Trời lạnh, Nhan Sắc Sắc nhìn những làn mưa ngoài cửa sổ vẫn không ngừng lay động áo nàng, chậm rãi đi đến cửa sổ, vô thức nhìn, ngoài cửa sổ là Sở Dạ tay cầm ô che, không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy, trước mặt hắn là Trác Quân, trong lòng bỗng nghi hoặc, Trác Quân không phải trúng một kiếm sao? Thế nào lại cùng Sở Dạ đứng trong mưa?
"Sở Dạ, huynh sao lại nhẫn tâm như vậy? Chẳng lẽ huynh không biết, từ năm muội tám tuổi gặp huynh, muội đã tự nhủ ngoài huynh muội sẽ không lấy người nào khác, lúc ấy muội nói với huynh, huynh còn cười muội là nha đầu ngốc, chờ muội lớn rồi nói sau, bây giờ muội đã trưởng thành, tại sao huynh còn không chịu cưới muội? Chẳng lẽ vì Nhan Sắc Sắc kia sao?" Trác Quân tức giận nói, hai tay nắm chặt, mày cũng nhíu thành một đường.
Sở Dạ đưa ô về phía cô ta, sợ cô ta phải mưa, chậm rãi nói: "Thân thể chưa khoẻ còn chạy ra đây dầm mưa, vạn nhất bị bệnh thì sao? Về phần muội huynh thật xin lỗi, Nhan Sắc Sắc là người ngoài ý muốn." Nói đến Nhan Sắc Sắc, trong mắt Sở Dạ toát ra sự dịu dàng tới mức Trác Quân hoảng loạn, tuy Sở Dạ đối xử với người ngoài rất ôn nhu, nhưng mắt hắn luôn lạnh như băng, cũng có thể nói là lãnh khốc, sao lại…., "Nàng là một nữ tử chỉ có thể gặp mà không dám cầu, có được nàng, cuộc đời này coi như đã đủ!"
Nhan Sắc Sắc không nghe rõ hai người nói gì, nhưng vô tình nghe được vài câu, có điều khi nghe những lời Sở Dạ nói, trong lòng bỗng ấm áp, môi hé ra thành một nụ cười mỉm.
Trác Quân hạ mắt không nhìn Sở Dạ, lẳng lặng đứng.
"Vương phi ――" Thủy Bích nhẹ nhàng gọi.
Thấy Nhan Sắc Sắc không để ý đến cô, bất giác tầm mắt lướt qua xem từ cửa sổ phòng Sắc Sắc có thấy Trác Quân và Sở Dạ đứng cùng hay không như lời dặn của Sở Dạ, nghĩ Nhan Sắc Sắc tức giận, vội vàng nói: "Vương phi, nhất định không phải giống như người thấy, Vương gia chỉ coi Trác Quân quận chúa như muội muội, tuyệt đối không có tâm tư khác, nô tỳ nhìn ra Vương gia toàn tâm toàn ý yêu người, nếu không phải Hoàng Thượng chặn ngang một bước… Vương gia tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với người." Đến cuối, giọng chợt nhỏ hẳn.
Nhan Sắc Sắc cười cười, đóng cửa sổ, nhìn Thủy Bích, "Nếu tôi không tin anh ấy, anh ấy cũng không tin tôi, tình yêu còn lại chẳng khác một hồi tán nhảm, không bằng tan cuộc, có điều tôi không nghi ngờ anh ấy, tôi tin anh ấy sẽ xử lý tốt, cho nên không lo lắng. Nhưng lại làm cô lo lắng… Được rồi, chúng ta không nói nữa, cô đã đi đâu?"
Trời lạnh, Nhan Sắc Sắc nhìn những làn mưa ngoài cửa sổ vẫn không ngừng lay động áo nàng, chậm rãi đi đến cửa sổ, vô thức nhìn, ngoài cửa sổ là Sở Dạ tay cầm ô che, không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy, trước mặt hắn là Trác Quân, trong lòng bỗng nghi hoặc, Trác Quân không phải trúng một kiếm sao? Thế nào lại cùng Sở Dạ đứng trong mưa?
"Sở Dạ, huynh sao lại nhẫn tâm như vậy? Chẳng lẽ huynh không biết, từ năm muội tám tuổi gặp huynh, muội đã tự nhủ ngoài huynh muội sẽ không lấy người nào khác, lúc ấy muội nói với huynh, huynh còn cười muội là nha đầu ngốc, chờ muội lớn rồi nói sau, bây giờ muội đã trưởng thành, tại sao huynh còn không chịu cưới muội? Chẳng lẽ vì Nhan Sắc Sắc kia sao?" Trác Quân tức giận nói, hai tay nắm chặt, mày cũng nhíu thành một đường.
Sở Dạ đưa ô về phía cô ta, sợ cô ta phải mưa, chậm rãi nói: "Thân thể chưa khoẻ còn chạy ra đây dầm mưa, vạn nhất bị bệnh thì sao? Về phần muội huynh thật xin lỗi, Nhan Sắc Sắc là người ngoài ý muốn." Nói đến Nhan Sắc Sắc, trong mắt Sở Dạ toát ra sự dịu dàng tới mức Trác Quân hoảng loạn, tuy Sở Dạ đối xử với người ngoài rất ôn nhu, nhưng mắt hắn luôn lạnh như băng, cũng có thể nói là lãnh khốc, sao lại…., "Nàng là một nữ tử chỉ có thể gặp mà không dám cầu, có được nàng, cuộc đời này coi như đã đủ!"
Nhan Sắc Sắc không nghe rõ hai người nói gì, nhưng vô tình nghe được vài câu, có điều khi nghe những lời Sở Dạ nói, trong lòng bỗng ấm áp, môi hé ra thành một nụ cười mỉm.
Trác Quân hạ mắt không nhìn Sở Dạ, lẳng lặng đứng.
"Vương phi ――" Thủy Bích nhẹ nhàng gọi.
Thấy Nhan Sắc Sắc không để ý đến cô, bất giác tầm mắt lướt qua xem từ cửa sổ phòng Sắc Sắc có thấy Trác Quân và Sở Dạ đứng cùng hay không như lời dặn của Sở Dạ, nghĩ Nhan Sắc Sắc tức giận, vội vàng nói: "Vương phi, nhất định không phải giống như người thấy, Vương gia chỉ coi Trác Quân quận chúa như muội muội, tuyệt đối không có tâm tư khác, nô tỳ nhìn ra Vương gia toàn tâm toàn ý yêu người, nếu không phải Hoàng Thượng chặn ngang một bước… Vương gia tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với người." Đến cuối, giọng chợt nhỏ hẳn.
Nhan Sắc Sắc cười cười, đóng cửa sổ, nhìn Thủy Bích, "Nếu tôi không tin anh ấy, anh ấy cũng không tin tôi, tình yêu còn lại chẳng khác một hồi tán nhảm, không bằng tan cuộc, có điều tôi không nghi ngờ anh ấy, tôi tin anh ấy sẽ xử lý tốt, cho nên không lo lắng. Nhưng lại làm cô lo lắng… Được rồi, chúng ta không nói nữa, cô đã đi đâu?"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trời lạnh, Nhan Sắc Sắc nhìn những làn mưa ngoài cửa sổ vẫn không ngừng lay động áo nàng, chậm rãi đi đến cửa sổ, vô thức nhìn, ngoài cửa sổ là Sở Dạ tay cầm ô che, không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy, trước mặt hắn là Trác Quân, trong lòng bỗng nghi hoặc, Trác Quân không phải trúng một kiếm sao? Thế nào lại cùng Sở Dạ đứng trong mưa?
"Sở Dạ, huynh sao lại nhẫn tâm như vậy? Chẳng lẽ huynh không biết, từ năm muội tám tuổi gặp huynh, muội đã tự nhủ ngoài huynh muội sẽ không lấy người nào khác, lúc ấy muội nói với huynh, huynh còn cười muội là nha đầu ngốc, chờ muội lớn rồi nói sau, bây giờ muội đã trưởng thành, tại sao huynh còn không chịu cưới muội? Chẳng lẽ vì Nhan Sắc Sắc kia sao?" Trác Quân tức giận nói, hai tay nắm chặt, mày cũng nhíu thành một đường.
Sở Dạ đưa ô về phía cô ta, sợ cô ta phải mưa, chậm rãi nói: "Thân thể chưa khoẻ còn chạy ra đây dầm mưa, vạn nhất bị bệnh thì sao? Về phần muội huynh thật xin lỗi, Nhan Sắc Sắc là người ngoài ý muốn." Nói đến Nhan Sắc Sắc, trong mắt Sở Dạ toát ra sự dịu dàng tới mức Trác Quân hoảng loạn, tuy Sở Dạ đối xử với người ngoài rất ôn nhu, nhưng mắt hắn luôn lạnh như băng, cũng có thể nói là lãnh khốc, sao lại…., "Nàng là một nữ tử chỉ có thể gặp mà không dám cầu, có được nàng, cuộc đời này coi như đã đủ!"
Nhan Sắc Sắc không nghe rõ hai người nói gì, nhưng vô tình nghe được vài câu, có điều khi nghe những lời Sở Dạ nói, trong lòng bỗng ấm áp, môi hé ra thành một nụ cười mỉm.
Trác Quân hạ mắt không nhìn Sở Dạ, lẳng lặng đứng.
"Vương phi ――" Thủy Bích nhẹ nhàng gọi.
Thấy Nhan Sắc Sắc không để ý đến cô, bất giác tầm mắt lướt qua xem từ cửa sổ phòng Sắc Sắc có thấy Trác Quân và Sở Dạ đứng cùng hay không như lời dặn của Sở Dạ, nghĩ Nhan Sắc Sắc tức giận, vội vàng nói: "Vương phi, nhất định không phải giống như người thấy, Vương gia chỉ coi Trác Quân quận chúa như muội muội, tuyệt đối không có tâm tư khác, nô tỳ nhìn ra Vương gia toàn tâm toàn ý yêu người, nếu không phải Hoàng Thượng chặn ngang một bước… Vương gia tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với người." Đến cuối, giọng chợt nhỏ hẳn.
Nhan Sắc Sắc cười cười, đóng cửa sổ, nhìn Thủy Bích, "Nếu tôi không tin anh ấy, anh ấy cũng không tin tôi, tình yêu còn lại chẳng khác một hồi tán nhảm, không bằng tan cuộc, có điều tôi không nghi ngờ anh ấy, tôi tin anh ấy sẽ xử lý tốt, cho nên không lo lắng. Nhưng lại làm cô lo lắng… Được rồi, chúng ta không nói nữa, cô đã đi đâu?"