“Vương gia chúng ta ngồi đây đợi vương phi đi,chỉ cần người bước vào sẽ nhìn thấy chúng ta ngay.”Ảnh Vệ nhìn vương gia nói.
”Ngồi đi,giờ này chắc nàng cũng sắp tới rồi.Hai ngừơi các ngươi thử nghĩ xem nếu ta nói nàng sẽ phản ứng với chuyện này thế nào đây,ta thật không biết phải làm gì“.Hắn thật không biết phải đối mặt với nàng thế nào nữa.
”Vương gia người đừng lo.Người lúc nào cũng quan tâm vương phi mà,vương phi nhất định không giận người đâu.Người đừng lo lắng quá“.Vô Ngân an ủi vài lời cho hắn.
Thật hy vọng nàng sẽ không vì thế mà bỏ mặc hắn,rời xa hắn không quan tâm tới hắn.Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy thực sự sợ hãi.
”Bảo Bảo đói chưa ta dẫn con đi ăn ngon“.Nàng liền dẫn tay hài tử đi về hướng Túy Nguyệt lầu.Vừa cho bảo bảo ăn cơm,vừa gặp hắn tiện thể cho 2 người gặp nhau luôn một thể.
Đột nhiên bảo bảo kéo áo nàng rồi chốn sau lưng nàng giọng sợ hãi vang lên”Mẫu thân,phụ thân con đang ở đây chúng ta đi nơi khác ăn được không'.
Thấy bảo bảo như vậy nàng cất tiếng hỏi”Bảo Bảo phụ thân con là ai?“.
”Là người mặc y phục màu xanh lam ngồi cạnh bức bình phong kia,bên cạnh là hai hộ vệ mặc y phục dạ hành đen“.
Nhìn theo hướng chỉ tay của bảo bảo.”oh my good“.Phụ thân hắn chính là phu quân của nàng.Nàng giận,sao hắn dám nói dối nàng,nàng thật không hiểu nổi.Nàng muốn hỏi hắn tại sao lại đối xử với nàng như vậy,nhưng nghĩ lại những ngày ở cùng hắn nàng lại không đành lòng cứ như vậy mà hiểu sai con người hắn.Bây giờ nàng nên ngồi lại suy nghĩ kĩ càng xem nên đối diện với hắn thế nào.
”A Trúc ngươi vào nói với ba người họ rằng hôm nay ta không tới được hẹn gặp vào lần tới.Bảo chàng đừng lo cho ta“.Dặn dò A Trúc xong nàng dẫn bảo bảo đi nơi khác,nàng muốn nghe mọi chuyện từ bảo bảo.
”Xin lỗi công tử Y Lâm tiểu thư muốn tôi chuyển lời tới công tử rằng hôm nay nàng không thể tới được,nàng xin lỗi công tử.Còn nữa người không cần lo lắng cho nàng đâu hiện giờ nàng sống rất tốt.Nàng hứa rằng sẽ tới gặp công tử xin người yên tâm“. Nàng thật không có thời gian dài dòng thêm nữa nàng còn phải đi bảo vệ tiểu thư.
”Cô nương à đợi đã”Vô ngân vội đuổi theo nàng.
”Dừng lại.Hai ngươi đi dò la tin tức cử nàng cho ta rồi về báo lại cho ta.Ta phải đi xử lí một số việc“.
”Bảo bảo con nói cho ta biết người vừa rồi có đúng là phụ thân của con không”Nàng muốn khẳng định lại một lần nữa.
”Đúng là phụ thân con”
”Đó là phu quân của ta”
Hai tiếng nói đồng thời cất lên.không gian trở lên im ắng lạ thường.
”Mẫu thân người đừng vì thế mà giận phụ thân con sẽ kể hết cho người nghe“.Sợ nàng sẽ hiểu lầm nó vội vàng giải thích.
”mẫu thân à thực ra mọi chuyện là như thế này bala..bala..bala..chúng ta làm như vậy nhé mẫu thân“.
Hai nụ cười gian xảo hiện chạy theo 2 suy nghĩ “Phụ thân xem lần này người sống như thế nào“.”Phu quân được lắm dám nói dối ta ta sẽ dạy chàng thật ngoan“.
Ngày hôm sau nàng trực tiếp dẫn theo Tuyết nhi và A Trúc ra ngoài.
”Tiểu thư đi thẳng rẽ phải sau đó quẹo trái chính là Túy Nguyệt Lầu“.A Trúc chỉ đường cho tiểu thư nhà mình.(Nàng và Tuệ Anh ngày hôm qua đã được giáo chủ phái tới để bảo vệ tiểu thư)
”Được ta biết rồi,còn sớm chúng ta vừa đi vừa ngắm cảnh.”Y Lâm thuận miệng đáp liền đi về phía trước.
Trong đám người một người đang bán hàng rong tay cầm một tiểu nam hài , tuổi quát to:“Ngươi ăn kẹo mà không trả tiền à, muốn chết sao.Cái đồ không có mẹ như ngươi còn sống làm gì“.
”Buông ta ra,ta không có mẹ thì liên quan gì tới ngươi.Buông tay ta sẽ bảo người mang tiền tới trả ngươi“.Tiểu nam hài không khóc lóc kêu la mà chỉ lạnh lùng nói,âm thanh uy nghiêm,quần áo măc trên người toàn là loai tốt,toàn thân thoát ra khí thế vương giả.
”Ai mà tin lời của ngươi nói được chứ,một đứa không có mẹ.ngươi không có bạc cũng được,cởi hết quần áo ra đưa cho ta.”Người buôn đó tay giữ tiểu hài tử,mắt thì chăm chăm vào y phục của nó.
”Đưa quần áo cho ngươi ta mặc gì cho nên không được”Tiểu nam hài liền cự tuyệt nói.
”vậy đừng trách ta không khách khí”Vừa dứt lời hắn liền vuơn tay ra định cướp.
”Khoan”Y Lâm gọi hắn,kinh thường nhìn hắn,một người lớn cư nhiên lại đi bắt nạt đứa trẻ,huống chi mọi người đều thấy,bộ y phục này không biết mua được bao nhiêu thứ nữa.
”Bảo Bảo con đi đâu vậy mẫu thân tìm con nãy giờ, con làm ta lo quá”Nàng bước tới bên cạnh tiểu hài tử nhẹ ôm nó vào lòng tay xoa xoa đầu nó trìu mến.
Tựa đầu vào vai nàng nó chợt muốn khóc.Hóa ra có mẹ lại hạnh phúc như vậy,vòng tay ấm áp,giọng nói dịu dàng...những thứ đó như chạm sâu vào lòng nó vậy.nó chỉ muốn như thế này mãi thôi.
Thấy nàng nói là mẫu thân của hài từ này người buôn chột dạ không nghĩ tới tên nhóc này lại có mẹ,nhung nghĩ mình đúng hắn mạnh miệng nói.”Con ngươi ăn kẹo của ta không trả tiền,mau trả tiền cho ta ta còn phải buôn bán“.
”Được hết bao nhiêu ta trả cho ngươi“.Nàng không thèm nhìn hắn đáp.
”Mười quan tiền”hắn gian xảo nói.
”Muốn ta trả tiền trước hết xin lỗi con ta còn không thì đừng nghĩ tới”Lạnh lùng nhìn hắn nàng nói.
”Xí có li nào lại thế” Hắn trợn mắt lên nhìn nàng.
”Ngươi nói con ta không có mẹ,định cướp y phục,lại con lừa giá bán ngươi muốn ta kiện lên quan phủ hay là xin lỗi con ta rồi nhận tiền tùy ngươi chọn thôi“.
Không muốn dính đến quan phủ hắn đành phải làm theo ý nàng xin lỗi tiểu hài tử.
”Cho ngươi không cần thối lại”Y Lâm ném ra một lắm bạc vụn.
Tên buôn vội vã cúi người nhặt tiền xong nhanh chóng rời đi.
”Tiểu Bảo mau về nhà đi”Y Lâm nhẹ nói.
”Con sẽ trả bạc lại cho người“.
”Không cần về nhà đi“.Dứt lời nàng quay người bước đi.
”Người làm mẫu thân của ta được không?'ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn nàng nó không muốn nàng cứ thế mà rời đi.
Bàn tay nhỏ bé không có lực đang cố gắng giữ tay nàng lại.Nàng nhận thấy đứa trẻ này rất khao khát có một ngừơi mẹ.Nàng hiểu cái cảm giác này,bất giác muốn che chở bảo hộ đứa trẻ này.Thực ra có thêm người con cũng rất hạnh phúc mà đứa trẻ này lại rất đáng yêu khả ái vì vậy nàng quyết định:“Được từ giờ trở đi con sẽ là bảo bảo của ta.Bây giờ ta dắt con đi ăn ngon“.Một lớn một bé dắt tay nhau tung tăng đi khắp các sạp hàng vui vẻ cừơi nói.