Một bên là chính thê, một bên là thê tử tương lai, đúng là khiến hao tổn tâm trí, Nhan Sắc Sắc dường như không hề nhìn đến Trác Quân, im lặng, đứng một bên lơ đãng quan sát, không phiền không giận, nàng muốn nhìn xem Sở Dạ « thu xếp » cho muội muội hắn thế nào.
"Dạ ca ca. . . . . ." Mắt to vô tội lóe lệ quang, khiến người phải sinh lòng yêu thương. Đừng nói là đàn ông, ngay cả Nhan Sắc Sắc là nữ cũng có chút rung động, môi động đậy, nhưng một câu cũng không nói.
"Trác Quân, muội còn nhỏ. . . . . ." Sở Dạ vừa muốn nói tiếp đã bị Trác Quân cướp lời, "Muội không nhỏ, muội đã tới tuổi phải gả đi rồi, vì sao trong mắt huynh, lúc nào muội cũng còn nhỏ?" Mặt Trác Quân bi thương, cười khổ nói tiếp: "Lần này huynh cự hôn làm mặt muội mất hết, bây giờ ngay cả chút tôn nghiêm cũng không cho muội phải không?"
Nhan Sắc Sắc nhìn, âm thầm nhíu mày, thật ra cô ta cũng là một cô gái đáng thương, tuy có thân thế cao quý nhưng không có được người mình yêu, không cần biết xuất phát từ đâu, cũng thật bi ai.
Sở Dạ không nói gì, lẳng lặng ngồi.
"Nhan cô nương, ta có chút chuyện muốn nói với tỷ, có thể chứ?" Trác Quân quay đầu, hỏi Nhan Sắc Sắc.
Nhan Sắc Sắc sửng sốt, mỉm cười, đi theo cô ta.
Trong nhà nghỉ mát, chung quanh cỏ cây tươi tốt, cảnh vật trang nhã, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
"Ban đầu, Hoàng Thượng hạ chỉ cho ta ba ngày sau gả vào vương phủ trở thành Vương phi, nhưng Dạ ca ca dù bị kiếm đâm cũng không nguyện ý cưới ta, ha ha, nghe xong tỷ có cảm thấy ta đáng buồn không?" Mắt Trác Quân nhìn xa xa, u buồn - mang theo một ít bi thương. Đây không phải là cảm xúc mà lứa tuổi như cô ta nên có, Nhan Sắc Sắc nhìn thấy, trong lòng căng thẳng.
"Nhưng tỷ cũng đừng đắc ý." Trác Quân quay sang, đột nhiên cười, nụ cười mang theo một tia tự giễu, "Ta không phải một kẻ dễ buông tay, hạnh phúc là phải dám theo đuổi mới có thể có. Ngày mai ta sẽ vào vương phủ ở, một ngày nào đó, người ở vị trí Vương phi nhất định là ta!"
Nói xong, quay đầu bước đi, Nhan Sắc Sắc ngây người, rốt cuộc là tình huống gì đây, cô ta nói vào ở là vào ở ngay?
o0o
"Vương gia là không buông tay rời khỏi Nhan Sắc Sắc được sao?"
Sở Dạ cười, "Còn không đến lượt ngươi nghi ngờ bổn vương."
"Ban đầu kế hoạch chậm lại vài ngày, mặt khác người mắc bệnh nhẹ trong người cố tình để người khác biết, Vương gia thật sự là khổ sở vì dụng tâm!"
Một bên là chính thê, một bên là thê tử tương lai, đúng là khiến hao tổn tâm trí, Nhan Sắc Sắc dường như không hề nhìn đến Trác Quân, im lặng, đứng một bên lơ đãng quan sát, không phiền không giận, nàng muốn nhìn xem Sở Dạ « thu xếp » cho muội muội hắn thế nào.
"Dạ ca ca. . . . . ." Mắt to vô tội lóe lệ quang, khiến người phải sinh lòng yêu thương. Đừng nói là đàn ông, ngay cả Nhan Sắc Sắc là nữ cũng có chút rung động, môi động đậy, nhưng một câu cũng không nói.
"Trác Quân, muội còn nhỏ. . . . . ." Sở Dạ vừa muốn nói tiếp đã bị Trác Quân cướp lời, "Muội không nhỏ, muội đã tới tuổi phải gả đi rồi, vì sao trong mắt huynh, lúc nào muội cũng còn nhỏ?" Mặt Trác Quân bi thương, cười khổ nói tiếp: "Lần này huynh cự hôn làm mặt muội mất hết, bây giờ ngay cả chút tôn nghiêm cũng không cho muội phải không?"
Nhan Sắc Sắc nhìn, âm thầm nhíu mày, thật ra cô ta cũng là một cô gái đáng thương, tuy có thân thế cao quý nhưng không có được người mình yêu, không cần biết xuất phát từ đâu, cũng thật bi ai.
Sở Dạ không nói gì, lẳng lặng ngồi.
"Nhan cô nương, ta có chút chuyện muốn nói với tỷ, có thể chứ?" Trác Quân quay đầu, hỏi Nhan Sắc Sắc.
Nhan Sắc Sắc sửng sốt, mỉm cười, đi theo cô ta.
Trong nhà nghỉ mát, chung quanh cỏ cây tươi tốt, cảnh vật trang nhã, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
"Ban đầu, Hoàng Thượng hạ chỉ cho ta ba ngày sau gả vào vương phủ trở thành Vương phi, nhưng Dạ ca ca dù bị kiếm đâm cũng không nguyện ý cưới ta, ha ha, nghe xong tỷ có cảm thấy ta đáng buồn không?" Mắt Trác Quân nhìn xa xa, u buồn - mang theo một ít bi thương. Đây không phải là cảm xúc mà lứa tuổi như cô ta nên có, Nhan Sắc Sắc nhìn thấy, trong lòng căng thẳng.
"Nhưng tỷ cũng đừng đắc ý." Trác Quân quay sang, đột nhiên cười, nụ cười mang theo một tia tự giễu, "Ta không phải một kẻ dễ buông tay, hạnh phúc là phải dám theo đuổi mới có thể có. Ngày mai ta sẽ vào vương phủ ở, một ngày nào đó, người ở vị trí Vương phi nhất định là ta!"
Nói xong, quay đầu bước đi, Nhan Sắc Sắc ngây người, rốt cuộc là tình huống gì đây, cô ta nói vào ở là vào ở ngay?
oo
"Vương gia là không buông tay rời khỏi Nhan Sắc Sắc được sao?"
Sở Dạ cười, "Còn không đến lượt ngươi nghi ngờ bổn vương."
"Ban đầu kế hoạch chậm lại vài ngày, mặt khác người mắc bệnh nhẹ trong người cố tình để người khác biết, Vương gia thật sự là khổ sở vì dụng tâm!"