Nha đầu nào không biết một chuyện gì sắp xảy ra với mình nữa mà còn có thể nằm trên giường ngủ ngon lành không biết trời đất là gì, vẫn như mọi ngày Mai Nhi vào trong phòng vẫn thấy chủ tử mình ngủ nhưng hôm nay chiếc cửa rèm cửa được bôi thuốc dính nên Mai Nhi vừa động vào đã bị dính chặt không thể nào gỡ ra được, nàng hét to gọi Lâm Tuyết Nhu dạy nhưng Lâm Tuyết Nhu vẫn ngủ ngon như bình thường. Mai Nhi giọng đã khàn khàn không thể nào gọi được nữa, chân tay bủn dủm không thể ngọ ngại được nữa đành phải bỏ cuộc. Đến tầm trưa Lâm Tuyết Nhu thức dậy đánh răng, chảy đầu rồi bôi thuốc thả Mai Nhi ra cho viên thuốc bạc hà Mai Nhi uống vào giọng khàn khàn đỡ đi.
“Tiểu thư, người dạy muộn như vậy Lão Phu Nhân thể nào tí nữa ra đại sảnh người cũng bị ăn chửi cho mà coi” Mai Nhi đi bên cạnh Lâm Tuyết Nhu miệng như tôm tép nhảy không dừng, Lâm Tuyết Nhu nghe mà thấy nhức Đầu.
Mai Nhi đang định giảng đạo Lâm Tuyết Nhu tiếp thì “ khụ khụ khụ”cổ bị ngẹn do Lâm Tuyết Nhu Tuyết vừa ném một viên thuốc vào miệng nàng “A A Á A A Á A” giờ Mai Nhi muốn nói cũng không được.
“Mai Nhi ai kêu ngươi lắm mồm quá nói không ngừng nghỉ nên ta đành phả dùng biện phát này, nhưng ngươi yên tâm ngươi sẽ không bị câm đâu sau hai canh giờ nữa ngươi sẽ nói lại được bình thường” Lâm Tuyết Nhu mỉn cười vỗ vai Mai Nhi vài cái rồi bước thẳng về đại sảnh. Mai Nhi hối hận không kịp đành chỉ biết đợi hai canh giờ chờ hết tác dụng của thuốc ( t/g: haiz khổ thân Mai Nhi ai kêu cô lắm mồm làm gì để giờ thành ra như vậy MN: Ta làm sao chứ chỉ muốn tốt cho tiểu thư thôi)
Lâm Tuyết Nhu bước đến đại sảnh thì lại nhìn thấy cái tên mặt lạnh hôm qua đứng sau hắn là một tên thái giám. Lâm Tuyết Nhu tiến vào hành lễ “ Tuyết Nhu, Tham kiến Vương gia”
“Không cần đa lễ dù gì chúng ta cũng sắp thành người một nhà rồi” Nam Cung Thần nhẹ giọng nói, ẩn chứa đầy tình ý, Lâm Tuyết Nhu thì trong lòng chửi rủ ai mà thèm trở thành người một nhà với ngươi chứ, người thì lạnh lùng lại yêu nam sắc nữa chứ. Lâm Tuyết Nhu đang định đứng dậy thì tên thái giám kia đứng lên đọc thánh chỉ
“Lâm Tuyết Nhu tiếp chỉ”
“Tiểu nữ, xin tiếp chỉ”
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết Lâm Tuyết Nhu đại tiểu thư của thừa tướng cầm kì thi hoạ tinh thông,nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, tính tình hiền lành, hiền đức, lại được mọi người quý mến, đức tính hơn người nay ban hôn làm chiến thần vương phi”
“Tuyết Nhu,mau tạ ơn đi” Mẫu thân của Tuyết Nhu lung lay người Lâm Tuyết Nhu.
“Tạ ơn, hoàng thượng” Lâm Tuyết Nhu lĩnh chỉ, giờ nàng mới biết câu nói kia của Nam Cung Thần có ý gì. Trời ơi sao nàng lại khổ vậy trời tránh được quả dưa thì gặp phải vỏ dừa vậy. Nếu nàng mà sống với tên mặt lạnh lúc nào cũng muốn ăn tươi nuốt sống người vậy thì nàng thà chết đi thì tốt hơn. Không được nàng phải nghĩ cách huỷ hôn ướt mới được, Lâm Tuyết Nhu mặt đăm triêu suy nghĩ không để ý đến ai đó vừa nhìn mình một cách mài mò đánh giá cho tới khi nàng ngẩng đầu lên.
“Phu nhân, đây là danh sách sính lễ mà vương gia đã chuẩn bị cho đại tiểu thư người xem còn thiếu gì không” Một cận vệ của Nam Cung Thần đi đễ đưa danh sách sính lễ cho Mẫu thân của Lâm Tuyết Nhu
Mẫu thân của Tuyết Nhu xem qua mặt ngạc nhiên vô cùng “ sính lễ nàng qúa nhiều”
“Đây là thành ý của bổn vương, đối với đại tiểu thư” Nam Cung Thần lên tiếng nói. Lâm Tuyết Nhu nhìn vào cũng phải há hốc mồm trời chắc Nam Cung Thần hắn không phai bị điên chứ sính lễ gì mà nhiều vậy: 5 rương đầy bộ trang sức, 100 tấm lụa thượng đẳng, một bộ huỷ phục tân nương mà do Tuyết Sơn trang đặc biệt giá cả liên thành, 10 viên minh châu to, một tượng rồng phỉ thuý
“Tiểu thư người mau dậy đi” Đào Nhi gọi Tuyết Nhu dậy
”Ta muốn ngủ thêm chút nữa đừng có làm phiền ta” Tuyết Nhu nằm chùm kín chăn lại
”Tiểu thư à hôm nay chiến thần vương gia tới đó người mau dậy đi kẻo tí nữa người bị mắng đó” Lan Nhi đứng ở đầu giường kéo kéo chăn bông ra
”Đừng gọi nữa để im cho ta ngủ không ta trừ tiền lương tháng này của mỗi người bây giờ” Tuyết Nhu kéo chăn cuộn tròn người ngủ tiếp
”Tiểu thư, cháyyyy........nhà........rồi” Mai nhi hét to vào tai Tuyết Nhu
”A Aaaa cháy nhà rồi mau dập lửa đi” Tuyết Nhu Chạy khỏi ổ chăn êm ấm của mình ra ngoài,thì đúng lúc Đại Ca và Nam Cung Thần đang đi dạo vườn hoa của Thanh Nhã các do Tuyết Nhu trồng. Tuyết Nhu do không để ý đã xô phải Nam Cung Thần. Nam Cung Thần thấy Tuyết Nhu ngã thì vòng tay ôm eo của Tuyết
Nhu,thì đập vào mắt Nam Cung Thần là hai bẹo sữa trắng như tuyết nhìn chỉ muốn cắn một cái
”Khụ khụ khụ...” Đại ca Tuyết Nhu ho nhẹ cái nhắc nhở Nam Cung Thần và Tuyết Nhu. Tuyết Nhu đẩy Nam Cung Thần ra.
”Nhìn cái gì mà nhìn chưa nhìn thấy mỹ nữ ta bao giờ à” Tuyết Nhu mặt hất lên trời nói. Đại ca thì mặt đen như đáy nồi
”Ha ha ha ha” Nam Cung Thần ôm bụng cười Tuyết Nhu thấy vậy nhìn xuống cơ thể mình thấy mặc chiếc áo ngủ bằng lụa lộ nửa bẹ sữa
”A A A ai cho ngươi nhìn mắc mắt ra bây giờ” Tuyết Nhu hai tay ôm lấy người rồi chạy vào phòng của mình
”Vương gia thứ lỗi muội muội còn dại dột” Đại ca Tuyết Nhu Chắp tay xin lỗi Nam Cung Thần
”Không sao” Nam Cung Thần mặt lạnh lùng không thay đổi. Trong lòng thì cảm thấy tiểu thư này thật thú vị ( oa Tuyết Nhu đã được nam chú ý rồi)
.........................
Ở đại sảnh
”lão phu kính vương gia một ly và thay mặt nữ nhi xin lỗi vương gia chuyện lúc sáng “ Tướng Quân nâng ly rượu lên uống
”Không sao bổn vương không trách “ Nam Cung Thần nâng ly rượu uống
”Vương gia mời người dùng bữa” Tướng Quân chỉ tay mời dùng bữa.
Nam Cung Thần gắp miếng đậu phụ cho vào miệng ăn nếm có vị thơm và thanh mát nhìn thấy Tuyết Nhu mặt mày cau còn đũa chọc chọc bát cơm
”Đậu phụ này ăn ngon thật sánh bằng bẹ sữa “ Nam Cung Thần nói Tuyết Nhu đang ăn miếng thịt thì bị nghẹn
”Vương gia đã quá khen rồi, đồ ăn trong phủ làm sao sánh bằng phủ của vương gia chứ” Phụ Thân Tuyết Nhu Cười rồi trả lời
”miếng thịt lợn này ăn ngon gần cổ mỹ nhân” Nam Cung Thần nói làm cho Tuyết Nhu ăn sặc cơm
”Nhu nhi, con không sao chứ” Mẫu thân Tuyết Nhu hỏi
”Nữ nhi không sao” Tuyết Nhu nhẹ nhàng trả lời
”Vương gia thứ lỗi cho lão phu không biết dạy nữ nhi để vương gia phải chê cười rồi” Phụ Thân Tuyết Nhu chấp tay nói
”Không sao. Không biết tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi” Nam Cung Thần hỏi Tuyết Nhu
”Vương gia, nữ nhi ta năm nay tuổi đến tuổi cập kề sắp gả” Gia Gia Tuyết Nhu trả lời
”À thế không còn nhỏ nữa” Nam Cung Thần Trả lời
”Là” Phụ Thân Tuyết Nhu trả lời
”Như vậy là có thể lập gia đình rồi đâu phải nhỏ gì nữa” Nam Cung Thần lại nói làm cho mọi người phải lạnh sống lưng. Tuyết Nhu nhăn mày lại.