Một bàn tay trắng nõn vén cửa rèm nên gió thổi qua làn tóc đen nháy cũng bay theo trong gió. Bên tai truyền giọng nói đầy dịu dàng
“Nàng đấy ngoài đó có gì đâu mà nàng vén rèm lên xem” Một trung niên khoát chiếc áo nên vai nữ phụ
“Ngoài đó nhìn đẹp hơn chàng “ Nữ phụ trên xe ngựa ngồi mỉn cười nhìn Nam nhân của mình, nam nhân này làm nàng vui vẻ chưa bao giờ làm nàng tổn thương dù một lần nàng đã đến nơi đây hai mươi năm rồi, nàng rất sợ sau này xa nàng xa hắn rồi thì ai sẽ chăm sóc hắn đây, hắn sẽ ra sao đây nàng không biết phải làm sao nàng rất lo lắng (t/g: Tuyết Nhu ở đây không biết nàng sẽ suy nghĩ gì đây)
“Vương gia, vương phi đã đến vương phủ “ Một hộ vệ đứng ở ngoài báo vào nam trung niên bước xuống xe ngựa trước nữ phụ bước xuống sau nàng đang bước xuống thì chân bị chuột rút thế là ngã,lâu ngày bị trói chân tay nên mới bị như thế này, Nữ Phụ cứ tưởng mình sẽ hôn đất ai ngờ rơi vào một vòng ngực cứng rắn bên tai truyền đến những tiếng thở đều nam tính giọng nói dịu dàng đầy lo lắng truyền đến.
“Nàng không sao chứ, chắc do ngồi quá nhiều nên giờ bị ê chân, tại ta hết cứ vội vàng về kinh thành sớm mà không lo cho nàng “ Nam Phụ dịu dàng nói khuôn mặt đau lòng nhìn nương tử mình
“Thiếp không sao, vương gia chàng tự trọng một chút ta có thể đi được, chân thiếp hết tê rồi” Nữ phụ mặt đỏ bừng ngượng ngùng mặt vùi vào ngực Nam trung niên giọng nói trong trẻo, như mùa thu người nghe mà trong lòng say như uống rượu mỹ tửu
“Không được, nàng bị chuột rút như thế này rồi làm sao mà đi được. Để ta bế nàng về phòng cho nhanh” Nam trung niên mặt mày nghiêm nghị nói xong nhanh như gió bế Nữ phụ về Thanh Nhã các trong sân trồng nhiều loại hoa và hoa đào, còn có một hồ dao trì hoa sen nở rộn, hương thanh mát.
Tin tức Thuỵ Vương gia và Ngọc Châu Công chúa trở về kinh thành nhưng tin tức hay nhất là Thuỵ Vương Gia sủng vương phi của mình nào là Lúc chân của Ngọc Châu công chúa bị trượt rút Thuỵ Vương gia bế nàng vào phủ, còn lúc Lăng Ngọc Châu ăn không ngon miệng thì tự tay xuống bếp nấu cho nàng ăn... Rất nhiều chuyện thú vị về Thuỵ vương gia sủng Vương phi tận trời. Giờ trong dân gian truyền nhau một câu nói:
“ai muốn lấy lòng mỹ nhân thì học hỏi Thuỵ Vương gia làm mọi việc để đổi nụ cười mỹ nhân”
Mười năm trước chuyện tình Thuỵ Vương Gia và Ngọc Châu công chúa được mọi người rất ngưỡng mộ. Thuỵ Vương Gia là con thứ hai của hoàng hậu, văn võ song toàn nhưng lạ thích tiêu dao không thích người dân cứ tưởng sau này Thuỵ Vương gia sẽ làm vua nhưng ai có thể bít được. Vào mười năm trước Thuỵ Vương Gia ngao du ở Tây Tạng tình cờ gặp được Ngọc Châu Công Chúa mới đầu hai người xích mích đánh nhau. Đến ngày sinh thần phụ hoàng ngài trở về ai ngờ trong bữa yến tiệt gặp lại người đã từng đánh nhau 3 ngày 3 đêm với mình, sau khi Ngọc Châu thắng rồi nàng đi không từ biệt mất tăm mất tích như không có ở thế gian này. Thế là Thuỵ vương xin ý chỉ ban hôn và được chấp nhận, lúc cưới Ngọc Châu công chúa đã lập lời thề “ đời này kiếm này chỉ lấy một người là Ngọc Châu Công Chúa” đêm tân hôn Thuỵ Vương gia cứ tưởng tối sẽ hành hạ được nàng nhưng ai ngờ không thành tân nương bỏ trốn phải lục lọi khắp kinh thành đến sáng mới tìm thấy nàng. Sau ba tháng tân hôn qua Thuỵ Vương gia cùng vương phi mình đi ngao du giang hồ, thì nửa năm sau phụ hoàng mất Thuỵ Vương cùng vương phi mình trở về để tang. Người dân cứ tưởng Thuỵ Vương gia sẽ làm vua nhưng không phả là đại ca chính là phụ hoàng Nam Cung Thần và vị vua đáng kính kia đăng ngôi. Để tang một năm thì lại cùng nương tử mình đi ngao du rồi ẩn cư Lần Thuỵ Vương gia về là tham dự lễ thành hôn của đứa cháu mình và gửi gắn con mình rồi hai phu thê họ lại có thời gian riêng tư để vung đắp tình cảm.
T/g: thank mọi người đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua. Mình sẽ nhanh chóng hoàn thành bộ truyện này rồi gửi tới mọi người nha.
“Tiểu thư, à người đừng có đi qua đi lại nữa làm muội chống mặt chết đi được” Mai Nhi lên tiếng hai tay chống cầm nhìn Lâm Tuyết Nhu cứ đi đi lại lại làm nàng chống hết cả mặt từ nãy giờ.
“Ta đang rất suốt ruột, mà nha đầu ngươi vẫn ngồi đó hưởng thụ được không lo cho ta gì cả” Lâm Tuyết Nhu nhìn mấy nha hoàn của mình, một người thì ngồi chống cầm, một người thì tính toán sổ sách, người thì thêu, người thì tỉa tót tưới hoa.
“Tiểu thư, Nguyệt Nhi thấy chiến thần vương gia rất tốt mà sao người không gả. Nguyệt Nhi thấy các tiểu thư nhà quan lại tranh nha muốn gả mà không được còn người thì tránh né vương gia như quả bom hẹn giờ sắp nổ vậy. Mà vương gia rất giàu, còn soái ca nữa nếu tiểu thư gả sau này tiền nhiều lại nhiều thêm không cần mở hàng buôn bán nữa cũng được” Nguyệt Nhi vừa tưới nước, tỉa tót cho cây nói. Lâm Tuyết Nhu nghe vậy đầy hắc tuyến.
“Haiz, mai ta gả mấy nha đầu ngươi một người xa lạ mà không có tình cảm với mình xem mấy nha đầu ngươi có than thở hay không nha” Lâm Tuyết Nhu về chỗ ghế đá ngồi xuống nhắc một ngụm trà. Bốn nha đầu Mai Nhi khi nghe tiểu thư mình nói vậy ai cũng bỏ hết đồ trên tay khóc mếu
“ ồ ồ tiểu...thư,...người k...h...ô...n...g còn thương Mai Nhi nữa sao” Mai Nhi khóc nấc.
“Haiz, mấy nha đầu ngốc làm sao ta không còn thương mấy người nữa. “Lâm Tuyết Nhu thở dài nàng rất ghét người khác động tí chảy nước mắt trước mặt nàng
“Tiểu thư, người đùa nữa như vậy Mai Nhi rất sợ đó” Mai Nhi lau nước mắt đi
“được rồi, mấy nha đầu ngươi nghĩ cách cho ta đi” Lâm Tuyết Nhu mặt mày ủ rũ
Nguyệt Nhi thấy tiểu thư mình buồn như vậy trong đầu liền nhớ đến một chuyện liền lên tiếng:
“ Tiểu thư, nghe nói chiến thần vương gia thích nam sắc, mà Nguyệt Nhi nghe đại thiếu gia và chiến thần vương có gian tình với nhau thì phải”
Lâm Tuyết Nhu mắt le sáng trong đầu giờ đã có kế sách: “Nguyệt Nhi, cảm ơn nha đầu ngươi nha. Tối nay ta sẽ trốn đi chơi mau đi chuẩn bị y phục cho ta đi”
....................
“Tiểu thư, người thật sự muốn đi một mình sao” Mai Nhi hỏi Lâm Tuyết Nhu, tay nàng thì mặc y phục lên cho Lâm Tuyết Nhu.
“Đúng vậy, bốn nha đầu ngươi ở lại ứng phó hộ ta” Lâm Tuyết Nhu mặc xong đồ đi ra khỏi phòng, thân hình léo cái biến mất.
Giờ Lâm Tuyết Nhu đang đi về hướng đông của dãy phố buôn bán sầm uất nhất. Lâm Tuyết Nhu mặc bộ Lam y tay cầm phiến quạt, khuôn mặt tuấn tú nàng đi đến cửa quán Uyển Thiên Lâu bước vào một đám người đi đến trước người Lâm Tuyết Nhu tay phải chiếc khăn tay đầy mùi phấn nòng nọc sọc vào mũi Lâm Tuyết Nhu khuôn mặt nàng nhíu lại, bắt đầu lạnh dần ánh mắt sắc bén mấy cô nương sợ sệt ai đấy cũng tránh xa Lâm Tuyết Nhu.
“A, công tử không biết người cần tìm cô nương nào, ở đây cô nương nào cũng xinh tươi như hoa” Tú bà đi đến chỗ Lâm Tuyết Nhu nhìn rồi đánh giá.
“Cho ta gặp đệ nhất mỹ nữ ở đây nói là Lưu Ly công tử tìm nàng” Lâm Tuyết Nhu phe phẩy cánh quạt, rồi nói ai nhìn nàng ánh mắt khác lạ, có ánh tiếc, ánh mắt hận đủ mọi ánh mắt săm xoi
“A mời Lưu Ly công tử lên phòng thượng hạng, người sẽ được đưa qua” Tú bà nói rồi kêu người đưa Lâm Tuyết Nhu lên lầu.
“không biết, công tử muốn dùng gì” tiểu nhị lên tiếng hỏi.
“Cho ta một bình rượu thượng hạn và một ý thức ăn” Lâm Tuyết Nhu vào phòng rồi ngồi xuống.
Một lát sau tiểu nhị mang rượu và thức ăn vào phòng rồi đi ra ngoài. Một ly trà, ngoài cửa có người gõ cửa.
“mời vào” Lâm Tuyết Nhu lên tiếng
“Chàng nhớ ta không” Một mỹ nữ mặc y phục bạch y bước vào.
“Loan nhi, ta rất nhớ nàng nha. Nên ta về kinh thành cái đến tìm nàng ngay nha” Lâm Tuyết Nhu nhắc ngụm rượu uống, Loan Nhi đi đến ngồi lên đùi Lâm Tuyết Nhu
“chàng điêu quá, về được hơn tháng nay rồi nha”
“Thôi, chuyện chuyển khai đấu giá bộ trang sức bốn mùa, bốn bộ thu uyển thế nào rồi” Lâm Tuyết Nhu hỏi.
“ người cứ yên tâm, chỉ chờ ngày đấu giá là xong” Loan Nhi trả lời