Bước đi chầm chậm Y lâm nắm lấy bàn tay Dật Phong,bàn tay hắn thật to và ấm.
"Y Lâm chúng ta lại kia ngồi đi,'
Đi bộ lâu như vậy hắn sợ nàng mệt rồi quan tâm nói.
"Được,đi bộ lâu vậy ta cũng mỏi chân rồi nghỉ một lát."
"Phong ta có vật này muốn tặng ngươi."Y Lâm lấy chiếc nhẫn đeo vào tay hắn.
"Đây không phải chiếc nhẫn nàng mới mua sao?".Dật Phong ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy chiếc nhẫn này biểu thị cho tình yêu của ta với ngươi,nếu sau này ngươi hoặc ta tháo nó xuống thì coi như hai chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt".
Y Lâm đưa chiếc nhẫn còn lại đặt lên tay hắn,nàng muốn hắn đeo cho nàng.
"Bây giờ tới phiên ngươi đeo cho ta".
Dật Phong đeo nhẫn cho nàng hạnh phúc nói"Nàng yên tâm kiếp này tim ta chỉ có nàng,nếu ta phản bội nàng ta sẽ bị vạn...".
Hắn chưa nói hết câu đã bị nàng chặn lại
"Ngươi đừng nói nữ ta tin ngươi".Nàng biết rõ hắn rất yêu mình nên nàng không muốn hắn thề độc như vậy.
Cầm tay nàng hắn nhìn chăm chú vào hai chiếc nhẫn,kí tự đặc biệt này là sao,Hắn không nhịn được tò mò hỏi nàng.
"Y Lâm đây là gì vậy".
"Hì hì kỳ quái lắm không?hôm nay sau khi mua chúng về ta đã khắc chữ lên đó đó"YOU ARE MINE" nghĩa là "Ngươi là của ta" thú vị không."
"Ta yêu nàng".Nghe nàng nói vậy hắn thật hạnh phúc mà.
"Vậy thưởng cho ta thứ gì đi?"Y Lâm hôn môi hắn nghịch ngợm nói.
"Được ta sẽ thưởng cho nàng món quà đầy bất ngờ này".Không kịp để nàng phản ứng hắn bế nàng lên phi về phòng.
Ánh trăng dịu dàng kéo xuống,hai con người đang kích tình mãnh liệt,tay đan vào nhau môi không rời đối phương.
Thật lâu sau Y Lâm dựa vào người hắn,khoé môi nở nụ cười hạnh phúc,cuộc sống của nàng thật hạnh phúc,có phu quân yêu mình,có hài tử để yêu cuộc sống này còn gì tốt hơn.
"Nương tử nàng đang cười gì vậy"Dật Phong nhìn nàng cố ý trêu đùa.
Tiếng gọi nương tử của hắn làm tâm nàng ấm áp phối hợp cùng hắn nàng nhẹ nhàng nói "Phu quân".
"Tướng công"từ này khiến hắn như bay lên vậy,từng đợt từng đợt nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống khuôn mặt nàng.
"Y Lâm sau khi giải quyết xong việc lần này ta sẽ cho nàng một hôn lễ thập phần khó quên".
"Được chàng phải tự mình cẩn thận"Ôm chặt lấy hắn nàng mong mọi chuyện sẽ sớm qua đi.
"Mẫu thân người tìm hài nhi'Vũ nhi bước tới bên nàng.
"Hi ta tặng con vật này coi như bùa may mắn đi nếu sau này gặp lại ta thì sẽ nhận ra ta".Nàng rất sợ mình sẽ xa nơi này.
"Mẫu thân người sẽ phải đi sao người đừng bỏ con mà."Ôm chặt nàng Vũ nhi khóc nấc lên.
Nhìn nó khóc nàng rất đau lòng ôm vũ nhi vào lóng an ủi"Ta sẽ không đi đâu ta sẽ ở lại với con,Bây giờ ta và con đi dạo phố nhé".
Nàng muốn hài tử quên đi chuyện 'này bèn đề nghị đi chơi.
"Mọi chuyện sao rồ?Lần này phải thành công nếu không các ngươi tự biết làm thế nào rồi chứ".Hoắc Ngọc nhìn đám thuộc hạ nói.
"Ha ha ha ha các ngươi nghĩ sẽ dễ dàng vậy sao?'Âm thanh rợn người vang lên.
"Ngươi là ai,ai cho ngươi vào đây?"Hoắc Ngọc ngạc nhiên nói.
"Hừ ngươi yên tâm ta và ngươi có cùng một kẻ thù,chỉ cần hai ta hợp tác nhất định sẽ thành công."
"Được chỉ cần có thể khiến nàng ta biến mất,Nhưng ngươi là ai?"Hoắc Ngọc cần biết người hợp tác này có tin tưởng được không.
"Quỷ Mị".Nói tên xong ả ta liền li khai biến mất.
"Ngày mai sẽ là ngày chết của ngươi hahaha"Hoắc Ngọc tin lần này nàng ta sẽ đạt được mục đích.
"Tiểu thư người muốn thuộc hạ làm gì ạ".A Trúc nghĩ không biết vì sao hôm nay tiểu thư lại cho gọi mình tới.
"Đây là bản vẽ ngươi cho người đi làm cho ta,con nữa cho người giám sát Hoắc Ngọc cho ta,ta muốn biết nàng ta có kế hoạch gì."Nàng dặn dò A Trúc.
"Vâng thuộc hạ đã rõ".
"Mẫu thân con và phụ thân tới đưa người ra ngoài thành dạo chơi nè".Vũ nhi hào hứng chạy tới bên nàng.
"Y Lâm chúng ta cùng ra ngoài đi chơi nào".Dật phong mỉm cười nói với nàng.
"Được rồi phụ tử hai người thật là..."Nàng nhẹ xoa đầu hài tử.
"Thôi mà đi ngay thôi mẫu thân".Bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay nàng kéo ra ngoài.
"Từ từ nào mẫu thân lấy cái này cho con đã".Nàng bước vào phòng mang ra một chiếc áo khoác lên người hài tử.
"Mẫu thân con có áo rồi mà người đừng vì con vất vả như vậy."Vũ nhi xúc động nói.Mẫu thân luôn đối sử tốt với nó mắ dù nó không phải con ruột của người.Nó thật sự cám ơn ông trời cho nó một người mẹ tốt như vậy.
"Hài tử ngốc,mẫu thân làm áo này là để bảo hộ con,chiếc áo này cũng như lá chắn bảo vệ con khi bị tên,ám khí bắn vào người con phải luôn mặc nó,đừng phụ lòng mẫu thân của con..
Nhìn thấy sự quan tâm của nàng dành cho hài tử hắn rất cao hứng.Hắn sẽ dùng cả đời này để chăm sóc nàng yêu nàng,dù có phải đánh đổi cả tính mạng hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt.
"Được rồi ra ngoài chơi nào không muộn giờ đó".
Lâu lắm nàng mới có dịp ra ngoài chơi cùng hai người họ nên không thể lãng phí thời gian được.Nàng muốn để lại cho họ những hồi ức tốt đẹp nhất.
Thế là một nhà ba người vui vẻ dắt tay nhau ra khỏi vương phủ.
~~~
"Khốn nạn ả ta thì có gì tốt mà được vương gia yêu thương như thế chứ,rõ ràng nhan sắc không bằng ta,một đứa không cha không mẹ sao có thể được chứ.Ta nhất định phải cho nàng ta biến khỏi thế gian này".
Hoắc Ngọc giận giữ đập phá đồ đạc trong phòng.không một ai dám lại gần nàng ta.
"Ngươi mang gói bột này rắc xung quanh phòng nàng ta,ta không tin lần này ả ta có thể thoát được".
Hoắc Ngọc lấy từ trong túi ra một gói bột trắng.Đây là thuốc mà nàng ta phải bỏ ra năm mươi lượng bạc mới mua được từ Võ Môn.
"Hi,ả ta thật ngốc tiểu thư nhà ta dễ bị bắt nạt sao,ta phải cho ả ta nếm thử mấy thứ mới được."A Trúc ngây ngốc cười nói vui vẻ.
"Loại người như nàng ta không nên sống mới phải".giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Đúng".
Ủa ta ở trên này có một mình thôi mà giọng này là của ai.A trúc quay lại nhìn.
"Oái sao.. .sao... ngươi lại ở đây".Nhìn thấy Vô Ngân ngay sau mình nàng ngạc nhiên lắp bắp nói.
"hi ta vừa gặp Tuệ Anh nàng ta nói cô đang ở đây nên ta qua xem,ai ngờ lại thấy cô cười ngây ngốc như vậy."
Nhìn thấy rất A Trúc ngây ngốc như vậy Vô ngân rất muốn trêu nàng.
"Ít lo chuyện người khác đi,ta phải đi làm việc không rảnh tiếp ngươi".Không thèm nhìn hắn a Trúc tung mình thoáng chốc đã không thấy đâu.
~~~~
"Oa mẫu thân,phụ thân hai người mau tới đây xem ông ta thổi ra lửa kìa".Vũ nhi hào hứng nắm tay hai người chạy khắp nơi.
"Thật lợi hại con cũng muốn được như vậy".
Vũ nhi tay bế tuyết nhi chạy từ chỗ này ra chỗ khác vui vẻ cuòi nói.
"Nàng xem vũ nhi nghịch ngợm rất giống nàng".Hắn nói nhỏ vào tai nàng.
"Hứ chàng nói lại xem?Không biết vị nào trăng hoa để thê thiếp đầy nhà vậy ta,ta có nên giống vậy không?Có nên tìm nam nhân tới ắp đầy nhà không.Oh bên kía,bên kia,bên kia nữa rất nhiều rất nhiều soái ca nữa."
Ánh mắt nàng nhìn lung tung mọi phía,nàng nở nụ cuòi trêu trọc hắn.
"Không được nhìn bọn họ nhìn ta là đủ rồi,chả nhẽ phu quân nàng không đẹp không soái bằng họ hay sao".
Dật Phong giận dỗi nói.hắn không muốn nàng nhìn bất kì ai khác ngoài hắn.
"Phong lúc chàng giận trông rất đáng yêu".Y Lâm vui vẻ nói.
Bất chợt nàng dừng lại trước xạp hàng một bà lão.
"Bà bà à đôi nhẫn này giá bao nhiêu vậy?"
"Y Lâm nàng muốn mua sao?"
Hắn tò mò hỏi nàng,không biết nàng muốn cặp nhẫn này để làm gì.
"Hi bí mật".Nàng muốn cho hắn một bất ngờ.
"Vị cô nương này rất có mắt nhìn đây là bảo vật gia truyền nhà lão,đôi nhẫn này sẽ gắn bó hai người suốt đời suốt kiếp nếu họ thật sự yêu nhau dù thế nào cũng không thể chia lìa.nếu cô nương mua thì bà lão này sẽ tặng thêm cho miếng ngọc bình an này".
"Bà bà người đừng làm vậy con sẽ mua của người mà,bà bà à vậy hết bao nhiêu tiền con trả người?".
"Hai vị là người tốt nên bà lão này lấy năm lượng bạc thôi.đây của cô nương ".
Y Lâm lấy bạc đưa cho bà lão và nhận lấy nhẫn và ngọc bội từ bà lão.
"Mẫu thân mua kẹo cho hài nhi".Nhìn thấy kẹo hồ lô vũ nhi liền kéo nàng đi mua.
"hài tử con thật tham ăn,nhìn kìa lem hết ra rồi".Nàng nhẹ lấy khăn tay lau miệng cho hài tử.
"Y Lâm,Vũ nhi muộn rồi chúng ta nên về nhà thôi ngày khác lại đi chơi".
Dật Phong bước tới gần hai người nói.Một tay dắt con trai một tay ôm nàng vui vẻ dạo bước về nhà.Lúc này hắn chỉ muốn sống một cuộc sống như người thường có thể hạnh phúc bên gia đình mà không phải lo nghĩ gì.Cứ như vậy mang theo suy nghĩ ấy cùng nàng đi về phủ.