Sáng sớm, Mộ Dung Phong khẽ cựa mình, cảm giác ấm áp bên cạnh khiến hắn như con mèo lười mà co người rúc vào.Mở mắt ra, phát hiện bóng dáng nhỏ xinh đang say ngủ, Mộ Dung Phong không khỏi thấy cao hứng, thảo nào hôm qua hắn ngủ ngon vậy.Chọt chọt vào cái má hồng hồng, mềm mềm của nàng, hắn sung sướng khanh khách cười.Lát sau hắn rời giường làm vệ sinh cá nhân rồi lon ton đi lấy đồ ăn sáng.
Mộ Dung Phong tính tình kì quái, hắn không thích người hầu đến chỗ hắn, trừ phi là dọn dẹp gì đó nhưng phải là lúc hắn không có ở đấy.Mọi sinh hoạt cá nhân hắn sẽ tự làm, đồ ăn tự lấy, quần áo…để ra một cái chậu nhỏ đặt ở sân sau, người hầu tự lấy đem giặt.Tuy kì quái như vậy nhưng hắn chưa bao giờ ngược đãi người khác, chỉ cần không làm trái ý hắn cụ thể là vi phạm đời sống riêng tư thì muốn làm gì ở phủ hắn cũng được.Xem ra cuộc sống ở đây khá dễ chịu.Chỉ là bạn nhỏ Huỳnh Hiểu nhà ta chẳng hiểu vận khí tốt thế nào mà sinh hoạt chung với hắn suốt một ngày trời cũng chẳng thấy hắn kêu la gì hết.
-Hiểu Hiểu dậy đi, mặt trời soi tới mông tỉ rồi kìa.
Mộ Dung Phong lay người Huỳnh Hiểu dậy cơ mà một tay hắn đặt ở vai, một tay hắn đặt ở…mông nàng.Huỳnh Hiểu từ từ mở mắt, thích nghi với ánh sáng.Xúc giác hoạt động nàng lập tức đẩy cái tay ở vòng ba của mình ra rồi hét lên :
-Tiểu Phong, ai cho cậu thả dê tôi hả?
-Thả dê là gì?-Hắn ngây thơ hỏi.Dê đâu?Hắn làm gì có đem dê thả vô nàng.
Nhìn cái mặt ngây thơ vô số tội của hắn Huỳnh Hiểu khóc không ra tiếng. Mắng hắn thì thấy thương bởi hắn ngốc có biết gì đâu, mà không nói thì nàng là kẻ bị sàm sỡ mà không phản ứng lại. Thôi thì…
-Cái hành động vừa rồi của cậu gọi là thả dê, lần sau không được phép chạm vào chỗ đó nghe chưa.
-Cái mông hả?
-Ừ, hiểu chưa?
Mộ Dung Phong gật đầu, xem ra Hiểu Hiểu thật là keo kiệt, có mỗi cái mông cũng không cho chạm.Mông hắn nè, nàng chạm thoải mái hắn cũng không kêu.
Đợi Huỳnh Hiểu rửa mặt chải đầu rồi hắn kéo nàng ngồi xuống bàn dùng bữa sáng.Sau một đêm bụng nàng trống rỗng và đây chính là lúc nàng nạp năng lượng. Huỳnh Hiểu tham ăn chén như hổ đói, tốc độ ăn siêu nhanh làm Mộ Dung phong cũng phải choáng.
Ăn uống no nê rồi, nàng muốn đi tham quan xung quanh chút tiện thể giao lưu với mọi người.Cơ mà tên ngốc kia muốn làm người dẫn đường nhưng nàng không cho, bắt hắn tự chơi một mình.Dù ấm ức nhưng Mộ Dung Phong cũng chịu, hắn đi ra hoa viên chơi, lát có người đến dọn phòng, hắn không thích nhìn họ.
Sáng sớm, Mộ Dung Phong khẽ cựa mình, cảm giác ấm áp bên cạnh khiến hắn như con mèo lười mà co người rúc vào.Mở mắt ra, phát hiện bóng dáng nhỏ xinh đang say ngủ, Mộ Dung Phong không khỏi thấy cao hứng, thảo nào hôm qua hắn ngủ ngon vậy.Chọt chọt vào cái má hồng hồng, mềm mềm của nàng, hắn sung sướng khanh khách cười.Lát sau hắn rời giường làm vệ sinh cá nhân rồi lon ton đi lấy đồ ăn sáng.
Mộ Dung Phong tính tình kì quái, hắn không thích người hầu đến chỗ hắn, trừ phi là dọn dẹp gì đó nhưng phải là lúc hắn không có ở đấy.Mọi sinh hoạt cá nhân hắn sẽ tự làm, đồ ăn tự lấy, quần áo…để ra một cái chậu nhỏ đặt ở sân sau, người hầu tự lấy đem giặt.Tuy kì quái như vậy nhưng hắn chưa bao giờ ngược đãi người khác, chỉ cần không làm trái ý hắn cụ thể là vi phạm đời sống riêng tư thì muốn làm gì ở phủ hắn cũng được.Xem ra cuộc sống ở đây khá dễ chịu.Chỉ là bạn nhỏ Huỳnh Hiểu nhà ta chẳng hiểu vận khí tốt thế nào mà sinh hoạt chung với hắn suốt một ngày trời cũng chẳng thấy hắn kêu la gì hết.
-Hiểu Hiểu dậy đi, mặt trời soi tới mông tỉ rồi kìa.
Mộ Dung Phong lay người Huỳnh Hiểu dậy cơ mà một tay hắn đặt ở vai, một tay hắn đặt ở…mông nàng.Huỳnh Hiểu từ từ mở mắt, thích nghi với ánh sáng.Xúc giác hoạt động nàng lập tức đẩy cái tay ở vòng ba của mình ra rồi hét lên :
-Tiểu Phong, ai cho cậu thả dê tôi hả?
-Thả dê là gì?-Hắn ngây thơ hỏi.Dê đâu?Hắn làm gì có đem dê thả vô nàng.
Nhìn cái mặt ngây thơ vô số tội của hắn Huỳnh Hiểu khóc không ra tiếng. Mắng hắn thì thấy thương bởi hắn ngốc có biết gì đâu, mà không nói thì nàng là kẻ bị sàm sỡ mà không phản ứng lại. Thôi thì…
-Cái hành động vừa rồi của cậu gọi là thả dê, lần sau không được phép chạm vào chỗ đó nghe chưa.
-Cái mông hả?
-Ừ, hiểu chưa?
Mộ Dung Phong gật đầu, xem ra Hiểu Hiểu thật là keo kiệt, có mỗi cái mông cũng không cho chạm.Mông hắn nè, nàng chạm thoải mái hắn cũng không kêu.
Đợi Huỳnh Hiểu rửa mặt chải đầu rồi hắn kéo nàng ngồi xuống bàn dùng bữa sáng.Sau một đêm bụng nàng trống rỗng và đây chính là lúc nàng nạp năng lượng. Huỳnh Hiểu tham ăn chén như hổ đói, tốc độ ăn siêu nhanh làm Mộ Dung phong cũng phải choáng.
Ăn uống no nê rồi, nàng muốn đi tham quan xung quanh chút tiện thể giao lưu với mọi người.Cơ mà tên ngốc kia muốn làm người dẫn đường nhưng nàng không cho, bắt hắn tự chơi một mình.Dù ấm ức nhưng Mộ Dung Phong cũng chịu, hắn đi ra hoa viên chơi, lát có người đến dọn phòng, hắn không thích nhìn họ.