Hiện giờ chuyện gì cũng đều đã nói rõ ràng, Sở Dạ không cần phải giả bệnh nữa, đến phòng Nhan Sắc Sắc gặp nàng, lúc này nàng đang xem sách, chăm chú nhìn từng chữ, ngẫu nhiên nhíu mày, ngẫu nhiên mỉm cười, trong phòng lẳng lặng chỉ có tiếng lật sách sàn sạt, thỉnh thoảng vang lên tiếng thở nhẹ.
Có lẽ xem một lúc thì mệt mỏi, ngẩng đầu, lúc này mới thấy Sở Dạ.
"Tới khi nào vậy?" Nhan Sắc Sắc ngây ngốc hỏi. Nhấp nháy mắt, rất đáng yêu.
Sở Dạ cười, hắn đến đây lúc nào? Nói vậy có lẽ hắn đã ở đứng nhìn nàng cả một canh giờ, "À, ta vừa tới." Ngồi ở bên cạnh nàng dịu dàng hỏi, "Vừa nãy ra ngoài?"
Nhan Sắc Sắc hơi kinh hãi, sáng sớm nàng đi ra ngoài, lúc đó mọi người còn ngủ say, ngay cả thị tỳ cũng chưa dậy, thế mà Sở Dạ lại biết? Chẳng lẽ lúc Trác Quân tới hắn đã tỉnh? Hay thị vệ báo với hắn ?
"Sao anh biết?" Hơi trầm ngâm rồi nói, "Buổi sáng Trác Quân quận chúa đến đây, nàng nói phụng chỉ dụ của hoàng đế vào ở trong phủ, có điều tôi đuổi đi rồi."
Sở Dạ xoa của nàng sợi tóc, cười ha hả nói: "Buổi sáng đường ướt, vạt váy nàng có dính chút bùn, về phần Trác Quân, muội ấy cùng ta lớn lên, ta xem muội ấy như muội muội ruột thịt, muội ấy tính cách hoạt bát trẻ con, có điều ta không nhìn ra nàng cũng có bản chất hãn thê[59], lại còn làm khó muội ấy, đuổi người ta đi, thật sự là bội phục!"
Nhan Sắc Sắc bị hắn chọc cười, "Hãn thê thì thế nào? Nếu chàng thích tôi có thể dùng tám kiệu lớn mời cô ấy quay lại." Lời này nói ra cụng mang theo chút oán hờn.
"Giận sao?" Sở Dạ buồn cười.
Nhan Sắc Sắc vùi đầu vào ngực hắn, thở dài nói: "Trong tư tưởng của tôi, chỉ có thể chấp nhận sống chế độ « một vợ một chồng », nếu chàng thật sự muốn lấy Trác Quân, tôi sẽ không chút do dự rời khỏi chàng, thật ra tôi thật sự luyến tiếc, nhưng tôi không thể dễ dàng chấp nhận cảnh có một người phụ nữ khác chung chồng với tôi, chàng cảm thấy tôi ngang ngược không nói lý lẽ cũng tốt, cảm thấy tôi là đố phụ[60] cũng thế, tóm lại tôi muốn một người chồng thuộc về tôi cả thân thể và trái tim, chúng ta thản nhiên, hạnh phúc sống qua ngày."
Sở Dạ ôm nàng thật chặt, "Ta, Sở Dạ, thà phụ trời không phụ thê tử. Nếu là phụ hoàng cưỡng bách ta cưới Trác Quân, ta tình nguyện bỏ qua tất cả mang nàng rời đi."
Khi nói lời này, trong mắt Sở Dạ thoát ra một chút u buồn và âm thầm không giấu kín được.
Hiện giờ chuyện gì cũng đều đã nói rõ ràng, Sở Dạ không cần phải giả bệnh nữa, đến phòng Nhan Sắc Sắc gặp nàng, lúc này nàng đang xem sách, chăm chú nhìn từng chữ, ngẫu nhiên nhíu mày, ngẫu nhiên mỉm cười, trong phòng lẳng lặng chỉ có tiếng lật sách sàn sạt, thỉnh thoảng vang lên tiếng thở nhẹ.
Có lẽ xem một lúc thì mệt mỏi, ngẩng đầu, lúc này mới thấy Sở Dạ.
"Tới khi nào vậy?" Nhan Sắc Sắc ngây ngốc hỏi. Nhấp nháy mắt, rất đáng yêu.
Sở Dạ cười, hắn đến đây lúc nào? Nói vậy có lẽ hắn đã ở đứng nhìn nàng cả một canh giờ, "À, ta vừa tới." Ngồi ở bên cạnh nàng dịu dàng hỏi, "Vừa nãy ra ngoài?"
Nhan Sắc Sắc hơi kinh hãi, sáng sớm nàng đi ra ngoài, lúc đó mọi người còn ngủ say, ngay cả thị tỳ cũng chưa dậy, thế mà Sở Dạ lại biết? Chẳng lẽ lúc Trác Quân tới hắn đã tỉnh? Hay thị vệ báo với hắn ?
"Sao anh biết?" Hơi trầm ngâm rồi nói, "Buổi sáng Trác Quân quận chúa đến đây, nàng nói phụng chỉ dụ của hoàng đế vào ở trong phủ, có điều tôi đuổi đi rồi."
Sở Dạ xoa của nàng sợi tóc, cười ha hả nói: "Buổi sáng đường ướt, vạt váy nàng có dính chút bùn, về phần Trác Quân, muội ấy cùng ta lớn lên, ta xem muội ấy như muội muội ruột thịt, muội ấy tính cách hoạt bát trẻ con, có điều ta không nhìn ra nàng cũng có bản chất hãn thê[], lại còn làm khó muội ấy, đuổi người ta đi, thật sự là bội phục!"
Nhan Sắc Sắc bị hắn chọc cười, "Hãn thê thì thế nào? Nếu chàng thích tôi có thể dùng tám kiệu lớn mời cô ấy quay lại." Lời này nói ra cụng mang theo chút oán hờn.
"Giận sao?" Sở Dạ buồn cười.
Nhan Sắc Sắc vùi đầu vào ngực hắn, thở dài nói: "Trong tư tưởng của tôi, chỉ có thể chấp nhận sống chế độ « một vợ một chồng », nếu chàng thật sự muốn lấy Trác Quân, tôi sẽ không chút do dự rời khỏi chàng, thật ra tôi thật sự luyến tiếc, nhưng tôi không thể dễ dàng chấp nhận cảnh có một người phụ nữ khác chung chồng với tôi, chàng cảm thấy tôi ngang ngược không nói lý lẽ cũng tốt, cảm thấy tôi là đố phụ[] cũng thế, tóm lại tôi muốn một người chồng thuộc về tôi cả thân thể và trái tim, chúng ta thản nhiên, hạnh phúc sống qua ngày."
Sở Dạ ôm nàng thật chặt, "Ta, Sở Dạ, thà phụ trời không phụ thê tử. Nếu là phụ hoàng cưỡng bách ta cưới Trác Quân, ta tình nguyện bỏ qua tất cả mang nàng rời đi."
Khi nói lời này, trong mắt Sở Dạ thoát ra một chút u buồn và âm thầm không giấu kín được.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hiện giờ chuyện gì cũng đều đã nói rõ ràng, Sở Dạ không cần phải giả bệnh nữa, đến phòng Nhan Sắc Sắc gặp nàng, lúc này nàng đang xem sách, chăm chú nhìn từng chữ, ngẫu nhiên nhíu mày, ngẫu nhiên mỉm cười, trong phòng lẳng lặng chỉ có tiếng lật sách sàn sạt, thỉnh thoảng vang lên tiếng thở nhẹ.
Có lẽ xem một lúc thì mệt mỏi, ngẩng đầu, lúc này mới thấy Sở Dạ.
"Tới khi nào vậy?" Nhan Sắc Sắc ngây ngốc hỏi. Nhấp nháy mắt, rất đáng yêu.
Sở Dạ cười, hắn đến đây lúc nào? Nói vậy có lẽ hắn đã ở đứng nhìn nàng cả một canh giờ, "À, ta vừa tới." Ngồi ở bên cạnh nàng dịu dàng hỏi, "Vừa nãy ra ngoài?"
Nhan Sắc Sắc hơi kinh hãi, sáng sớm nàng đi ra ngoài, lúc đó mọi người còn ngủ say, ngay cả thị tỳ cũng chưa dậy, thế mà Sở Dạ lại biết? Chẳng lẽ lúc Trác Quân tới hắn đã tỉnh? Hay thị vệ báo với hắn ?
"Sao anh biết?" Hơi trầm ngâm rồi nói, "Buổi sáng Trác Quân quận chúa đến đây, nàng nói phụng chỉ dụ của hoàng đế vào ở trong phủ, có điều tôi đuổi đi rồi."
Sở Dạ xoa của nàng sợi tóc, cười ha hả nói: "Buổi sáng đường ướt, vạt váy nàng có dính chút bùn, về phần Trác Quân, muội ấy cùng ta lớn lên, ta xem muội ấy như muội muội ruột thịt, muội ấy tính cách hoạt bát trẻ con, có điều ta không nhìn ra nàng cũng có bản chất hãn thê[59], lại còn làm khó muội ấy, đuổi người ta đi, thật sự là bội phục!"
Nhan Sắc Sắc bị hắn chọc cười, "Hãn thê thì thế nào? Nếu chàng thích tôi có thể dùng tám kiệu lớn mời cô ấy quay lại." Lời này nói ra cụng mang theo chút oán hờn.
"Giận sao?" Sở Dạ buồn cười.
Nhan Sắc Sắc vùi đầu vào ngực hắn, thở dài nói: "Trong tư tưởng của tôi, chỉ có thể chấp nhận sống chế độ « một vợ một chồng », nếu chàng thật sự muốn lấy Trác Quân, tôi sẽ không chút do dự rời khỏi chàng, thật ra tôi thật sự luyến tiếc, nhưng tôi không thể dễ dàng chấp nhận cảnh có một người phụ nữ khác chung chồng với tôi, chàng cảm thấy tôi ngang ngược không nói lý lẽ cũng tốt, cảm thấy tôi là đố phụ[60] cũng thế, tóm lại tôi muốn một người chồng thuộc về tôi cả thân thể và trái tim, chúng ta thản nhiên, hạnh phúc sống qua ngày."
Sở Dạ ôm nàng thật chặt, "Ta, Sở Dạ, thà phụ trời không phụ thê tử. Nếu là phụ hoàng cưỡng bách ta cưới Trác Quân, ta tình nguyện bỏ qua tất cả mang nàng rời đi."
Khi nói lời này, trong mắt Sở Dạ thoát ra một chút u buồn và âm thầm không giấu kín được.