Huỳnh Hiểu thở dài, nàng đành tự mình đi vậy. Ơ, có một kẻ đang ngồi nghịch đất phía hồ sen. Nàng vội chạy tới đó. Hắn giương đôi mắt to tròn ra nhìn nàng, có vẻ rất ngạc nhiên. Huỳnh Hiểu giật mình nhìn lại bản thân, nàng trông lạ lắm sao? Bước lại gần hắn, nàng chống hông :
-Nhìn gì mà nhìn.Ta có phải sinh vật quái thai đâu.
Nói xong nàng đưa mắt đánh giá hắn. Hắn còn lạ hơn nàng cơ. Trời nóng như thế này mà mặc áo kín mít như vậy thì tắt thở mà chết à? Còn nữa đàn ông con trai gì mà để tóc dài dữ vậy, may là hắn búi lên một nửa, bằng không nàng tưởng mình gặp dị nhân luôn ấy. Hơn nữa trông hắn cũng lớn rồi mà sao còn nghịch đất nữa, mặt mũi lem luốc cả lên, là thợ nặn gốm à?
Ngẫm lại một lúc, nàng quan sát xung quanh, nơi này đẹp như mấy phủ trong phim. Từ từ đã, phủ vương gia?...Như thế là…nàng xuyên không?
Huỳnh Hiểu căng mắt ra nhìn chằm chằm ông anh lạ hoắc dò xét hỏi :
-Ngươi là ai? Có biết vương gia ở đâu không ?
Hắn nghi hoặc nhìn nàng rồi nói :
-Ta đây.
Hắn chính là tên vương gia ngốc mà nàng phải làm bảo mẫu sao? Không tin vào mắt mình nữa, nàng một tay đặt lên mi tâm hét ầm lên :
-Oh my god.
Trước hành động khó hiểu của nàng, vương gia ngốc tỏ ra vô cùng thích thú. Lần đầu tiên hắn thấy người thú vị như thế. Cô nương này ăn mặc như dân cái bang, áo quần ngắn củn lại còn nói cái câu gót gót gì ấy làm hắn không sao hiểu nổi.
Huỳnh Hiểu cố rặn ra một nụ cười :
-Hì, chào vương gia, ta là Huỳnh Hiểu, ngài cứ gọi là Hiểu Hiểu cũng được.
Hắn toét miệng cười bắt chước y điệu bộ của nàng, chào kiểu hoa hậu:
-Chào Hiểu Hiểu, ta là…Hắn chớp chớp mắt vài cái…Phong nhi.
Huỳnh Hiểu đơ mặt, tên mà cũng không nhớ sao cha?
-Ta gọi ngài là tiểu Phong nha.
Nàng tuyệt đối không thể gọi Phong nhi, nghe cứ sao sao ý. Gọi tiểu Phong như vậy nghe hay hơn.
-Sau này ta sẽ chăm sóc ngài nha. Có chịu không?
-Được.-Hắn gật như gà mổ thóc.-Tỉ Tỉ cái bang chăm sóc ta. Thiệt tốt quá.
Nàng trợn mắt nhìn hắn. Tỉ tỉ? Bộ trông nàng già lắm sao? Nên nhớ là hắn hơn nàng 7 tuổi à nha. Còn nữa, cái bang? Nàng làm ăn mày lúc nào hả? Hắn muốn ăn đòn sao? Nhìn gương mặt ngây thơ vô số tội của hắn lại nhớ tới thân phận hiện tại của mình, nàng không có cách nào trút giận được. Vuốt vuốt ngực nuốt trôi cục tức này, nàng nở nụ cười chuyên nghiệp :
-Tiểu Phong, đừng nghịch nữa, đi rửa tay nào.
Nói rồi nàng dắt tay hắn đi.Cũng may là hắn nhớ đường chứ không thì…..
Huỳnh Hiểu thở dài, nàng đành tự mình đi vậy. Ơ, có một kẻ đang ngồi nghịch đất phía hồ sen. Nàng vội chạy tới đó. Hắn giương đôi mắt to tròn ra nhìn nàng, có vẻ rất ngạc nhiên. Huỳnh Hiểu giật mình nhìn lại bản thân, nàng trông lạ lắm sao? Bước lại gần hắn, nàng chống hông :
-Nhìn gì mà nhìn.Ta có phải sinh vật quái thai đâu.
Nói xong nàng đưa mắt đánh giá hắn. Hắn còn lạ hơn nàng cơ. Trời nóng như thế này mà mặc áo kín mít như vậy thì tắt thở mà chết à? Còn nữa đàn ông con trai gì mà để tóc dài dữ vậy, may là hắn búi lên một nửa, bằng không nàng tưởng mình gặp dị nhân luôn ấy. Hơn nữa trông hắn cũng lớn rồi mà sao còn nghịch đất nữa, mặt mũi lem luốc cả lên, là thợ nặn gốm à?
Ngẫm lại một lúc, nàng quan sát xung quanh, nơi này đẹp như mấy phủ trong phim. Từ từ đã, phủ vương gia?...Như thế là…nàng xuyên không?
Huỳnh Hiểu căng mắt ra nhìn chằm chằm ông anh lạ hoắc dò xét hỏi :
-Ngươi là ai? Có biết vương gia ở đâu không ?
Hắn nghi hoặc nhìn nàng rồi nói :
-Ta đây.
Hắn chính là tên vương gia ngốc mà nàng phải làm bảo mẫu sao? Không tin vào mắt mình nữa, nàng một tay đặt lên mi tâm hét ầm lên :
-Oh my god.
Trước hành động khó hiểu của nàng, vương gia ngốc tỏ ra vô cùng thích thú. Lần đầu tiên hắn thấy người thú vị như thế. Cô nương này ăn mặc như dân cái bang, áo quần ngắn củn lại còn nói cái câu gót gót gì ấy làm hắn không sao hiểu nổi.
Huỳnh Hiểu cố rặn ra một nụ cười :
-Hì, chào vương gia, ta là Huỳnh Hiểu, ngài cứ gọi là Hiểu Hiểu cũng được.
Hắn toét miệng cười bắt chước y điệu bộ của nàng, chào kiểu hoa hậu:
-Chào Hiểu Hiểu, ta là…Hắn chớp chớp mắt vài cái…Phong nhi.
Huỳnh Hiểu đơ mặt, tên mà cũng không nhớ sao cha?
-Ta gọi ngài là tiểu Phong nha.
Nàng tuyệt đối không thể gọi Phong nhi, nghe cứ sao sao ý. Gọi tiểu Phong như vậy nghe hay hơn.
-Sau này ta sẽ chăm sóc ngài nha. Có chịu không?
-Được.-Hắn gật như gà mổ thóc.-Tỉ Tỉ cái bang chăm sóc ta. Thiệt tốt quá.
Nàng trợn mắt nhìn hắn. Tỉ tỉ? Bộ trông nàng già lắm sao? Nên nhớ là hắn hơn nàng tuổi à nha. Còn nữa, cái bang? Nàng làm ăn mày lúc nào hả? Hắn muốn ăn đòn sao? Nhìn gương mặt ngây thơ vô số tội của hắn lại nhớ tới thân phận hiện tại của mình, nàng không có cách nào trút giận được. Vuốt vuốt ngực nuốt trôi cục tức này, nàng nở nụ cười chuyên nghiệp :
-Tiểu Phong, đừng nghịch nữa, đi rửa tay nào.
Nói rồi nàng dắt tay hắn đi.Cũng may là hắn nhớ đường chứ không thì…..