Thủy Bích đột nhiên lặng lẽ chạy ra sau lưng Thành Nhân, cười cười, sau đó nhẹ nhàng vỗ vai Thành Nhân, động tác mờ ám khiến cô – đang nhìn mưa đến thất thần sợ hãi nhảy dựng, suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất.
"Thủy Bích làm muội sợ muốn chết." Thành Nhân sợ hãi vỗ ngực, trong mắt mang theo ý cười, lại dùng giọng nói tức tối rủa: "Thật đúng là xuất quỷ nhập thần, nếu muội một ngày nào đó chết chắc là bị tỷ hù chết. Ai, tỷ chạy đi đâu, lâu rồi không thấy? Hay là vương phủ mang đến đây một mỹ nam tử câu hồn tỷ rồi trốn mất rồi?"
Thủy Bích nhíu mày, cười nói: "Tiểu nha đầu này sao lại có ý tưởng kỳ quái như vậy ? Nói chuyện càng ngày càng không nhẹ không nặng[64], đương nhiên là Vương gia giao việc cho tỷ, đúng rồi, Vương phi đâu?"
Thành Nhân nổi giận, bĩu môi nhìn vào phòng Nhan Sắc Sắc, thở dài nói: "Khẳng định là ngủ rồi, dầm mưa cả một đêm, buổi sáng nóng như bị đun, vừa lúc có cô Trác Quân quận chúa nào tới đây, tất cả thái y thầy thuốc đều vây quanh cô ta, tiểu thư chúng tôi cũng chỉ có thể uống canh gừng giải cảm!" Nhìn thấy mưa, bỗng nhiên nổi lên một cơn cô quạnh không nói nên lời, nhìn thư phòng của Vương gia, lại thở dài một hơi.
Trong mắt Thủy Bích có một tia lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Tỷ tin tưởng Vương gia chỉ vì ngại Trác Quân quận chúa là khách, hơn nữa vì Vương gia đỡ một kiếm nên mới chiếu cố cho người, hơn nữa sợ là Vương gia cũng không biết Vương phi sinh bệnh! Không sao, theo tỷ đi gặp Vương gia, nhân tiện bảo thầy thuốc lại bắt mạch cho Vương phi? !"
Thành Nhân dứt tay áo, tức giận nói: "Đã bảo Vương gia cứ đi chiếu cố cái cô quận chúa kia đi, tiểu thư của tôi mới không thèm thích, tiểu thư cũng dặn không muốn quấy rầy Vương gia và quận chúa chó má kia. Hừ, người khác thích cô ta, tôi mới không thèm, có bản lĩnh thì cứ đi làm Vương phi đi, Thủy Bích tỷ, chẳng lẽ tỷ không cảm thấy việc ám sát này hơi quái dị sao? Nhất định là cô ta chủ mưu đã lâu!" Càng nói càng hăng say, thanh âm cũng trở nên lớn hơn, tựa hồ là cố ý dể có người nghe.
Thủy Bích vội vàng che miêng Thành Nhân, "Ai da, cô nãi nãi của tôi ơi, chuyện như thế này mà cô cũng dám nói sao, có một số việc không phải bọn nô tài như chúng ta có thể bàn luận, nếu muốn sống yên ổn thì quản cái miệng của mình đi! Ai, tỷ đi nhìn Vương phi xem thế nào, muội đó, đừng có nói nữa cho tiểu thư nhà muội thêm phiền não."
Thủy Bích đột nhiên lặng lẽ chạy ra sau lưng Thành Nhân, cười cười, sau đó nhẹ nhàng vỗ vai Thành Nhân, động tác mờ ám khiến cô – đang nhìn mưa đến thất thần sợ hãi nhảy dựng, suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất.
"Thủy Bích làm muội sợ muốn chết." Thành Nhân sợ hãi vỗ ngực, trong mắt mang theo ý cười, lại dùng giọng nói tức tối rủa: "Thật đúng là xuất quỷ nhập thần, nếu muội một ngày nào đó chết chắc là bị tỷ hù chết. Ai, tỷ chạy đi đâu, lâu rồi không thấy? Hay là vương phủ mang đến đây một mỹ nam tử câu hồn tỷ rồi trốn mất rồi?"
Thủy Bích nhíu mày, cười nói: "Tiểu nha đầu này sao lại có ý tưởng kỳ quái như vậy ? Nói chuyện càng ngày càng không nhẹ không nặng[], đương nhiên là Vương gia giao việc cho tỷ, đúng rồi, Vương phi đâu?"
Thành Nhân nổi giận, bĩu môi nhìn vào phòng Nhan Sắc Sắc, thở dài nói: "Khẳng định là ngủ rồi, dầm mưa cả một đêm, buổi sáng nóng như bị đun, vừa lúc có cô Trác Quân quận chúa nào tới đây, tất cả thái y thầy thuốc đều vây quanh cô ta, tiểu thư chúng tôi cũng chỉ có thể uống canh gừng giải cảm!" Nhìn thấy mưa, bỗng nhiên nổi lên một cơn cô quạnh không nói nên lời, nhìn thư phòng của Vương gia, lại thở dài một hơi.
Trong mắt Thủy Bích có một tia lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Tỷ tin tưởng Vương gia chỉ vì ngại Trác Quân quận chúa là khách, hơn nữa vì Vương gia đỡ một kiếm nên mới chiếu cố cho người, hơn nữa sợ là Vương gia cũng không biết Vương phi sinh bệnh! Không sao, theo tỷ đi gặp Vương gia, nhân tiện bảo thầy thuốc lại bắt mạch cho Vương phi? !"
Thành Nhân dứt tay áo, tức giận nói: "Đã bảo Vương gia cứ đi chiếu cố cái cô quận chúa kia đi, tiểu thư của tôi mới không thèm thích, tiểu thư cũng dặn không muốn quấy rầy Vương gia và quận chúa chó má kia. Hừ, người khác thích cô ta, tôi mới không thèm, có bản lĩnh thì cứ đi làm Vương phi đi, Thủy Bích tỷ, chẳng lẽ tỷ không cảm thấy việc ám sát này hơi quái dị sao? Nhất định là cô ta chủ mưu đã lâu!" Càng nói càng hăng say, thanh âm cũng trở nên lớn hơn, tựa hồ là cố ý dể có người nghe.
Thủy Bích vội vàng che miêng Thành Nhân, "Ai da, cô nãi nãi của tôi ơi, chuyện như thế này mà cô cũng dám nói sao, có một số việc không phải bọn nô tài như chúng ta có thể bàn luận, nếu muốn sống yên ổn thì quản cái miệng của mình đi! Ai, tỷ đi nhìn Vương phi xem thế nào, muội đó, đừng có nói nữa cho tiểu thư nhà muội thêm phiền não."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thủy Bích đột nhiên lặng lẽ chạy ra sau lưng Thành Nhân, cười cười, sau đó nhẹ nhàng vỗ vai Thành Nhân, động tác mờ ám khiến cô – đang nhìn mưa đến thất thần sợ hãi nhảy dựng, suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất.
"Thủy Bích làm muội sợ muốn chết." Thành Nhân sợ hãi vỗ ngực, trong mắt mang theo ý cười, lại dùng giọng nói tức tối rủa: "Thật đúng là xuất quỷ nhập thần, nếu muội một ngày nào đó chết chắc là bị tỷ hù chết. Ai, tỷ chạy đi đâu, lâu rồi không thấy? Hay là vương phủ mang đến đây một mỹ nam tử câu hồn tỷ rồi trốn mất rồi?"
Thủy Bích nhíu mày, cười nói: "Tiểu nha đầu này sao lại có ý tưởng kỳ quái như vậy ? Nói chuyện càng ngày càng không nhẹ không nặng[64], đương nhiên là Vương gia giao việc cho tỷ, đúng rồi, Vương phi đâu?"
Thành Nhân nổi giận, bĩu môi nhìn vào phòng Nhan Sắc Sắc, thở dài nói: "Khẳng định là ngủ rồi, dầm mưa cả một đêm, buổi sáng nóng như bị đun, vừa lúc có cô Trác Quân quận chúa nào tới đây, tất cả thái y thầy thuốc đều vây quanh cô ta, tiểu thư chúng tôi cũng chỉ có thể uống canh gừng giải cảm!" Nhìn thấy mưa, bỗng nhiên nổi lên một cơn cô quạnh không nói nên lời, nhìn thư phòng của Vương gia, lại thở dài một hơi.
Trong mắt Thủy Bích có một tia lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Tỷ tin tưởng Vương gia chỉ vì ngại Trác Quân quận chúa là khách, hơn nữa vì Vương gia đỡ một kiếm nên mới chiếu cố cho người, hơn nữa sợ là Vương gia cũng không biết Vương phi sinh bệnh! Không sao, theo tỷ đi gặp Vương gia, nhân tiện bảo thầy thuốc lại bắt mạch cho Vương phi? !"
Thành Nhân dứt tay áo, tức giận nói: "Đã bảo Vương gia cứ đi chiếu cố cái cô quận chúa kia đi, tiểu thư của tôi mới không thèm thích, tiểu thư cũng dặn không muốn quấy rầy Vương gia và quận chúa chó má kia. Hừ, người khác thích cô ta, tôi mới không thèm, có bản lĩnh thì cứ đi làm Vương phi đi, Thủy Bích tỷ, chẳng lẽ tỷ không cảm thấy việc ám sát này hơi quái dị sao? Nhất định là cô ta chủ mưu đã lâu!" Càng nói càng hăng say, thanh âm cũng trở nên lớn hơn, tựa hồ là cố ý dể có người nghe.
Thủy Bích vội vàng che miêng Thành Nhân, "Ai da, cô nãi nãi của tôi ơi, chuyện như thế này mà cô cũng dám nói sao, có một số việc không phải bọn nô tài như chúng ta có thể bàn luận, nếu muốn sống yên ổn thì quản cái miệng của mình đi! Ai, tỷ đi nhìn Vương phi xem thế nào, muội đó, đừng có nói nữa cho tiểu thư nhà muội thêm phiền não."