"Súc sinh, Hà gia chúng ta nhiều đời trung thần, sao lại có nghịch tử như ngươi? Ngươi. . . . . . Ngươi quỳ xuống cho ta!" Hà phu nhân nện mạnh gậy chống trên mặt đất, tức giận túm Hà Kì đưa y đến từ đường, trước mặt tổ tiên thừa nhận sai lầm.
"Tổ mẫu, Vương gia không phải con đâm bị thương, võ công Dự vương cao cường, con làm sao có thể là đối thủ của người! Rõ ràng. . . . . . Rõ ràng là người cố ý để con đâm trúng, mà còn ngờ con. . . . . ." Hà Kì cúi đầu.
"Ngươi. . . . . . Ngươi, nghịch tử dám nói láo, ta đánh chết ngươi!" Hà thái quân là phu nhân của tam triều nguyên lão, phu quân đã qua đời, được phong làm nhất phẩm phu nhân, hiện giờ bà vẫn không ngừng khuyên dạy con cháu trở thành trung lương, theo tổ phụ tận trung với triều đình.
Đánh Hà Kì, tim người tổ mẫu cũng đau.
"Tổ mẫu muốn đánh cứ đánh, Kì nhi nhận sai, được không? !" Hà Kì quỳ trên mặt đất, nhìn bài vị tổ tông trước mặt, khóc rống lau nước mắt. Âm thầm cảm thán, chức vụ ngự tiền thị vệ của hoàng đế quả thật bất kham, một bên là Hoàng Thượng, một bên là con của Hoàng Thượng, có thể là đế vương trong tương lai, cha con tranh chấp lại còn lôi người ngoài vào, thật sự là oan uổng!
"Ngươi nghe đây, Hà gia nhiều đời trung lương, đầu tiên là thái tổ phụ của ngươi, cùng Thái tổ hoàng đế chinh chiến mới có được giang sơn, sau tổ phụ ngươi phụ tá tiên hoàng kế vị cũng lập không ít công trạng, cuối cùng chết trận sa trường, hiện giờ phụ thân ngươi hết phận tẫn trung[53], còn ngươi... Cư nhiên đâm bị thương Dự vương, người mà bách tính yêu quý đến nỗi trọng thương! Ngươi. . . . . . Ngươi quỳ xuống!" Càng nói càng giận, thực hận không thể từ bỏ luôn đứa cháu này.
"Nếu Dự vương không sao, chuyện này ta không truy cứu nữa, nếu Dự vương có gì không hay xảy ra, ngươi chờ chôn chung với người!" Nói xong Hà phu nhân oà khóc, đây là mạch hương khói duy nhất của Hà gia, vậy mà tại phạm vào tội trọng như thế!
"Tổ mẫu, trên kiếm Kì nhi không có độc, Vương gia cũng không hề gì, nhưng không biết vì sao lại trúng độc, hơn nữa lúc ấy là Hoàng Thượng bảo con đâm Vương gia, một bên là Hoàng Thượng, một bên là Vương gia, nếu không nghe Hoàng Thượng lại là kháng chỉ. . . . . . Con đành phải. . . . . ." Hà Kì nói lại tình cảnh, hy vọng bà y tin tưởng, không trách mắng y nữa.
"Ngươi cho ta thật sự đã già rồi? Thế gian nào có phụ thân muốn giết con mình? Hơn nữa Hoàng Thượng là người hiểu Dự vương rõ nhất, ngươi định gạt lão bà này sao?" Hà phu nhân dằn cây trượng xuống đất cực mạnh, tỏ vẻ phẫn nộ.
"Súc sinh, Hà gia chúng ta nhiều đời trung thần, sao lại có nghịch tử như ngươi? Ngươi. . . . . . Ngươi quỳ xuống cho ta!" Hà phu nhân nện mạnh gậy chống trên mặt đất, tức giận túm Hà Kì đưa y đến từ đường, trước mặt tổ tiên thừa nhận sai lầm.
"Tổ mẫu, Vương gia không phải con đâm bị thương, võ công Dự vương cao cường, con làm sao có thể là đối thủ của người! Rõ ràng. . . . . . Rõ ràng là người cố ý để con đâm trúng, mà còn ngờ con. . . . . ." Hà Kì cúi đầu.
"Ngươi. . . . . . Ngươi, nghịch tử dám nói láo, ta đánh chết ngươi!" Hà thái quân là phu nhân của tam triều nguyên lão, phu quân đã qua đời, được phong làm nhất phẩm phu nhân, hiện giờ bà vẫn không ngừng khuyên dạy con cháu trở thành trung lương, theo tổ phụ tận trung với triều đình.
Đánh Hà Kì, tim người tổ mẫu cũng đau.
"Tổ mẫu muốn đánh cứ đánh, Kì nhi nhận sai, được không? !" Hà Kì quỳ trên mặt đất, nhìn bài vị tổ tông trước mặt, khóc rống lau nước mắt. Âm thầm cảm thán, chức vụ ngự tiền thị vệ của hoàng đế quả thật bất kham, một bên là Hoàng Thượng, một bên là con của Hoàng Thượng, có thể là đế vương trong tương lai, cha con tranh chấp lại còn lôi người ngoài vào, thật sự là oan uổng!
"Ngươi nghe đây, Hà gia nhiều đời trung lương, đầu tiên là thái tổ phụ của ngươi, cùng Thái tổ hoàng đế chinh chiến mới có được giang sơn, sau tổ phụ ngươi phụ tá tiên hoàng kế vị cũng lập không ít công trạng, cuối cùng chết trận sa trường, hiện giờ phụ thân ngươi hết phận tẫn trung[], còn ngươi... Cư nhiên đâm bị thương Dự vương, người mà bách tính yêu quý đến nỗi trọng thương! Ngươi. . . . . . Ngươi quỳ xuống!" Càng nói càng giận, thực hận không thể từ bỏ luôn đứa cháu này.
"Nếu Dự vương không sao, chuyện này ta không truy cứu nữa, nếu Dự vương có gì không hay xảy ra, ngươi chờ chôn chung với người!" Nói xong Hà phu nhân oà khóc, đây là mạch hương khói duy nhất của Hà gia, vậy mà tại phạm vào tội trọng như thế!
"Tổ mẫu, trên kiếm Kì nhi không có độc, Vương gia cũng không hề gì, nhưng không biết vì sao lại trúng độc, hơn nữa lúc ấy là Hoàng Thượng bảo con đâm Vương gia, một bên là Hoàng Thượng, một bên là Vương gia, nếu không nghe Hoàng Thượng lại là kháng chỉ. . . . . . Con đành phải. . . . . ." Hà Kì nói lại tình cảnh, hy vọng bà y tin tưởng, không trách mắng y nữa.
"Ngươi cho ta thật sự đã già rồi? Thế gian nào có phụ thân muốn giết con mình? Hơn nữa Hoàng Thượng là người hiểu Dự vương rõ nhất, ngươi định gạt lão bà này sao?" Hà phu nhân dằn cây trượng xuống đất cực mạnh, tỏ vẻ phẫn nộ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Súc sinh, Hà gia chúng ta nhiều đời trung thần, sao lại có nghịch tử như ngươi? Ngươi. . . . . . Ngươi quỳ xuống cho ta!" Hà phu nhân nện mạnh gậy chống trên mặt đất, tức giận túm Hà Kì đưa y đến từ đường, trước mặt tổ tiên thừa nhận sai lầm.
"Tổ mẫu, Vương gia không phải con đâm bị thương, võ công Dự vương cao cường, con làm sao có thể là đối thủ của người! Rõ ràng. . . . . . Rõ ràng là người cố ý để con đâm trúng, mà còn ngờ con. . . . . ." Hà Kì cúi đầu.
"Ngươi. . . . . . Ngươi, nghịch tử dám nói láo, ta đánh chết ngươi!" Hà thái quân là phu nhân của tam triều nguyên lão, phu quân đã qua đời, được phong làm nhất phẩm phu nhân, hiện giờ bà vẫn không ngừng khuyên dạy con cháu trở thành trung lương, theo tổ phụ tận trung với triều đình.
Đánh Hà Kì, tim người tổ mẫu cũng đau.
"Tổ mẫu muốn đánh cứ đánh, Kì nhi nhận sai, được không? !" Hà Kì quỳ trên mặt đất, nhìn bài vị tổ tông trước mặt, khóc rống lau nước mắt. Âm thầm cảm thán, chức vụ ngự tiền thị vệ của hoàng đế quả thật bất kham, một bên là Hoàng Thượng, một bên là con của Hoàng Thượng, có thể là đế vương trong tương lai, cha con tranh chấp lại còn lôi người ngoài vào, thật sự là oan uổng!
"Ngươi nghe đây, Hà gia nhiều đời trung lương, đầu tiên là thái tổ phụ của ngươi, cùng Thái tổ hoàng đế chinh chiến mới có được giang sơn, sau tổ phụ ngươi phụ tá tiên hoàng kế vị cũng lập không ít công trạng, cuối cùng chết trận sa trường, hiện giờ phụ thân ngươi hết phận tẫn trung[53], còn ngươi... Cư nhiên đâm bị thương Dự vương, người mà bách tính yêu quý đến nỗi trọng thương! Ngươi. . . . . . Ngươi quỳ xuống!" Càng nói càng giận, thực hận không thể từ bỏ luôn đứa cháu này.
"Nếu Dự vương không sao, chuyện này ta không truy cứu nữa, nếu Dự vương có gì không hay xảy ra, ngươi chờ chôn chung với người!" Nói xong Hà phu nhân oà khóc, đây là mạch hương khói duy nhất của Hà gia, vậy mà tại phạm vào tội trọng như thế!
"Tổ mẫu, trên kiếm Kì nhi không có độc, Vương gia cũng không hề gì, nhưng không biết vì sao lại trúng độc, hơn nữa lúc ấy là Hoàng Thượng bảo con đâm Vương gia, một bên là Hoàng Thượng, một bên là Vương gia, nếu không nghe Hoàng Thượng lại là kháng chỉ. . . . . . Con đành phải. . . . . ." Hà Kì nói lại tình cảnh, hy vọng bà y tin tưởng, không trách mắng y nữa.
"Ngươi cho ta thật sự đã già rồi? Thế gian nào có phụ thân muốn giết con mình? Hơn nữa Hoàng Thượng là người hiểu Dự vương rõ nhất, ngươi định gạt lão bà này sao?" Hà phu nhân dằn cây trượng xuống đất cực mạnh, tỏ vẻ phẫn nộ.