Mộ Dung Phong men theo lối cũ trở về cửa động. Hắn đặt Hỏa kiếm sang bên cạnh rồi tựa mình vào vách đá thiếp đi.
Trời vừa hửng sáng, ánh nắng sớm soi rọi qua từng kẽ lá, tiếng chim chóc hót vang trong rừng làm Mộ Dung Phong tỉnh giấc. Hắn nhíu mày, chậm rãi mở mắt, mí mắt hơi nheo lại do chưa thích ứng kịp với ánh sáng bên ngoài. Hắn đứng dậy, cầm kiếm rời khỏi hang đá đi tìm suối nước gần đây nhất. Mộ Dung Phong nghe thấy tiếng nước chảy ở đằng xa liền theo cảm ứng tìm đến. Quả nhiên phát hiện một thác nước lớn đổ từ núi cao xuống. Hắn bước đến tự động thoát y phục tắm rửa một phen. Xong xuôi hắn ngồi trên một phiến đá, dáng điệu lười biếng hưởng thụ khí trời.
Hoàng cung
- Hừ, một lũ phế vật. Các ngươi là một lũ phế vật. Người đâu, chuẩn bị ngựa. Trẫm sẽ tự mình đi tìm.- Mộ Dung Triệt đập bàn, giận dữ quát.
Đám cung nữ cùng thái giám thấy hoàng đế sinh khí liền sợ hãi, tay chân bủn rủn. Vệ Ảnh nghe thấy vậy không chần chừ lập tức thu xếp ngựa và một đoàn quân hộ giá.
- Bệ hạ, ta cũng muốn đi.- Huỳnh Hiểu bước vào trong điện hướng Mộ Dung Triệt lên tiếng.
- Huỳnh Hiểu, ngươi nghỉ ngơi đi. Chuyện này cứ để trẫm.- Mộ Dung Triệt lắc đầu, phất tay nói.
Huỳnh Hiểu không chịu cương quyết muốn theo đi. Cuối cùng Mộ Dung Triệt không ngăn cản được nàng liền đồng ý. Huỳnh Hiểu cả đêm không ngủ, hai mắt đã thâm quầng lộ rõ thần sắc mệt mỏi. Nhưng nàng không thể ngồi yên một chỗ được, nàng phải đi tìm Mộ Dung Phong. Suốt một đêm không hề nhận được tin tức về hắn, nàng lo lắng đến phát điên rồi.
***
Mộ Dung Phong đang thiu thiu ngủ đột nhiên hắn nghe thấy có tiếng bước chân, không phải một mà là của rất nhiều người. Hắn cảnh giác nắm chặt lấy thanh kiếm, hai mắt mở lớn tràn ngập phòng bị. Hắn từ trên đá nhảy xuống bước về phía tây cánh rừng. Bước chân hắn nhanh nhẹn, linh quang đảo khắp xung quanh quan sát động tĩnh của cảnh vật, hệt như một con sói lão luyện trong cuộc săn mồi. Bất chợt, hắn dừng lại, đứng thẳng người, môi mỏng khẽ nhếch lên, cười như không cười.
- Các ngươi ra hết đi.- Mộ Dung Phong lạnh lùng nói, gương mặt anh tuấn không có chút biểu cảm nào.
Lập tức một nhóm người nấp trên cây phi xuống. Những hắc y nhân này như một đàn nhạn đông đúc từ trên trời lượn xuống bao vây Mộ Dung Phong, duy chỉ có tên cầm đầu mặc một bộ lam y đậm màu. Y bước tới gần Mộ Dung Phong cười nhẹ :
- Tiêu Dao Vương quả nhiên năng lực hơn người. Tại hạ cho người ẩn mình rất khéo vậy mà ngài vẫn phát hiện ra được.
Bốn chữ “năng lực hơn người” kia mang ý châm biến, ngụ ý rằng Mộ Dung Phong là ngốc tử. Nghe đối phương giễu cợt, sắc mặt Mộ Dung Phong vẫn không có ý tức giận hay phản đối. Hắn im lặng chờ xem nam nhân trước mặt giở trò gì. Không thấy Mộ Dung Phong phản ứng, nam nhân áo lam có chút khó hiểu, y thầm lặng đánh giá Mộ Dung Phong. Chỉ ba chữ : soái, lãnh, khốc đủ để nhận xét về hắn lúc này.
- Mộ Dung Phong, ta không nhiều lời với ngươi nữa. Ta cho ngươi hai sự lựa chọn. Một là đầu hàng, ngoan ngoãn chịu trói, hai là để ta ra tay bắt. Nhưng nói trước với ngươi, cách thứ hai sẽ làm ngươi nếm mùi đau khổ đấy.- Y cao ngạo nói.
Mộ Dung Phong cười khẩy, loại uy hiếp này có tác dụng với hắn sao? Vớ vẩn.
-Ngươi đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa. – Mộ Dung Phong quát lên sau đó di chuyển tròng mắt nhìn khắp xung quanh. Dưới cái nhìn đầy nguy hiểm cùng âm mai của hắn, hắc y nhân nào cũng thấy một cỗ hàn khí truyền từ da đầu xuống, thân mình không khỏi run lên.
- Ai đủ bản lĩnh thì lên đây bắt bổn vương. Hừ, đừng nói ta không cảnh cáo trước, kẻ nào đối đầu với ta…- Hắn cười lạnh một tiếng.-…sẽ chết rất khó coi đấy.
Trước ánh mắt sắc hơn cả loan đao cùng với uy hiếp đáng sợ như vậy, ngay cả nam nhân áo xanh cũng có phần dè chừng. Nhưng đây là nhiệm vụ của y, y phải hoàn thành, bằng không mạng của y cũng không giữ nổi. Nghĩ vậy, y nắm chặt lấy thanh kiếm trong tay hét lên :
- Xông lên.
Đám hắc y nhân nghe thấy lệnh lập tức cầm đao xông tới, dù sao chúng cũng là sát thủ được huấn luyện nghiêm ngặt lâu năm, đâu chỉ vì một chút đe dọa mà nhanh chóng bỏ cuộc. Mộ Dung Phong trừng mắt nhìn đám người không biết sống chết kia xông tới :
- Vậy thì đừng có trách ta độc ác.
Nói xong Mộ Dung Phong cầm lấy Hỏa kiếm không lưu tình mà ra tay, tròng mắt hắn từ từ xảy ra biến hóa, cặp mâu đen trong phút chốc chuyển thành màu lam lạnh lẽo đáng sợ. Hỏa kiếm nhận thấy nộ khí từ chủ nhân liền lập tức rung lên, toàn thân phát ra luồng sáng màu đỏ dữ tợn. Hắn nhún người phi thân lên cao tránh công kích hàng loạt ở bên dưới sau đó lộn một vòng vung kiếm chém thành một đường tròn. Trên cổ của mấy hắc y nhân liền có một vệt máu dài, không lâu thì đầu họ lập tức rơi xuống. Chỉ một chiêu liền chặt đứt đầu của vài người, quả nhiên không đơn giản. Đám sát thủ còn lại hét lên một tiếng rồi đồng loạt phi thân tới. Mộ Dung Phong dùng khinh công bay lên, chém một kiếm thật mạnh tạo ra một luồng sáng màu đỏ rực như lửa về phía mấy hắc y nhân kia. Một loạt bóng dáng màu đen ngã xuống, máu đỏ phun ra tạo thành một khung cảnh chết chóc thảm khốc.
Mộ Dung Phong men theo lối cũ trở về cửa động. Hắn đặt Hỏa kiếm sang bên cạnh rồi tựa mình vào vách đá thiếp đi.
Trời vừa hửng sáng, ánh nắng sớm soi rọi qua từng kẽ lá, tiếng chim chóc hót vang trong rừng làm Mộ Dung Phong tỉnh giấc. Hắn nhíu mày, chậm rãi mở mắt, mí mắt hơi nheo lại do chưa thích ứng kịp với ánh sáng bên ngoài. Hắn đứng dậy, cầm kiếm rời khỏi hang đá đi tìm suối nước gần đây nhất. Mộ Dung Phong nghe thấy tiếng nước chảy ở đằng xa liền theo cảm ứng tìm đến. Quả nhiên phát hiện một thác nước lớn đổ từ núi cao xuống. Hắn bước đến tự động thoát y phục tắm rửa một phen. Xong xuôi hắn ngồi trên một phiến đá, dáng điệu lười biếng hưởng thụ khí trời.
Hoàng cung
- Hừ, một lũ phế vật. Các ngươi là một lũ phế vật. Người đâu, chuẩn bị ngựa. Trẫm sẽ tự mình đi tìm.- Mộ Dung Triệt đập bàn, giận dữ quát.
Đám cung nữ cùng thái giám thấy hoàng đế sinh khí liền sợ hãi, tay chân bủn rủn. Vệ Ảnh nghe thấy vậy không chần chừ lập tức thu xếp ngựa và một đoàn quân hộ giá.
- Bệ hạ, ta cũng muốn đi.- Huỳnh Hiểu bước vào trong điện hướng Mộ Dung Triệt lên tiếng.
- Huỳnh Hiểu, ngươi nghỉ ngơi đi. Chuyện này cứ để trẫm.- Mộ Dung Triệt lắc đầu, phất tay nói.
Huỳnh Hiểu không chịu cương quyết muốn theo đi. Cuối cùng Mộ Dung Triệt không ngăn cản được nàng liền đồng ý. Huỳnh Hiểu cả đêm không ngủ, hai mắt đã thâm quầng lộ rõ thần sắc mệt mỏi. Nhưng nàng không thể ngồi yên một chỗ được, nàng phải đi tìm Mộ Dung Phong. Suốt một đêm không hề nhận được tin tức về hắn, nàng lo lắng đến phát điên rồi.Mộ Dung Phong đang thiu thiu ngủ đột nhiên hắn nghe thấy có tiếng bước chân, không phải một mà là của rất nhiều người. Hắn cảnh giác nắm chặt lấy thanh kiếm, hai mắt mở lớn tràn ngập phòng bị. Hắn từ trên đá nhảy xuống bước về phía tây cánh rừng. Bước chân hắn nhanh nhẹn, linh quang đảo khắp xung quanh quan sát động tĩnh của cảnh vật, hệt như một con sói lão luyện trong cuộc săn mồi. Bất chợt, hắn dừng lại, đứng thẳng người, môi mỏng khẽ nhếch lên, cười như không cười.
- Các ngươi ra hết đi.- Mộ Dung Phong lạnh lùng nói, gương mặt anh tuấn không có chút biểu cảm nào.
Lập tức một nhóm người nấp trên cây phi xuống. Những hắc y nhân này như một đàn nhạn đông đúc từ trên trời lượn xuống bao vây Mộ Dung Phong, duy chỉ có tên cầm đầu mặc một bộ lam y đậm màu. Y bước tới gần Mộ Dung Phong cười nhẹ :
- Tiêu Dao Vương quả nhiên năng lực hơn người. Tại hạ cho người ẩn mình rất khéo vậy mà ngài vẫn phát hiện ra được.
Bốn chữ “năng lực hơn người” kia mang ý châm biến, ngụ ý rằng Mộ Dung Phong là ngốc tử. Nghe đối phương giễu cợt, sắc mặt Mộ Dung Phong vẫn không có ý tức giận hay phản đối. Hắn im lặng chờ xem nam nhân trước mặt giở trò gì. Không thấy Mộ Dung Phong phản ứng, nam nhân áo lam có chút khó hiểu, y thầm lặng đánh giá Mộ Dung Phong. Chỉ ba chữ : soái, lãnh, khốc đủ để nhận xét về hắn lúc này.
- Mộ Dung Phong, ta không nhiều lời với ngươi nữa. Ta cho ngươi hai sự lựa chọn. Một là đầu hàng, ngoan ngoãn chịu trói, hai là để ta ra tay bắt. Nhưng nói trước với ngươi, cách thứ hai sẽ làm ngươi nếm mùi đau khổ đấy.- Y cao ngạo nói.
Mộ Dung Phong cười khẩy, loại uy hiếp này có tác dụng với hắn sao? Vớ vẩn.
-Ngươi đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa. – Mộ Dung Phong quát lên sau đó di chuyển tròng mắt nhìn khắp xung quanh. Dưới cái nhìn đầy nguy hiểm cùng âm mai của hắn, hắc y nhân nào cũng thấy một cỗ hàn khí truyền từ da đầu xuống, thân mình không khỏi run lên.
- Ai đủ bản lĩnh thì lên đây bắt bổn vương. Hừ, đừng nói ta không cảnh cáo trước, kẻ nào đối đầu với ta…- Hắn cười lạnh một tiếng.-…sẽ chết rất khó coi đấy.
Trước ánh mắt sắc hơn cả loan đao cùng với uy hiếp đáng sợ như vậy, ngay cả nam nhân áo xanh cũng có phần dè chừng. Nhưng đây là nhiệm vụ của y, y phải hoàn thành, bằng không mạng của y cũng không giữ nổi. Nghĩ vậy, y nắm chặt lấy thanh kiếm trong tay hét lên :
- Xông lên.
Đám hắc y nhân nghe thấy lệnh lập tức cầm đao xông tới, dù sao chúng cũng là sát thủ được huấn luyện nghiêm ngặt lâu năm, đâu chỉ vì một chút đe dọa mà nhanh chóng bỏ cuộc. Mộ Dung Phong trừng mắt nhìn đám người không biết sống chết kia xông tới :
- Vậy thì đừng có trách ta độc ác.
Nói xong Mộ Dung Phong cầm lấy Hỏa kiếm không lưu tình mà ra tay, tròng mắt hắn từ từ xảy ra biến hóa, cặp mâu đen trong phút chốc chuyển thành màu lam lạnh lẽo đáng sợ. Hỏa kiếm nhận thấy nộ khí từ chủ nhân liền lập tức rung lên, toàn thân phát ra luồng sáng màu đỏ dữ tợn. Hắn nhún người phi thân lên cao tránh công kích hàng loạt ở bên dưới sau đó lộn một vòng vung kiếm chém thành một đường tròn. Trên cổ của mấy hắc y nhân liền có một vệt máu dài, không lâu thì đầu họ lập tức rơi xuống. Chỉ một chiêu liền chặt đứt đầu của vài người, quả nhiên không đơn giản. Đám sát thủ còn lại hét lên một tiếng rồi đồng loạt phi thân tới. Mộ Dung Phong dùng khinh công bay lên, chém một kiếm thật mạnh tạo ra một luồng sáng màu đỏ rực như lửa về phía mấy hắc y nhân kia. Một loạt bóng dáng màu đen ngã xuống, máu đỏ phun ra tạo thành một khung cảnh chết chóc thảm khốc.