"Lão gia. . . . Ô ô ô, người phải vì người ta làm chủ nha!" Nhị phu nhân khóc lóc chạy đi tìm Nhan lão gia.
Nhan Sắc Sắc thật sự là khinh người quá đáng, bỏ lại một câu "Tiễn khách", ngay cả nói bà ta cũng chưa kịp nói, đã nâng mông uốn éo quay về phòng nghỉ ngơi, để lại bọn họ giương mắt nhìn, nghĩ mà tức, nhưng nhân vật chính không phải là nàng, còn làm náo loạn gì nữa. Kết quả là, tìm Nhan lão gia dạy dỗ nàng.
Nhan lão gia đang viết tấu chương, nhìn thấy bóng hồng nhạt nhẹ nhàng tiến lại, chưa kịp phản ứng đã nhào vào lòng ông, khóc lớn. Tiếng khóc giống như sắp chết cha chết mẹ, tê tâm liệt phế[14].
Ngay cả Ngọc Hoàng phỏng chừng cũng chịu không nổi công lực của tiếng khóc, huống chi phàm phu tục tử như Nhan lão gia.
"Ôi, nàng thế nào lại khóc ? Không sao không sao, ta còn vừa nói bảy ngày nữa là sinh nhật phu nhân ba mươi tuổi, đang muốn mở tiệc ăn mừng thì nàng đã khóc, khóc nhiều quá khó coi, nào, lau mặt đi!" Nhan lão gia dịu dàng vỗ lưng Nhị phu nhân - Viên Trân Châu.
Không khuyên thì thôi, càng khuyên khóc càng hăng say.
"Ôi, đều tại đứa con gái bảo bối của người, sáng sớm hôm nay cư nhiên đi tìm Như Ngọc, còn bắt Như Ngọc vào phòng nó thắt cổ, còn trước mặt mọi người sỉ nhục thiếp, ô ô ô ô, thiếp không muốn sống! Một kẻ tiểu bối lại không để trưởng bối vào mắt, trèo cả lên đầu, ô ô, tức chết thiếp đi!"
Nhan lão gia mất hứng, gần đây Nhan Sắc Sắc càng ngày càng kiêu ngạo, cư nhiên dám bức tử muội muội? Nhưng dù sao đây cũng chỉ là lời nói của một bên, không thể tin tưởng hoàn toàn, cũng không thể không tin.
"Đừng khóc, nàng là nói Sắc Sắc muốn giết Như Ngọc?" ánh mắt Nhan lão gia nhíu lại, có thể thấy được ông ta tức giận!
"A! Thiếp không nói, lão gia. . . . . . Người nghe lầm !" Nhị phu nhân cố ý làm ra vẻ ‘trong lúc vô tình nói ra’, liên tiếp phủ nhận, lại khiến Nhan lão gia càng ngày càng tin tưởng chuyện này là thật.
"Cuối cùng xảy ra chuyện gì?" Nhan lão gia nhíu mày.
"Lão gia. . . . . . Thiếp xem Sắc Sắc tám phần là thích Tứ Vương gia, nếu không thích thì sao lại ở trước mặt Như Ngọc ra điều kiện nó phải thay thế Như Ngọc gả vào phủ Tứ Vương gia?"
Nhị phu nhân ngừng khóc, êm tai nói tới, "Người xem, Như Ngọc không muốn gả cho Tứ Vương gia, nhưng Sắc Sắc thà chết. . . . . . Con thiếp không nên gả cho Tứ Vương gia, dù sao thánh chỉ nói chỉ cần Nhan gia gả một đứa con vào phủ Tứ Vương gia, cũng không đề danh điểm họ Như Ngọc, nếu gả thì không phải đưa con gái vào hố lửa sao?"
o0o
Nói đến đây, Viên Trân Châu trong lòng không ngừng thầm mắng Dự Vương gia, vì sao lại cố tình tìm Nhan Ngọc mà không tìm Nhan Sắc Sắc? Chẳng lẽ hắn không biết nói Nhan Ngọc từ lúc sáu tuổi đã lập lời thề phi quân không lấy chồng ? !
Nhan lão gia sờ sờ râu, nghiêm sắc mặt, "Sắc Sắc thích là Dự Vương gia, mà thánh chỉ là làm vợ Tứ Vương gia Sở Dương. Ngày đó nó đã nói rất rõ." Nhan lão gia nghĩ vậy nhưng vẫn là không khỏi bội phục lòng can đảm của con gái, dám ở trước mặt mọi người ngỏ lời yêu với một người đàn ông, tuy không thành công, nhưng sự dũng cảm này ông vẫn thực thưởng thức.
Viên Trân Châu nhìn thấy con ngươi Nhan lão gia ánh lên vẻ khen ngợi, giả khóc: "Lão gia, người còn chưa tin thiếp sao? Đây là chính miệng Nhan Sắc Sắc nói, không tin người có thể hỏi Như Ngọc, Như Ngọc bị dọa đủ rồi! Người nghĩ xem, nếu không phải Nhan Sắc Sắc thích Tứ Vương gia, vì sao nó khó dễ Như Ngọc?"
Nhan lão gia không đáp. Đối với sự thay đổi thất thường của nữ nhân, đứng núi này trông núi nọ, ông rất chán ghét.
Sau khi Nhị phu nhân trân quý tẩy não và hấp dẫn, một giờ sau, Nhan lão gia đến tiền phòng gọi Nhan Sắc Sắc.
Nhan Sắc Sắc cho rằng chú rể là Dự vương Sở gia. Nếu Nhan lão gia hỏi lại, xác thật là Tứ Vương gia Sở Dương, hậu quả không nói cũng có thể tưởng tượng.
Nhan lão gia giận đập tay lên bàn gỗ, quát to: "Để cam đoan sau này mày sẽ không hại Như Ngọc nữa, và vì mày thầm ngưỡng mộ Tứ Vương gia, ngày mai là ngày đại hôn của mày!"
Nhan Sắc Sắc trợn tròn mắt. Quyết định xong rồi?
"Nếu không có tình cảm, lần hôn nhân này, cha, thật có lỗi, con gái không thể nhận!" Nhan Sắc Sắc ngửa đầu, sự kiêu hãnh từ tận xương cốt không thể nào che lấp.
Nhan lão gia đang nổi nóng, nghe nói thế, lại càng giận dữ, nó đang coi hôn nhân là trò đùa sao? Nói thành thân thì thành thân, nói không thành thân là không thành thân!
"Sợ rằng. . . . . . Quyết định không phải do mày!" Nhan lão gia rống lên, gọi hai người tiến vào.
"Dẫn Đại tiểu thư đi, không có lệnh của ta không cho kẻ nào đến gần, cũng không cho người mang đồ ăn vào, cho đến khi nào nó đồng ý thì thôi, dẫn đi!"
Nhan Sắc Sắc khóc không ra nước mắt, nhìn người cha trở mặt, hận không thể lập tức ký giấy cùng người đàn ông lỗ mũi trâu này nhất đao lưỡng đoạn[15].
Quả thực là khinh người quá đáng, cư nhiên còn tồn tại bạo lực gia đình, trời xanh không có mắt sao!
Nhan Ngọc diễn trò, "Tỷ tỷ, mau đồng ý đi, đừng để cha phải làm thật, cha, người tha tỷ tỷ đi!"
Ngoại trừ Nhan Sắc Sắc, không ai nhìn thấy vẻ đắc ý đằng sau gương mặt nức nở của cô ta.
o0o
Nhan lão gia quan sát Nhan Sắc Sắc, nàng một câu không nói, lạnh lùng nhìn Nhan Ngọc, loại cảm giác lạnh như băng này ngay cả ông ta cũng cảm thấy lạnh lẽo, không khỏi càng tin tưởng lời gièm pha của Viên Trân Châu, tuy trong lòng không muốn thừa nhận Nhan Sắc Sắc bức tử muội muội, nhưng lúc này không thể không tin.
"Còn thất thần làm gì? Kéo xuống!"
Gia đinh cũng nhìn ra Nhan lão gia muốn làm thật, vội vàng kéo Đại tiểu thư xuống.
"Tự tôi có thể đi." Giọng Nhan Sắc Sắc bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm thăm hỏi ân cần tám đời tổ tông nhà Nhan lão gia. Lúc gần đi nhìn thấy “cục trân châu“, lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại, rời đi.
Ánh trăng như nước, lẳng lặng chiếu vào một chỗ hẻo lánh thành một mảnh tốt đen trong phòng, Nhan Sắc Sắc ngồi xổm trên mặt đất – đang đặt một bức tranh, không biết than thở cái gì, tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt nàng thế nào, nhưng có thể cảm giác được bụng nàng rất đói.
Trong lòng thầm mắng mình: Mày là đầu heo sao? Bày đặt dễ thương không làm, còn tỏ vẻ kiên cường cái gì? Gả thì gả, chướng mắt thì hưu[16], tội gì uỷ khuất bụng dạ? Người là sắt cơm là thép, một chút không ăn đói muốn hoảng, đúng là từ mình chịu tội! Nhan Sắc Sắc ơi Nhan Sắc Sắc, từ lúc nào mày lại có khuynh hướng tự ngược thế này?
Người ta là Dự Vương gia anh tuấn nhiều tiền, gả cho hắn còn ủy khuất mày?
Nhưng trong lòng một cái mặt khác nhảy ra, cằn nhằn: Không được! Nhìn yêu nghiệt Vương gia, phỏng chừng hồng nhan khắp thiên hạ, chẳng lẽ về sau hắn đi… xong cũng phải giúp hắn chùi đít? Cả ngày tìm cách thoát khỏi hồng nhan tri kỷ của hắn, mệt cũng mệt chết, hơn nữa không thể thuận theo ý họ, cái thứ chó má ‘lệnh cha là mệnh, mai mối nói như vậy’ chỉ để lừa kẻ ngốc mà thôi! Tình yêu chân chính phải tự mình đi tìm!
"A a a a a a a a! Bà cô này đói bụng!"
Lúc này cánh cửa đột nhiên có động tĩnh, Nhan Sắc Sắc mừng như điên, coi mòi là Thành Nhân đưa cơm đến. Đứng lên, mặt mỉm cười thật tươi, chỉ là cửa vừa mở nụ cười đông cứng trên mặt. Thần sắc cũng lạnh đi nhiều.
"Thật ngoài ý muốn!"
Người tới chính là “tiểu tam”[17] của Nhan lão gia, có điều “tiểu tam” này giả bộ rất tốt, bởi vì mẹ Nhan Sắc Sắc đã sớm cưỡi hạc đi Tây thiên, cho nên trong phủ này bà ta là lớn nhất! Bi ai nhất chính là, nàng là con vợ cả còn thua con gái vợ thứ, ghê tởm hơn chính là Viên Trân Châu này đã từng học qua khoa kịch, bà ta vốn dĩ hoa khôi của Xuân Vịnh lâu[18] được cha Nhan Sắc Sắc mua về, hiện tại đã sớm không biết họ cũ bà ta là gì.
o0o
Nhan Sắc Sắc không lên tiếng, lẳng lặng đứng ở cửa nhìn không chuyển mắt vào bà ta. Nhưng dù Viên Trân Châu cảm thấy nàng đang trừng mình, vẫn không chút do dự trừng lại, hơn nữa không quên thêm vài lời giết người.
"Đứa con gái thấp hèn này, mày dựa vào cái gì mà đòi cự hôn? Chẳng lẽ mày muốn nhìn cả Nhan phủ bị chôn theo mày? Tội kháng chỉ tru di chín tộc, không biết sao!" Viên Trân Châu nhìn ra, hù dọa nàng không có tác dụng, dù sao chín tộc cũng là nhà nàng, cho nên lấy đó làm phương tiện nói luôn.
“Gả cho hoàng gia áo cơm không lo, bao nhiêu cô nương thèm muốn, chỉ tiếc hận thân phận không đủ tư cách, mày có biết mày may mắn bao nhiêu không? Hẳn là mày nên lên núi đốt hương cám ơn Bồ Tát cho mày cơ hội!"
Nhan Sắc Sắc cười lạnh: "Tôi không tin phật! Tôi chỉ tin tôi!"
Đến làm thuyết khách? Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không cho bà!
Thâm tâm, Nhan Sắc Sắc chờ một ngày nào đó, nàng sẽ khiến Dự Vương gia cam tâm tình nguyện cưới nàng vào cửa, hoàn toàn là dựa vào chính mình cố gắng mà không cần Nhan phủ hỗ trợ! Nàng tin tưởng nàng có thể làm được! Loại thủ đoạn ép duyên này nàng chịu đủ rồi!
Nhan Sắc Sắc thấy Nhị phu nhân vừa muốn nói, lập tức chặt đứt lời “khuyên bảo” của bà ta: "Nếu tốt như vậy, vậy phu nhân nên nói với khuê nữ bảo bối của người chứ không phải ở chỗ này khua môi múa mép với tôi!"
Mẫu thân nhà ai không vì con gái ruột của mình suy nghĩ, tặng chuyện tốt cho người khác? Ngốc à!
"Mày. . . . . . Mày đừng không biết tốt xấu!" Lời Nhan Sắc Sắc quả thật khiến Nhị phu nhân một câu dễ nghe cũng không nói nên lời.
Khóe miệng Nhan Sắc Sắc nhếch lên, như cười như không, "Sợ rằng phu nhân mới là không biết tốt xấu!"
Nhị phu nhân đột nhiên nghĩ đến cái gì, bật người cười rộ lên nói: "Không lấy chồng cũng có thể, Thành Nhân và bà vú của ngươi. . . . . ."
Không nói hết, mà là nói một nửa dừng một nửa xem phản ứng của nàng.
Lời nói quả thực khiến Nhan Sắc Sắc nhíu mày, giọng nói cũng không che dấu được sự lo lắng, "Bà đã làm gì họ?"
"Yêu cầu của ta không cao, nếu mày đồng ý gả, ta cam đoan họ sẽ bình an vô sự!" Nhị phu nhân cười như nắng, rốt cục đã tìm thấy nhược điểm của nàng.
"Bà cho là chỉ hai người đó, có thể chế trụ tôi sao?" Mắt Nhan Sắc Sắc nhíu lại, chậm rãi đi về phía Nhị phu nhân, "Bây giờ phòng này chỉ có tôi và bà, nếu là. . . . . ." Nói xong một hơi thổi tới cổ bà ta, Nhị phu nhân không khỏi rùng mình một trận.
"Bà nói xem, cha tôi có đưa tôi vào quan phủ không?" Nhan Sắc Sắc cười đến kinh tâm động phách, ánh trăng lạnh như băng chiếu trên gương mặt trắng nõn của nàng càng lộ rõ cảm giác âm trầm.
o0o
Biến bị động thành chủ động, biến bất lợi thành có lợi. Nhan Sắc Sắc không có ý nghĩ muốn giết « trân châu », đối với việc giết người nàng chưa từng trải qua, tự nhiên sẽ có chút chột dạ, trong lòng bàn tay mồ hôi lạnh túa ra, nhưng ngoài mặt trấn tĩnh nhìn Viên Trân Châu, có điều dư quang loé lên trong mắt doạ « trân châu » sợ tới mức hai chân phát run.
"Mày dám. . . . . ."
Giọng nói run rẩy.
Mặt Nhan Sắc Sắc âm nghiêm, trả lời: "Bà thử thương tổn họ xem tôi có dám không!" Đột nhiên cười, cười sáng lạn, cười bất lực, "Phương pháp các người bức người tôi lập gia đình thật sự thối rữa, có điều. . . . . ." Nhan Sắc Sắc cảm thấy mắt đắng chát, ngẩng đầu nhìn trăng, một vầng tròn, thật lớn.
"Có điều cái gì?" Nghe được Nhan Sắc Sắc không làm gì bà ta, trái tim cũng nhẹ bẫng, cau mày hỏi.
"Có điều không phải là lập gia đình sao? Tôi gả, được chưa?" Nhan Sắc Sắc cười thoải mái, nhưng trong lòng không hề cảm thấy vui mừng.
Viên Trân Châu thiếu chút nữa nhảy dựng lên vỗ tay trầm trồ khen ngợi, lại cố gắng che dấu cử chỉ thất thố nên làm bộ khụ một tiếng, ý cười trên mặt vẫn không cách nào che dấu.
"Con có lo lắng không?"
Giấu đầu lòi đuôi.
Nhan Sắc Sắc lườm trắng mắt bà ta một cái, "Đạt được mục tiêu rồi còn làm bộ thanh cao cái gì?"
Sắc mặt Viên Trân Châu trầm xuống, giương mắt nói đầy vẻ xem thường: "Cũng chẳng phải ta bức mày."
Nhan Sắc Sắc thiếu chút nữa thì hít khí qua đằng lưng, còn không phải là bà cô này bị nước vào đầu nên buộc bà bắt tôi lấy chồng?
"Tôi tự nguyện." Khép mắt lại, không hề nhìn bà ta nữa.
Gió lạnh phơ phất.
Về việc Nhan Sắc Sắc thay Nhan Ngọc gả cho Tứ Vương gia Sở Dương, chỉ có người ở Nhan phủ và Tứ Vương gia biết, Tứ Vương gia kia không bận tâm, cho dù tặng xấu nữ y cũng không bận tâm, dù sao y cũng đã chuẩn bị tâm lý lãnh đạm với tân nương tử, dù là cô dâu nào cũng không quản được y hoa tâm bên ngoài.
"Tứ Vương gia ngày mai đại hôn, người sớm ngủ đi!" Thanh âm nhão nhoẹt, nghe qua khó có thể ngăn nổi buồn nôn.
Sở Dương nắm chiếc cằm trơn bóng của cô ta, ở tai cô ta thổi khí, "Sao lại làm bổn vương đau lòng nữa?"
"Đáng ghét!" Người con gái hờn dỗi nói. Nhưng gương mặt đột nhiên trở nên ưu thương, "Đại danh của Nhan Ngọc cô nương chúng thiếp nghe như sấm bên tai, tuổi trẻ mỹ mạo, đa tài đa nghệ, sợ. . . . . . Vương gia người có lẽ sẽ quên Kiều Kiều?"
Sở Dương khẽ hừ một tiếng, "Con cáo già kia đã sớm đem mỹ nữ đổi thành xấu nữ." Tiếp tục mỉm cười ôm eo nhỏ của cô ta, dịu dàng nói: "Đề cập đến chuyện đó làm chi, sáng nay có rượu sáng nay túy, Minh triều không uống rượu lạnh, ngày tốt rượu ngon, chúng ta vẫn nên nghỉ tạm đi!"
Thinh không lờ mờ đã có một loại ma lực, nữ tử chậm rãi say, cúi đầu rên rỉ một tiếng lại bị bờ môi ôn hoà chặn lại.
Bên trong một bức tranh kiều diễm.
o0o
Lời tác giả : Ha ha, hôm nay bắt đầu hãm hại, đa tạ mọi người theo dõi! Đêm nay sẽ xuất hiện một nhân vật, thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi! A, có một bạn đọc hỏi tôi một ngày có bao nhiêu canh, tôi nghĩ. . . . . . Ước chừng, đại khái, có lẽ, có thể, không dưới vạn chữ các canh mỗi ngày! Cám ơn mọi người đã đọc! Đừng quên sưu tầm, đề cử, đặt, nhắn lại!
"Lão gia. . . . Ô ô ô, người phải vì người ta làm chủ nha!" Nhị phu nhân khóc lóc chạy đi tìm Nhan lão gia.
Nhan Sắc Sắc thật sự là khinh người quá đáng, bỏ lại một câu "Tiễn khách", ngay cả nói bà ta cũng chưa kịp nói, đã nâng mông uốn éo quay về phòng nghỉ ngơi, để lại bọn họ giương mắt nhìn, nghĩ mà tức, nhưng nhân vật chính không phải là nàng, còn làm náo loạn gì nữa. Kết quả là, tìm Nhan lão gia dạy dỗ nàng.
Nhan lão gia đang viết tấu chương, nhìn thấy bóng hồng nhạt nhẹ nhàng tiến lại, chưa kịp phản ứng đã nhào vào lòng ông, khóc lớn. Tiếng khóc giống như sắp chết cha chết mẹ, tê tâm liệt phế[].
Ngay cả Ngọc Hoàng phỏng chừng cũng chịu không nổi công lực của tiếng khóc, huống chi phàm phu tục tử như Nhan lão gia.
"Ôi, nàng thế nào lại khóc ? Không sao không sao, ta còn vừa nói bảy ngày nữa là sinh nhật phu nhân ba mươi tuổi, đang muốn mở tiệc ăn mừng thì nàng đã khóc, khóc nhiều quá khó coi, nào, lau mặt đi!" Nhan lão gia dịu dàng vỗ lưng Nhị phu nhân - Viên Trân Châu.
Không khuyên thì thôi, càng khuyên khóc càng hăng say.
"Ôi, đều tại đứa con gái bảo bối của người, sáng sớm hôm nay cư nhiên đi tìm Như Ngọc, còn bắt Như Ngọc vào phòng nó thắt cổ, còn trước mặt mọi người sỉ nhục thiếp, ô ô ô ô, thiếp không muốn sống! Một kẻ tiểu bối lại không để trưởng bối vào mắt, trèo cả lên đầu, ô ô, tức chết thiếp đi!"
Nhan lão gia mất hứng, gần đây Nhan Sắc Sắc càng ngày càng kiêu ngạo, cư nhiên dám bức tử muội muội? Nhưng dù sao đây cũng chỉ là lời nói của một bên, không thể tin tưởng hoàn toàn, cũng không thể không tin.
"Đừng khóc, nàng là nói Sắc Sắc muốn giết Như Ngọc?" ánh mắt Nhan lão gia nhíu lại, có thể thấy được ông ta tức giận!
"A! Thiếp không nói, lão gia. . . . . . Người nghe lầm !" Nhị phu nhân cố ý làm ra vẻ ‘trong lúc vô tình nói ra’, liên tiếp phủ nhận, lại khiến Nhan lão gia càng ngày càng tin tưởng chuyện này là thật.
"Cuối cùng xảy ra chuyện gì?" Nhan lão gia nhíu mày.
"Lão gia. . . . . . Thiếp xem Sắc Sắc tám phần là thích Tứ Vương gia, nếu không thích thì sao lại ở trước mặt Như Ngọc ra điều kiện nó phải thay thế Như Ngọc gả vào phủ Tứ Vương gia?"
Nhị phu nhân ngừng khóc, êm tai nói tới, "Người xem, Như Ngọc không muốn gả cho Tứ Vương gia, nhưng Sắc Sắc thà chết. . . . . . Con thiếp không nên gả cho Tứ Vương gia, dù sao thánh chỉ nói chỉ cần Nhan gia gả một đứa con vào phủ Tứ Vương gia, cũng không đề danh điểm họ Như Ngọc, nếu gả thì không phải đưa con gái vào hố lửa sao?"
oo
Nói đến đây, Viên Trân Châu trong lòng không ngừng thầm mắng Dự Vương gia, vì sao lại cố tình tìm Nhan Ngọc mà không tìm Nhan Sắc Sắc? Chẳng lẽ hắn không biết nói Nhan Ngọc từ lúc sáu tuổi đã lập lời thề phi quân không lấy chồng ? !
Nhan lão gia sờ sờ râu, nghiêm sắc mặt, "Sắc Sắc thích là Dự Vương gia, mà thánh chỉ là làm vợ Tứ Vương gia Sở Dương. Ngày đó nó đã nói rất rõ." Nhan lão gia nghĩ vậy nhưng vẫn là không khỏi bội phục lòng can đảm của con gái, dám ở trước mặt mọi người ngỏ lời yêu với một người đàn ông, tuy không thành công, nhưng sự dũng cảm này ông vẫn thực thưởng thức.
Viên Trân Châu nhìn thấy con ngươi Nhan lão gia ánh lên vẻ khen ngợi, giả khóc: "Lão gia, người còn chưa tin thiếp sao? Đây là chính miệng Nhan Sắc Sắc nói, không tin người có thể hỏi Như Ngọc, Như Ngọc bị dọa đủ rồi! Người nghĩ xem, nếu không phải Nhan Sắc Sắc thích Tứ Vương gia, vì sao nó khó dễ Như Ngọc?"
Nhan lão gia không đáp. Đối với sự thay đổi thất thường của nữ nhân, đứng núi này trông núi nọ, ông rất chán ghét.
Sau khi Nhị phu nhân trân quý tẩy não và hấp dẫn, một giờ sau, Nhan lão gia đến tiền phòng gọi Nhan Sắc Sắc.
Nhan Sắc Sắc cho rằng chú rể là Dự vương Sở gia. Nếu Nhan lão gia hỏi lại, xác thật là Tứ Vương gia Sở Dương, hậu quả không nói cũng có thể tưởng tượng.
Nhan lão gia giận đập tay lên bàn gỗ, quát to: "Để cam đoan sau này mày sẽ không hại Như Ngọc nữa, và vì mày thầm ngưỡng mộ Tứ Vương gia, ngày mai là ngày đại hôn của mày!"
Nhan Sắc Sắc trợn tròn mắt. Quyết định xong rồi?
"Nếu không có tình cảm, lần hôn nhân này, cha, thật có lỗi, con gái không thể nhận!" Nhan Sắc Sắc ngửa đầu, sự kiêu hãnh từ tận xương cốt không thể nào che lấp.
Nhan lão gia đang nổi nóng, nghe nói thế, lại càng giận dữ, nó đang coi hôn nhân là trò đùa sao? Nói thành thân thì thành thân, nói không thành thân là không thành thân!
"Sợ rằng. . . . . . Quyết định không phải do mày!" Nhan lão gia rống lên, gọi hai người tiến vào.
"Dẫn Đại tiểu thư đi, không có lệnh của ta không cho kẻ nào đến gần, cũng không cho người mang đồ ăn vào, cho đến khi nào nó đồng ý thì thôi, dẫn đi!"
Nhan Sắc Sắc khóc không ra nước mắt, nhìn người cha trở mặt, hận không thể lập tức ký giấy cùng người đàn ông lỗ mũi trâu này nhất đao lưỡng đoạn[].
Quả thực là khinh người quá đáng, cư nhiên còn tồn tại bạo lực gia đình, trời xanh không có mắt sao!
Nhan Ngọc diễn trò, "Tỷ tỷ, mau đồng ý đi, đừng để cha phải làm thật, cha, người tha tỷ tỷ đi!"
Ngoại trừ Nhan Sắc Sắc, không ai nhìn thấy vẻ đắc ý đằng sau gương mặt nức nở của cô ta.
oo
Nhan lão gia quan sát Nhan Sắc Sắc, nàng một câu không nói, lạnh lùng nhìn Nhan Ngọc, loại cảm giác lạnh như băng này ngay cả ông ta cũng cảm thấy lạnh lẽo, không khỏi càng tin tưởng lời gièm pha của Viên Trân Châu, tuy trong lòng không muốn thừa nhận Nhan Sắc Sắc bức tử muội muội, nhưng lúc này không thể không tin.
"Còn thất thần làm gì? Kéo xuống!"
Gia đinh cũng nhìn ra Nhan lão gia muốn làm thật, vội vàng kéo Đại tiểu thư xuống.
"Tự tôi có thể đi." Giọng Nhan Sắc Sắc bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm thăm hỏi ân cần tám đời tổ tông nhà Nhan lão gia. Lúc gần đi nhìn thấy “cục trân châu“, lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại, rời đi.
Ánh trăng như nước, lẳng lặng chiếu vào một chỗ hẻo lánh thành một mảnh tốt đen trong phòng, Nhan Sắc Sắc ngồi xổm trên mặt đất – đang đặt một bức tranh, không biết than thở cái gì, tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt nàng thế nào, nhưng có thể cảm giác được bụng nàng rất đói.
Trong lòng thầm mắng mình: Mày là đầu heo sao? Bày đặt dễ thương không làm, còn tỏ vẻ kiên cường cái gì? Gả thì gả, chướng mắt thì hưu[], tội gì uỷ khuất bụng dạ? Người là sắt cơm là thép, một chút không ăn đói muốn hoảng, đúng là từ mình chịu tội! Nhan Sắc Sắc ơi Nhan Sắc Sắc, từ lúc nào mày lại có khuynh hướng tự ngược thế này?
Người ta là Dự Vương gia anh tuấn nhiều tiền, gả cho hắn còn ủy khuất mày?
Nhưng trong lòng một cái mặt khác nhảy ra, cằn nhằn: Không được! Nhìn yêu nghiệt Vương gia, phỏng chừng hồng nhan khắp thiên hạ, chẳng lẽ về sau hắn đi… xong cũng phải giúp hắn chùi đít? Cả ngày tìm cách thoát khỏi hồng nhan tri kỷ của hắn, mệt cũng mệt chết, hơn nữa không thể thuận theo ý họ, cái thứ chó má ‘lệnh cha là mệnh, mai mối nói như vậy’ chỉ để lừa kẻ ngốc mà thôi! Tình yêu chân chính phải tự mình đi tìm!
"A a a a a a a a! Bà cô này đói bụng!"
Lúc này cánh cửa đột nhiên có động tĩnh, Nhan Sắc Sắc mừng như điên, coi mòi là Thành Nhân đưa cơm đến. Đứng lên, mặt mỉm cười thật tươi, chỉ là cửa vừa mở nụ cười đông cứng trên mặt. Thần sắc cũng lạnh đi nhiều.
"Thật ngoài ý muốn!"
Người tới chính là “tiểu tam”[] của Nhan lão gia, có điều “tiểu tam” này giả bộ rất tốt, bởi vì mẹ Nhan Sắc Sắc đã sớm cưỡi hạc đi Tây thiên, cho nên trong phủ này bà ta là lớn nhất! Bi ai nhất chính là, nàng là con vợ cả còn thua con gái vợ thứ, ghê tởm hơn chính là Viên Trân Châu này đã từng học qua khoa kịch, bà ta vốn dĩ hoa khôi của Xuân Vịnh lâu[] được cha Nhan Sắc Sắc mua về, hiện tại đã sớm không biết họ cũ bà ta là gì.
oo
Nhan Sắc Sắc không lên tiếng, lẳng lặng đứng ở cửa nhìn không chuyển mắt vào bà ta. Nhưng dù Viên Trân Châu cảm thấy nàng đang trừng mình, vẫn không chút do dự trừng lại, hơn nữa không quên thêm vài lời giết người.
"Đứa con gái thấp hèn này, mày dựa vào cái gì mà đòi cự hôn? Chẳng lẽ mày muốn nhìn cả Nhan phủ bị chôn theo mày? Tội kháng chỉ tru di chín tộc, không biết sao!" Viên Trân Châu nhìn ra, hù dọa nàng không có tác dụng, dù sao chín tộc cũng là nhà nàng, cho nên lấy đó làm phương tiện nói luôn.
“Gả cho hoàng gia áo cơm không lo, bao nhiêu cô nương thèm muốn, chỉ tiếc hận thân phận không đủ tư cách, mày có biết mày may mắn bao nhiêu không? Hẳn là mày nên lên núi đốt hương cám ơn Bồ Tát cho mày cơ hội!"
Nhan Sắc Sắc cười lạnh: "Tôi không tin phật! Tôi chỉ tin tôi!"
Đến làm thuyết khách? Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không cho bà!
Thâm tâm, Nhan Sắc Sắc chờ một ngày nào đó, nàng sẽ khiến Dự Vương gia cam tâm tình nguyện cưới nàng vào cửa, hoàn toàn là dựa vào chính mình cố gắng mà không cần Nhan phủ hỗ trợ! Nàng tin tưởng nàng có thể làm được! Loại thủ đoạn ép duyên này nàng chịu đủ rồi!
Nhan Sắc Sắc thấy Nhị phu nhân vừa muốn nói, lập tức chặt đứt lời “khuyên bảo” của bà ta: "Nếu tốt như vậy, vậy phu nhân nên nói với khuê nữ bảo bối của người chứ không phải ở chỗ này khua môi múa mép với tôi!"
Mẫu thân nhà ai không vì con gái ruột của mình suy nghĩ, tặng chuyện tốt cho người khác? Ngốc à!
"Mày. . . . . . Mày đừng không biết tốt xấu!" Lời Nhan Sắc Sắc quả thật khiến Nhị phu nhân một câu dễ nghe cũng không nói nên lời.
Khóe miệng Nhan Sắc Sắc nhếch lên, như cười như không, "Sợ rằng phu nhân mới là không biết tốt xấu!"
Nhị phu nhân đột nhiên nghĩ đến cái gì, bật người cười rộ lên nói: "Không lấy chồng cũng có thể, Thành Nhân và bà vú của ngươi. . . . . ."
Không nói hết, mà là nói một nửa dừng một nửa xem phản ứng của nàng.
Lời nói quả thực khiến Nhan Sắc Sắc nhíu mày, giọng nói cũng không che dấu được sự lo lắng, "Bà đã làm gì họ?"
"Yêu cầu của ta không cao, nếu mày đồng ý gả, ta cam đoan họ sẽ bình an vô sự!" Nhị phu nhân cười như nắng, rốt cục đã tìm thấy nhược điểm của nàng.
"Bà cho là chỉ hai người đó, có thể chế trụ tôi sao?" Mắt Nhan Sắc Sắc nhíu lại, chậm rãi đi về phía Nhị phu nhân, "Bây giờ phòng này chỉ có tôi và bà, nếu là. . . . . ." Nói xong một hơi thổi tới cổ bà ta, Nhị phu nhân không khỏi rùng mình một trận.
"Bà nói xem, cha tôi có đưa tôi vào quan phủ không?" Nhan Sắc Sắc cười đến kinh tâm động phách, ánh trăng lạnh như băng chiếu trên gương mặt trắng nõn của nàng càng lộ rõ cảm giác âm trầm.
oo
Biến bị động thành chủ động, biến bất lợi thành có lợi. Nhan Sắc Sắc không có ý nghĩ muốn giết « trân châu », đối với việc giết người nàng chưa từng trải qua, tự nhiên sẽ có chút chột dạ, trong lòng bàn tay mồ hôi lạnh túa ra, nhưng ngoài mặt trấn tĩnh nhìn Viên Trân Châu, có điều dư quang loé lên trong mắt doạ « trân châu » sợ tới mức hai chân phát run.
"Mày dám. . . . . ."
Giọng nói run rẩy.
Mặt Nhan Sắc Sắc âm nghiêm, trả lời: "Bà thử thương tổn họ xem tôi có dám không!" Đột nhiên cười, cười sáng lạn, cười bất lực, "Phương pháp các người bức người tôi lập gia đình thật sự thối rữa, có điều. . . . . ." Nhan Sắc Sắc cảm thấy mắt đắng chát, ngẩng đầu nhìn trăng, một vầng tròn, thật lớn.
"Có điều cái gì?" Nghe được Nhan Sắc Sắc không làm gì bà ta, trái tim cũng nhẹ bẫng, cau mày hỏi.
"Có điều không phải là lập gia đình sao? Tôi gả, được chưa?" Nhan Sắc Sắc cười thoải mái, nhưng trong lòng không hề cảm thấy vui mừng.
Viên Trân Châu thiếu chút nữa nhảy dựng lên vỗ tay trầm trồ khen ngợi, lại cố gắng che dấu cử chỉ thất thố nên làm bộ khụ một tiếng, ý cười trên mặt vẫn không cách nào che dấu.
"Con có lo lắng không?"
Giấu đầu lòi đuôi.
Nhan Sắc Sắc lườm trắng mắt bà ta một cái, "Đạt được mục tiêu rồi còn làm bộ thanh cao cái gì?"
Sắc mặt Viên Trân Châu trầm xuống, giương mắt nói đầy vẻ xem thường: "Cũng chẳng phải ta bức mày."
Nhan Sắc Sắc thiếu chút nữa thì hít khí qua đằng lưng, còn không phải là bà cô này bị nước vào đầu nên buộc bà bắt tôi lấy chồng?
"Tôi tự nguyện." Khép mắt lại, không hề nhìn bà ta nữa.
Gió lạnh phơ phất.
Về việc Nhan Sắc Sắc thay Nhan Ngọc gả cho Tứ Vương gia Sở Dương, chỉ có người ở Nhan phủ và Tứ Vương gia biết, Tứ Vương gia kia không bận tâm, cho dù tặng xấu nữ y cũng không bận tâm, dù sao y cũng đã chuẩn bị tâm lý lãnh đạm với tân nương tử, dù là cô dâu nào cũng không quản được y hoa tâm bên ngoài.
"Tứ Vương gia ngày mai đại hôn, người sớm ngủ đi!" Thanh âm nhão nhoẹt, nghe qua khó có thể ngăn nổi buồn nôn.
Sở Dương nắm chiếc cằm trơn bóng của cô ta, ở tai cô ta thổi khí, "Sao lại làm bổn vương đau lòng nữa?"
"Đáng ghét!" Người con gái hờn dỗi nói. Nhưng gương mặt đột nhiên trở nên ưu thương, "Đại danh của Nhan Ngọc cô nương chúng thiếp nghe như sấm bên tai, tuổi trẻ mỹ mạo, đa tài đa nghệ, sợ. . . . . . Vương gia người có lẽ sẽ quên Kiều Kiều?"
Sở Dương khẽ hừ một tiếng, "Con cáo già kia đã sớm đem mỹ nữ đổi thành xấu nữ." Tiếp tục mỉm cười ôm eo nhỏ của cô ta, dịu dàng nói: "Đề cập đến chuyện đó làm chi, sáng nay có rượu sáng nay túy, Minh triều không uống rượu lạnh, ngày tốt rượu ngon, chúng ta vẫn nên nghỉ tạm đi!"
Thinh không lờ mờ đã có một loại ma lực, nữ tử chậm rãi say, cúi đầu rên rỉ một tiếng lại bị bờ môi ôn hoà chặn lại.
Bên trong một bức tranh kiều diễm.
oo
Lời tác giả : Ha ha, hôm nay bắt đầu hãm hại, đa tạ mọi người theo dõi! Đêm nay sẽ xuất hiện một nhân vật, thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi! A, có một bạn đọc hỏi tôi một ngày có bao nhiêu canh, tôi nghĩ. . . . . . Ước chừng, đại khái, có lẽ, có thể, không dưới vạn chữ các canh mỗi ngày! Cám ơn mọi người đã đọc! Đừng quên sưu tầm, đề cử, đặt, nhắn lại!