Vết thương trên người Sở Dạ vẫn hở, chỉ cần đụng khẽ cũng chảy máu, vết máu đỏ thẫm trên áo trắng đập vào mắt đến nhức.
"Chúng ta đã thành thân, nếu tôi. . . . . . Không thể coi là khiếm nhã, phải không?" Nhan Sắc Sắc nhìn Sở Dạ lông mi khẽ động, vội sửa lại, "Không đúng không đúng, tôi không phải là chiếm tiện nghi của anh, hơn nữa tôi vì cứu anh, cùng lắm thì tôi là Liễu Hạ Huệ, ngồi trong lòng mà tâm không loạn!"
Nói xong, nhưng trên mặt Nhan Sắc Sắc vẫn có vẻ ngượng ngùng, thật ra nàng họ Nhan chứ không phải họ Liễu! Sao có thể ngồi trong lòng mà tâm không loạn! Trong lòng tự nhủ, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!
Cởi áo thôi chắc là không sao, cũng không phải. . . . . .
"Mạo phạm!" Nhan Sắc Sắc đưa hai tay bất an cởi bỏ quần áo, dây lưng trên người Sở Dạ, chậm rãi thoát lớp áo dài bên ngoài. . . . . .
Càng nhìn mặt càng hồng, rõ ràng từ đầu đã nhủ không được nhìn, nhưng dù sao nàng cũng chưa từng “cởi đồ” cho người đàn ông nào, tay chân trên người Sở Dạ làm sao có thể chạy đi, mắt nàng cứ đảo quanh, không biết dừng ở đâu, Sở Dạ đang nóng lại bị nàng khiêu khích càng nóng hơn.
"Mở mắt ra. . . . . ." Giọng hắn rất yếu, nhưng khàn khàn.
"Không. . . . . ."
"Nàng nếu không nhìn, sao lại sờ loạn khắp như vậy, muốn mưu sát chồng phải không ?!" Sở Dạ tức giận, hắn đang bị thương, mà Nhan Sắc Sắc cư nhiên sờ soạng khắp người, thật là lớn mật lại háo sắc!
". . . A?" Nhan Sắc Sắc lấy lại tinh thần, nhìn thấy quần áo trên người Sở Dạ bị xả xuống, lộ ra bả vai trơn bóng trắng nõn, khung ngực khêu gợi lộ ra đập vào mắt, Nhan Sắc Sắc lại tự nhủ: phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!
Nhưng mà không nhịn nổi… Vẫn phải nhìn, xem ra nàng có bản chất sắc nữ, Sở Dạ cũng bị nàng nhìn đến không chịu nổi, "Có cần ta dạy nàng không?"
"Không. . . . . . Không cần!"
Cởi áo trong của hắn, miệng vết thương trước ngực lộ ra, máu vẫn không ngừng rỉ ra, Nhan Sắc Sắc cởi lớp áo ngoài, nhẹ nhàng thấm vào lớp máu trên vết thương, trong lúc chăm sóc, không tránh khỏi phải ngồi sát vào hắn, một lọn tóc nghịch ngợm không ngừng quét lên mặt Sở Dạ, ngứa, tê dại.
Nhan Sắc Sắc chăm chú xử lý vết thương, Sở Dạ nhắm mắt, ngẫu nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, Nhan Sắc Sắc toát mồ hôi.
"Nước. . . . . ."
"Nước. . . . . ."
Nghe giọng hắn, Nhan Sắc Sắc ngẩng đầu - môi hắn tái nhợt, răng cắn chặt vào môi, nàng vội hôn lên ...
"Vương gia. . . . . ."
Vết thương trên người Sở Dạ vẫn hở, chỉ cần đụng khẽ cũng chảy máu, vết máu đỏ thẫm trên áo trắng đập vào mắt đến nhức.
"Chúng ta đã thành thân, nếu tôi. . . . . . Không thể coi là khiếm nhã, phải không?" Nhan Sắc Sắc nhìn Sở Dạ lông mi khẽ động, vội sửa lại, "Không đúng không đúng, tôi không phải là chiếm tiện nghi của anh, hơn nữa tôi vì cứu anh, cùng lắm thì tôi là Liễu Hạ Huệ, ngồi trong lòng mà tâm không loạn!"
Nói xong, nhưng trên mặt Nhan Sắc Sắc vẫn có vẻ ngượng ngùng, thật ra nàng họ Nhan chứ không phải họ Liễu! Sao có thể ngồi trong lòng mà tâm không loạn! Trong lòng tự nhủ, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!
Cởi áo thôi chắc là không sao, cũng không phải. . . . . .
"Mạo phạm!" Nhan Sắc Sắc đưa hai tay bất an cởi bỏ quần áo, dây lưng trên người Sở Dạ, chậm rãi thoát lớp áo dài bên ngoài. . . . . .
Càng nhìn mặt càng hồng, rõ ràng từ đầu đã nhủ không được nhìn, nhưng dù sao nàng cũng chưa từng “cởi đồ” cho người đàn ông nào, tay chân trên người Sở Dạ làm sao có thể chạy đi, mắt nàng cứ đảo quanh, không biết dừng ở đâu, Sở Dạ đang nóng lại bị nàng khiêu khích càng nóng hơn.
"Mở mắt ra. . . . . ." Giọng hắn rất yếu, nhưng khàn khàn.
"Không. . . . . ."
"Nàng nếu không nhìn, sao lại sờ loạn khắp như vậy, muốn mưu sát chồng phải không ?!" Sở Dạ tức giận, hắn đang bị thương, mà Nhan Sắc Sắc cư nhiên sờ soạng khắp người, thật là lớn mật lại háo sắc!
". . . A?" Nhan Sắc Sắc lấy lại tinh thần, nhìn thấy quần áo trên người Sở Dạ bị xả xuống, lộ ra bả vai trơn bóng trắng nõn, khung ngực khêu gợi lộ ra đập vào mắt, Nhan Sắc Sắc lại tự nhủ: phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!
Nhưng mà không nhịn nổi… Vẫn phải nhìn, xem ra nàng có bản chất sắc nữ, Sở Dạ cũng bị nàng nhìn đến không chịu nổi, "Có cần ta dạy nàng không?"
"Không. . . . . . Không cần!"
Cởi áo trong của hắn, miệng vết thương trước ngực lộ ra, máu vẫn không ngừng rỉ ra, Nhan Sắc Sắc cởi lớp áo ngoài, nhẹ nhàng thấm vào lớp máu trên vết thương, trong lúc chăm sóc, không tránh khỏi phải ngồi sát vào hắn, một lọn tóc nghịch ngợm không ngừng quét lên mặt Sở Dạ, ngứa, tê dại.
Nhan Sắc Sắc chăm chú xử lý vết thương, Sở Dạ nhắm mắt, ngẫu nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, Nhan Sắc Sắc toát mồ hôi.
"Nước. . . . . ."
"Nước. . . . . ."
Nghe giọng hắn, Nhan Sắc Sắc ngẩng đầu - môi hắn tái nhợt, răng cắn chặt vào môi, nàng vội hôn lên ...
"Vương gia. . . . . ."