"Đã trở lại rồi!" Tiếp theo nhướng mày, nhẹ giọng trách cứ, "Ngốc ạ, tiểu thư nhà cô còn sống tốt đây, không được khóc!" Biết là Thành Nhân lo lắng cho mình, nhưng nhìn cô khóc quả thật trong lòng nàng bỗng dấy lên cảm giác có lỗi.
"Tiểu thư, người làm sao mà có vẻ chật vật như vậy?" Thành Nhân nhìn quần áo Nhan Sắc Sắc rách nát, mắt ửng đỏ, biết tiểu thư nhất định là chịu không ít khổ, đun nước ấm cho nàng tắm rửa.
Thủy Bích đi hầu hạ Sở Dạ, đưa nước sắc thuốc, Thành Nhân cùng Nhan Sắc Sắc trốn trong phòng không bước ra ngoài, tán gẫu việc nhà.
"Tiểu thư, Nhị phu nhân đã hạ táng, lão gia cũng đã biết phu nhân là bị người ta giết, nhưng người không chút phản ứng, cũng không muốn báo thù, nói là chỉ muốn ở một mình với rồi bước theo Nhị phu nhân, những chuyện khác người không muốn truy cứu." Thành Nhân chà lưng cho Nhan Sắc Sắc.
Không muốn truy cứu ? Dựa vào tính cách Nhan lão gia, sao có thể để yên? Chắc chắn sát thủ kia tuyệt đối không dễ chọc vào, nếu không Nhan lão gia đã sớm tức chết. Không giết kẻ kia thật sự là khó giải mối hận!
"Vậy Nhị tiểu thư có phản ứng gì không?" Nhan Sắc Sắc nghĩ Nhan Ngọc nhất định sẽ không từ bỏ, đó là mẫu thân cô ta, dù thế nào cũng phải để bà đi an tâm.
"Nhị tiểu thư không cam lòng, nhưng Tứ Vương gia Sở Dương không đành lòng Nhị tiểu thư quá mức bi thương nên đã khuyên bảo, Nhị tiểu thư đã bình tâm hơn."
Đúng vậy, người giết Nhị phu nhân chính là Li vương đương triều, trưởng tử của hoàng đế, có thể là hoàng đế tương lai, Nhan lão gia muốn quản cũng quản không được! Mà Li vương là đại ca Sở Dương, dù không phải cùng mẹ nhưng cùng cha, tự nhiên sẽ nói chuyện với đại ca y.
"Một khi đã như vậy, chuyện lớn cũng biến thành chuyện nhỏ, cũng tốt." Nhan Sắc Sắc tặng cô một nụ cười mỉm khi mặc quần áo.
Bên kia, bệnh tình Sở Dạ có lẽ cũng không có dấu hiệu tốt hơn, thời điểm ăn cơm cũng cần có người giúp, Nhan Sắc Sắc muốn vào phòng nhưng bị ngăn lại, nói Vương gia có bệnh, không thể gặp người.
Nhan Sắc Sắc đành phải thôi.
Đảo mắt đã ba ngày, Sở Dạ vẫn ở phòng trong. Ảnh, Phong, Mạc cũng không nói gì, chỉ nhắn Nhan Sắc Sắc yên tâm, Vương gia không có gì trở ngại, Nhan Sắc Sắc thấy rõ chỉ nói cho có lệ, nàng biết, mọi chuyện không tốt như nàng tưởng.
"Độc mà Vương gia trúng chính là Thất độc thất diệp thảo . . . . . ."
"Đã trở lại rồi!" Tiếp theo nhướng mày, nhẹ giọng trách cứ, "Ngốc ạ, tiểu thư nhà cô còn sống tốt đây, không được khóc!" Biết là Thành Nhân lo lắng cho mình, nhưng nhìn cô khóc quả thật trong lòng nàng bỗng dấy lên cảm giác có lỗi.
"Tiểu thư, người làm sao mà có vẻ chật vật như vậy?" Thành Nhân nhìn quần áo Nhan Sắc Sắc rách nát, mắt ửng đỏ, biết tiểu thư nhất định là chịu không ít khổ, đun nước ấm cho nàng tắm rửa.
Thủy Bích đi hầu hạ Sở Dạ, đưa nước sắc thuốc, Thành Nhân cùng Nhan Sắc Sắc trốn trong phòng không bước ra ngoài, tán gẫu việc nhà.
"Tiểu thư, Nhị phu nhân đã hạ táng, lão gia cũng đã biết phu nhân là bị người ta giết, nhưng người không chút phản ứng, cũng không muốn báo thù, nói là chỉ muốn ở một mình với rồi bước theo Nhị phu nhân, những chuyện khác người không muốn truy cứu." Thành Nhân chà lưng cho Nhan Sắc Sắc.
Không muốn truy cứu ? Dựa vào tính cách Nhan lão gia, sao có thể để yên? Chắc chắn sát thủ kia tuyệt đối không dễ chọc vào, nếu không Nhan lão gia đã sớm tức chết. Không giết kẻ kia thật sự là khó giải mối hận!
"Vậy Nhị tiểu thư có phản ứng gì không?" Nhan Sắc Sắc nghĩ Nhan Ngọc nhất định sẽ không từ bỏ, đó là mẫu thân cô ta, dù thế nào cũng phải để bà đi an tâm.
"Nhị tiểu thư không cam lòng, nhưng Tứ Vương gia Sở Dương không đành lòng Nhị tiểu thư quá mức bi thương nên đã khuyên bảo, Nhị tiểu thư đã bình tâm hơn."
Đúng vậy, người giết Nhị phu nhân chính là Li vương đương triều, trưởng tử của hoàng đế, có thể là hoàng đế tương lai, Nhan lão gia muốn quản cũng quản không được! Mà Li vương là đại ca Sở Dương, dù không phải cùng mẹ nhưng cùng cha, tự nhiên sẽ nói chuyện với đại ca y.
"Một khi đã như vậy, chuyện lớn cũng biến thành chuyện nhỏ, cũng tốt." Nhan Sắc Sắc tặng cô một nụ cười mỉm khi mặc quần áo.
Bên kia, bệnh tình Sở Dạ có lẽ cũng không có dấu hiệu tốt hơn, thời điểm ăn cơm cũng cần có người giúp, Nhan Sắc Sắc muốn vào phòng nhưng bị ngăn lại, nói Vương gia có bệnh, không thể gặp người.
Nhan Sắc Sắc đành phải thôi.
Đảo mắt đã ba ngày, Sở Dạ vẫn ở phòng trong. Ảnh, Phong, Mạc cũng không nói gì, chỉ nhắn Nhan Sắc Sắc yên tâm, Vương gia không có gì trở ngại, Nhan Sắc Sắc thấy rõ chỉ nói cho có lệ, nàng biết, mọi chuyện không tốt như nàng tưởng.
"Độc mà Vương gia trúng chính là Thất độc thất diệp thảo . . . . . ."