Mấy hôm nay, Tiêu Dao Vương nhà chúng ta rất cao hứng, đi đâu cũng nở nụ cười điên đảo chúng sinh làm người ta hoang mang lo sợ. Theo một vài tin tức nội bộ Tiêu Dao phủ thì là vương phi của ngài đã mang thai. Ài, nếu vậy thì vương gia cao hứng cũng đúng thôi.
Nhưng vài ngày sau, vương gia không còn vui vẻ hòa nhã nữa mà bắt đầu trở nên khó tính, rất hay cáu giận. Bá quan trong triều không khỏi thắc mắc trước thái độ xoay chuyển chóng mặt của Tiêu Dao Vương. Chẳng hay vương phi và tiểu bảo bảo trong bụng có chuyện gì? Nhưng mà thái hậu cùng hoàng thượng phái rất nhiều ngự y tới chăm sóc vương phi nha. Nghe đâu, vương phi cùng bảo bảo rất khỏe mạnh.
Vậy thì tại sao Tiêu Dao Vương lại có thái độ như thế? Ài, thật ra thì vương phi có thai là chuyện vô cùng tốt, chỉ có điều vương gia nhà chúng ta phải chịu uất ức một chút, cố gắng nhịn…chín tháng nữa. Phải nhẫn nhịn khổ sở như thế nên Mộ Dung Phong lúc nào cũng khó chịu, ngày ngày nhìn chằm chằm bụng Huỳnh Hiểu hỏi bao giờ bảo bảo chịu đi ra ngoài.
Ngày Huỳnh Hiểu lâm bồn, Mộ Dung Phong vô cùng lo lắng, hắn ở bên ngoài phòng đi đi lại lại, lòng như lửa đốt, chỉ hận không thể lập tức xông vào trong thay nàng chịu mọi đau đớn. Huỳnh Hiểu thuận lợi sinh ra một tiểu oa nhi, toàn thân như bị rút hết sức lực, nàng mệt mỏi quá mà lịm đi.
Oa…oa…oa.
Vừa nghe thấy tiếng trẻ con khóc từ trong phòng vọng ra, Mộ Dung Phong liền đạp cửa xông vào trong. Bà đỡ cẩn thận bế đứa bé lại gần Mộ Dung Phong, nét mặt không giấu khỏi vẻ mừng rỡ :
- Vương, chúc mừng người, là một tiểu vương gia.
Mộ Dung Phong liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ bé bọc trong chăn gấm hơi hơi nhíu mày một chút rồi chạy tới chỗ Huỳnh Hiểu. Bà đỡ sững người, vương gia người cũng thật là…
Mấy tháng sau, tiểu bảo bảo của Huỳnh Hiểu và Mộ Dung Phong đã lớn hơn rất nhiều. Đứa bé kế thừa dung mạo của Mộ Dung Phong nên tương lai nhất định trở thành một đại mĩ nam.
Mộ Dung Phong từ hoàng cung trở về thấy Huỳnh Hiểu đang cho bảo bảo bú sữa, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, hai con mắt nổ lửa nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ xinh đang ngậm ** của nàng. Mộ Dung Phong vốn định để bảo bảo bú sữa của bà vú nhưng Hiểu Hiểu nhà chúng ta nhất quyết không đồng ý, nàng muốn con nàng được uống sữa mẹ. Mộ Dung Phong không lay chuyển được nàng đành phải nghiến răng nghiến lợi đồng ý. Ngày ngày nhìn nhóc con kia chiếm tiện nghi của nàng hắn chỉ hận không thể xông tới đánh cho nó mấy phát.
Huỳnh Hiểu nhìn cái mặt đen như đít nồi của kẻ nào đó mà khóc không ra nước mắt. Nàng vỗ vỗ bảo bảo trong tay đã say ngủ rồi nhẹ nhàng đặt nó vào trong nôi. Mộ Dung Phong từ cửa bước vào kéo nàng ngồi vào lòng mình không vui nói :
- Nó ngủ rồi, nàng kệ nó đi.
Từ ngày có tên nhóc kia, nàng không còn quan tâm tới hắn nữa, mở miệng ra là tiểu Hoằng, tiểu Hoằng làm phu quân như hắn đây phát bực. Hừ, ranh con kia mau lớn rồi cai sữa, sau đó hắn sẽ tống nó vào hoàng cung ở với thái hậu, tránh làm phiền phu thê hắn.
Mộ Dung Phong mới có một đứa con mà đã cảm thấy rất phiền rồi. Hắn thật sự không hiểu, hoàng huynh hắn có tận bốn đứa thì thế nào? Hay là con gái thì sẽ đỡ phiền hơn con trai nhỉ? (Bạn hoàng đế có tận bốn cô công chúa.)
Năm năm sau
- Mộ Dung Hoằng, mau đứng dậy.-Mộ Dung Phong nghiêm nghị quát.
Hài tử năm tuổi lồm cồm bò từ dưới đất đứng dậy, áo quần có chút xộc xệch nhếch nhác. Gương mặt non nớt bé nhỏ đã đỏ hồng lên, mồ hôi lấm tấm trên trán, cái miệng nhỏ xinh hơi chu ra, khóe mắt ươn ướt dường như đang chịu ủy khuất rất lớn. Mộ Dung Hoằng phủi bụi ở quần áo, hai mắt to tròn sợ hãi nhìn phụ vương đang trừng mắt với mình.
- Khóc cái gì? Nam nhân Mộ Dung gia không được phép yếu đuối rõ chưa? Ta dạy con bài quyền này đã là lần thứ hai rồi mà con vẫn không thuộc là sao? Có phải con lười biếng không chịu luyện tập không?
Mộ Dung Phong nhíu chặt mày nhìn hài tử trước mắt, giọng nói không nén nổi giận dữ. Sao hắn lại sinh ra đứa con ngốc như vậy chứ? Trước kia, hắn chỉ cần học một lần là thuộc vậy mà tên nhóc này dạy đến lần thứ hai vẫn quên.
Mộ Dung Hoằng lo sợ lắc đầu. Không phải là cậu lười tập đâu mà là bài quyền của phụ vương dạy rất khó, lần nào tập xong xương khớp đều nhức mỏi như muốn rụng hẳn ra. Mà phụ thân mới dạy có hai ngày thôi à, cậu đâu phải thần mà thuộc nhanh như thế.
- Ta dạy con lần cuối cùng. Nếu con còn quên ta sẽ cắt cơm của con.
Mộ Dung Hoằng đáng thương gật đầu, chăm chú quan sát và ghi nhớ thật kĩ từng động tác. Phụ vương là người rất nghiêm khắc nên sẽ không nói suông đâu.
Mấy hôm nay, Tiêu Dao Vương nhà chúng ta rất cao hứng, đi đâu cũng nở nụ cười điên đảo chúng sinh làm người ta hoang mang lo sợ. Theo một vài tin tức nội bộ Tiêu Dao phủ thì là vương phi của ngài đã mang thai. Ài, nếu vậy thì vương gia cao hứng cũng đúng thôi.
Nhưng vài ngày sau, vương gia không còn vui vẻ hòa nhã nữa mà bắt đầu trở nên khó tính, rất hay cáu giận. Bá quan trong triều không khỏi thắc mắc trước thái độ xoay chuyển chóng mặt của Tiêu Dao Vương. Chẳng hay vương phi và tiểu bảo bảo trong bụng có chuyện gì? Nhưng mà thái hậu cùng hoàng thượng phái rất nhiều ngự y tới chăm sóc vương phi nha. Nghe đâu, vương phi cùng bảo bảo rất khỏe mạnh.
Vậy thì tại sao Tiêu Dao Vương lại có thái độ như thế? Ài, thật ra thì vương phi có thai là chuyện vô cùng tốt, chỉ có điều vương gia nhà chúng ta phải chịu uất ức một chút, cố gắng nhịn…chín tháng nữa. Phải nhẫn nhịn khổ sở như thế nên Mộ Dung Phong lúc nào cũng khó chịu, ngày ngày nhìn chằm chằm bụng Huỳnh Hiểu hỏi bao giờ bảo bảo chịu đi ra ngoài.
Ngày Huỳnh Hiểu lâm bồn, Mộ Dung Phong vô cùng lo lắng, hắn ở bên ngoài phòng đi đi lại lại, lòng như lửa đốt, chỉ hận không thể lập tức xông vào trong thay nàng chịu mọi đau đớn. Huỳnh Hiểu thuận lợi sinh ra một tiểu oa nhi, toàn thân như bị rút hết sức lực, nàng mệt mỏi quá mà lịm đi.
Oa…oa…oa.
Vừa nghe thấy tiếng trẻ con khóc từ trong phòng vọng ra, Mộ Dung Phong liền đạp cửa xông vào trong. Bà đỡ cẩn thận bế đứa bé lại gần Mộ Dung Phong, nét mặt không giấu khỏi vẻ mừng rỡ :
- Vương, chúc mừng người, là một tiểu vương gia.
Mộ Dung Phong liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ bé bọc trong chăn gấm hơi hơi nhíu mày một chút rồi chạy tới chỗ Huỳnh Hiểu. Bà đỡ sững người, vương gia người cũng thật là…
Mấy tháng sau, tiểu bảo bảo của Huỳnh Hiểu và Mộ Dung Phong đã lớn hơn rất nhiều. Đứa bé kế thừa dung mạo của Mộ Dung Phong nên tương lai nhất định trở thành một đại mĩ nam.
Mộ Dung Phong từ hoàng cung trở về thấy Huỳnh Hiểu đang cho bảo bảo bú sữa, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, hai con mắt nổ lửa nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ xinh đang ngậm của nàng. Mộ Dung Phong vốn định để bảo bảo bú sữa của bà vú nhưng Hiểu Hiểu nhà chúng ta nhất quyết không đồng ý, nàng muốn con nàng được uống sữa mẹ. Mộ Dung Phong không lay chuyển được nàng đành phải nghiến răng nghiến lợi đồng ý. Ngày ngày nhìn nhóc con kia chiếm tiện nghi của nàng hắn chỉ hận không thể xông tới đánh cho nó mấy phát.
Huỳnh Hiểu nhìn cái mặt đen như đít nồi của kẻ nào đó mà khóc không ra nước mắt. Nàng vỗ vỗ bảo bảo trong tay đã say ngủ rồi nhẹ nhàng đặt nó vào trong nôi. Mộ Dung Phong từ cửa bước vào kéo nàng ngồi vào lòng mình không vui nói :
- Nó ngủ rồi, nàng kệ nó đi.
Từ ngày có tên nhóc kia, nàng không còn quan tâm tới hắn nữa, mở miệng ra là tiểu Hoằng, tiểu Hoằng làm phu quân như hắn đây phát bực. Hừ, ranh con kia mau lớn rồi cai sữa, sau đó hắn sẽ tống nó vào hoàng cung ở với thái hậu, tránh làm phiền phu thê hắn.
Mộ Dung Phong mới có một đứa con mà đã cảm thấy rất phiền rồi. Hắn thật sự không hiểu, hoàng huynh hắn có tận bốn đứa thì thế nào? Hay là con gái thì sẽ đỡ phiền hơn con trai nhỉ? (Bạn hoàng đế có tận bốn cô công chúa.)
Năm năm sau
- Mộ Dung Hoằng, mau đứng dậy.-Mộ Dung Phong nghiêm nghị quát.
Hài tử năm tuổi lồm cồm bò từ dưới đất đứng dậy, áo quần có chút xộc xệch nhếch nhác. Gương mặt non nớt bé nhỏ đã đỏ hồng lên, mồ hôi lấm tấm trên trán, cái miệng nhỏ xinh hơi chu ra, khóe mắt ươn ướt dường như đang chịu ủy khuất rất lớn. Mộ Dung Hoằng phủi bụi ở quần áo, hai mắt to tròn sợ hãi nhìn phụ vương đang trừng mắt với mình.
- Khóc cái gì? Nam nhân Mộ Dung gia không được phép yếu đuối rõ chưa? Ta dạy con bài quyền này đã là lần thứ hai rồi mà con vẫn không thuộc là sao? Có phải con lười biếng không chịu luyện tập không?
Mộ Dung Phong nhíu chặt mày nhìn hài tử trước mắt, giọng nói không nén nổi giận dữ. Sao hắn lại sinh ra đứa con ngốc như vậy chứ? Trước kia, hắn chỉ cần học một lần là thuộc vậy mà tên nhóc này dạy đến lần thứ hai vẫn quên.
Mộ Dung Hoằng lo sợ lắc đầu. Không phải là cậu lười tập đâu mà là bài quyền của phụ vương dạy rất khó, lần nào tập xong xương khớp đều nhức mỏi như muốn rụng hẳn ra. Mà phụ thân mới dạy có hai ngày thôi à, cậu đâu phải thần mà thuộc nhanh như thế.
- Ta dạy con lần cuối cùng. Nếu con còn quên ta sẽ cắt cơm của con.
Mộ Dung Hoằng đáng thương gật đầu, chăm chú quan sát và ghi nhớ thật kĩ từng động tác. Phụ vương là người rất nghiêm khắc nên sẽ không nói suông đâu.