Trác Quân từ nhỏ lớn lên trong vòng tay của cha mẹ, chưa bao giờ qua đêm trong phủ khác, bay giờ từ biệt cha mẹ vào ở Dự vương phủ, tuy với điều này Hoàng Thượng chưa có chỉ, nhưng cô thật sự rất muốn sống cùng Dự vương, cùng thở, ăn cùng nồi, coi như một thứ hạnh phúc, trước mặt hạnh phúc, tất cả quyến luyến hay không muốn xa rời cha mẹ, toàn bộ hoá thành hư ảo.
"Điệp nhi, thu thập mọi thứ, chúng ta phải đi rồi." Nói xong dẫn theo Điệp nhi, không quay đầu lại, ngồi vào xe ngựa, Cung vương nhìn con gái đi xa, thầm thở dài, không biết đây là phúc hay họa, duyên phận do ý trời, hà cớ gì phải làm như vậy? Nhưng trong lòng vẫn chúc phúc cho con.
Lần này Trác Quân đến, đã nhắn trước với Nhan Sắc Sắc nhưng chưa được Sở Dạ cho phép, thị vệ giữ cửa thấy người đến là quận chúa, đang chuẩn bị để cô vào, lại nhìn đến hành lý đưa kèm, chợt nhớ tới lời dặn của Vương phi: Hôm nay Vương gia không tiếp khách, bất luận kẻ nào cũng không cho vào. Một câu vô cùng đơn giản, xem tình thế này y đã hểu ý của Vương phi, cái gì mà từ chối tiếp khách, rõ ràng hôm nay Trác Quân đàn chủ đến đến tranh Vương gia với Vương phi.
"Quận chúa. . . . . . Quận chúa. . . . . . Người không thể vào."
Thị vệ ngăn Trác Quân lại.
"Các ngươi thật to gan, biết rõ ta là quận chúa, cư nhiên dám ngăn cản ta, có phải chán sống hay không?" Trác Quân giận dữ.
"Quận chúa thứ tội, chúng nô tài cũng là nhận lệnh, thật sự là vạn bất đắc dĩ, Vương phủ hôm nay không tiếp khách, ngày khác mời quận chúa lại đến!" Nói đủ uyển chuyển, chính là để mặt mũi cho người, còn nói khó nghe sẽ là, ngươi là khách nhân, không có lệnh Vương gia, còn muốn vào vương phủ?
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, thị vệ này dám xấc láo với cô, thật là tức chết cô mà! Không hề nghĩ ngợi, một cái tát vung tới, "Hôm nay, bản quận chúa cứ đi vào thì thế nào? Trừ phi ngươi dám đuổi bản quận chúa trở về, nếu không đừng mơ tưởng kêu bản quận chúa rời đi.”
Dù đã cao tuổi nhưng vẫn bị chọc tức, người thị vệ khó khăn nói, "Quận chúa nếu cứ cố ý như thế, chúng nô tài cũng không còn cách nào khác, chỉ là chúng nô tài thực quân lộc tất yếu tòng mệnh[55], chỉ cần có chúng nô tài, quận chúa đừng mong vào, trừ phi người giết chúng nô tài, nếu không đừng mơ tưởng bước vào vương phủ này một bước!"
"Ngươi… các ngươi…" Trác Quân tức giận đến nghẹn, không thèm nhìn mặt mũi cô, một ngày cô thành chủ nhân đám người này, nhất định phải giáo huấn đám người kia!
Trác Quân từ nhỏ lớn lên trong vòng tay của cha mẹ, chưa bao giờ qua đêm trong phủ khác, bay giờ từ biệt cha mẹ vào ở Dự vương phủ, tuy với điều này Hoàng Thượng chưa có chỉ, nhưng cô thật sự rất muốn sống cùng Dự vương, cùng thở, ăn cùng nồi, coi như một thứ hạnh phúc, trước mặt hạnh phúc, tất cả quyến luyến hay không muốn xa rời cha mẹ, toàn bộ hoá thành hư ảo.
"Điệp nhi, thu thập mọi thứ, chúng ta phải đi rồi." Nói xong dẫn theo Điệp nhi, không quay đầu lại, ngồi vào xe ngựa, Cung vương nhìn con gái đi xa, thầm thở dài, không biết đây là phúc hay họa, duyên phận do ý trời, hà cớ gì phải làm như vậy? Nhưng trong lòng vẫn chúc phúc cho con.
Lần này Trác Quân đến, đã nhắn trước với Nhan Sắc Sắc nhưng chưa được Sở Dạ cho phép, thị vệ giữ cửa thấy người đến là quận chúa, đang chuẩn bị để cô vào, lại nhìn đến hành lý đưa kèm, chợt nhớ tới lời dặn của Vương phi: Hôm nay Vương gia không tiếp khách, bất luận kẻ nào cũng không cho vào. Một câu vô cùng đơn giản, xem tình thế này y đã hểu ý của Vương phi, cái gì mà từ chối tiếp khách, rõ ràng hôm nay Trác Quân đàn chủ đến đến tranh Vương gia với Vương phi.
"Quận chúa. . . . . . Quận chúa. . . . . . Người không thể vào."
Thị vệ ngăn Trác Quân lại.
"Các ngươi thật to gan, biết rõ ta là quận chúa, cư nhiên dám ngăn cản ta, có phải chán sống hay không?" Trác Quân giận dữ.
"Quận chúa thứ tội, chúng nô tài cũng là nhận lệnh, thật sự là vạn bất đắc dĩ, Vương phủ hôm nay không tiếp khách, ngày khác mời quận chúa lại đến!" Nói đủ uyển chuyển, chính là để mặt mũi cho người, còn nói khó nghe sẽ là, ngươi là khách nhân, không có lệnh Vương gia, còn muốn vào vương phủ?
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, thị vệ này dám xấc láo với cô, thật là tức chết cô mà! Không hề nghĩ ngợi, một cái tát vung tới, "Hôm nay, bản quận chúa cứ đi vào thì thế nào? Trừ phi ngươi dám đuổi bản quận chúa trở về, nếu không đừng mơ tưởng kêu bản quận chúa rời đi.”
Dù đã cao tuổi nhưng vẫn bị chọc tức, người thị vệ khó khăn nói, "Quận chúa nếu cứ cố ý như thế, chúng nô tài cũng không còn cách nào khác, chỉ là chúng nô tài thực quân lộc tất yếu tòng mệnh[], chỉ cần có chúng nô tài, quận chúa đừng mong vào, trừ phi người giết chúng nô tài, nếu không đừng mơ tưởng bước vào vương phủ này một bước!"
"Ngươi… các ngươi…" Trác Quân tức giận đến nghẹn, không thèm nhìn mặt mũi cô, một ngày cô thành chủ nhân đám người này, nhất định phải giáo huấn đám người kia!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trác Quân từ nhỏ lớn lên trong vòng tay của cha mẹ, chưa bao giờ qua đêm trong phủ khác, bay giờ từ biệt cha mẹ vào ở Dự vương phủ, tuy với điều này Hoàng Thượng chưa có chỉ, nhưng cô thật sự rất muốn sống cùng Dự vương, cùng thở, ăn cùng nồi, coi như một thứ hạnh phúc, trước mặt hạnh phúc, tất cả quyến luyến hay không muốn xa rời cha mẹ, toàn bộ hoá thành hư ảo.
"Điệp nhi, thu thập mọi thứ, chúng ta phải đi rồi." Nói xong dẫn theo Điệp nhi, không quay đầu lại, ngồi vào xe ngựa, Cung vương nhìn con gái đi xa, thầm thở dài, không biết đây là phúc hay họa, duyên phận do ý trời, hà cớ gì phải làm như vậy? Nhưng trong lòng vẫn chúc phúc cho con.
Lần này Trác Quân đến, đã nhắn trước với Nhan Sắc Sắc nhưng chưa được Sở Dạ cho phép, thị vệ giữ cửa thấy người đến là quận chúa, đang chuẩn bị để cô vào, lại nhìn đến hành lý đưa kèm, chợt nhớ tới lời dặn của Vương phi: Hôm nay Vương gia không tiếp khách, bất luận kẻ nào cũng không cho vào. Một câu vô cùng đơn giản, xem tình thế này y đã hểu ý của Vương phi, cái gì mà từ chối tiếp khách, rõ ràng hôm nay Trác Quân đàn chủ đến đến tranh Vương gia với Vương phi.
"Quận chúa. . . . . . Quận chúa. . . . . . Người không thể vào."
Thị vệ ngăn Trác Quân lại.
"Các ngươi thật to gan, biết rõ ta là quận chúa, cư nhiên dám ngăn cản ta, có phải chán sống hay không?" Trác Quân giận dữ.
"Quận chúa thứ tội, chúng nô tài cũng là nhận lệnh, thật sự là vạn bất đắc dĩ, Vương phủ hôm nay không tiếp khách, ngày khác mời quận chúa lại đến!" Nói đủ uyển chuyển, chính là để mặt mũi cho người, còn nói khó nghe sẽ là, ngươi là khách nhân, không có lệnh Vương gia, còn muốn vào vương phủ?
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, thị vệ này dám xấc láo với cô, thật là tức chết cô mà! Không hề nghĩ ngợi, một cái tát vung tới, "Hôm nay, bản quận chúa cứ đi vào thì thế nào? Trừ phi ngươi dám đuổi bản quận chúa trở về, nếu không đừng mơ tưởng kêu bản quận chúa rời đi.”
Dù đã cao tuổi nhưng vẫn bị chọc tức, người thị vệ khó khăn nói, "Quận chúa nếu cứ cố ý như thế, chúng nô tài cũng không còn cách nào khác, chỉ là chúng nô tài thực quân lộc tất yếu tòng mệnh[55], chỉ cần có chúng nô tài, quận chúa đừng mong vào, trừ phi người giết chúng nô tài, nếu không đừng mơ tưởng bước vào vương phủ này một bước!"
"Ngươi… các ngươi…" Trác Quân tức giận đến nghẹn, không thèm nhìn mặt mũi cô, một ngày cô thành chủ nhân đám người này, nhất định phải giáo huấn đám người kia!