Ngay trong lúc hoảng hốt, Sở Ngạn đột nhiên đưa tay túm cổ Nhan Sắc Sắc, quát: "Lui hết về sau, nếu không ta sẽ giết nàng!" Dứt lời, lui thân về phía sau.
Nhan Sắc Sắc nhìn chằm chằm Sở Dạ, tuy cổ bị kẹp đến khó chịu, nhưng nàng một chữ cũng không nói, đầu óc vẫn quay cuồng trong những lời y nói, sự thật sao? Chẳng lẽ trong tay cha có thứ gì đó rất trọng yếu, mới có thể tạo thành cục diện này?
Sở Dạ phất tay, dặn tất cả mọi người không được hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn không cần? Hắn thật sự không cần sao? Nếu không cần, hắn chỉ cần nói một tiếng ‘bắt lại’, cho dù là Sở Ngạn mọc cánh cũng không thoát khỏi Li vương phủ, vì an toàn của nàng, hắn bỏ qua cơ hội tiêu diệt mối hoạ lớn sao?
Tâm bất động, gió yên lặng, tâm nếu động, sẽ phải đau.
"Để hắn đi." Sở Dạ cuối cùng cũng hạ lệnh, mọi người đều kinh sợ, đây là cơ hội quá tốt, nếu Li vương giết Vương phi, sợ là Hoàng Thượng cũng không thể giúp hắn, nhưng là...
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, các vị tướng sĩ sâu sắc cảm nhận được điều này.
"Theo ta."
Nhan Sắc Sắc chưa kịp phản ứng lại đã bị Sở Ngạn ôm lấy, lập tức phi thân lên ngựa, rời xa Li vương phủ, rời xa người kia.
"Hắn không đuổi theo." Sở Ngạn nhìn về phía sau, nói với người đang ôm trong ngực.
Y vốn muốn nói, hắn vì an toàn của nàng nên không đuổi theo, nhưng nhìn đến vẻ mặt vô tình của Nhan Sắc Sắc, thức thời không nói tiếp.
"Nếu ta gặp nàng trước Lục đệ thì tốt rồi."
Sở Ngạn không thể phủ nhận, Nhan Sắc Sắc là một cô gái không tệ, nếu đã là đàn ông sợ là không thể qua cửa ải của nàng, khó trách y muốn gặp nàng trước Lục đệ.
"Sớm gặp tôi thì có thể thế nào? Sợ tôi cũng chẳng thể mập hơn cho anh vài cân thịt." Nhan Sắc Sắc hiểu ý hắn, nhưng không muốn nói rõ thôi.
Sở Ngạn nghe xong, chỉ lắc đầu không nói.
Sở Ngạn dừng ngựa, nhìn về phía vẻ mặt Sở Dạ, thầm nói: Hắn thực lòng yêu nàng!
"Sợ là Nhan Đại tiểu thư nàng phải cùng ta sống cảnh màn trời chiếu đất mất rồi, nơi đây là sơn cốc, phỏng chừng không có nhà cửa dân cư, hôm nay dừng ở đây đi, trời cũng không còn sớm, trong núi mãnh thú nhiều, đói không? Ta đi bẫy thỏ hoang ăn cho đỡ đói." Sở Ngạn nhìn Nhan Sắc Sắc tỏ vẻ không yên, trấn an.
Ngay trong lúc hoảng hốt, Sở Ngạn đột nhiên đưa tay túm cổ Nhan Sắc Sắc, quát: "Lui hết về sau, nếu không ta sẽ giết nàng!" Dứt lời, lui thân về phía sau.
Nhan Sắc Sắc nhìn chằm chằm Sở Dạ, tuy cổ bị kẹp đến khó chịu, nhưng nàng một chữ cũng không nói, đầu óc vẫn quay cuồng trong những lời y nói, sự thật sao? Chẳng lẽ trong tay cha có thứ gì đó rất trọng yếu, mới có thể tạo thành cục diện này?
Sở Dạ phất tay, dặn tất cả mọi người không được hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn không cần? Hắn thật sự không cần sao? Nếu không cần, hắn chỉ cần nói một tiếng ‘bắt lại’, cho dù là Sở Ngạn mọc cánh cũng không thoát khỏi Li vương phủ, vì an toàn của nàng, hắn bỏ qua cơ hội tiêu diệt mối hoạ lớn sao?
Tâm bất động, gió yên lặng, tâm nếu động, sẽ phải đau.
"Để hắn đi." Sở Dạ cuối cùng cũng hạ lệnh, mọi người đều kinh sợ, đây là cơ hội quá tốt, nếu Li vương giết Vương phi, sợ là Hoàng Thượng cũng không thể giúp hắn, nhưng là...
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, các vị tướng sĩ sâu sắc cảm nhận được điều này.
"Theo ta."
Nhan Sắc Sắc chưa kịp phản ứng lại đã bị Sở Ngạn ôm lấy, lập tức phi thân lên ngựa, rời xa Li vương phủ, rời xa người kia.
"Hắn không đuổi theo." Sở Ngạn nhìn về phía sau, nói với người đang ôm trong ngực.
Y vốn muốn nói, hắn vì an toàn của nàng nên không đuổi theo, nhưng nhìn đến vẻ mặt vô tình của Nhan Sắc Sắc, thức thời không nói tiếp.
"Nếu ta gặp nàng trước Lục đệ thì tốt rồi."
Sở Ngạn không thể phủ nhận, Nhan Sắc Sắc là một cô gái không tệ, nếu đã là đàn ông sợ là không thể qua cửa ải của nàng, khó trách y muốn gặp nàng trước Lục đệ.
"Sớm gặp tôi thì có thể thế nào? Sợ tôi cũng chẳng thể mập hơn cho anh vài cân thịt." Nhan Sắc Sắc hiểu ý hắn, nhưng không muốn nói rõ thôi.
Sở Ngạn nghe xong, chỉ lắc đầu không nói.
Sở Ngạn dừng ngựa, nhìn về phía vẻ mặt Sở Dạ, thầm nói: Hắn thực lòng yêu nàng!
"Sợ là Nhan Đại tiểu thư nàng phải cùng ta sống cảnh màn trời chiếu đất mất rồi, nơi đây là sơn cốc, phỏng chừng không có nhà cửa dân cư, hôm nay dừng ở đây đi, trời cũng không còn sớm, trong núi mãnh thú nhiều, đói không? Ta đi bẫy thỏ hoang ăn cho đỡ đói." Sở Ngạn nhìn Nhan Sắc Sắc tỏ vẻ không yên, trấn an.