Nhan Sắc Sắc theo đúng nguyên tắc mèo đen mèo trắng giành một con chuột, mở miệng chào giá khởi đầu: Một trăm lượng bạc.
"Một trăm lượng bạc là giá quy định, giá cao nhất thì được, không thể thấp hơn, chỉ có thể ra giá tăng lên, hiểu chưa?" Nhan Sắc Sắc mới vừa nói xong, đã có một người ra giá, "Hai trăm lượng."
"Bốn trăm lượng."
"Năm trăm lượng"
"Năm trăm năm mươi lượng"
Cuối cùng có người gọi mua “của báu gia truyền”, "Một ngàn hai trăm lượng."
"Một ngàn hai trăm lượng lần đầu tiên, một ngàn hai trăm lượng lần thứ hai, một ngàn hai trăm lượng lần thứ ba! Thành giao!" Nhan Sắc Sắc trực tiếp đưa bình cho một người đàn ông thư sinh, âm thầm tán thưởng, đàn ông triều đại này thật đúng là tuyệt, diện mạo không tồi lại còn có tiền, không phải thật xuất sắc sao?
Tú bà cai quản cũng kinh ngạc nhìn Nhan Sắc Sắc, không bao lâu một cái chai tồi tàn có thể bán cao như vậy? Đó là món lời lớn nhất trong một tuần ở Xuân Vịnh lầu này! Vậy mà còn không bằng một cái chai!
"A, đừng nản chí, đừng ủ rũ, còn nữa, đây là vòng tay cẩm thạch, của hồi môn mẹ tôi cho tôi khi gì gì đó!" Nhan Sắc Sắc nói xong còn không quên lau khóe mắt, giống như thực sự đau khổ lắm mới phải làm ra chuyện như vậy.
"Quên đi, tiểu nữ nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, bán nó!"
"Nhìn xem. . . . . . Vòng ngọc này là ngọc thượng đẳng làm thành, còn nhớ có câu nói như sau: Vàng có giá ngọc vô giá! Ngọc là trải qua hơn một ngàn năm mài giũa mới chế thành, ngọc lấy từ biển sâu, cho nên cả cái vòng này rất lạnh. Không tin mua đi, về nhà chậm rãi sờ xem!"
Nhìn thấy người trong viện đã sớm bị hấp dẫn tới mức không chuyển mắt, Nhan Sắc Sắc mở miệng ra giá quy định, "Năm trăm lượng!"
"Năm trăm năm mươi lượng. . . . . ."
"Sáu trăm lượng."
"Bút tích gì kia? Nhìn thật phóng khoáng! Một ngàn lượng!"
Toát mồ hôi, đại gia anh dọa tôi sao, một ngàn lượng mà nói sảng khoái vậy? Đây chính là món ‘mẹ tôi để lại!’ đó!
Đồ vật đã ở đây, người cũng đã ở đây...
"Một ngàn năm trăm lượng."
Một người râu quai nón, trong tay cầm một cái lồng chim nhìn Nhan Sắc Sắc, đập một cái xuống bàn, miệng há nửa ngày mới ra con số, "Hai nghìn lượng!"
Đại gia bị động kinh rồi?
"Hai nghìn lượng còn chưa cao sao? Cẩm thạch đâu!" Nhan Sắc Sắc cảm giác chiếc vòng này trong tay người kia thì thật sỉ nhục nó, nếu không ai ra giá cao hơn, xem ra món đồ xinh đẹp này phải chịu ủy khuất rồi.
"Hai nghìn năm trăm lượng!"
Góc sáng sủa, một thanh âm trầm thấp vang lên, người quá đông, Nhan Sắc Sắc muốn nhìn người kia mà không thấy, "Hai nghìn năm trăm lượng lần đầu tiên! Hai nghìn năm trăm lượng lần thứ hai, hai nghìn năm trăm lượng lần thứ ba! Thành giao!"
Nhan Sắc Sắc cười trộm, cái vòng này nhìn không bao nhiêu tiền! Nàng kiếm bộn, ha ha!
Vẫn là người vừa rồi đã mua cái bình, Nhan Sắc Sắc đưa vòng tay cho anh trai xinh xắn kia.
Y đưa bạc cho nàng, nhưng vòng tay cũng trả lại nàng. Nhan Sắc Sắc ngạc nhiên, đây là tình huống gì? Không lấy hàng lại trả bạc?
"Cô nương, chủ tử nhà chúng tôi nói, đây là đồ mẹ người để lại cho người, không thể bán!" Dứt lời đã lui xuống.
Nhan Sắc Sắc rơi lệ, vẫn còn người tốt vậy! Hoá ra nhân gian vẫn còn chân tình!
"Đây cũng là món đồ cuối cùng, lai lịch không nhỏ! Đây là Sở D. . . . . . Chính là tác phẩm của tổ tông hoàng đế đương triều, bức thư hoạ này thật đúng là sống động, có thể nói là vật báu vô giá, chỉ vì tôi là con gái, không thể mang đi, nếu có kẻ trộm đoạt mất, thật đúng là kêu trời không thấu kêu đất không thiêng, cho nên phải bán nó." Nói xong cuộn bức hoạ bảo bối lại.
"Hy vọng nó có thể đổi chủ."
"Giá quy định một ngàn lượng!"
Mấy tục nhân không muốn: "Thi hoạ cái gì! Chúng ta làm sao mà biết là thi họa của tổ tông hoàng đế? Vạn nhất ngươi dùng hàng giả gạt chúng ta thì làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy!"
Bắt đầu phụ họa.
Nhan Sắc Sắc hơi luống cuống, đột nhiên nghĩ ra một ý.
"Ngoài bức tranh này ra, còn thêm đêm đầu tiên của tiểu nữ!" Người này dường như, mà cũng không phải dường như... Cùng đường nên bán mình. = = toát mồ hôi!
Im lặng, sau đó ồ lên .
"Ý tôi là cả đêm cùng người đó nói chuyện!" Nhan Sắc Sắc bổ sung, nhưng coi bộ lời nói không lọt vào tai ai, vẫn huyên náo ầm ĩ, Nhan Sắc Sắc nhìn tú bà cầu cứu, bà ta cũng đang trình diễn vẻ mặt bó tay không thể cứu.
Nhan Sắc Sắc theo đúng nguyên tắc mèo đen mèo trắng giành một con chuột, mở miệng chào giá khởi đầu: Một trăm lượng bạc.
"Một trăm lượng bạc là giá quy định, giá cao nhất thì được, không thể thấp hơn, chỉ có thể ra giá tăng lên, hiểu chưa?" Nhan Sắc Sắc mới vừa nói xong, đã có một người ra giá, "Hai trăm lượng."
"Bốn trăm lượng."
"Năm trăm lượng"
"Năm trăm năm mươi lượng"
Cuối cùng có người gọi mua “của báu gia truyền”, "Một ngàn hai trăm lượng."
"Một ngàn hai trăm lượng lần đầu tiên, một ngàn hai trăm lượng lần thứ hai, một ngàn hai trăm lượng lần thứ ba! Thành giao!" Nhan Sắc Sắc trực tiếp đưa bình cho một người đàn ông thư sinh, âm thầm tán thưởng, đàn ông triều đại này thật đúng là tuyệt, diện mạo không tồi lại còn có tiền, không phải thật xuất sắc sao?
Tú bà cai quản cũng kinh ngạc nhìn Nhan Sắc Sắc, không bao lâu một cái chai tồi tàn có thể bán cao như vậy? Đó là món lời lớn nhất trong một tuần ở Xuân Vịnh lầu này! Vậy mà còn không bằng một cái chai!
"A, đừng nản chí, đừng ủ rũ, còn nữa, đây là vòng tay cẩm thạch, của hồi môn mẹ tôi cho tôi khi gì gì đó!" Nhan Sắc Sắc nói xong còn không quên lau khóe mắt, giống như thực sự đau khổ lắm mới phải làm ra chuyện như vậy.
"Quên đi, tiểu nữ nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, bán nó!"
"Nhìn xem. . . . . . Vòng ngọc này là ngọc thượng đẳng làm thành, còn nhớ có câu nói như sau: Vàng có giá ngọc vô giá! Ngọc là trải qua hơn một ngàn năm mài giũa mới chế thành, ngọc lấy từ biển sâu, cho nên cả cái vòng này rất lạnh. Không tin mua đi, về nhà chậm rãi sờ xem!"
Nhìn thấy người trong viện đã sớm bị hấp dẫn tới mức không chuyển mắt, Nhan Sắc Sắc mở miệng ra giá quy định, "Năm trăm lượng!"
"Năm trăm năm mươi lượng. . . . . ."
"Sáu trăm lượng."
"Bút tích gì kia? Nhìn thật phóng khoáng! Một ngàn lượng!"
Toát mồ hôi, đại gia anh dọa tôi sao, một ngàn lượng mà nói sảng khoái vậy? Đây chính là món ‘mẹ tôi để lại!’ đó!
Đồ vật đã ở đây, người cũng đã ở đây...
"Một ngàn năm trăm lượng."
Một người râu quai nón, trong tay cầm một cái lồng chim nhìn Nhan Sắc Sắc, đập một cái xuống bàn, miệng há nửa ngày mới ra con số, "Hai nghìn lượng!"
Đại gia bị động kinh rồi?
"Hai nghìn lượng còn chưa cao sao? Cẩm thạch đâu!" Nhan Sắc Sắc cảm giác chiếc vòng này trong tay người kia thì thật sỉ nhục nó, nếu không ai ra giá cao hơn, xem ra món đồ xinh đẹp này phải chịu ủy khuất rồi.
"Hai nghìn năm trăm lượng!"
Góc sáng sủa, một thanh âm trầm thấp vang lên, người quá đông, Nhan Sắc Sắc muốn nhìn người kia mà không thấy, "Hai nghìn năm trăm lượng lần đầu tiên! Hai nghìn năm trăm lượng lần thứ hai, hai nghìn năm trăm lượng lần thứ ba! Thành giao!"
Nhan Sắc Sắc cười trộm, cái vòng này nhìn không bao nhiêu tiền! Nàng kiếm bộn, ha ha!
Vẫn là người vừa rồi đã mua cái bình, Nhan Sắc Sắc đưa vòng tay cho anh trai xinh xắn kia.
Y đưa bạc cho nàng, nhưng vòng tay cũng trả lại nàng. Nhan Sắc Sắc ngạc nhiên, đây là tình huống gì? Không lấy hàng lại trả bạc?
"Cô nương, chủ tử nhà chúng tôi nói, đây là đồ mẹ người để lại cho người, không thể bán!" Dứt lời đã lui xuống.
Nhan Sắc Sắc rơi lệ, vẫn còn người tốt vậy! Hoá ra nhân gian vẫn còn chân tình!
"Đây cũng là món đồ cuối cùng, lai lịch không nhỏ! Đây là Sở D. . . . . . Chính là tác phẩm của tổ tông hoàng đế đương triều, bức thư hoạ này thật đúng là sống động, có thể nói là vật báu vô giá, chỉ vì tôi là con gái, không thể mang đi, nếu có kẻ trộm đoạt mất, thật đúng là kêu trời không thấu kêu đất không thiêng, cho nên phải bán nó." Nói xong cuộn bức hoạ bảo bối lại.
"Hy vọng nó có thể đổi chủ."
"Giá quy định một ngàn lượng!"
Mấy tục nhân không muốn: "Thi hoạ cái gì! Chúng ta làm sao mà biết là thi họa của tổ tông hoàng đế? Vạn nhất ngươi dùng hàng giả gạt chúng ta thì làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy!"
Bắt đầu phụ họa.
Nhan Sắc Sắc hơi luống cuống, đột nhiên nghĩ ra một ý.
"Ngoài bức tranh này ra, còn thêm đêm đầu tiên của tiểu nữ!" Người này dường như, mà cũng không phải dường như... Cùng đường nên bán mình. = = toát mồ hôi!
Im lặng, sau đó ồ lên .
"Ý tôi là cả đêm cùng người đó nói chuyện!" Nhan Sắc Sắc bổ sung, nhưng coi bộ lời nói không lọt vào tai ai, vẫn huyên náo ầm ĩ, Nhan Sắc Sắc nhìn tú bà cầu cứu, bà ta cũng đang trình diễn vẻ mặt bó tay không thể cứu.