"Anh có bệnh sao! Ngựa cho hắn, chúng ta làm sao bây giờ?" Nhan Sắc Sắc oán hận, nếu đi bộ trở về còn không phải yểu mệnh luôn sao?
Vừa rồi vẫn còn đồng tình, nháy mắt đã chuyển sang trách móc, lòng của đàn bà thật sự là trâm dưới đáy biển sâu, Sở Dạ không lên tiếng, kéo tay Nhan Sắc Sắc đi về phía trước, gió trong sơn cốc thổi bén ngọt qua lớp y phục, lớp da lộ ra ngoài bị gió quất, như lưỡi dao cát không ngừng chà xát đến phát đau.
"Nói chuyện với anh không được sao?" Nhan Sắc Sắc nghĩ Sở Dạ tức giận vì hắn hoài nghi nàng, tâm tư cũng thấy bất an. Nàng níu tay Sở Dạ, lại phải buông ra, tay hắn rất lạnh, tựa như khối băng, đối với thái độ của nàng, Sở Dạ hoàn toàn không phản ứng.
"Tay anh lạnh quá."
". . . . . ."
"Sao lại lạnh như thế?"
". . . . . ."
"Anh không lạnh sao?"
". . . . . ."
"Tôi giúp chàng sưởi ấm, được không? Sau này chỉ một mình tôi có quyền giúp anh!" Nhan Sắc Sắc bá đạo nói, cũng nắm tay Sở Dạ thật chặt, dùng nhiệt độ cơ thể làm ấm bàn tay hắn. Cảm giác mát lạnh nhè nhẹ thấm vào da nàng, Nhan Sắc Sắc bi ai phát hiện tay hắn vẫn lạnh, mà bàn tay nàng vốn không hề ấm áp cũng càng lúc càng lạnh.
"Ôi. . . . . . Tướng công, anh nói gì đó được không, tôi sợ!" Nhan Sắc Sắc nghe gió núi gào rít giận dữ, vô tình còn nghe tiếng sói hú, vô thức nấp vào lòng Sở Dạ. Sở Dạ vừa bực mình vừa buồn cười, lá gan nàng không lớn lắm sao? Hơn nửa đêm cùng nam nhân khác ở chung một chỗ, nàng cũng không sợ. . . . . .
Có điều tiếng ‘tướng công’ kia nghe thật dễ chịu.
"Được rồi, chút nữa nói sau, khát nước rồi."
Trong cốc không tìm thấy nguồn nước, cho dù đi xuống cũng mất vài canh giờ.
Nhan Sắc Sắc thấy Sở Dạ đã để ý, cũng thấy mừng rỡ. Dọc đường đi lại tiếp tục líu ríu, Sở Dạ ngẫu nhiên cũng đáp một câu, ví dụ như ‘Ừ!’.
Đi về phía trước một chút thì thấy một căn nhà nhỏ, có lẽ để cho những người săn thú lưu lại, Nhan Sắc Sắc vội vàng bước vào, căn nhà quá cũ nát, cửa sổ cũng lung lay, nhưng dù sao cũng có thể chắn gió, trong phòng dường như đã lâu không có người ở, tro bụi lấp dầy, Nhan Sắc Sắc nhào lên trên kháng thượng. (kháng thượng: Một loại giường hay có ở vùng đông bắc – giải thích của tác giả)
"Phỏng chừng còn bốn canh giờ nữa mới hừng đông, ngoan ngoãn ngủ đi!" Sở Dạ an ủi Nhan Sắc Sắc.
Nhan Sắc Sắc nhíu mi, nuốt nước miếng, cắn môi: "Tôi khát. . . . . ."
"Anh có bệnh sao! Ngựa cho hắn, chúng ta làm sao bây giờ?" Nhan Sắc Sắc oán hận, nếu đi bộ trở về còn không phải yểu mệnh luôn sao?
Vừa rồi vẫn còn đồng tình, nháy mắt đã chuyển sang trách móc, lòng của đàn bà thật sự là trâm dưới đáy biển sâu, Sở Dạ không lên tiếng, kéo tay Nhan Sắc Sắc đi về phía trước, gió trong sơn cốc thổi bén ngọt qua lớp y phục, lớp da lộ ra ngoài bị gió quất, như lưỡi dao cát không ngừng chà xát đến phát đau.
"Nói chuyện với anh không được sao?" Nhan Sắc Sắc nghĩ Sở Dạ tức giận vì hắn hoài nghi nàng, tâm tư cũng thấy bất an. Nàng níu tay Sở Dạ, lại phải buông ra, tay hắn rất lạnh, tựa như khối băng, đối với thái độ của nàng, Sở Dạ hoàn toàn không phản ứng.
"Tay anh lạnh quá."
". . . . . ."
"Sao lại lạnh như thế?"
". . . . . ."
"Anh không lạnh sao?"
". . . . . ."
"Tôi giúp chàng sưởi ấm, được không? Sau này chỉ một mình tôi có quyền giúp anh!" Nhan Sắc Sắc bá đạo nói, cũng nắm tay Sở Dạ thật chặt, dùng nhiệt độ cơ thể làm ấm bàn tay hắn. Cảm giác mát lạnh nhè nhẹ thấm vào da nàng, Nhan Sắc Sắc bi ai phát hiện tay hắn vẫn lạnh, mà bàn tay nàng vốn không hề ấm áp cũng càng lúc càng lạnh.
"Ôi. . . . . . Tướng công, anh nói gì đó được không, tôi sợ!" Nhan Sắc Sắc nghe gió núi gào rít giận dữ, vô tình còn nghe tiếng sói hú, vô thức nấp vào lòng Sở Dạ. Sở Dạ vừa bực mình vừa buồn cười, lá gan nàng không lớn lắm sao? Hơn nửa đêm cùng nam nhân khác ở chung một chỗ, nàng cũng không sợ. . . . . .
Có điều tiếng ‘tướng công’ kia nghe thật dễ chịu.
"Được rồi, chút nữa nói sau, khát nước rồi."
Trong cốc không tìm thấy nguồn nước, cho dù đi xuống cũng mất vài canh giờ.
Nhan Sắc Sắc thấy Sở Dạ đã để ý, cũng thấy mừng rỡ. Dọc đường đi lại tiếp tục líu ríu, Sở Dạ ngẫu nhiên cũng đáp một câu, ví dụ như ‘Ừ!’.
Đi về phía trước một chút thì thấy một căn nhà nhỏ, có lẽ để cho những người săn thú lưu lại, Nhan Sắc Sắc vội vàng bước vào, căn nhà quá cũ nát, cửa sổ cũng lung lay, nhưng dù sao cũng có thể chắn gió, trong phòng dường như đã lâu không có người ở, tro bụi lấp dầy, Nhan Sắc Sắc nhào lên trên kháng thượng. (kháng thượng: Một loại giường hay có ở vùng đông bắc – giải thích của tác giả)
"Phỏng chừng còn bốn canh giờ nữa mới hừng đông, ngoan ngoãn ngủ đi!" Sở Dạ an ủi Nhan Sắc Sắc.
Nhan Sắc Sắc nhíu mi, nuốt nước miếng, cắn môi: "Tôi khát. . . . . ."