thất, sắp chuyện tứ hôn với thái tử, muốn đến gần hoàng gia, xâm nhập vào bên trong để tìm tung tích của vị thái y kia.
Vừa rồi Hoàng Phủ Yến mà Lâm Hinh Nhân nhìn thấy chính là nghĩa tử của sư phụ, hắn chính là Thủy Nguyệt thiếu chủ của Thủy Nguyệt cung.
Vừa nghĩ tới bệnh tình của sư phụ, Lâm Hinh Nhân liền lo lắng không thôi, sư phụ đối với nàng giống người thân, ơn cứu mạng nơi vực sâu, Lâm Hinh Nhân coi bà giống như người mẹ thứ hai của mình, cho nên mặc kệ tương lai như thế nào, nàng đều phải tìm được phương pháp chữa bệnh cho sư phụ.
Nhưng mà Hoàng Phủ lại đem đến tin tức khiến cho nàng phải cân nhắc suy nghĩ, Tây Môn Tĩnh Hiên vốn là trấn thủ ở Nam Cương, cũng không có nghe nói hắn quay về kinh. Thế nhưng ban đêm hắn lẻn vào phủ thái sư, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì? Hắn thật sự sẽ giải quyết thái tử chuyện hôn sự với phủ thái sư?
Có thể sánh ngang với Lâm bác rong ruổi trên sa trường, có địa vị quyền thế ngang bằng với hoàng thượng chỉ có thể là Hiên vương, nàng cũng đã từng gặp qua người này, bộ dáng chỉ hơn thái tử vài tuổi, nhưng đã là hoàng thúc đương triều quyền cao chức trọng, đúng là nhân vật không thể khinh thường.
Edit & Beta: Trà sữa vị bạc hà
Trong phòng thực tối, ngọn nến đã sớm tắt, ánh trăng mờ ảo, Lâm Hinh Nhân nhìn về phía một cái giường khác - Yên Nhi trên giường đã sớm ngủ say.
Đêm đã khuya, toàn bộ phủ thái sư đều yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu nghe càng thêm rõ ràng.
Lâm Hinh Nhân đứng ở trong viện, cong ngón út ở trong miệng thổi một chút, âm thanh không quá vang dội, nhưng cũng chẳng phải trong trẻo.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Nghe được tiếng bước chân, Lâm Hinh Nhân không cần quay đầu liền hỏi.
"Xem ra gả vào hoàng cung cũng không thuận lợi, ta tới thăm ngươi một chút."
Người đến là một nam tử, đeo một cái dây thừng ở trên trán, một bên tóc rũ xuống, một thân y phục màu lam, cùng màu với áo khoác khoác trên vai, giống như dân du cư, tự nhiên thoải mái.
"Tuy không thuận lợi nhưng nhất định có thể thành công." Lâm Hinh Nhân quay người lại, cười với nam tử anh tuấn kia, "Hoàng Phủ đại ca, ta làm việc có bao giờ khiến ngươi lo lắng chưa?"
"Đây chính là việc lập gia đình của ngươi, trên đời sợ là không có nữ nhân nào giống ngươi, đem mình sắp đặt gả cho một nam nhân ngươi không thèm để ý chút nào." Hoàng Phủ Yến tùy ý áo khoác nói
"Đối với ngươi là vì người chính mình để ý nhất." Lâm Hinh Nhân trầm giọng biện minh
"Tốt, tốt, từ trước đến nay không ai ngăn cản được quyết định của ngươi, bất quá ngươi cũng phải bảo vệ mình thật tốt, hoàng cung không so được với bên ngoài, cũng không có người của chúng ta phối hợp." Hoàng Phủ Yến nói
"Ngươi yên tâm đi, như vậy sư phụ cũng yên tâm, sau khi tìm được thứ cần tìm, ta sẽ nghĩ cách thoát thân." Lâm Hinh Nhân nói, "Hơn nữa ta đây mang bộ dáng bị người đời cười nhạo, sẽ không ai chú ý đến ta đâu."
Hoàng Phủ Yến thản nhiên nhìn Lâm Hinh Nhân, hơi hơi nhíu mày. Không ai chú ý đến nàng là vì không biết bộ dạng thực sự của nàng, nếu phát hiện hết thảy lớp ngụy trang của nàng, có thể nào buông tha cho con mồi?
"Vẫn là nên cẩn thận thì hơn." Hoàng Phủ Yến nói, "Ta vừa nhìn thấy có người từ trong phủ thái sư đi ra, không biết có ý đồ gì."
"Nga? Người nào? Ta cũng chưa phát hiện." Lâm Hinh Nhân hỏi
"Hình như là Hiên vương." Hoàng Phủ Yến suy nghĩ, trả lời xác định, "Hắn hẳn chỉ là tới trước phòng cha ngươi, không có tới gần bên này cho nên ngươi vẫn chưa bị phát hiện."
"Tây Môn Tĩnh Hiên? Hắn quay về kinh?" Lâm Hinh Nhân có chút kinh ngạc, "Chẳng lẽ vội vã trở về giúp thái tử làm chuyện gì?"
"Không biết." Hoàng Phủ Yến lắc đầu, "Cho nên ta mới lo lắng thay ngươi, thái tử tài trí bình thường, nhưng sau lưng của hắn có Hiên vương nên mới không thể bỏ qua."
"Ta đã biết." Lâm Hinh Nhân bình tĩnh nói
Hoàng Phủ Yến giơ tay trong áo lên, nhìn sắc trời tối đen, "Ta phải đi, Hắc Phong bên đường có bất trị, ta phải qua đó xử lí."
"Ân." Lâm Hinh Nhân gật đầu, nhìn theo hướng Hoàng Phủ Yến rời đi thật lâu, mới yên lặng trở về phòng.
Yên Nhi vẫn còn đang ngủ say. Lâm Hinh Nhân nằm trên giường, trong đầu hiện lên một đoạn kí ức.
Năm mười một tuổi khi Lâm Bác mang theo vợ con đi trấn giữ ở Bắc Cương, có một lần Lâm Hinh Nhân cùng Lâm Khả lên núi chơi đùa, bị Lâm Khả năm ấy chín tuổi đẩy xuống vách núi, may mắn còn sống được sư phụ cứu giúp. Từ đó về sau, nàng bên ngoài làm nữ nhân bị mọi người miệt thị, ngấm ngầm theo sư phụ học võ công.
Vài năm trước, nàng nhờ thiên phú tuyệt đỉnh cùng sự chăm chỉ chịu khó, được sư phụ tận tình chỉ dạy, liền luyện thành võ công cao cường, nhưng bí mật này cũng chỉ có sư phụ một tay sáng lập Thủy Nguyệt cũng biết. Luyện được tuyệt thế kì công, có thể đạt tới trình độ cao thủ, Lâm Hinh Nhân không nghĩ tới chính mình bị bại lộ.
Hai năm trước, Lâm Bác khải hoàn trở về kinh, gia quyến cũng trở về theo. Vì muốn gặp mặt Lâm Hinh Nhân thuận tiện, cũng vì muốn mở rộng thế lực, Thủy Nguyệt cung từ Bắc Cương âm thầm chuyển đến kinh thành.
Thế nhưng, một năm trước, sư phụ đột nhiên mắc một loại bệnh lạ, sử dụng toàn bộ lực lượng của Thủy Nguyệt cung cũng không tìm ra phương pháp trị liệu, theo tin tức Thủy Nguyệt cung thu được, ngự y năm đó đó bỏ trốn cùng thái phi bị triều đình bắt được, nghe nói ngự y này là truyền nhân của Quỷ Cốc thần y, y thuật cao thâm, nhưng mà đã bị thất truyền nhiều năm, đột nhiên nghe nói đã bị nắm giữ.
Thủy Nguyệt cung hao tổn hết tâm tư tìm nơi giam giữ ngự y kia nhưng đều không tra ra, vì ở trong hoàng cung không có lý do hành động tự nhiên, Lâm Hinh Nhân quyết định làm cho mình trở thành thành viên hoàng thất, sắp chuyện tứ hôn với thái tử, muốn đến gần hoàng gia, xâm nhập vào bên trong để tìm tung tích của vị thái y kia.
Vừa rồi Hoàng Phủ Yến mà Lâm Hinh Nhân nhìn thấy chính là nghĩa tử của sư phụ, hắn chính là Thủy Nguyệt thiếu chủ của Thủy Nguyệt cung.
Vừa nghĩ tới bệnh tình của sư phụ, Lâm Hinh Nhân liền lo lắng không thôi, sư phụ đối với nàng giống người thân, ơn cứu mạng nơi vực sâu, Lâm Hinh Nhân coi bà giống như người mẹ thứ hai của mình, cho nên mặc kệ tương lai như thế nào, nàng đều phải tìm được phương pháp chữa bệnh cho sư phụ.
Nhưng mà Hoàng Phủ lại đem đến tin tức khiến cho nàng phải cân nhắc suy nghĩ, Tây Môn Tĩnh Hiên vốn là trấn thủ ở Nam Cương, cũng không có nghe nói hắn quay về kinh. Thế nhưng ban đêm hắn lẻn vào phủ thái sư, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì? Hắn thật sự sẽ giải quyết thái tử chuyện hôn sự với phủ thái sư?
Có thể sánh ngang với Lâm bác rong ruổi trên sa trường, có địa vị quyền thế ngang bằng với hoàng thượng chỉ có thể là Hiên vương, nàng cũng đã từng gặp qua người này, bộ dáng chỉ hơn thái tử vài tuổi, nhưng đã là hoàng thúc đương triều quyền cao chức trọng, đúng là nhân vật không thể khinh thường.
Edit & Beta: Trà sữa vị bạc hà