“Tiểu thư, à người đừng có đi qua đi lại nữa làm muội chống mặt chết đi được” Mai Nhi lên tiếng hai tay chống cầm nhìn Lâm Tuyết Nhu cứ đi đi lại lại làm nàng chống hết cả mặt từ nãy giờ.
“Ta đang rất suốt ruột, mà nha đầu ngươi vẫn ngồi đó hưởng thụ được không lo cho ta gì cả” Lâm Tuyết Nhu nhìn mấy nha hoàn của mình, một người thì ngồi chống cầm, một người thì tính toán sổ sách, người thì thêu, người thì tỉa tót tưới hoa.
“Tiểu thư, Nguyệt Nhi thấy chiến thần vương gia rất tốt mà sao người không gả. Nguyệt Nhi thấy các tiểu thư nhà quan lại tranh nha muốn gả mà không được còn người thì tránh né vương gia như quả bom hẹn giờ sắp nổ vậy. Mà vương gia rất giàu, còn soái ca nữa nếu tiểu thư gả sau này tiền nhiều lại nhiều thêm không cần mở hàng buôn bán nữa cũng được” Nguyệt Nhi vừa tưới nước, tỉa tót cho cây nói. Lâm Tuyết Nhu nghe vậy đầy hắc tuyến.
“Haiz, mai ta gả mấy nha đầu ngươi một người xa lạ mà không có tình cảm với mình xem mấy nha đầu ngươi có than thở hay không nha” Lâm Tuyết Nhu về chỗ ghế đá ngồi xuống nhắc một ngụm trà. Bốn nha đầu Mai Nhi khi nghe tiểu thư mình nói vậy ai cũng bỏ hết đồ trên tay khóc mếu
“ ồ ồ tiểu...thư,...người k...h...ô...n...g còn thương Mai Nhi nữa sao” Mai Nhi khóc nấc.
“Haiz, mấy nha đầu ngốc làm sao ta không còn thương mấy người nữa. “Lâm Tuyết Nhu thở dài nàng rất ghét người khác động tí chảy nước mắt trước mặt nàng
“Tiểu thư, người đùa nữa như vậy Mai Nhi rất sợ đó” Mai Nhi lau nước mắt đi
“được rồi, mấy nha đầu ngươi nghĩ cách cho ta đi” Lâm Tuyết Nhu mặt mày ủ rũ
Nguyệt Nhi thấy tiểu thư mình buồn như vậy trong đầu liền nhớ đến một chuyện liền lên tiếng:
“ Tiểu thư, nghe nói chiến thần vương gia thích nam sắc, mà Nguyệt Nhi nghe đại thiếu gia và chiến thần vương có gian tình với nhau thì phải”
Lâm Tuyết Nhu mắt le sáng trong đầu giờ đã có kế sách: “Nguyệt Nhi, cảm ơn nha đầu ngươi nha. Tối nay ta sẽ trốn đi chơi mau đi chuẩn bị y phục cho ta đi”
....................
“Tiểu thư, người thật sự muốn đi một mình sao” Mai Nhi hỏi Lâm Tuyết Nhu, tay nàng thì mặc y phục lên cho Lâm Tuyết Nhu.
“Đúng vậy, bốn nha đầu ngươi ở lại ứng phó hộ ta” Lâm Tuyết Nhu mặc xong đồ đi ra khỏi phòng, thân hình léo cái biến mất.
Giờ Lâm Tuyết Nhu đang đi về hướng đông của dãy phố buôn bán sầm uất nhất. Lâm Tuyết Nhu mặc bộ Lam y tay cầm phiến quạt, khuôn mặt tuấn tú nàng đi đến cửa quán Uyển Thiên Lâu bước vào một đám người đi đến trước người Lâm Tuyết Nhu tay phải chiếc khăn tay đầy mùi phấn nòng nọc sọc vào mũi Lâm Tuyết Nhu khuôn mặt nàng nhíu lại, bắt đầu lạnh dần ánh mắt sắc bén mấy cô nương sợ sệt ai đấy cũng tránh xa Lâm Tuyết Nhu.
“A, công tử không biết người cần tìm cô nương nào, ở đây cô nương nào cũng xinh tươi như hoa” Tú bà đi đến chỗ Lâm Tuyết Nhu nhìn rồi đánh giá.
“Cho ta gặp đệ nhất mỹ nữ ở đây nói là Lưu Ly công tử tìm nàng” Lâm Tuyết Nhu phe phẩy cánh quạt, rồi nói ai nhìn nàng ánh mắt khác lạ, có ánh tiếc, ánh mắt hận đủ mọi ánh mắt săm xoi
“A mời Lưu Ly công tử lên phòng thượng hạng, người sẽ được đưa qua” Tú bà nói rồi kêu người đưa Lâm Tuyết Nhu lên lầu.
“không biết, công tử muốn dùng gì” tiểu nhị lên tiếng hỏi.
“Cho ta một bình rượu thượng hạn và một ý thức ăn” Lâm Tuyết Nhu vào phòng rồi ngồi xuống.
Một lát sau tiểu nhị mang rượu và thức ăn vào phòng rồi đi ra ngoài. Một ly trà, ngoài cửa có người gõ cửa.
“mời vào” Lâm Tuyết Nhu lên tiếng
“Chàng nhớ ta không” Một mỹ nữ mặc y phục bạch y bước vào.
“Loan nhi, ta rất nhớ nàng nha. Nên ta về kinh thành cái đến tìm nàng ngay nha” Lâm Tuyết Nhu nhắc ngụm rượu uống, Loan Nhi đi đến ngồi lên đùi Lâm Tuyết Nhu
“chàng điêu quá, về được hơn tháng nay rồi nha”
“Thôi, chuyện chuyển khai đấu giá bộ trang sức bốn mùa, bốn bộ thu uyển thế nào rồi” Lâm Tuyết Nhu hỏi.
“ người cứ yên tâm, chỉ chờ ngày đấu giá là xong” Loan Nhi trả lời
Nha đầu nào không biết một chuyện gì sắp xảy ra với mình nữa mà còn có thể nằm trên giường ngủ ngon lành không biết trời đất là gì, vẫn như mọi ngày Mai Nhi vào trong phòng vẫn thấy chủ tử mình ngủ nhưng hôm nay chiếc cửa rèm cửa được bôi thuốc dính nên Mai Nhi vừa động vào đã bị dính chặt không thể nào gỡ ra được, nàng hét to gọi Lâm Tuyết Nhu dạy nhưng Lâm Tuyết Nhu vẫn ngủ ngon như bình thường. Mai Nhi giọng đã khàn khàn không thể nào gọi được nữa, chân tay bủn dủm không thể ngọ ngại được nữa đành phải bỏ cuộc. Đến tầm trưa Lâm Tuyết Nhu thức dậy đánh răng, chảy đầu rồi bôi thuốc thả Mai Nhi ra cho viên thuốc bạc hà Mai Nhi uống vào giọng khàn khàn đỡ đi.
“Tiểu thư, người dạy muộn như vậy Lão Phu Nhân thể nào tí nữa ra đại sảnh người cũng bị ăn chửi cho mà coi” Mai Nhi đi bên cạnh Lâm Tuyết Nhu miệng như tôm tép nhảy không dừng, Lâm Tuyết Nhu nghe mà thấy nhức Đầu.
Mai Nhi đang định giảng đạo Lâm Tuyết Nhu tiếp thì “ khụ khụ khụ”cổ bị ngẹn do Lâm Tuyết Nhu Tuyết vừa ném một viên thuốc vào miệng nàng “A A Á A A Á A” giờ Mai Nhi muốn nói cũng không được.
“Mai Nhi ai kêu ngươi lắm mồm quá nói không ngừng nghỉ nên ta đành phả dùng biện phát này, nhưng ngươi yên tâm ngươi sẽ không bị câm đâu sau hai canh giờ nữa ngươi sẽ nói lại được bình thường” Lâm Tuyết Nhu mỉn cười vỗ vai Mai Nhi vài cái rồi bước thẳng về đại sảnh. Mai Nhi hối hận không kịp đành chỉ biết đợi hai canh giờ chờ hết tác dụng của thuốc ( t/g: haiz khổ thân Mai Nhi ai kêu cô lắm mồm làm gì để giờ thành ra như vậy MN: Ta làm sao chứ chỉ muốn tốt cho tiểu thư thôi)
Lâm Tuyết Nhu bước đến đại sảnh thì lại nhìn thấy cái tên mặt lạnh hôm qua đứng sau hắn là một tên thái giám. Lâm Tuyết Nhu tiến vào hành lễ “ Tuyết Nhu, Tham kiến Vương gia”
“Không cần đa lễ dù gì chúng ta cũng sắp thành người một nhà rồi” Nam Cung Thần nhẹ giọng nói, ẩn chứa đầy tình ý, Lâm Tuyết Nhu thì trong lòng chửi rủ ai mà thèm trở thành người một nhà với ngươi chứ, người thì lạnh lùng lại yêu nam sắc nữa chứ. Lâm Tuyết Nhu đang định đứng dậy thì tên thái giám kia đứng lên đọc thánh chỉ
“Lâm Tuyết Nhu tiếp chỉ”
“Tiểu nữ, xin tiếp chỉ”
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết Lâm Tuyết Nhu đại tiểu thư của thừa tướng cầm kì thi hoạ tinh thông,nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, tính tình hiền lành, hiền đức, lại được mọi người quý mến, đức tính hơn người nay ban hôn làm chiến thần vương phi”
“Tuyết Nhu,mau tạ ơn đi” Mẫu thân của Tuyết Nhu lung lay người Lâm Tuyết Nhu.
“Tạ ơn, hoàng thượng” Lâm Tuyết Nhu lĩnh chỉ, giờ nàng mới biết câu nói kia của Nam Cung Thần có ý gì. Trời ơi sao nàng lại khổ vậy trời tránh được quả dưa thì gặp phải vỏ dừa vậy. Nếu nàng mà sống với tên mặt lạnh lúc nào cũng muốn ăn tươi nuốt sống người vậy thì nàng thà chết đi thì tốt hơn. Không được nàng phải nghĩ cách huỷ hôn ướt mới được, Lâm Tuyết Nhu mặt đăm triêu suy nghĩ không để ý đến ai đó vừa nhìn mình một cách mài mò đánh giá cho tới khi nàng ngẩng đầu lên.
“Phu nhân, đây là danh sách sính lễ mà vương gia đã chuẩn bị cho đại tiểu thư người xem còn thiếu gì không” Một cận vệ của Nam Cung Thần đi đễ đưa danh sách sính lễ cho Mẫu thân của Lâm Tuyết Nhu
Mẫu thân của Tuyết Nhu xem qua mặt ngạc nhiên vô cùng “ sính lễ nàng qúa nhiều”
“Đây là thành ý của bổn vương, đối với đại tiểu thư” Nam Cung Thần lên tiếng nói. Lâm Tuyết Nhu nhìn vào cũng phải há hốc mồm trời chắc Nam Cung Thần hắn không phai bị điên chứ sính lễ gì mà nhiều vậy: rương đầy bộ trang sức, tấm lụa thượng đẳng, một bộ huỷ phục tân nương mà do Tuyết Sơn trang đặc biệt giá cả liên thành, viên minh châu to, một tượng rồng phỉ thuý