Hôm nay là ngày đấu giá trang sức bốn mùa và bốn bộ y phục thu uyển ai cũng muốn cho mình một bộ trong tám món đấu giá. Buổi tối ở Uyển Thanh Lâu đã đông kín người không có cả lối đi, ai cũng chen dành vị trí tốt nhất ngồi.
Sau một canh giờ cuối cùng mọi người cũng chờ được xem những trang sức đấu giá mang lên, nhưng điều ngạc nhiên ở đây là những bộ trang sức và y phục đều rất đẹp ai nhìn cũng muốn đòi có bằng được.
Một nam trung niên tầm bốn mươi tuổi lên khán đài giọng nói trầm thấp vang lên mọi người cũng im lặng lắng nghe: “Như mọi người đã biết hôm nay là bộ đấu gia bộ trang sức bốn mùa và bốn bộ y phục thu uyển, mọi người thấy đó rất đơn giản, quý tộc ai sở hữu được một trong những bộ này rất hãnh diện. Đấu giá chính thức bắt đầu. Đấu giá đầu tiên là bộ trang sức bốn mùa giá khởi đầu mỗi một bộ là 5000 vạn lượng”
“8000 vạn lượng” một vị phu nhân hô lên
“8500 vạn lượng” một phu nhân quan tam phẩm hô, Tuyết Nhu ngồi ở trên lầu nhìn xuống thấy người ra giá bộ trang sức mùa hạ đó là lý phu nhân người phụ nữ này ngày xưa đã bẹo,đánh mình 'hừ ta sẽ không bán bộ trang sức đó cho ngươi'
Tuyết Nhu lên tiếng tăng giá
“100000 vạn lượng”
Mọi người nhìn lên phòng thượng hạng, ai cũng biết chỉ có người có tiền có quyền mới ngồi ở trong phòng đó. Lý phu nhân không cam lòng không để ý trong phòng đó là người có quyền ra sao nàng cũng phải có bộ trang sức mùa hạ cho bằng được.
“105000 vạn lượng”
Tuyết Nhu đang định ra giá thì người ở phòng bên cạnh liền ra giá
“200000 vạn lượng”
“Mai nhi, sang xem phòng bên cạnh là của ai” Tuyết Nhu sai Mai Nhi đi thám thính tình hình xem ai ở bên cạnh phòng mình.
“ân” Mai Nhi đi ra ngoài xem một khắc quay lại.
“Dạ, là đại thiếu gia,nhị thiếu gia và công chúa” Mai Nhi trở về bẩm báo
“200000... lần 1”
“200000... lần 2”
“200000... lần 3”
“ chúc mừng... bộ trang sức bốn mùa đã có chủ, giờ chúng ta đấu giá nốt ba bộ trang sức còn lại đó là thu đông xuân giá khởi đầu 15000 vạn lượng” Người chủ trì vừa nói xong mọi người xung quanh đều ồn ào bàn tán với nhau. Giá đấu bộ đầu đã lên 200000 vạn lượng rồi giờ đấu giá cả ba bộ không biết lên bao nhiêu cho nên ai đấy đều không đấu dám đấu giá ngoại trừ thương nhân và quan lại phu nhân nhất phẩm ra còn lại những người tầm lớp trung bình không đấu chỉ xem
người khởi đầu đấu “ 200000 vạn lượng”
“250000 vạn lượng”
“....”
“4000 ngàn lượng” người ra giá lại là người ở phòng thượng hạng. Ai cũng xôn xao
“Năm nay có vẻ ai cũng kiếm được nhiều tiền nhất là bảo trai cửa hàng của Lưu Ly công tử” một nam nhân y phục tím nói
“Đúng vậy, không biết nhân vật Lưu Ly công tử này thế nào nếu có thể kết giao làm bằng hữu thì tốt” Nam tử áo trắng lên tiếng
“ta cũng muốn gặp hắn xem là người người như thế nào” Một nữ phụ uống trà nói trong đầu suy nghĩ rối loạn.
“Nương người đi phải cho nữ nhi đi cùng nha. Con nghe mọi người nói hắn rất đẹp như trích tiên” Một nữ tử tầm 13 tuổi
“muội đó suốt ngày chỉ nghe tin ai là mỹ nam đều đi coi xem bằng được thì thôi muội cứ như vậy sau này làm sao mà gả chồng được” Nam tử áo tím nói lắc đầu, muội muội này của hắn bị nương nhồi nhét đủ loại nên giờ nó mới sinh hư như vậy.
.......................
Sau khi bốn bộ trang sức đã được đấu giá lên tới 4000 ngàn lượng ai cũng tiếc nuối nên giờ ai cũng huy vọng mình có thể sở hữu bốn bộ y phục thu uyển.
“Như mọi người đã thấy bộ trang sức bốn mùa rất đẹp đúng không? Nhưng bộ bốn bộ y phục thu uyển cũng không đẹp kém gì,ai mặc đều tôn lên được vẻ đẹp nên các phu nhân tiểu thư hãy nhanh tay đấu giá đi” người chủ trì đấu giá nói: “Giá khởi đầu là 50000 vạn lượng”
“60000”
“70000”
“......”
“90000”
“90000... lần 1”
“90000... lần 2”
“90000... lần 3 chốt giá”
Một bàn tay trắng nõn vén cửa rèm nên gió thổi qua làn tóc đen nháy cũng bay theo trong gió. Bên tai truyền giọng nói đầy dịu dàng
“Nàng đấy ngoài đó có gì đâu mà nàng vén rèm lên xem” Một trung niên khoát chiếc áo nên vai nữ phụ
“Ngoài đó nhìn đẹp hơn chàng “ Nữ phụ trên xe ngựa ngồi mỉn cười nhìn Nam nhân của mình, nam nhân này làm nàng vui vẻ chưa bao giờ làm nàng tổn thương dù một lần nàng đã đến nơi đây hai mươi năm rồi, nàng rất sợ sau này xa nàng xa hắn rồi thì ai sẽ chăm sóc hắn đây, hắn sẽ ra sao đây nàng không biết phải làm sao nàng rất lo lắng (t/g: Tuyết Nhu ở đây không biết nàng sẽ suy nghĩ gì đây)
“Vương gia, vương phi đã đến vương phủ “ Một hộ vệ đứng ở ngoài báo vào nam trung niên bước xuống xe ngựa trước nữ phụ bước xuống sau nàng đang bước xuống thì chân bị chuột rút thế là ngã,lâu ngày bị trói chân tay nên mới bị như thế này, Nữ Phụ cứ tưởng mình sẽ hôn đất ai ngờ rơi vào một vòng ngực cứng rắn bên tai truyền đến những tiếng thở đều nam tính giọng nói dịu dàng đầy lo lắng truyền đến.
“Nàng không sao chứ, chắc do ngồi quá nhiều nên giờ bị ê chân, tại ta hết cứ vội vàng về kinh thành sớm mà không lo cho nàng “ Nam Phụ dịu dàng nói khuôn mặt đau lòng nhìn nương tử mình
“Thiếp không sao, vương gia chàng tự trọng một chút ta có thể đi được, chân thiếp hết tê rồi” Nữ phụ mặt đỏ bừng ngượng ngùng mặt vùi vào ngực Nam trung niên giọng nói trong trẻo, như mùa thu người nghe mà trong lòng say như uống rượu mỹ tửu
“Không được, nàng bị chuột rút như thế này rồi làm sao mà đi được. Để ta bế nàng về phòng cho nhanh” Nam trung niên mặt mày nghiêm nghị nói xong nhanh như gió bế Nữ phụ về Thanh Nhã các trong sân trồng nhiều loại hoa và hoa đào, còn có một hồ dao trì hoa sen nở rộn, hương thanh mát.
Tin tức Thuỵ Vương gia và Ngọc Châu Công chúa trở về kinh thành nhưng tin tức hay nhất là Thuỵ Vương Gia sủng vương phi của mình nào là Lúc chân của Ngọc Châu công chúa bị trượt rút Thuỵ Vương gia bế nàng vào phủ, còn lúc Lăng Ngọc Châu ăn không ngon miệng thì tự tay xuống bếp nấu cho nàng ăn... Rất nhiều chuyện thú vị về Thuỵ vương gia sủng Vương phi tận trời. Giờ trong dân gian truyền nhau một câu nói:
“ai muốn lấy lòng mỹ nhân thì học hỏi Thuỵ Vương gia làm mọi việc để đổi nụ cười mỹ nhân”
Mười năm trước chuyện tình Thuỵ Vương Gia và Ngọc Châu công chúa được mọi người rất ngưỡng mộ. Thuỵ Vương Gia là con thứ hai của hoàng hậu, văn võ song toàn nhưng lạ thích tiêu dao không thích người dân cứ tưởng sau này Thuỵ Vương gia sẽ làm vua nhưng ai có thể bít được. Vào mười năm trước Thuỵ Vương Gia ngao du ở Tây Tạng tình cờ gặp được Ngọc Châu Công Chúa mới đầu hai người xích mích đánh nhau. Đến ngày sinh thần phụ hoàng ngài trở về ai ngờ trong bữa yến tiệt gặp lại người đã từng đánh nhau ngày đêm với mình, sau khi Ngọc Châu thắng rồi nàng đi không từ biệt mất tăm mất tích như không có ở thế gian này. Thế là Thuỵ vương xin ý chỉ ban hôn và được chấp nhận, lúc cưới Ngọc Châu công chúa đã lập lời thề “ đời này kiếm này chỉ lấy một người là Ngọc Châu Công Chúa” đêm tân hôn Thuỵ Vương gia cứ tưởng tối sẽ hành hạ được nàng nhưng ai ngờ không thành tân nương bỏ trốn phải lục lọi khắp kinh thành đến sáng mới tìm thấy nàng. Sau ba tháng tân hôn qua Thuỵ Vương gia cùng vương phi mình đi ngao du giang hồ, thì nửa năm sau phụ hoàng mất Thuỵ Vương cùng vương phi mình trở về để tang. Người dân cứ tưởng Thuỵ Vương gia sẽ làm vua nhưng không phả là đại ca chính là phụ hoàng Nam Cung Thần và vị vua đáng kính kia đăng ngôi. Để tang một năm thì lại cùng nương tử mình đi ngao du rồi ẩn cư Lần Thuỵ Vương gia về là tham dự lễ thành hôn của đứa cháu mình và gửi gắn con mình rồi hai phu thê họ lại có thời gian riêng tư để vung đắp tình cảm.
T/g: thank mọi người đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua. Mình sẽ nhanh chóng hoàn thành bộ truyện này rồi gửi tới mọi người nha.