Nhan Ngọc vẫn phải hối hận! Bởi vì cô ta không phải gả cho Dự Vương gia, hai ngày sau Nhan lão gia mới nói cho Nhan Ngọc người lấy cô ta là Tứ Vương gia Sở Dương, nghe nói Tứ Vương gia rất hoa tâm, tuy rằng cô có danh hiệu tiểu mỹ nhân đệ nhất của Đại viêm, nhưng khuôn mặt cũng có thời điểm già đi vì chán ghét.
Có vị cô nương nào tình nguyện gả cho Tứ Vương gia? !
"Cha! Con không muốn gả cho Tứ Vương gia, người cũng biết phẩm hạnh của Tứ Vương gia? Người lẽ nào muốn quăng con vào nước sôi lửa bỏng sao! Người sao có thể bỏ con được chứ?" Thời điểm Nhan Ngọc biết tin, còn hơn năm tia sét đánh vào núi, khóc lóc kêu gào Nhan lão gia thay đổi chủ ý.
"Con ngốc ơi! Không phải cha muốn nhắc con, nhưng ngày đó con cũng đồng ý, cha nghĩ con đã nguyện ý, hơn nữa lại là hoàng đế hạ chỉ, cha có thêm mấy vạn cái mật nữa, cũng không dám cãi lời thánh chỉ đâu!" Nhan lão gia bất đắc dĩ khuyên bảo.
Mặt mũi Nhan Ngọc đẹp như hoa nở, có tiếng là ‘danh hiệu tiểu mỹ nhân đệ nhất của Đại viêm’, số người cầu hôn sắp hàng, có thể dài đến Hán Thành[10], không ngờ cuối cùng vẫn không thoát được trói buộc của hoàng gia.
Nhan Sắc Sắc là một người rất bình thường, nói tài không tài, nói sắc không sắc, vài ngày trước nhìn thấy nàng, Nhan lão gia vẫn giật mình, nếu nói Nhan Ngọc là mẫu đơn, vậy Nhan Sắc Sắc sẽ là hoa sen. Một kẻ ung dung đẹp đẽ quý giá, một kẻ xuất trần bất nhiễm.
Nhưng về tính cách, Nhan Sắc Sắc quá mức vô lễ.
"Con mặc kệ, lúc trước, nữ nhân kia không phải gả sao? Cha kêu cô ta đi đi!" Vẻ mặt Nhan Ngọc bất mãn, chu môi đỏ mọng, nằm trong lòng Nhan lão gia, làm nũng.
"Nhưng mà . . . . . Đây là thánh chỉ! Không được náo loạn nữa!" Nhan lão gia cuối cùng vẫn nghiêm mặt trách cứ Nhan Ngọc.
Nhan Ngọc cắn môi, vẻ mặt bị thương, trong mắt đầy sương mù.
"Cha, người hung dữ với con!"
Dứt lời lập tức bỏ chạy.
Nếu đi tìm cha không được, phải đi tìm nữ nhân kia.
Nhan Sắc Sắc từ sau lần đó càng lạnh nhạt hơn, cả ngày ở sân trồng hoa, mỗi ngày nhàn nhã thoải mái, nếu lang hữu tình thiếp cố ý, không bằng biết thời biết thế tặng muội muội hạnh phúc.
"Tiểu thư, tiểu thư, người mau nhìn, nó nở hoa rồi, nở hoa rồi." Thành Nhân hỉ hả đi tìm Nhan Sắc Sắc.
Nhan Sắc Sắc liếc liếc mắt một cái, bĩu môi, "Sớm nên nở hoa rồi, "
o0o
"Tỷ tỷ. . . . . ."
Nhan Sắc Sắc ngẩng đầu nhìn người đang đi về phía nàng. Quần áo tơ tằm màu đỏ thẫm, cổ áo mở rất thấp, lộ ra bộ ngực đầy đặn, mặt như phù dung, mi như liễu, so với hoa đào ánh mắt còn mị hoặc thập phần câu dẫn lòng người hơn, da thịt như tuyết, một đầu tóc đen vấn cao đúng kiểu mỹ nhân búi tóc, đầu đầy châu ngọc, dưới ánh mặt trời xuất ra những luồng sáng chói mắt, môi đỏ tươi hơi hơi giương lên.
Một nữ tử xinh đẹp, hoa trong vườn cũng không thể so bằng.
Có điều trong lòng Nhan Sắc Sắc đang không vui!
"Cơn gió nào thổi tới đây vậy nhỉ?" Nhan Sắc Sắc còn chăm chú nhìn ngó.
"A? Gió? Không có gió mà?" Nhan Ngọc ngơ ngác, tỷ tỷ sao bỗng dưng lại hỏi chuyện gió mây?
"Không có gió? Không có gió vậy cái gì thổi thiên hạ siêu ấp mĩ lệ tới đây vậy?" Nhan Sắc Sắc nói một cách hào phóng, bộ dáng đầy lưu manh, khóe môi nhếch lên không biết là cười lạnh chỉ đơn thuần là mỉm cười.
Nhan Ngọc nghe Nhan Sắc Sắc ca ngợi, thẹn thùng cúi đầu.
"Tỷ tỷ lại giễu cợt muội!"
Nhan Sắc Sắc không nói tiếp, nhìn vườn hoa bên cạnh, thở dài: "Muội muội, không phải tỷ tỷ khen – khu vườn này, thứ tỷ thích nhất là những bông hoa này, bây giờ muội đứng đây, tỷ lại cảm thấy chúng bỗng nhiên vô vị quá. Thành Nhân, nhân lúc trời sáng, bỏ những cây hoa này đi, trồng loại hoa khác thế vào."
Thành Nhân kinh hãi, đây là tâm huyết mấy ngày qua của tiểu thư, bây giờ phải nhổ bỏ?
"Tiểu thư. . . . . .Cái này. . . . . ."
"Không được không được, lần này muội muội đến tìm tỷ là vì có một số việc cần thương lượng, chuyện này và hoa trong vườn không có gì quan hệ, cùng lắm thì về sau muội không tới nữa. . . . . ." Nhan Ngọc chợt hiểu ra người này đột nhiên nghĩ đến cái gì.
Hoá ra Nhan Sắc Sắc không phải khen cô ta đẹp, mà là kêu cô ta đừng tới!
Thành Nhân cũng hiểu được cái gì gọi là ý tứ.
"Ha ha, muội muội lo lắng quá nhiều, tỷ tỷ không có ý đó." Thâm tâm Nhan Sắc Sắc lặng lẽ bổ sung hai chữ, "Mới là lạ!"
"Tỷ tỷ, muội muội còn ba ngày nữa sẽ xuất giá . . . . . ." Nhan Ngọc nói xong cúi đầu.
Nhan Sắc Sắc chỉ biết kẻ đã đến thì không thiện.
Là chạy tới khoe sao?
"Tốt lắm, chúc mừng muội muội sắp có đại hôn! Đến lúc đó nhất định phải chừa chút bánh kẹo cưới." Nhan Sắc Sắc nửa thật nửa giả nói.
"Không đúng không đúng, muội không phải có ý đó, muội hy vọng tỷ tỷ thay thế muội đó." Nhan Ngọc nhanh chóng « làm sáng tỏ » ý đồ.
o0o
Thay thế ngươi đó? Trong bụng Nhan Sắc Sắc nói lầm bầm.
Mặc kệ?
Nhan Ngọc thông minh nhìn ra Nhan Sắc Sắc đang khó xử, Nhan Ngọc thở dài êm tai nói tới, "Kỳ thật muội cũng muốn gả cho Vương gia, nếu chưa từng gặp huynh ấy, muội tất nhiên sẽ gả cho Vương gia, chỉ tiếc. . . . . . Trái tim muội đã sớm hứa hẹn với một người."
Nói đến người này, Nhan Ngọc hơi nghẻo đầu, mặt đỏ bừng.
"Muội cũng biết, được gả vào hoàng thất là giấc mộng của nhiều nữ nhân, nhưng muội không thể rời xa huynh ấy, tỷ tỷ. . . . . . Hy vọng tỷ giúp muội muội một lần đi!" Nhan Ngọc khóc quỳ trên mặt đất, Thành Nhân ngây ngẩn cả người. Đây là nhị tiểu thư vẫn thường ngày kiêu ngạo sao?
Nhan Sắc Sắc đối với người khác quỳ lạy mình vẫn chưa quen, vội chạy tới đỡ cô ta đứng lên.
Nếu phải gả cho một kẻ không yêu mình, sẽ hạnh phúc sao?
Nhan Sắc Sắc cười khổ lắc đầu.
"Muội đứng lên trước đi!"
Nhan Ngọc nghĩ Nhan Sắc Sắc không nhận lời, dỗi: "Nếu tỷ tỷ không đáp ứng, muội sẽ quỳ mãi không đứng dậy."
Ngữ khí thật sự cương quyết không từ, bộ dáng thấy chết không sờn.
"Nhị tiểu thư, người đứng lên trước đi, mặt đất lạnh lắm." Thành Nhân nói, nhưng vẫn cảm thấy nhị tiểu thư làm vậy hình như là đang ép Đại tiểu thư.
"Tỷ tỷ. . . . . ."
Thâm tâm Nhan Sắc Sắc cũng rất mâu thuẫn. Dự vương đã gặp qua nàng và Nhan Ngọc, ai sẽ buông tha một nữ nhân thẹn thùng xinh đẹp đệ nhất thiên hạ, mà cưới nàng - không có chút gì như một nữ nhân?
Nhan Sắc Sắc ngây người vài giây, sau đó thở dài, "Muội đây là phải tội gì vậy?"
Nhan Ngọc khóc như hoa lê ướt mưa, nhưng Nhan Sắc Sắc nhìn thấy mắt cô ta loé lên một tia đắc ý.
Nhan Sắc Sắc nhẹ nhàng cười với Thành Nhân: "Thành Nhân, chúng ta đi, nếu nhị tiểu thư muốn quỳ như vậy, chúng ta cũng đừng trở ngại người ta."
Thành Nhân nhìn tiểu thư, nếu là lúc trước, Đại tiểu thư đã sớm đồng ý rồi. Một, Đại tiểu thư tâm địa hiền lành. Hai, đó vốn là người mình thích, vì sao lại không lấy chồng?
"Phải" Thành Nhân cũng không quay đầu lại, theo Nhan Sắc Sắc rời đi.
Nhan Ngọc nhìn bóng dáng hai người, hận tới nghiến răng.
Giỏi cho Nhan Sắc Sắc, chờ xem! Lần này ngươi muốn hay không muốn lấy chồng thì cũng phải gả!
Vỗ vỗ đầu gối đầy bùn đất, quay người đã lại là đang khóc như hoa lê ướt mưa, khập khiễng đi ra tiểu viện của Nhan Sắc Sắc.
o0o
"Loạn rồi, quả thực là loạn rồi ! Mày thế nào lại có thể bắt muội muội quỳ gối trong viện?" Nhan lão gia tức giận đầy mình, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Nhan Sắc Sắc, trong lòng vừa áy náy lại vừa phẫn nộ.
Là Nhan Sắc Sắc kêu Nhan Ngọc quỳ sao?
Hiện giờ Nhan Ngọc nằm liệt trên giường, nói đầu gối sinh đau nhức, sợ là cả đời không đứng lên nổi, ánh mắt Nhan nhị phu nhân nhìn Nhan Sắc Sắc thật sự chỉ hận không thể một ngụm nuốt Nhan Sắc Sắc.
"Lão gia, thánh chỉ nói phải gả một nữ nhi Nhan phủ cho Tứ Vương gia, nhưng không nói rốt cuộc là Nhan Sắc Sắc hay là Như Ngọc mà!? Như Ngọc từ nhỏ thân mình không khoẻ, bây giờ còn bệnh, còn không phải vì Sắc Sắc không hiểu chuyện, chỉ còn cách cho nó thay thế."
Nhị phu nhân cười - quyến - rũ.
"Nếu tôi có thể chữa cho Nhị muội thì sao?" Nhan Sắc Sắc đột nhiên lên tiếng.
"Chữa khỏi? Nếu chữa không khỏi?"
"Chữa không khỏi tôi đồng ý gả!" Nhan Sắc Sắc nghiêm túc nhìn thấy Nhị phu nhân cùng Nhan lão gia.
Chữa không hết? Hừ, vậy cũng phải doạ cô ta cho đã.
Nhị phu nhân cười như toả nắng, bà ta tự nhiên biết Như Ngọc đang làm bộ, nếu Như Ngọc dứt khoát không chịu đứng dậy, vậy dù uống thuốc tiên cũng không ăn thua.
Nhan Sắc Sắc đến giường Nhan Ngọc, sắc mặt Nhan Ngọc trắng bệch, còn không ngừng rên rỉ. Ánh mắt Nhan Sắc Sắc trầm xuống.
Có cần tô mặt giống quỷ vậy không? Đưa ra trời sáng đúng là có thể dọa người.
Nhan Sắc Sắc không nhanh không chậm lấy ra một cái gói nặng, mở ra trước mắt ngọc, ngoài vài cái kim còn có mấy cái dùi.
Nhan lão gia và Nhan nhị phu nhân mở to mắt nhìn, chữa bệnh hay là dụng hình đây?
Nhan Ngọc cũng giật mình, càng không ngừng rên rỉ.
"Đây là liệu pháp châm cứu, có thể chữa khỏi bệnh tê liệt tứ chi, dưới chân không có cảm giác, hôm nay tỷ để muội thử xem!" Nhan Sắc Sắc lấy ra một cái kim nhỏ.
Bên dưới cây kim là một lớp vải bố, xếp đầy những cây kim, theo thứ tự lớn dần, càng về bên phải càng lớn.
"À, cái châm này hơi nhỏ, nhưng khi châm vào tuyệt đối sẽ không xuất huyết, ( o()o ) coi bộ bệnh Nhị muội hơi nặng, vậy thay cái này", Nhan Sắc Sắc nhìn thoáng qua thấy mặt Nhan Ngọc tái mét, cười thầm.
Giỡn với tôi sao? Dọa chết cô!
"Cái này đi!" Nhan Sắc Sắc lấy ra một chiếc kim khác, giống như một cái kim may loại lớn, đầu thật dài, đặc biệt sử dụng để hù doạ con nít, so với loại kim Dung ma ma dùng để tra tấn Tử Vy[11] coi mòi không sai biệt lắm.
o0o
Nhan Ngọc nuốt nước miếng. Được ! Cùng lắm thì bị kim đâm một chút, có thể đổi lấy hạnh phúc, cũng đáng, Nhan Ngọc cắn răng, chuẩn bị nhận đau đớn. Nhưng Nhan Sắc Sắc đột nhiên đổi ý.
"Không nên không nên, sắc mặt Nhị muội lại trắng thêm rồi, bệnh nặng quá, phải đổi cái này." Nhan Sắc Sắc cười hắc hắc, sờ qua sờ lại ‘dụng cụ’. "Cái này đi! Bá chủ kim châm!"
Ngẩng đầu nhìn, Nhan Ngọc thiếu chút nữa bị hù chết, đây là kim châm cứu? Dùi cui còn phải thua!
"Không được đâu tỷ tỷ! Thứ này không thể chữa bệnh!" Nhan Ngọc sợ tới mức muốn ngừng giả bệnh ngay lập tức, thứ này nếu chui vào chỗ nào đó trên người còn không trét ra một cái động lớn?
"Nhị tiểu thư, người yên tâm. Y thuật của Đại tiểu thư người phải tin tưởng, lúc trước tiểu thư nói Trương thẩm có bệnh phong thấp, tiểu thư dùng châm trị khỏi, người không tin nô tài gọi Trương thẩm tới hỏi một chút, nói không chừng hôm nay châm một cái ngày mai người có thể vui vẻ !" Thành Nhân ‘hảo tâm’ nói ‘sự thật’ cho Nhan Ngọc.
Thật ra Nhan Sắc Sắc làm gì có tài năng gọi là y thuật, chỉ là nói bừa, chủ yếu là hù dọa cô ta. Liệu pháp châm cứu cố gắng thì cũng dùng được, nhưng là nàng 7 lỗ[12] trên mặt thì 6 lỗ thông ra ngoài, cố tình dốt đặc cán mai.
"Con yên tâm, đau chút ít thôi!" Nhan lão gia nghe Thành Nhân nói như vậy, cũng buông tay ra ý để Nhan Sắc Sắc thử xem.
Ông hơi hoài nghi liệu có thật sự thần kỳ như vậy không.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu đi! Nhắm mắt lại, sẽ có chút máu!" Nhan Sắc Sắc dịu dàng an ủi, nhưng nụ cười có chút âm trầm.
Con nhóc kia, muốn đùa giỡn tâm cơ với ta, bây giờ ép ngươi đau tim mà chết ta mới ngừng!
Nhan Sắc Sắc đi qua, còn nghi hoặc hỏi một câu, "Phải châm vào chân hay lưng đây? Hay là thần kinh trung ương? A, nếu thần kinh trung ương có vấn đề vậy phải châm vào ót !"
Nhan Ngọc tuy không biết thần kinh trung ương là cái gì, nhưng nghĩ đến cái dùi cui châm vào đầu, sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên. Hét to: "Ta khoẻ lắm."
"Đừng nói bậy, phải để Sắc Sắc xem cho con, không phải lúc về chân không cử động nổi sao? Nói không chừng nó có thể chữa khỏi cho con!" Nhan lão gia nghiêm mặt, nhìn hai cô gái nằm trên giường đang toát mồ hôi.
Nhan Sắc Sắc lau mồ hôi, cha ngoan, người thật đúng là tin tưởng con, nếu cái dùi này đâm xuống, con gái bảo bối của cha chắc phải xuống « đó » làm vợ Diêm Vương.
"Nhị muội lo tỷ không làm được?" Nhan Sắc Sắc giận dữ nói, trong mắt loé lên vẻ tà ác dị thường.
o0o
"Không phải. . . . . . Không phải, muội. . . . . . Muội thật sự khoẻ rồi!" Nhan Ngọc cắn răng, so với chịu bị châm không bằng leo xuống giường, bèn đi xuống bước vài bước.
Nhan lão gia thấy Nhan Ngọc không có gì đáng ngại, trong lòng cũng nhẹ nhõm, lớn tiếng hỏi, "Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"
"A, cha, bệnh này mau tới mau đi, không biết là Nhị muội cát nhân thiên tướng hay là trên trời đã định một đoạn. . . . . ." Nhan Sắc Sắc muốn quở trách mỗ nữ một chút, nhưng vừa định nói « là lên trời đã định một đoạn nhân duyên », trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt, ngượng ngùng nói: "Nếu không có việc gì, con đi trước."
Nhan Sắc Sắc đôi khi cho rằng bản thân nàng đặc biệt vĩ đại, ban đầu ông trời trước mặt mình thòng một đoạn nhân duyên, nhưng nàng mặt mũi ngang ngạnh đẩy ra. Nếu ông trời cho nàng một cơ hội nữa, nàng nhất định sẽ hô một tiếng, "Cầu xin người, ban cho con thật nhiều mĩ nam đi!"
Nhan Sắc Sắc cảm thấy vận mệnh của nàng ở cổ đại cực kỳ bi thảm, gặp được hai kẻ dễ nhìn, chẳng có một kẻ nào thành! Người ta không phải gặp nhau để có một kết cục tốt đẹp chính là nhân duyên sao? Chẳng lẽ trời xanh bảo nàng xuyên qua để nhìn người khác hạnh phúc, còn bản thân thì trộm khóc?
"Cha ơi! Mẹ ơi! Con gái có lỗi với cha mẹ, con gái bất hiếu, đi trước một bước, kiếp sau, kiếp sau nữ nhân sẽ làm trâu ngựa báo đáp công ơn dưỡng dục của cha mẹ."
"Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư, mau xuống!"
"Con ơi!"
Thời gian: Sáng sớm.
Địa điểm: Khuê phòng Nhan Sắc Sắc.
Nhân vật: Nhan Ngọc, thị tì bên người Nhan Ngọc, và Nhan nhị phu nhân tới sau xem tuồng.
Nhan Sắc Sắc ngồi trong viện, người ta diễn trò, nàng không còn cách nào khác đành phải tận tình dâng phòng ở cho người ta diễn, Nhan Sắc Sắc đáng thương chỉ có thể tắm nắng, uống trà thượng đẳng, bình luận tài nghệ ‘con hát’.
"Nói nhỏ, nếu là ta, nhất định sẽ tìm sợi dây thừng nào to hơn một chút."
Thành Nhân không thể tin nổi, trừng to hai mắt.
"Không phải muốn chết sao?"
Nhan Sắc Sắc liếc Thành Nhân một cái, "Ngốc quá! Trước tiên dây thừng to sẽ tiện hơn, nói ví dụ. . . . . . Ừ, lấy dao cắt, lúc cắt gần đứt thì thu tay lại, tránh tự mình tổn thương mình."
Thành Nhân hoàn toàn ăn xong!
"Con gái không lấy chồng! Con gái không lấy chồng!"
Nhan Sắc Sắc nghe khóc tiếng la bên trong, quay đầu lại nói với Thành Nhân: "Nếu là tôi nói, tôi nhất định sẽ nói ‘nếu phải gả thì không bằng để chết yên ổn!’."
o0o
Thành Nhân nhìn Nhan Sắc Sắc, đột nhiên cảm thấy tiểu thư không còn như tiểu thư ngày xưa nữa. So với trước đây, nàng càng thêm xinh đẹp, cũng càng thông minh, trong lòng tuy có nghi hoặc nhưng không dám nói.
Đang lúc Thành Nhân nghi hoặc, Nhị phu nhân lao vào Nhan Sắc Sắc, mắng, "Đứa con gái thấp hèn này, phải bức tử con gái ta mới cam tâm sao? Trái tim của mày cuối cùng được làm bằng thứ gì?"
Nhan Sắc Sắc mặt vô cảm, trong lòng lạnh tanh. Từ nhỏ, nàng đã nghe không biết bao nhiêu người mắng nàng như vậy, bản thân cũng hy vọng sẽ có một người mẹ che chở cho nàng, nhưng. . . . . . Nghĩ đến bất giác cười khổ mấy tiếng.
Thành Nhân đứng một bên lo lắng suông, việc này là Nhị tiểu thư đồng ý, can gì đến Đại tiểu thư? Nhưng ngại bà ta vu cô là nha hoàn phạm thượng, không dám nhiều lời.
"Mẹ, đừng trách tỷ tỷ ."
Thanh âm khàn khàn, sắc mặt cũng vàng khè. Gương mặt tinh xảo cũng lộ nước mắt, nhìn qua, ngay cả Nhan Sắc Sắc tim cũng mềm đi ba phần.
"Không trách nó thì trách ai? Nếu không phải nó không chịu đồng ý thì làm gì xảy ra nhiều ... nhiều chuyện thế này? Nếu con gái ta có gì không hay, xem mày trả lời làm sao!" Trừng mắt, trong mắt mang theo ba phần ác độc, ba phần oán hận.
Hỏi tôi? Nhan Sắc Sắc hừ lạnh một tiếng.
Nhìn thấy Nhan Sắc Sắc không nói một lời cũng không tỏ vẻ gì là kính trọng, Nhị phu nhân dẫn theo Nhan Ngọc, xoay người bước đi.
"Đứng lại!"
Bởi vì tâm tình không tốt, giọng cũng lạnh bảy phần, như đang dọa người.
Nhị phu nhân xoay người, nhíu mày.
"Đem cái dây thừng trói người đi, lần sau thắt cổ nhớ tìm chỗ khác, đừng làm ô uế chỗ ngồi của tôi. Còn nữa, lần sau nhớ chọn loại dây thừng to một chút, cái này không được, mảnh quá, không chết được đâu! Nếu lần sau mắt tôi nhìn thấp một chút[13], nếu không chết được, tôi sẽ giúp cô!"
Nhan Sắc Sắc tự mình đưa dây thừng cho Nhị phu nhân.
"Không dám!"
Sắc mặt Nhị phu nhân trở nên âm trầm đáng sợ, ngay cả sắc mặt Nhan Ngọc cũng tái nhợt hẳn đi.
"Tôi có dám hay không thử xem sẽ biết!"
Nhan Sắc Sắc phì một cái, trước mặt nha hoàn, rất không nể tình mà nói.
Còn chưa chờ Nhị phu nhân và Nhan Ngọc nói, nàng quay sang Thành Nhân.
"Tiễn khách."
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến Thành Nhân giật nảy mình.
Ở trong mắt Thành Nhân, tiểu thư vẫn nhã nhặn lịch sự thục đức, là một cô nương thiện lương dễ thân, nhưng hiện giờ cô có chút sợ hãi .
Còn Nhan Sắc Sắc thay đổi nét mặt, bởi vì hai người kia trong lúc vô tình đã xúc phạm đến điều cấm kỵ của nàng.