Tại suối nước gần cô nhi viện, Huỳnh Hiểu cùng cô bé Thanh Thanh cẩn thận tìm kiếm ven bờ.
-A, thấy rồi.- Huỳnh Hiểu reo lên, tay nhấc chiếc vòng nhỏ bị mắc vào một cây con khuất sau tảng đá.
- Oa, chị Hiểu Hiểu, cảm ơn chị.- Thanh Thanh sung sướng cầm lấy chiếc vòng, rối rít cảm ơn.
Huỳnh Hiểu nhoẻn miệng cười, nàng vuốt nhẹ mái tóc tơ của cô bé :
- Được rồi. Em mau về cô nhi viện đi, sắp tới giờ học chiều rồi.
Vừa nghe Huỳnh Hiểu nhắc đến giờ học ban chiều, Thanh Thanh giật mình, một tay che lấy miệng :
- Thôi chết, em suýt quên mất. Chị Hiểu Hiểu, em về trước nhé.
Nói rồi cô bé chạy ù đi. Huỳnh Hiểu lắc đầu cười, trẻ con a, vẫn là đáng yêu như thế. Nàng chọn một tảng đá bằng phẳng ngồi xuống, hai chân vung vẩy đập nhẹ vào thành đá. Lát sau nàng nhảy xuống, chạy về cô nhi viện. Chẳng hiểu sao nàng vấp phải một hòn đá, toàn thân ngã xuống nước. Huỳnh Hiểu cố ngoi lên, chân phải truyền lên một trận đau buốt. Nàng nhăn mặt vì đau, lại không cách nào bơi lên được. Con suối nhỏ bình thường nước chảy rất êm ả, không hiểu sao lúc này nước lại chảy vô cùng xiết. Từng cơn sóng nước mạnh mẽ hất qua người như muốn nhấn chìm nàng xuống. Dưới chân, một cuộn sóng nước bất ngờ hình thành cuốn lấy thân hình nhỏ bé của nàng. Huỳnh Hiểu cố gắng quẫy đạp nhưng không thể nào thoát ra được. Xoáy nước kia dữ tợn bao phủ lấy người nàng, lực hút của nó rất sâu. Huỳnh Hiểu bị nó cuốn chóng cả mặt, nàng gần như sắp ngạt thở, tay chân bỗng như bị rút hết sức lực.
Bộp…Đầu Huỳnh Hiểu đập mạnh vào một tảng đá dưới đáy sông, một dòng máu đỏ chảy ra hòa vào trong dòng nước đục ngầu điên cuồng kia. Huỳnh Hiểu cảm thấy toàn thân bỗng trở nên nặng nề, ý thức của nàng dần trở nên mơ hồ.
Trong đầu nàng những hình ảnh quen thuộc chạy qua như những thước phim quay chậm. Một nam nhân anh tuấn dắt tay nàng đi vào hoa viên. Hắn cười với nàng, cưng chiều hôn lên má nàng một cái.
“Hắn vác cái bộ mặt xụ ra, buồn bực lôi Huỳnh Hiểu về phía mình, giận dữ nói :
- Ai cho phép tỉ ra đó ngồi hả?- Hắn mạnh mẽ kéo nàng ngồi xuống cạnh mình.- Chỗ của tỉ là ở đây biết chưa?”
“ Hắn nắm lấy hai vai nàng, ép nàng phải ngẩng mặt lên nhìn hắn. Hắn áp sát mặt nàng :
- Tỉ chỉ có thể mặc xinh đẹp cho ta ngắm thôi. Biết chưa?”
“Hắn mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, gương mặt tuấn mĩ cực điểm, ánh mắt lại rất ôn nhu, còn có chút ngây dại. Hắn cúi thấp đầu cười nhẹ, bàn tay thon dài nâng chiếc cằm xinh xắn của nàng lên :
- Hiểu Hiểu, nàng thật đẹp.”
“ Nàng không phải bận tâm chuyện này. Kẻ nào dám mang nàng đi ta sẽ giết kẻ đó. Nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở bên ta, được ta chiều chuộng là đủ rồi. Đời này kiếp này ta sẽ bảo hộ nàng.”
Hắn là ai? Có phải là nam nhân thường xuất hiện trong giấc mơ của nàng không? Tại sao thấy hắn, tim nàng có chút đau đớn, lại có chút mừng vui thế này? Mà lúc đó, nàng gọi hắn là…là…tiểu Phong. Xoáy nước kia dữ dội cuốn lấy bóng dáng nàng va đập.
Bộp. Đầu nàng lại bị đập vào một tảng đá khác. Nàng...hình như nhớ ra rồi. Hắn là tiểu Phong mà nàng yêu, là tiểu ngốc suốt ngày quấn lấy nàng đòi ăn bánh, cũng là…nam nhân mắt xanh giết người không chớp mắt. Nhưng hắn đối với nàng rất thật tâm, là yêu thương vô hạn. Từng lời nói chân tình của hắn, từng cử chỉ, nét mặt của hắn, nàng đều nhớ ra. Nhưng Dạ thần kia không cho nàng và hắn ở bên nhau, lão ta không muốn nàng cản trở hắn.
Huỳnh Hiểu khóc, không rõ là khóc vì vết thương đau trên đỉnh đầu hay là khóc vì đau lòng nữa. Nàng cơ hồ muốn mở miệng gọi "tiểu Phong" nhưng nước tràn vào đầy khoang miệng khiến cho nàng không thể nói được một tiếng nào nào hết.
Mộ Dung Phong đang cùng hoàng thượng xem tấu chương, hắn đột nhiên thấy tim mình như bị bóp nghẹt lại. Dường như hắn nghe thấy ở đằng xa có tiếng ai đó gọi hắn, còn có tiếng khóc. Là ai? Phải chăng…là nàng? Tại sao hắn lại thấy bất an như thế này? Có phải nàng xảy ra chuyện gì không? Nàng rốt cuộc ở đâu?
Mộ Dung Phong đem tầm mắt phóng ra ngoài, trời bắt đầu đổ mưa. Thấy sắc mặt Mộ Dung Phong không tốt, lại có chút suy tư, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, Mộ Dung Triệt lên tiếng hỏi :
- Tiểu Phong, đệ sao vậy?
- Đệ không sao.- Mộ Dung Phong thu ánh mắt lại, chăm chú xem tấu chương trong tay mình, nhàn nhạt đáp.
Ở phía Nam kinh thành, có một chiếc thuyền nhỏ trôi trên sông. Một nam nhân cao lớn đứng trên thuyền, vất vả kéo lưới. Hắn thấy lưới của mình rất nặng, xem ra bắt được một con cá to đây. Nhưng khi nhìn thấy thứ mình kéo được không phải cá mà là người thì hắn vô cùng hốt hoảng. Trời ơi, sao xui xẻo như vậy chứ? Hắn sao lại vớ phải một xác chết thế này? Người nam nhân kia mon men lại gần cái xác, phát hiện đó là một cô nương rất xinh đẹp, tuy nhiên nàng lại ăn mặc rất buồn cười. Hắn run run chạm vào người nàng, nhận thấy trên người vẫn còn ấm. Hù, vậy là vẫn còn sống. Hắn vội tháo lưới trên người nàng ra, đem nàng về nhà cho lão bà chăm sóc.
- Ưm...
Huỳnh Hiểu tỉnh dậy, chớp chớp mắt mấy cái. Nàng hiện ở trong một căn phòng xa lạ, lại bố trí giống như mấy nhà trong phim cổ trang. Huỳnh Hiểu cười tự giễu, nàng xuyên không là nhờ Dạ thần a, nay không có lão, làm sao mà trở lại Nhân quốc được.
- Cô nương, cô tỉnh rồi.
Một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, tay bưng một khay gỗ đựng cháo bước vào. Cô ta ăn mặc rất giản dị, tóc búi cũng không quá cầu kì, toàn thân toát lên vẻ hiền hậu, bình dị. Huỳnh Hiểu trố mắt nhìn nữ nhân trước mặt. Y phục như vậy lại gọi nàng là cô nương, đây không phải ở thời cổ đại thì là ở đâu?
- Xin hỏi…đây là đâu ạ?- Huỳnh Hiểu e dè hỏi.
Vị đại tỉ kia cười hiền lành :
- Đây là Nam Kinh, ở phía Nam kinh thành. Cô nương, cô mau lại đây ăn bát cháo cho khỏe. Hôm qua, tướng công của ta đi kéo lưới tình cờ cứu được cô về.
Huỳnh Hiểu vén chăn bước xuống. Nàng cúi đầu, thấp giọng nói :
- Cảm ơn tỉ.
Tại suối nước gần cô nhi viện, Huỳnh Hiểu cùng cô bé Thanh Thanh cẩn thận tìm kiếm ven bờ.
-A, thấy rồi.- Huỳnh Hiểu reo lên, tay nhấc chiếc vòng nhỏ bị mắc vào một cây con khuất sau tảng đá.
- Oa, chị Hiểu Hiểu, cảm ơn chị.- Thanh Thanh sung sướng cầm lấy chiếc vòng, rối rít cảm ơn.
Huỳnh Hiểu nhoẻn miệng cười, nàng vuốt nhẹ mái tóc tơ của cô bé :
- Được rồi. Em mau về cô nhi viện đi, sắp tới giờ học chiều rồi.
Vừa nghe Huỳnh Hiểu nhắc đến giờ học ban chiều, Thanh Thanh giật mình, một tay che lấy miệng :
- Thôi chết, em suýt quên mất. Chị Hiểu Hiểu, em về trước nhé.
Nói rồi cô bé chạy ù đi. Huỳnh Hiểu lắc đầu cười, trẻ con a, vẫn là đáng yêu như thế. Nàng chọn một tảng đá bằng phẳng ngồi xuống, hai chân vung vẩy đập nhẹ vào thành đá. Lát sau nàng nhảy xuống, chạy về cô nhi viện. Chẳng hiểu sao nàng vấp phải một hòn đá, toàn thân ngã xuống nước. Huỳnh Hiểu cố ngoi lên, chân phải truyền lên một trận đau buốt. Nàng nhăn mặt vì đau, lại không cách nào bơi lên được. Con suối nhỏ bình thường nước chảy rất êm ả, không hiểu sao lúc này nước lại chảy vô cùng xiết. Từng cơn sóng nước mạnh mẽ hất qua người như muốn nhấn chìm nàng xuống. Dưới chân, một cuộn sóng nước bất ngờ hình thành cuốn lấy thân hình nhỏ bé của nàng. Huỳnh Hiểu cố gắng quẫy đạp nhưng không thể nào thoát ra được. Xoáy nước kia dữ tợn bao phủ lấy người nàng, lực hút của nó rất sâu. Huỳnh Hiểu bị nó cuốn chóng cả mặt, nàng gần như sắp ngạt thở, tay chân bỗng như bị rút hết sức lực.
Bộp…Đầu Huỳnh Hiểu đập mạnh vào một tảng đá dưới đáy sông, một dòng máu đỏ chảy ra hòa vào trong dòng nước đục ngầu điên cuồng kia. Huỳnh Hiểu cảm thấy toàn thân bỗng trở nên nặng nề, ý thức của nàng dần trở nên mơ hồ.
Trong đầu nàng những hình ảnh quen thuộc chạy qua như những thước phim quay chậm. Một nam nhân anh tuấn dắt tay nàng đi vào hoa viên. Hắn cười với nàng, cưng chiều hôn lên má nàng một cái.
“Hắn vác cái bộ mặt xụ ra, buồn bực lôi Huỳnh Hiểu về phía mình, giận dữ nói :
- Ai cho phép tỉ ra đó ngồi hả?- Hắn mạnh mẽ kéo nàng ngồi xuống cạnh mình.- Chỗ của tỉ là ở đây biết chưa?”
“ Hắn nắm lấy hai vai nàng, ép nàng phải ngẩng mặt lên nhìn hắn. Hắn áp sát mặt nàng :
- Tỉ chỉ có thể mặc xinh đẹp cho ta ngắm thôi. Biết chưa?”
“Hắn mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, gương mặt tuấn mĩ cực điểm, ánh mắt lại rất ôn nhu, còn có chút ngây dại. Hắn cúi thấp đầu cười nhẹ, bàn tay thon dài nâng chiếc cằm xinh xắn của nàng lên :
- Hiểu Hiểu, nàng thật đẹp.”
“ Nàng không phải bận tâm chuyện này. Kẻ nào dám mang nàng đi ta sẽ giết kẻ đó. Nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở bên ta, được ta chiều chuộng là đủ rồi. Đời này kiếp này ta sẽ bảo hộ nàng.”
Hắn là ai? Có phải là nam nhân thường xuất hiện trong giấc mơ của nàng không? Tại sao thấy hắn, tim nàng có chút đau đớn, lại có chút mừng vui thế này? Mà lúc đó, nàng gọi hắn là…là…tiểu Phong. Xoáy nước kia dữ dội cuốn lấy bóng dáng nàng va đập.
Bộp. Đầu nàng lại bị đập vào một tảng đá khác. Nàng...hình như nhớ ra rồi. Hắn là tiểu Phong mà nàng yêu, là tiểu ngốc suốt ngày quấn lấy nàng đòi ăn bánh, cũng là…nam nhân mắt xanh giết người không chớp mắt. Nhưng hắn đối với nàng rất thật tâm, là yêu thương vô hạn. Từng lời nói chân tình của hắn, từng cử chỉ, nét mặt của hắn, nàng đều nhớ ra. Nhưng Dạ thần kia không cho nàng và hắn ở bên nhau, lão ta không muốn nàng cản trở hắn.
Huỳnh Hiểu khóc, không rõ là khóc vì vết thương đau trên đỉnh đầu hay là khóc vì đau lòng nữa. Nàng cơ hồ muốn mở miệng gọi "tiểu Phong" nhưng nước tràn vào đầy khoang miệng khiến cho nàng không thể nói được một tiếng nào nào hết.
Mộ Dung Phong đang cùng hoàng thượng xem tấu chương, hắn đột nhiên thấy tim mình như bị bóp nghẹt lại. Dường như hắn nghe thấy ở đằng xa có tiếng ai đó gọi hắn, còn có tiếng khóc. Là ai? Phải chăng…là nàng? Tại sao hắn lại thấy bất an như thế này? Có phải nàng xảy ra chuyện gì không? Nàng rốt cuộc ở đâu?
Mộ Dung Phong đem tầm mắt phóng ra ngoài, trời bắt đầu đổ mưa. Thấy sắc mặt Mộ Dung Phong không tốt, lại có chút suy tư, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, Mộ Dung Triệt lên tiếng hỏi :
- Tiểu Phong, đệ sao vậy?
- Đệ không sao.- Mộ Dung Phong thu ánh mắt lại, chăm chú xem tấu chương trong tay mình, nhàn nhạt đáp.
Ở phía Nam kinh thành, có một chiếc thuyền nhỏ trôi trên sông. Một nam nhân cao lớn đứng trên thuyền, vất vả kéo lưới. Hắn thấy lưới của mình rất nặng, xem ra bắt được một con cá to đây. Nhưng khi nhìn thấy thứ mình kéo được không phải cá mà là người thì hắn vô cùng hốt hoảng. Trời ơi, sao xui xẻo như vậy chứ? Hắn sao lại vớ phải một xác chết thế này? Người nam nhân kia mon men lại gần cái xác, phát hiện đó là một cô nương rất xinh đẹp, tuy nhiên nàng lại ăn mặc rất buồn cười. Hắn run run chạm vào người nàng, nhận thấy trên người vẫn còn ấm. Hù, vậy là vẫn còn sống. Hắn vội tháo lưới trên người nàng ra, đem nàng về nhà cho lão bà chăm sóc.
- Ưm...
Huỳnh Hiểu tỉnh dậy, chớp chớp mắt mấy cái. Nàng hiện ở trong một căn phòng xa lạ, lại bố trí giống như mấy nhà trong phim cổ trang. Huỳnh Hiểu cười tự giễu, nàng xuyên không là nhờ Dạ thần a, nay không có lão, làm sao mà trở lại Nhân quốc được.
- Cô nương, cô tỉnh rồi.
Một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, tay bưng một khay gỗ đựng cháo bước vào. Cô ta ăn mặc rất giản dị, tóc búi cũng không quá cầu kì, toàn thân toát lên vẻ hiền hậu, bình dị. Huỳnh Hiểu trố mắt nhìn nữ nhân trước mặt. Y phục như vậy lại gọi nàng là cô nương, đây không phải ở thời cổ đại thì là ở đâu?
- Xin hỏi…đây là đâu ạ?- Huỳnh Hiểu e dè hỏi.
Vị đại tỉ kia cười hiền lành :
- Đây là Nam Kinh, ở phía Nam kinh thành. Cô nương, cô mau lại đây ăn bát cháo cho khỏe. Hôm qua, tướng công của ta đi kéo lưới tình cờ cứu được cô về.
Huỳnh Hiểu vén chăn bước xuống. Nàng cúi đầu, thấp giọng nói :
- Cảm ơn tỉ.